Tôi hoảng sợ đến độ run rẩy, cây nến trên tay cũng theo đó mà lắc lư trong đêm tối, đầu lưỡi cứng ngắc không tày nào hoạt động được.
Cái hồn ma ấy tiến sát đến gần tôi hơn, lúc này tôi mới nhìn rõ phần miệng đã bị khâu lại bằng những mũi kim nham nhở. Nhưng trong khóe mắt kia chợt chảy ra một dòng nước mắt, ánh mắt cũng không còn đáng sợ như lúc đầu mà trong đáy mắt phảng phất những đau khổ không diễn tả thành lời được.
Tôi hít một hơi thật sâu giữa thời tiết của 12 giờ đêm mà hỏi:
- -Bà là ai?
Hồn ma ấy lắc đầu, càng lắc tôi càng sợ cái đầu sẽ bị rơi xuống mất. Lúc này tôi mới nhìn xuống dưới thì trời ơi, bà ấy chỉ có nửa thân người phía trên, từ đầu cho đến bụng, không có đôi chân như bình thường, phần bụng máu me lởm chởm, ruột gan lòi ra ngoài vô cùng đáng sợ.
Tôi bất giác lùi về sau mấy bước, càng lùi bà ấy càng di chuyển theo, còn đưa tay ra định chạm vào tôi nữa, tôi sợ hãi, run rẩy mà làm rơi cây nến xuống đất, hét lên:
- -Không..
Chồng tôi nghe tiếng hét thì nhào ra ôm lấy tôi, gọi tên:
- -Nhi.. Có sao không em?
Tôi bám vào người anh, cả người vẫn còn run lên vì những hình ảnh quá ư là khủng khiếp đó. Anh một tay dìu tôi, một tay cúi xuống nhặt, ngọn nến lên, kì thực ngọn nến vẫn chưa tắt vẫn ánh sáng lập lòe loe loét giữa màn đêm yên tĩnh, có lẽ anh cũng đã thấy những gì tôi đang thấy, tôi nghe anh nuốt nước bọt cái ực, năm ngón tay bấu chặt vào chiếc eo tôi hơn nửa.
Lúc này như đã sắp xếp, thầy Lục phóng ra tạt vào bà ấy nước gì đó, khiến bà ấy té nhào xuống đất, thầy Lục nhanh như gió đi đến vẽ một vòng tròn quanh đấy để khống chế, thầy còn dùng máu của mình vẽ lên những lá bùa rồi đưa lên cao, những lá bùa bay lơ lửng xung quanh vòng tròn như một trận pháp, khiến hồn ma trong đấy ôm người lăn lộn kêu rên ư ử.
Ba chồng tôi và bà nhỏ cũng chạy đến, nhìn cảnh tương tự đó không ai mà không sợ hãi, người nhút nhát có khi còn tè ra cả quần.
Thầy Lục dõng dạc hỏi:
- -Ngươi là ai, tại sao chết rồi không đi xuống âm tỳ địa phủ mà lại ở chốn nhân gian làm loạn, có biết như vậy là Phạm luật trời hay không hả? Hôm nay ta sẽ thu phục ngươi, đưa ngươi giao cho quỷ sứ.
Nói đến đó, hồn ma liền lắc đầu nguầy nguậy, hai tay quơ quơ như không đồng ý, lúc này ba chồng tôi chợt kêu lên bằng cái giọng sửng sốt:
- -Sen.. Có phải Sen không?
Hồn ma nghe gọi tên bỗng dừng tay lại, giương mắt nhìn về tiếng gọi đó, ánh mắt lúc này rất thê lương, không đáng sợ như lúc đầu.
Ba chồng tôi nói bằng cái giọng nghèn nghẹn:
- -Sen, đúng là em rồi, em đã chết thật rồi sao?
Hồn ma đó bật khóc, tiếng khóc bi ai như xé lòng xé dạ, tiếng khóc nao lòng rất thương tâm.
- - Tại sao em chết, tại sao thân xác em lại thành ra như vậy hả Sen ơi?
Cái miệng bị khâu chặt nên hồn ma không nói được, chỉ ấm ức khóc ròng lên.
- -Cô ta bị may miệng lại rồi, không nói được đâu. Nhưng hồn ma này tà khí không nặng như những gì tôi tưởng, cũng chỉ là một hồn ma với oán khí bình thường, không phải ngạ quỷ. Nhưng thân thể như kia chắc hẳn chết rất bi đát. Có đúng không?
Hồn của cô Sen gật đầu, sau đó đưa tay chỉ về phía chồng tôi, nước mắt ứa ra như suối đổ, tôi và mọi người ở đây không hiểu chuyện gì cả, hỏi thầy Lục:
- -Ý của cô ấy là gì vậy thầy?
- -Chắc hẳn là có liên quan đến cậu Thắng.
Thầy Lục liền xoay qua hỏi linh hồn của cô Sen:
- -Cô muốn gì, sao lại chỉ cậu Thắng?
Cô Sen chỉ bảo bụng mình rồi chỉ chồng tôi, sau đó đưa hai ngón tay ghép lại là một.
Là sao, sao lại khó hiểu như vậy?
Chồng tôi lúc này mới hỏi:
- - Bà có phải là cái bóng trắng tôi hay thấy, hay chơi đùa với tôi lúc nhỏ, có phải bà không?
Cô Sen lập tức gật đầu lia lịa còn cười nữa, nụ cười hiền lành, tình cảm.
Vì cô Sen không nói được, nên không thể hiểu hết những gì cô ấy muốn, chỉ là ba chồng tôi khóc, ông không ngờ người xưa đã chết, lại còn chết một cách đau đớn cùng cực đến như vậy.
Thầy Lục nói:
- -Thời giờ đã đến, cô phải đi.
Cô Sen giẫy giụa trong cái vòng tròn của thầy Lục vẽ ra, tay liên tục chỉ về chồng tôi, không chịu rời đi. Còn chấp tay lại quỳ lại thầy Lục nữa, giá như cô ấy nói được thì có tốt hơn không.
Ba chồng tôi quay sang hỏi thầy Lục:
- -Thầy, tôi muốn biết ai đã hại chết cô ấy, và mộ phần cô ấy ở đâu?
Thầy Lục nhìn lên trời cao rồi bấm tay, trả lời ba chồng tôi:
- -Thời gian còn rất ít, nếu qua thời khắc này sẽ không kịp nữa, ông muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, một câu thôi.
- -Sen.. Ai đã hại em chết, là ai đã tàn ác như vậy, mộ phần của em ở đâu.
Cô Sen khóc rống lên thật là lớn, tức tưởi nhìn vào nhà rồi chỉ tay vào vườn hoa hồng, ra hồ cá, và giơ 3 ngón tay lên cao như câu trả lời của mình.
- - tới giờ rồi mọi người mau tránh ra một bên.
Thầy Lục liền lẩm bẩm cái gì đó, càng đọc cô Sen càng lăn lộn trong cái vòng, chỉ trong tích tắc, người cô ấy bỗng biến mất như chưa từng xuất hiện. Những màn sương khói hư ảo nhanh chóng biến mất khỏi trần gian.
Ba chồng tôi gọi theo:
- - Sen ơi…!!! Sen...
&_&_
Sáng hôm sau, ba chồng tôi không cần suy nghĩ nhất quyết gọi người đến khai quật vườn hoa hồng của bà lớn, bà ấy hay tin từ bệnh viện đi về ngăn cản lại, nhưng ý ba chồng tôi đã quyết, những gì ông đã thấy đêm qua khiến ông nhất định phải tìm hiểu dưới lớp đất kia là gì?
Máy móc được gọi đến, nhưng để chính xác nhất, thầy Lục đã lập quẻ để tìm phương hướng, theo những gì ông nói thì hướng có thể nhất là nằm ở giữa vườn hoa.
Chiếc máy xới đất xới lên từng lớp đất, từ cạn đến sâu, mọi người gần như không dám thở mạnh, tất cả đều chú tâm quan sát, đến khi đào đến giữa vườn hoa thì chuyển sang đào bằng tay, từng lớp đất dần lộ diện, bỗng một người thợ gọi lớn:
- -Ở đây có cái gì này. Mọi người ơi..
Cả thảy cùng nhau kéo đến, là một cái hộp màu đỏ, hình vuông vức đang nằm dưới mặt đất. Sau khi đem cái hộp lên trên, thì trên chiếc hộp có một lá bùa màu đen, thầy Lục nói đây là bùa ấn, để linh hồn không thể rời khỏi mà phải chịu đau đớn và lạnh lẽo, cũng may người yểm lá bùa này còn non tay nên thầy Lục chẳng khó khăn để hoá giải, thầy Lục tiến hành cho mở ra xem có gì bên trong, thì thật không thể tin nổi, bên trong là những khúc xương đen, kèm cái sọ đầu nằm lăn lóc trong chiếc hộp, tôi giật mình la cái é lên, thụt lùi lại theo quán tính. Vậy là, trong vườn hoa có xác người thật rồi.
Tôi mới nhớ đến bà lớn, bà không có ở đây, từ nãy đến giờ cũng không thấy bà xuất hiện, vậy bà đã đi đâu.
Thầy Lục xác nhận đây là xương người nữ, vì thầy nói xương phụ nữ sau khi chết đi sẽ có màu đen nhưng nhẹ, còn xương đàn ông thì màu trắng nhưng nặng, đó là điểm để phân biệt xương cốt một cách dễ dàng nhất, vậy cái bộ xương này là của cô Sen thật, và ai là người giết cô ấy phi tang xác ở đây, phải chăng là bà lớn đã làm.
Thầy Lục xem qua những mẫu xương rồi nói rằng ở trong đây chưa đủ tất cả bộ phận của một cái xác hoàn chỉnh, ở đây chỉ có một phần, còn thiếu hai chân nữa mới đủ.
Ba chồng tôi giận đến tím mặt mày, lao đi tìm bà lớn thì bà ấy đã chốt cửa cứng ngắc, có gọi thế nào cũng không chịu mở.
Ông đập cửa rầm rầm:
- -Bà Ngân, bà mở cửa ra cho tôi, nhanh lên..
- -Bà có mở không, được, nếu bà không mở tôi sẽ cho người đập banh cái cửa này, xem bà trốn được bao lâu.
Bà lớn vẫn kiên quyết không lay động, mặc cho ba chồng tôi đập cửa ầm bung bên ngoài, giận quá, ông cho người đến bẻ khóa cửa, đẩy tung cánh cửa, tạo nên tiếng động cực mạnh. Ông lao vào giường hét toáng lên:
- -Tại sao bà không mở cửa, bà sợ cái gì?
Bà lớn nằm trên giường, xoay mặt vào trong, lạnh nhạt đáp lại:
- - chẳng sợ cái gì cả.
- -Bà đừng có láo, bà nói đi, bà đã làm gì Sen, có phải bà đã giết cô ấy đúng không?
- -Vớ vẩn, tôi không có, ông đừng đặt điều cho tôi.
- - Không có, bà theo tôi, đi, đi nhanh.
Ông kéo bà lớn xuống giường, lôi bà xồng xộc ra ngoài dù bà lớn không muốn, chân bà khuỵ lại nhưng ông vẫn một mực kéo đi, đẩy mạnh bà xuống đất trước mắt chiếc hộp đựng xương cốt của cô Sen.
- -nói, cái gì đây?
Bà lớn khuôn mặt bình tĩnh:
- -Tôi không biết.
- -Không biết hay không muốn nói, tốt nhất đừng có ngoan cố với tôi.
Bà lớn gắt lên:
- -Ông đừng vô lý kiểu đó, tôi làm sao biết được đây là gì, ông nói cái gì cũng phải có bằng chứng đừng có nói suông kiểu đó.
Anh Thịnh từ nãy giờ không có ý kiến bây giờ mới chen vào khuyên nhủ:
- -Ba bình tĩnh đi ạ, chuyện đâu cũng còn đó, đừng nóng giận như thế sẽ không tốt cho sức khỏe của ba đâu. Với dựa vào chiếc hộp này cũng chưa nói lên điều gì, chúng ta có thể đem mẫu xương đi xét nghiệm, đây kết quả ADN để xác minh đây có phải là cô Sen thật không.
Chồng tôi nói:
- -LÀM Sao mà xét nghiệm hay kiểm chứng, cô ấy đã mất không có gì để dựa vào đó giám định, những mẫu xương này không thể nhận diện được đâu.
Đúng, chuyện xảy ra ra mấy chục năm rồi, thân xác đã tan rã hết, chỉ còn xương, cũng chẳng còn thân bằng quyến thuộc để xác nhận, việc đem những mảnh xương này đi giám định cũng hoàn toàn vô vụng.
- -Vậy tại sao bà kiên quyết không cho người động vào vườn hoa của bà, bây giờ đào lên có xác người, bà nói bà không làm thì ai tin, chỉ có thể là bà, là bà đã hại Sen, bà ganh ghét cô ấy, bà đã giết có ấy có đúng vậy không, đúng vậy không?
Ba chồng tôi không còn bình tĩnh nữa, ông hét vào mặt bà lớn như vậy, mắt ông đỏ ngầu chất chứa những tia chỉ máu cuồn cuộn.
Bà lớn cũng không im lặng bà hét cũng lớn không kém gì ba chồng tôi:
- - Ông im đi..ông vì một con đàn bà phản bội ông mà ông mắng nhiếc tôi à, nó giờ ở chân trời góc bể nào thì đố ai mà biết được, có khi bây giờ nó đã con đàn cháu đống chẳng nhớ đến ông đâu mà ông gào rống ở đây.
Bà lớn vùng vằng đứng dậy bỏ vào trong, chồng tôi cũng đi theo bà anh bảo tôi vào pha cho bà tách trà ấm để uống.
Lúc tôi đem ly trà lên đến cửa phòng thì nghe anh hỏi bà lớn:
- -Mẹ.. Sen là ai vậy, sao ba có vẻ rất quan trọng người đó?
- -Là người tình cũ của ba con, cô ta có chửa hoang bị đuổi đi mấy chục năm nay tự dưng bây giờ ông ấy đổ tội cho mẹ..
- -Người tình cũ sao chưa bao giờ con nghe mẹ nhắc đến. Vậy bà ấy có con cái gì với ba không?
Bà lớn thở dài thườn thượt:
- -Nhắc làm gì, thêm bà nhỏ đã đủ đau lòng rồi, còn nhắc làm gì đến con ở đợ đó.. Bọn họ chẳng có con cái gì hết, chỉ yêu thương nhau nhưng ông bà nội con không đồng ý nên bây giờ ông ấy mới tiếc nuối vậy đó.. Thắng, mẹ vì bọn con mà chịu nhiều thiệt thòi lắm, con có biết không? BBây giờ ba con cho rằng mẹ đã hại người tình cũ của ông ấy, con nói mẹ phải làm sao đây, hu hu, cả đời mẹ sống vì ba đứa con, thằng Thịnh mẹ không nói, con Thu lại là con gái sau này cũng đi lấy chồng, mẹ là mẹ thương con nhất, con phải lấy lại công bằng cho mẹ.
Bà lớn khóc như mưa ấy, còn dựa vào vai chồng tôi nữa, chồng tôi cũng ôm bà, nhưng trên môi anh là nụ cười khinh khỉnh.
Tôi nghe cô tiếng người đi đến liền đem trà vào trong cho bà lớn.
- -Mẹ.. Mẹ làm sao thế ạ, uống chút trà ấm đi, con vừa pha cho mẹ.
Bà lớn rời khỏi vùng vai của chồng tôi, lau nước mắt rồi mới trả lời:
- -À không có gì đâu? Mà con Nhi sao rồi, trong người có gì thay đổi hay không?
Bà hỏi vậy chắc là muốn hỏi tôi đã có thai chưa, tôi nghe chồng tôi trả lời:
- -Chưa, chẳng hiểu sao mấy tháng rồi mà chẳng có động tĩnh gì cả. Haizz.
- - Thôi, đừng gấp, cứ từ từ.. Hai đứa cũng còn trẻ, lại mới cưới không lâu, cứ ăn chơi du lịch thoải mái, rồi đi học vài khóa chăm con. Bây giờ còn nhàn rỗi con cứ đi chơi cho thoải mái, để sau này có con rồi muốn đi cũng không được.
Bà lớn nhận tách trà nhưng không uống, khuôn mặt tuy không lộ biểu cảm gì nhưng tia mắt bà rõ ràng có chút gì đó đang lay động.
Bọn tôi Vâng Dạ một tiếng chứ không nói gì thêm rồi kéo nhau ra ngoài cho bà lớn nghỉ ngơi. Ra đến dãy hành lang, tôi không nén được tò mò nên hỏi Thắng:
- -Anh.. Anh nghĩ như thế nào? Có phải là bà lớn đã giết cô Sen không, linh cảm của em thì cho rằng hung thủ chính là bà lớn.
- -Anh cũng nghĩ như vậy, khả năng cao là bà ta làm, nhưng chuyện trôi qua mấy mươi năm giờ lật lại không phải chuyện dễ, với chúng ta nói gì đều phải có bằng chứng, vài lời nói không thể kết tội bà ấy được.
- -Em hiểu, nhưng em có thể hỏi anh một chuyện nữa không?
Chồng tôi khẽ cười, anh kéo tôi sát vào người anh, hình như anh thích như vậy thích ôm tôi thật chặt.
- -Hỏi đi. Ai cấm em.
- -Anh chứ ai, trong bản hợp đồng chẳng phải có quy định không được tham gia chuyện đối phương hay sao?
- -Được rồi, lần này em được ưu tiên, muốn hỏi cái gì?
- -Em muốn biết anh đang làm gì, tại sao anh không lật mặt bà lớn không phải mẹ anh, tại sao phải giấu giếm trong khi bây giờ anh đi xét nghiệm là ra ngay kết quả thôi mà. Em thật sự không hiểu nổi.
Chồng tôi nghe hỏi như vậy thì bước chân đang đi của anh liền khựng lại, khuôn mặt hơi chuyển động.
- -Nếu không tiện thì thôi ạ, em chỉ tò mò một chút thôi, xem như em chưa nói gì nha.
- -Nhi… Nếu như anh không phải cậu Ba nhà này, em nghĩ như thế nào?
Lại làm sao nữa, sao anh không phải cậu ba nhà họ Nguyễn cơ chứ.
- -Em không hiểu, tuy anh không phải con bà lớn, nhưng anh là con bà nhỏ, là người mà ba yêu thương nhất cơ mà.
Chồng tôi cười nụ cười vương mang những nổi buồn sâu thẳm:.
- -Anh là con mẹ Như, nhưng không phải con của ba Tường..
Trời đất..!!! Tai tôi ù đi..Tại sao lại có chuyện này cơ chứ?
- -Anh..??
Chồng tôi cười chua chát… Anh rút cánh tay khỏi cơ thể tôi, đặt hai tay vào túi quần âu của mình, dáng anh cao, bóng lưng mang một nỗi buồn khó nói.
- - đó là sự thật, anh không phải con của ba, nếu anh nói ra sự thật anh không phải con bà Ngân thì chắc chắn ba sẽ bắt anh thử ADN, sẽ lộ hết mọi chuyện. Và người đau khổ nhất chính là mẹ, anh không muốn bà ấy đau khổ. Hiện tại những cửa hàng anh quản lý đã đi vào hoạt động rất tốt, có lợi nhuận ổn định hàng tháng, nếu sau này lộ chuyện chúng ta cũng không chết đói.
- -Vậy anh có biết ba ruột mình là ai không?
Anh lắc đầu:
- -Anh không biết.
- -Sao anh không hỏi mẹ?
- -Đến mẹ còn không biết anh không phải là con của ba Tường, bà ấy cứ đinh ninh anh là cậu ba nhà này nên mới muốn nói ra mọi chuyện.
Trời đất ơi, sao mọi chuyện rối nùi vậy nè, không chuyện nào ra chuyện nào hết.
- -Nhưng sao anh biết anh không phải con của ba?
- -Năm đó ba bị tai nạn giao thông mất nhiều máu, anh định hiến máu cho ba nhưng bác sĩ nói anh với ba không cùng nhóm máu, khi ấy anh đã âm thầm đi xét nghiệm, và kết quả không có quan hệ huyết thống. Anh đã hỏi mấp mé mẹ, nhưng bà ấy hoàn toàn không biết gì cả.. Bà ấy rất yêu ba Tường, yêu sâu đậm, nếu sự thật này bị bại lộ chắc chắn ba Tường sẽ không chấp nhận nổi, ba bị bệnh huyết áp, nhồi máu cơ tim giống ông nội, anh sợ ông ấy không chịu được cú sốc này, sợ ông ấy sẽ giống như ông nội, ra đi mãi mãi…
Anh hướng mắt nhìn xa xa, trong đáy mắt anh là nỗi buồn man mác, tôi hiểu, để nói ra những chuyện này quả là không dễ dàng gì cả.
- -Anh không có ý định giành gia tài hay tài sản gì của anh Thịnh hết, nhưng anh ấy muốn triệt đường sống của anh, buộc anh phải tự vệ, anh có nhiều cửa hàng, có bất động sản đang hoạt động tốt, đảm bảo cuộc sống tốt nhất cho em và con. Nhưng thời điểm này không thích hợp để nói ra, anh muốn mọi thứ thật hoàn mỹ, mọi thứ phải ở ngưỡng an toàn nhất..
Thật ra nếu tôi là Thắng tôi cũng sẽ không biết phải làm gì cho đúng, bà nhỏ yêu ba chồng tôi như vậy nếu để sự thật bại lộ chắc hẳn hai người phải xa nhau, chắc hẳn ba chồng tôi sẽ vô cùng sốc, có khi sẽ như chồng tôi nói, lên cơn đau tim mà chết, lúc đấy bà nhỏ và anh chẳng khác nào tội đồ.
____
Nói chuyện một hồi thì con Mận chạy ù đến gọi chúng tôi:
- - cậu mợ ơi, ra, ra mà coi kìa.
- -Chuyện gì vậy Mận?
- -Dạ, ông cho người đập luôn cái hồ cá, ở dưới đó cũng có xương người nữa cậu mợ ơi, cậu mợ nhanh ra coi đi, trời ơi, ghê quá xá.
Chúng tôi tròn mắt nhìn nhau rồi chạy nhanh ra hồ cá, lúc này hồ đã được hút hết nước, đập tan tành, máy xúc máy xới đã cào hết lên, trước mắt cũng là chiếc hộp màu đỏ nhỏ, bên trong là hai đoạn xương đen nằm gọn lỏn trong đấy, ba chồng tôi thất thần ôm lấy chiếc hộp, mắt ông đỏ lên, tuy ông không khóc nhưng nổi đau cũng không hề nhỏ, người đã từng yêu thương, thậm chí đã ăn ở, bây giờ đã chết mà còn được chôn ngay nhà mình mà không hay biết, ba chồng tôi sốc đến lạc giọng.
Thầy Lục nói đây là mảnh xương của hai cái chân, người làm bùa rất tàn ác, phanh thây ra chôn ở nhiều nơi như vậy thì người chết sẽ không đi đầu thai được, sẽ chịu đau đớn cùng cực, miệng thì bị may chặt, sẽ không báo mộng cho người thân hay biết, lại thêm bị trấn bùa, đau khổ gắp trăm ngàn lần bình thường.
Ba chồng nghe thầy Lục nói thì nét đau đớn lộ rõ trên khuôn mặt, thời gian làm mặt ông có những nếp nhăn, thời gian lấy đi tuổi tác lấy đi sinh lực, nhưng cái tình nghĩa mà ông dành cho người xưa vẫn còn đó. Ông muốn thầy Lục giải hết bùa phép kia và cầu siêu cho cô Sen được siêu thoát, ông sẽ đem phần xương cốt đi chôn cất cho đàng hoàng.
Thầy Lục nói:
- -Người này chết oan ức lắm, nên phải cầu siêu cúng dường chay lạt thì mới mong nhanh được siêu thoát. Bây giờ ông gom những mảnh xương vào một cái lọ bằng sành, sơn màu đỏ rồi đem đi chôn cất, khuya đêm nay tôi sẽ lập bàn cầu siêu độ cho linh hồn thức tỉnh, sớm giác ngộ và quy y Phật pháp.
Bà nhỏ rụt rè hỏi:
- -Thầy, tại sao cô ta lại chỉ về thằng Thắng, hồi nhỏ Thắng cũng rất hay mơ về một người phụ nữ mặc đồ trắng, nhưng càng lớn càng ít thấy.
Thầy Lục thở ra:
- -Muốn biết thì phải khai khẩu linh hồn đó.. Nhưng muốn khai khẩu phải tìm người hạp mới được, không thể tùy tiện đâu. Nhưng ở đây có một người có thể làm được đó.
- -Là ai ạ?
Thầy Lục chỉ về chỗ tôi đang đứng:
- -Là cô gái sinh ngày rằm tháng 7 đó..
Tôi chỉ vào ngực mình:
- -là tôi ạ?
Thầy Lục gật đầu:
- -Đúng, chính là cô, cô sinh ngày rằm tháng 7, lại sinh đúng 12 giờ đêm, ngày giờ đó âm dương giao nhau nên mệnh cô rất đặc biệt, cô có thể khai khẩu tạm thời cho những linh hồn chết oan ức, tuy nhiên việc này cũng khá nguy hiểm, tôi sẽ đốt nến vàng, trong thời gian nến cháy cô phải hỏi rõ ngọn ngành, nếu quá thời hạn, tức là nến tắt cô không về được thì linh hồn cô mãi mãi bị giam giữ trong bóng đêm.
Chồng tôi phản đối:
- -Không được, nguy hiểm quá.. Vợ con không thể làm được đâu..
- -Cũng không hẳn là quá nguy hiểm, tôi nghĩ cô gái này làm được, cô ấy thông minh lanh lẹ, chỉ cần nhạy bén một chút là được. Ở đây tôi có một lá bùa hộ mệnh, tôi đưa cho cô trừ trường hợp bất trắc cô có thể sử dụng, hãy đem nó ra, nó sẽ giúp cô.
Chồng tôi kiên quyết không cho tôi làm, anh sợ tôi sẽ gặp nguy hiểm, nhưng trước ánh mắt của ba chồng, ông không mở lời trực tiếp xin tôi, nhưng nhìn vào đấy tôi biết ông rất muốn biết kẻ giết cô Sen là ai, muốn biết chân tướng sự thật, và tôi cũng vậy, hay là tôi mạo hiểm một phen, tôi tin mình sẽ làm được.
Tôi gật đầu:
- -Được tôi sẽ làm, sẽ khai khẩu cho cô ấy.