Chuyện Làm Dâu

Chương 15: Chương 15: Đi tìm dấu vết




- - Á…

Chồng tôi đang trong cơn sung sướng, bị tôi đẩy bất ngờ, giật mình hỏi ngược lại:

- - Chuyện gì vậy?

- -Có.. Có ma… Ngoài.. Ngoài cửa sổ..

Theo quán tính chồng tôi lập tức nhìn ra cửa sổ, nhưng chẳng có gì cả, ngoài kia vẫn im lìm như chưa từng xuất hiện cơn gió lạ, những vệt máu trên cửa kính cũng chẳng còn.

- -Có gì đâu, em hoa mắt rồi.

- -Không.. Tôi không hoa mắt, rõ ràng có một người đang nhìn tôi.

Để chắc chắn, chồng tôi ngồi dậy đi đến cửa sổ, còn mở toang cửa ra nhìn thật kỹ.

- -Không có.. Em lại đây nhìn xem.

Tôi mím môi đi đến, nép sau lưng anh, nhìn xung quanh, quả là không có gì! Haizz!!

- -Rõ ràng lúc nãy tôi thấy thật mà.

Chồng tôi đóng cửa sổ lại, kéo luôn bức rèm cửa cẩn thận rồi nhẹ nhàng nói:

- - Không sao đâu.. Có tôi ở đây rồi. Đừng sợ.

Nghe câu nói đó, lòng tôi cảm giác thật ấm áp, như bản thân đang dưới trời tuyết lại được ai đó quàng cho chiếc khăn len ấm. Giá như lúc nào anh ta cũng ôn hòa như vậy nhỉ?

Đột nhiên, anh ôm tôi vào lòng, anh không nói gì cả, tôi nghe nhịp tim anh đang đập, tôi cảm nhận được hơi ấm từ người anh tỏa ra. Tôi cũng im lặng, im lặng tận hưởng những ngày tháng yên bình trước khi cơn cuồng phong đang dần kéo đến.

___

Bà nhỏ về nhà thì người lại khỏe ra, ăn được một chén cơm, ngày ăn ba cử, đến ngày thứ ba thì da dẻ hồng hào như lúc chưa bệnh, mà hôm nay là ngày thầy Lục sẽ quay lại, hôm nay lại là ngày chủ nhật nên mọi người đều đông đủ ở nhà.

Từ sáng sớm tôi đã thức dậy, tôi không biết hôm nay thầy Lục sẽ làm gì, thầy có tìm được con quỷ nữ như thầy nói không nên hồi hộp lắm, vốn tính tôi cũng hay tò mò nữa.

Khi tôi từ nhà vệ sinh bước ra thì chồng tôi đã ngồi thừ trên giường,chau mày hỏi:

- -Thức làm gì sớm vậy?

- - Tôi không ngủ được. Sao anh không ngủ nữa đi, hôm nay chủ nhật mà.

- -Qua đây!

- -Làm gì?

- -nhanh lên.

Tôi miễn cưỡng đi đến, mới sáng sớm không biết lại muốn cái gì nữa đây, khi khoảng cách còn đúng một bước chân thì vòng eo tôi lập tức bị ai kia tóm gọn vật xuống giường, nhanh nhẹn để người tôi nằm sấp xuống, ngữ khí gian manh:

- -Làm nốt việc đi.

Tôi ngấm ngầm hiểu, nhưng cũng phải làm cao một chút, giãy nảy.

- -Thôi đi.. Mới sáng mắt ra, đêm qua tôi không ngủ được, người còn mệt lắm. Anh có lòng thì đấm bóp cho tôi đi.

Nhưng mà cái tên Thắng chồng của tôi là loại người ngang ngược không ai bằng. Việc anh ta đã muốn thì chẳng ai cản nổi.

- -Tôi bóp chứ không đấm.

Tôi đang mặc trên người bộ đồ lụa anh ta dẫn đi mua, chất vải trơn tuột, một hành động dứt khoát là đã kéo 2 lớp quần ra khỏi cơ thể, ở tư thế này, chiếc mông của tôi phơi bày trước mắt ai đó như khiêu gợi, tôi ngượng ngùng định lật ngược người lại, nhưng Thắng vẫn là nhanh hơn tôi một bước giữ người tôi chặt lại ở vị trí đó, anh một tay trút bỏ lớp quần áo của mình xuống, dùng cái vật cứng rắn kia trượt dài nơi khe nhỏ, hành động khiêu khích đó chẳng khác nào đặt miếng mồi trước hang động, mà chẳng con mồi nào bỏ qua vật ngon trước mắt, nơi khe ấy chảy ra từng chút nước, đến khi đầu óc tôi ong ong, đê mê và mong chờ được lấp đầy khoảng trống thì chồng tôi mới cất tiếng hỏi:

- -Có thích không?

Tiên sư nhà anh, chả lẽ lại không à?

Không nghe tôi đáp, anh ta cứ ra sức trêu ghẹo cô bé nhỏ, rà soát xung quanh, rồi dùng một ngón tay thám hiểm hang nguyệt, xoa đều bờ mông căng tròn trắng muốt, đến lúc này, tôi không chịu nổi nữa. Phải bật ra những lời mà anh ta mong muốn.

- -Thắng.. Tôi thích…

Chồng tôi gập người xuống, để vòm của anh phủ lên tấm lưng của tôi, anh cắn vào vành tai tôi, có hơi mạnh khiến tôi phải kêu lên:

- -”A..”

Anh ghé vào tai tôi, thanh âm khàn đặc:

- -Gọi là anh, xưng em!!!

Mẹ kiếp, anh nhiều chuyện quá.

Sau khi đùa giỡn chán chê, cái tên ngang tàng này mới đưa thanh thịt ấy đi vào từ phía sau. Tất nhiên không quên đeo ba con sâu vào.

Những cái nhấp nhô khiến tôi không chịu nổi, cổ họng phải cất lên những tiếng rên rỉ, hai tay tôi vịn vào mép giường trước lực đưa đẩy của Thắng ngày một nhanh và mạnh, sau một hồi, anh chủ động lật người tôi lại, hiên ngang đi vào từ phía trước, tay anh nâng lấy hông tôi, hùng dũng ra vào cho đến khi những tinh binh phóng ra ồ ạt mới từ từ dừng lại.

Chả hiểu động cơ nào xui khiến, anh còn cúi người hôn lên trán tôi một cái rồi mới rút cự vật ra, đi vào nhà vệ sinh.

___

Bữa sáng hôm nay là món cháo sườn heo, món này tôi thích ăn lắm, một mình có thể ăn hai tô mới đủ no, mụ Tâm thấy tôi ăn như thế thì cười nhẹ, hỏi đểu:

- -Chị thấy Nhi ăn uống tốt ghê, ăn nhiều nhưng không béo ha. Em có bí quyết gì chỉ chị với?

Tôi đáp:

- -Em có bí quyết gì đâu chị, với cái này là cháo mà, cũng dễ ăn. Đưa vào miệng là nuốt thôi.

- -Chị thấy em ăn uống mạnh dạn lắm, trước giờ chị ăn trung bình là một bát cơm, hôm nào nhiều lắm là hai chén lưng, chả khi nào ăn được như em cả. Sức em ăn khỏe hơn cả chú Thắng nữa. Mà ông bà mình hay nói “tốt mái hại trống”, chị là chị thấy chú Thắng gầy đi đó. Em phải xem lại nha.

Đấy, mở cái miệng ra chẳng bao giờ nói được cái gì tốt đẹp, toàn móc méo gây chuyện đâm thọc thôi. Vậy mà cũng học thạc sĩ cơ đấy, đúng là trình độ học vấn trái ngược với nhân phẩm con người mà.

Bà lớn cũng hùa theo mụ Tâm:

- -Tâm nói đúng đấy, mẹ cũng thấy Thắng gầy đi trông thấy, nhìn xót hết cả ruột. (quay sang tôi) Nhi đấy, chăm chồng kiểu gì mà để chồng gầy hơn cả lúc chưa vợ, chả ra làm sao.

Ơ hay.. Tôi chăm anh ta hơi bị tốt đấy, sáng trước khi đi làm thì cài áo, lấy cặp cho anh ta, chiều về đến nhà là tôi đã pha sẵn nước cho uống, có hôm còn matxa cho anh ta dễ ngủ, thức ăn thì hôm nào cũng đổi món, chăm hơn chăm con nữa còn gì. Mà anh ta nào có gầy, tôi thấy vẫn vậy.

- -Mẹ. Anh Thắng có gầy gì đâu ạ?

- -Con bớt trả treo mẹ được không Nhi, sao con chẳng bao giờ tiếp thu ý kiến của mẹ vậy, con nhìn chồng con xem, như vậy mà còn nói không gầy à, cái áo rộng ra thế kia.

Mụ Tâm nhanh miệng nói vào:

- -Cái áo này trước chú Thắng mặc vừa in đẹp lắm, bây giờ thùng thình thế kia, tội quá trời.

Ô hay, cứ như tôi làm gì chồng mình ý nhỉ?

- -Con vẫn vậy. Vợ con rất chu đáo. Mẹ đừng trách cô ấy.

- -Con đừng có bênh nó, con thấy không, mẹ nói câu nào thì nó trả lời câu đó, có nhịn mẹ câu nào đâu, chẳng được một góc của con Tâm.

Ô, nhìn cái mặt mụ Tâm kìa, phởn ghê ý.

Ba chồng tôi tự nãy giờ mới nói:

- -Tôi thấy Thắng nó cũng như thế, có gầy ốm gì đâu mà bà cứ phải làm quá lên.

- -Ông thì biết cái gì, suốt ngày có quan tâm gì đến con đâu, chỉ ru rú ở đâu đâu.

Tôi biết bà lớn đang ám chỉ bà nhỏ. Bà nhỏ nghe vậy chỉ cười trừ, không đáp lại lời bà lớn mà quay qua nói với ba chồng:

- -Tôi ăn no rồi, tôi muốn đi dạo quanh nhà, mấy hôm nay nằm ở phòng người bức rức quá.

- -Được rồi, tôi đi với bà.

Nói rồi hai ông bà dẫn nhau đi ra vườn hoa, bỏ lại ánh mắt tức giận của bà lớn, hai tay bà bóp chặt đến nổi cả gân xanh.

Kiếp chồng chung là vậy, kẻ vui thì người buồn, kẻ cười thì người khóc.

______

Tôi với chồng mình về phòng, anh ta nằm ở giường xem điện thoại, xem cái gì mà cười hí hí, tôi đến gần, bĩu môi:

- -Nhắn cho gái à, sao vui thế?

Chồng tôi lách điện thoại sang một bên, để lộ khuôn mặt đẹp tựa như tạc, sao môi anh ta đỏ như thế nhỉ, mắt đen láy và sâu thăm thẳm, nét đẹp mà bất cứ cô gái nào cũng phải trầm trồ. Đôi môi đỏ ấy hoạt động:

- -Sao? Ghen à?

- -Ghen? Không bao giờ? Nhưng tôi nói này, nếu sau này anh có yêu một ai đó thì nhất định phải nói ra, để tôi còn ra đi chứ tôi không muốn cảnh chung chồng đâu đó, hoặc là duy nhất hoặc là cắt đứt...

Khóe môi Thắng cong lên, nụ cười như nắng ấm phủ lên những đóa hoa còn đọng sương mai rất đẹp và ấm áp:

- - Nhưng lời nói thì anh thấy ngược lại đấy.. Em rõ ràng đang ghen.. Mà cũng đúng, một người vừa đẹp trai, lại làm tình tốt như anh em ghen cũng đúng. Sáng nay em có phải rất...

Tôi không để Thắng nói hết câu đã nhào đến bụm miệng anh ta lại, tôi biết anh ta sắp nói cái gì luôn đấy.

- -Anh thôi đi, đừng mở miệng ra thô thiển như vậy.

- -Em không thích từ làm tình à, vậy hay chúng ta dùng từ giao hợp được không? Hay là giao phối...??

Tôi tức sôi máu, chỉ có con vật người ta mới nói là giao phối ai dùng từ nó để diễn tả con người chứ, anh ta đúng là chọc điên tôi mà.

- -Đồ thần kinh...!!!

____

10 giờ sáng, thầy Lục đến, đi theo thầy còn có một thanh niên trẻ tuổi, cũng mặc đồ bà ba, nghe cách xưng hô mới biết đây là đệ tử của thầy.

Như đã hẹn trước, ba chồng tôi ra tiếp đón nhưng với việc là xem phong thủy nhà cửa, và xem tuổi tác vận hạn thôi chứ không đá động gì đến việc bà nhỏ bị yểm bùa. Bà lớn thì không thích, không muốn việc thầy Lục có mặt ở đây, nhưng đã là ý của ba chồng tôi, bà lớn không cãi được, dù bà có uy quyền đến mấy cũng dưới ba chồng tôi một bậc, mà cũng có lúc tôi cũng thương thương bà ấy, dù sao san sẻ chồng cho người khác thì ai mà không khó chịu, nhìn chồng mình âu yếm, chăm sóc người đàn bà khác cũng khó chịu lắm chứ.

Thầy Lục ngồi uống hết tách trà, sau đó được chúng tôi dẫn đi xung quanh nhà một lần nữa, ông vào phòng của bà lớn, đứng trước cửa nhìn vào rồi lặng lẽ đi ra, đến phòng bà nhỏ, ông nhìn cách bày trí rồi khẽ hỏi:

- - Phòng này là gia chủ sắp xếp hay bên thiết kế họ bài trí như vậy?

Bà lớn nhanh miệng trả lời:

- -Bên thiết kế họ xây như vậy.

Thầy Lục gật gù rồi đi lần lượt hết các dãy phòng khác, sau đó thầy đi ra vườn hoa hồng của bà lớn, thầy lại hỏi:

- -Vườn hoa đẹp quá.. Hương thơm, giống hoa này chắc hẳn rất quý.

Bà lớn được hỏi trúng ngay đam mê thì có phần hăng hái giới thiệu:

- -Những giống hoa này đều là hoa nhập, nở quanh năm suốt tháng, đặc biệt là hương thơm của nó không lẫn với bất kỳ loại hồng nào khác..

Thầy Lục cười nhẹ đưa tay chạm vào một đóa hoa, không cẩn thận bị gai hoa hồng làm cho chảy máu.

Mọi người sốt sắng nhưng thầy ra dấu không sao, nhưng tôi lại để ý kỹ rõ ràng là thầy Lục cố tình để ngón tay vào gai nhọn, không hiểu ý thầy là gì.

Qua hết vườn hoa lại đến hồ nuôi cá, cái hồ này nước trong vắt, giữa hồ còn có những hoa sen đang nở, những chú cá bơi lội tung tăng dưới hồ đua nhau đớp thức ăn từ tay tôi rải xuống. Sau cùng, chúng tôi đi vào nhà mát để ngồi nói chuyện. Tôi rót trà cho từng người, thầy Lục khoan thai uống liền mấy ngụm mà chẳng nói năng gì cả, bà lớn vốn dĩ không thích nên lời nói có phần bực bội:

- -Rốt cuộc là như thế nào, đi hết cả căn nhà mà không nói gì, hay định lừa?

Ba chồng:

- -Bà để thầy nghỉ ngơi một chút chứ.

Thầy Lục lại đưa tay vuốt chùm râu của mình, dáng thầy ngồii thong thả lắm. Thầy nói:

- - Nhà này có âm khí rất xấu, có người nữ chết oan ức đang tức giận oán sinh tà khí, tạo nên nguồn năng lượng xấu, tiêu cực, ảnh hưởng đến sức khỏe cũng như nhiều việc không tốt khác, nếu để lâu e rằng sự việc sẽ nghiêm trọng rất nhiều.

Bà lớn quát ngay:

- -Nói bậy, làm gì có ai chết chứ, ông đừng có nói linh tinh. Tôi đã bảo rồi đừng bao giờ tin mấy thầy bói rởm này, chỉ muốn ăn tiền mà thôi chứ có tài đức gì mà đưa về đây. Thôi cút ngay đi.

Ba chồng tôi đập bàn cái rầm, đến mức lòng bàn tay ông đỏ cả lên:

- -Bà im ngay.. Bà nói chuyện như vậy mà nghe được à, nếu không muốn nghe thì đi về phòng mình đi, không ai mượn mà ở đây càm ràm cả.. Tâm, đưa mẹ con về phòng nghỉ ngơi đi.

- -Dạ.

Bà lớn khuôn mặt hậm hực, hùng hổ bỏ đi. Lúc này còn có ba chồng tôi, bà nhỏ, anh Thịnh và vợ chồng tôi với thầy trò thầy Lục. Thầy mới tiếp tục hỏi:

- -Ông chắc chắn là trong năm mươi năm gần đây không có người chết à?

Ba chồng tôi đưa tay lên day day trán mấy phút sau mới trả lời:

- -chết thì không, nhưng mất tích thì có một người, đúng là phụ nữ.

Cả thảy đều im lặng nghe ông kể:

- -Chuyện này qua lâu rồi, là lúc trước, tôi có yêu một người giúp việc cho nhà tôi, cô ấy tên Sen, nhà nghèo nên vào nhà tôi giúp việc, chúng tôi đem lòng yêu nhau nhưng ba mẹ tôi không chấp nhận, với họ hôn nhân là phải môn đăng hộ đối, tôi thương Sen lắm nhưng mà thực sự cái thời đó cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đó, ba mẹ tôi nhắm cho tôi một người tương xứng, là mẹ thằng Thịnh bây giờ, tôi nhắm mắt đồng ý cuộc hôn nhân của người lớn sắp xếp nhưng trong lòng vẫn rất thương Sen, và trong một lần không kìm chế được, chúng tôi đã đi quá giới hạn chủ tớ, nhưng sau lần đó thì tôi có chuyến đi thực tập ở nước ngoài, ngày tôi về chưa được vui trọn vẹn thì sau đó tôi bắt được cô ấy trai trên gái dưới với người làm khác trong nhà, ba mẹ tôi đã đuổi cô ấy đi, đêm ấy mưa rơi tầm tã, và tôi không bao giờ gặp lại cô ấy nữa dù tôi đã đi tìm, cô ấy biến mất không một dấu vết. Nhưng đã nhiều lần tôi mơ thấy cô ấy ngồi ở mép giường tôi mà khóc, có khi thấy cô hái đứng giữa vườn hoa hồng, đứng lơ lửng trên cao..

Thầy Lục hỏi:

- -Vậy gần đây nhất ông có thấy cô ấy không?

- -Có. Gần đây nhất là đêm 15 âm lịch, tôi ngủ ở bệnh viện, tôi thấy cô ấy khóc rất nhiều, tôi có hỏi nhưng cô ấy chỉ khóc thôi.

Chúng tôi chăm chú lắng nghe, vậy hoá ra ba chồng tôi lấy bà lớn là do cha mẹ sắp xếp bắt buộc chứ ông không yêu thương gì bà ấy, tính ra bà lớn cũng tội, lấy chồng nhưng không có được trái tim chồng, chẳng khác nào cái xác không hồn kia chứ.

Thầy Lục bấm đốt tay, đứng lên quan sát một lượt nữa, một tay thầy chấp ở sau lưng, một tay vuốt vuốt những sợi râu trắng rồi mới đi đến chỗ ngồi của mình mà nhìn thẳng vào mắt ba chồng tôi, khẳng định:

- -Người nữ đó đã chết, và chết ngay tại nhà này.

Thầy Lục nói xong, cả thảy chúng tôi ở đây đều kinh hoàng, và không tin nổi. Nhất là ba chồng tôi, hai mắt ông mở toang hết cỡ, bàn tay vịn vào mép bàn mà vẫn còn run rẩy, mép môi ông giật giật:

- -Thầy nói.. nói sao? Cô ấy đã.. Đã chết..??

Thầy Lục gật đầu chắc nịch:

- -Đúng.. Và cái chết đó vốn đã rất lâu. Theo những gì tôi nhìn thấy được, người nữ này chết rất thảm khốc, thân thể không vẹn toàn, lại chết oan ức, máu chảy xối xả, chưa đúng ngày tháng mà phải ra đi nên oán hận mà không đầu thai chuyển kiếp. Linh hồn vẫn còn ở lại nhân gian mà quậy phá. Nhưng sách trời đã định, người và ma quỷ là hai thế giới khác biệt, dầu là ai cũng được cãi lại mệnh trời, không thể để những linh hồn này vất vưởng trên nhân gian mãi được, phải đưa chúng về đúng quỹ đạo.

Bà nhỏ:

- -Vậy bây giờ chúng ta nên làm sao thưa thầy.?

- - Việc đầu tiên là phải tìm được một vật dụng của người nữ đó để lại mới tính được các bước tiếp theo.

Cái này khó à nghen, đã mấy mươi năm trôi qua, ba chồng tôi không gặp lại người phụ nữ ấy thì làm sao có vật dụng gì.

Bà nhỏ hỏi ba chồng tôi rằng:

- - ông có còn nhớ nhà cửa chị ấy ở đâu không?

- -Tôi chỉ biết nhà cô ấy ở tận Cà Mau, chứ chưa một lần đi đến.

Haizz.. Vậy phải làm sao đây, chuyện này khác nào mò kim đáy biển!

Chồng tôi đột nhiên hỏi:

- -Ngày xưa ba và dì ấy không có vật hẹn ước gì sao?

Ba chồng tôi lắc đầu:

- -Không… LuLúc cô ấy đi ba đã đốt hết những gì liên quan đến cô ấy, bây giờ chẳng còn chút gì cả.

Mọi việc khác nào đi vào ngõ cụt.

Tôi hỏi thầy:

- -Có cách nào khác nữa không thầy? Vì chuyện đã quá lâu rồi. Tìm kỷ vật rất khó ạ!

Thầy Lục nói:

- -Cách thì không phải không có, nhưng e là còn khó hơn chuyện vừa rồi, đó là phải tìm được một phần thân xác của cô ấy, như mảnh xương, sợi tóc đều được.

Ba chồng tôi có vẻ đau lòng trước hung tin đó, ông bần thần nhìn xa xăm:

- -Làm sao tìm được.

Tôi bèn nói:

- -Thầy nói dì ấy mất ở đây, vậy thì chúng ta khoanh vùng khu vực này là được.

Anh Thịnh từ nãy đến giờ mới nhả ra lời nói:

- - Nhưng biết chính xác là ở đâu, chẳng lẽ em dâu muốn đập cả ngôi nhà để tìm hay sao?

Thầy Lục cầm tách trà lên uống một ngụm, sau đó đưa tay chỉ vào vườn hồng:

- - Tôi nghi ngờ 3 địa điểm, 1 là ở đó, vườn hoa hồng, hai là hồ cá, 3 là vườn bưởi! Vì như ông nói cô ấy đứng ở vườn hồng này mà khóc, vậy chúng ta có thể bắt đầu từ đó.

Anh Thịnh ngăn cản ngay:

- -Không được, vườn hoa hồng này là nơi mẹ tôi thích nhất, đến việc chăm sóc cũng không được qua loa, ai cũng biết bà ấy yêu cái vườn hồng này ra sao nên k được tùy tiện đụng vào vườn hoa được. Với lại lời thầy nói cũng chưa mang tính xác thực, tất cả chỉ là phỏng đoán, kể cả cái chết kia đều do thầy nói, lấy cái gì để chứng minh lời thầy nói là thật. Nói tóm lại là tôi không đồng ý để ai đụng vào vườn hoa của mẹ tôi cả.

Mụ Tâm đưa bà lớn vào phòng thì lại ra đây tiếp tục, lập tức gật đầu tán thành lời nói của anh Thịnh:

- -Chồng con nói đúng ạ.. Ba không nên tin tưởng quá vào những lời không có căn cứ này mà làm mẹ buồn. Vườn hoa này mẹ chăm sóc rất cẩn thận có thể nói nó ví như một phần cuộc sống của mẹ nếu ba vì những lời nói này mà động vào vườn hoa hồng, con nghĩ là mọi chuyện sẽ rất phức tạp ạ.

Thật ra lời mụ Tâm nói không phải không đúng, bà lớn mà hay tin thầy Lục muốn san bằng vườn hoa hồng chắc bà ấy sẽ điên lên mất. Cho nên việc này phải suy tính lại mới được nếu không chắc chắn có chuyện.

Bà nhỏ từ tốn nói:

- -Chuyện vườn hoa thật sự rất khó nói, vì vườn hoa này cũng được xem là nguồn yêu thích của chị lớn, nên nếu phá vườn hoa thì khó lòng lắm thưa thầy.

- - nếu như đã nói như vậy thì tôi cũng nói luôn, tôi không còn cách nào khác, khi nào có được vật gì đó liên quan đến người đã khuất, hoặc một phần thân thể của họ thì tôi mới tiến hành các bước sau. Nhưng tôi nói trước, linh hồn đó đã hóa thành ngạ quỷ, muốn tiêu trừ không phải là chuyện dễ, nên càng sớm càng tốt.

Ba chồng tôi nói:

- -Chuyện này chúng tôi cần phải bàn bạc lại.. Vậy còn về phần của bà nhỏ thì sao?

- -Đầu tiên phải sắp xếp bố trí phòng ốc lại, cả hướng nằm cũng phải điều chỉnh hết, không hiểu sao lại có người thiết kế căn phòng tệ đến như vậy, cũng chẳng ai nằm ngủ đầu giường hướng về nhà vệ sinh cả, như vậy là cực xấu, thêm trên trần nhà lại có một thanh xà bắt ngang chỗ nằm, như thế sức khoẻ sẽ suy giảm, bệnh tật triền miên không dứt…nhưng nguyên nhân chính dẫn đến căn bệnh của bà mấy hôm qua là có người đã yểm bùa, bây giờ để hóa giải thì theo hướng nam hoặc tây nam để tìm vật đã yểm, có thể là hình nhân, tượng gỗ, hoặc là búp bê, điểm nhận ra chính là trong những vật đó sẽ có ngày tháng năm sinh cũng như tên tuổi người bị yểm.

Thầy Lục dứt lời, tôi liền trông thấy mụ Tâm lén lút rời khỏi nơi này, lập tức tôi bám theo sau, theo dõi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.