Cuộn băng ong ong vang lên.
Là tạp âm. Nhưng trong tạp âm loáng thoáng vang lên thanh âm ù ù.
Chợt nghe được tiếng động bình thường, cẩn thận nghĩ lại , cuộn băng thiếu một âm thanh .
Tiếng bước chân.
Để sát vào tai , còn có thể nghe được hơi thở của người cầm máy, hình như còn chưa khôi phục sau một trận rượt đuổi kịch liệt.
Tiếng ong ong ù ù vẫn còn vang, ngẫu nhiên sẽ nghe được tiếng phóng đại của người khác, rồi đột nhiên mất đi , thập phần quỷ dị.
Giờ phút này người cầm máy cassette chắc là Nghiêm Ương, anh ta đang ở đâu?
Đinh.
Trong băng vang lên một âm thanh quen thuộc . Đây là……
Thang máy?
Một tiếng đinh vừa vang , liền nghe có tiếng ba ba , giống như ai liên tục nhấn nút trên thang máy.
Một khi xác nhận được nơi Nghiêm Ương đang đứng, tình hình càng không thể tưởng tượng nổi.
Tiếng cửa thang máy truyền đến, nhanh chóng mở ra rồi nhanh đóng lại , có lẽ đang kháng nghị cho người đang không ngừng nhấn nút kia.
Nghiêm Ương ngồi thang máy, thang máy đến cũng không ra, đứng ngay tại chỗ không ngừng nhấn nút đóng mở thang máy…… Anh ta đang làm gì?
Ong ong, ong ong.
Từ lần hỗn loạn đó đến bây giờ, kỳ thật vẫn chưa được bao lâu, người trong bệnh viện cũng dần dần tán đi , thang máy bị Nghiêm Ương một người chiếm lấy , nhưng cũng không có ai đến quấy rầy.
Tiếng thang máy cạch cạch vẫn còn tiếp rục.
Đinh một tiếng thang máy dừng lại . Hắn lại làm thang máy không ngừng đóng mở.
Cứ tiếp tục như vậy.
Ngay tại thời điểm Tôn Chính nghĩ máy cassette bị hư luôn lập đi lập lại một đoạn ghi âm ,bỗng nhiên nghe đinh một tiếng, Nghiêm Ương ngừng nhấn phím .
Trong băng truyền đến tiếng kinh hô rồi im bặt, giống như anh ta thấy hình ảnh đáng sợ nào đó .
Cuộn băng bắt đầu di chuyển , cùng với tiếng bước chân, anh ta chạy ra thang máy.
Kinh hồn chưa định , anh ta dọc theo cầu thang bắt đầu chạy, cuộn băng trong máy cassette cũng dồn dập theo. Cứ chạy như vậy , hình như chạy lên mấy tầng , nhưng anh ta không chút nào do dự, giống như đã sớm biết mình muốn đi đâu , muốn làm gì.
Cước bộ dừng lại ở một tầng lầu.
“Lộ Hiểu Vân! Tôi đến rồi!! Anh ở đâu?”
Bởi vì chạy lên một lúc mấy tầng cho nên âm thanh có chút khàn khàn quanh quẩn ở hành lang trống trải.
Hắn lại về phía trước chạy vài bước, ngừng lại.
“Nơi này thật tối…… Lộ Hiểu Vân? Ngô……” Ngữ điệu rõ ràng có biến chuyển, giống như miệng bị ai đó bịt kín .
“Cậu chính là người vào đây?” Một thanh âm rất lạnh , lạnh đến ngữ khí không rõ buồn vui ra sao , chỉ mơ hồ nghe ra có chút kinh ngạc ,“Phiền toái .”
Chủ nhân cuộn băng vốn đang giãy dụa, nghe tiếng người này liền lập tức an phận :“Lộ Hiểu Vân?” Thanh âm cũng hạ thấp , cảm xúc khi thấy được người nọ còn chưa khôi phục lại.
Một trận tiếng bước chân rất nhỏ di động, hai người như là lặng lẽ đi đến một nơi nào đó.
“Nơi này không có chuyện của cậu, cậu vào đây làm gì.” Người kia lại phá lệ mở miệng ,cảm xúc kinh ngạc phía trước đã bị âm thanh lạnh băng của anh thay thế.
Cũng bởi vì câu này, Nghiêm Ương tiếng hít thở cũng dồn dập lên . Hắn giãy ra khỏi người Lộ Hiểu Vân đăng đăng đăng đi về phía trước vài bước , liền rống lên:
“Lộ Hiểu Vân! Tôi trên có cha mẹ, dưới chưa gia , đến ngay cả nụ hôn đầu với con gái cũng chưa có, trẻ tuổi lại tiêu sái, cậu nghĩ tôi vì cái gì chạy vào đây tìm anh? Còn không phải bởi vì tôi tin đồ điên nhà anh sao , tin tưởng anh nhất định có thể…… Ngô!”
Hắn bùm bùm rống lên một đống , đột nhiên bị ngăn chặn.
Bối cảnh trên hành lang, trừ bỏ động tĩnh của hai người, không còn âm thanh nào khác bên trong thế giới im lìm , không có một tạp âm
Chỉ tiếng ma sát của quần áo.
Nếu không phải cậu đang bị giam cầm trong không gian hắc ám vô tận , cơ hồ sẽ tưởng tượng thấy hành lang trong cuộn băng tràn đầy ánh mắt mặt trời rực rỡ .
Trống rỗng , Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương, dương quang ngoài cửa sổ xuyên thấu qua thủy tinh chiếu lên hai người, chói lọi , chiếu đến hai mái đỏ lên , mắt cũng nhắm lại, chỉ cảm nhận được độ ấm , không phân biệt được là của mặt trời hai người khác.
Yên tĩnh như vậy trôi qua.
Nghiêm Ương lấy lại hơi thở không ngừng thở gấp , đứt quãng nói:
“…… Lộ Hiểu Vân anh ngu ngốc hả! Tôi nói hôn với con gái, không phải với anh!”
Người nghe bên này cứng lại. Cậu mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra , nghe xong lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ .
“Cậu vào bằng cách nào?”Ngừng vài giây chung, Lộ Hiểu Vân rất nhanh khôi phục ngữ điệu ban đầu.
Nghiêm Ương không nói gì, nhưng hắn nhất định đang làm động tác chỉ cho Lộ Hiểu Vân.
“Thang máy……” Ngoài dự đoán mọi người , Lộ Hiểu Vân vừa mở miệng liền dừng lại ,“Cậu nhìn thấy cái gì?”
Nghiêm Ương không cảm thấy Lộ Hiểu Vân có gì lạ, tiếp theo liền thao thao bất tuyệt về những chứng kiến của mình:“Anh hãy nghe tôi nói , đều do anh tự cho mình thông minh một mình đuổi theo, tôi từ lâu ba chạy xuống , anh đoán xem chuyện gì đã xảy ra? Quả thực , quả thực rất kỳ lạ! Rõ ràng chúng ta thấy Lưu Tần vào phòng giãi phẫu , xuống dưới bọn họ lại nói Lưu Tần đột nhiên phát bệnh gì đó chết , điều này làm sao có thể?! Tôi nghe liền cảm thấy không ổn, Lưu Tần sẽ hại anh !…… Anh gật đầu cái gì? Anh biết? Anh không muốn sống hay bị điên vậy, may mà tôi quay lại……”
“Tôi tìm khắp nơi cũng không thấy anh, đột nhiên nghĩ đến lúc anh nói với tôi về Lưu Quần Phương , Lưu Quần Phương vào bằng cách nào ? Chính anh lúc ấy đã nói nếu không cẩn thận tiếp xúc đến hoặc nhìn thấy vật nguy hiểm trong huyệt , mà những thứ đó , chính là ‘Nó’ , Lưu Quần Phương cố ý đi tìm ‘nó’ , tôi cũng có thể cố ý tìm ‘Nó’ ….. Tôi nghĩ cả buổi mới nhớ đến cái gương , anh nói nếu nhìn thấy gương , nhìn thấy cái gì không nên xuất hiện thì nhất định phải tránh đi , không chỉ vậy , tôi liền không ngừng ngồi thang máy , nhất định sẽ không cẩn thận đụng vào ‘Nó, chỉ cần cố ý dụ ‘Nó’ ra thì tôi sẽ vào được…… Mặt anh nhăn lại như thế làm cái gì ……”
“Nhưng cũng kỳ lạ, tôi cũng chỉ nhìn thấy một mặt gương , còn tưởng sẽ có quái vật nào xuất hiện , nhưng cái gì cũng không có……”
“Vậy thì đúng rồi, nó còn cần một chút thời gian,” Lộ Hiểu Vân thập phần kiên nhẫn nghe hắn thao thao bất tuyệt “Đi theo tôi.”
Tiếp theo liền truyền đến tiếng hai người chạy.
“Phòng giải phẫu?” Khi tiếng bước chân dừng lại, Nghiêm Ương thở hổn hển, kinh ngạc thở nhẹ một tiếng.
Cuộn băng một lần nữa trầm tĩnh lại, ngay cả tiếng bước chân của hai người cũng cẩn thận hơn.
“Nhìn.”
“Cái gì?…… Quá tối, không thấy gì hết ……”
“Rất nhanh cậu sẽ thấy .”
Vừa dứt lời, cuộn băng đột nhiên rè rè lên .
Tạp âm bao phủ ghi âm , lớn đến giống như máy cassette sắp bị nổ tung. Giống như bị từ trường mãnh liệt quấy phá, lại giống như bị hư hại, cuộn băng ngay tại khắc này sẽ bị hỏng .
Nhưng một trận tạp âm quái dị này xuất hiện trong chốc lát lại biến mất.
Bối cảnh âm thanh khôi phục lại yên tĩnh trong bệnh viện , chỉ có hô hấp và tiếng nói chuyện mang đến một chút sinh khí.
“Vừa rồi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Nghiêm Ương nói chuyện có chút run run.
Nhưng không ai nói tiếp.
“Lộ, Lộ Hiểu Vân, anh ở đâu? Đừng làm tôi sợ…… Lộ Hiểu Vân,” Nghiêm Ương tựa hồ cảm thấy không ổn , lập tức khẩn trương tìm xung quanh “A,thì ra anh ở đây !”
Đại khái là ai đó mở đèn pin, hoặc là đèn trên di động, Nghiêm Ương lại một lần kinh hô.
“Tại sao? Tôi điên mất, Lộ Hiểu Vân, tôi như thế nào, như thế nào cảm thấy…… Chúng ta đang ở một nơi khác?”
“Đưa chìa khóa xà cừ cho tôi.”
Trong băng vang lên tiếng tất tất tốt tốt, Nghiêm Ương đang lấy chiếc chìa khóa hắn xem như bảo bối.
“Từ từ! Đừng, đừng mở, đây là nơi nào……315a?!” Tiếng của hắn đột nhiên lớn lên“Làm sao chúng lại ở phòng 315a ! Chúng ta là yêu quái sao?!”
Lộ Hiểu Vân không để ý tới hắn , sau đó là tiếng chìa khóa tiếp xúc ổ khóa, tiếp theo lạch cạch một tiếng, mở cửa.
“Chỉ cần đuổi theo Lưu Tần đến đây, chúng ta liền thắng.”
Cánh cửa đầy dấu vết kia nặng nề mở ra, bóng tối dày đặc , năm đó hai người kia cũng tìm kiếm như vậy, khẩn trương mà sợ hãi đi vào đây, thẳng đến nơi đầy bóng ma này, không khí ẩm móc nuốt lấy thân ảnh bọn họ.
Có từng trở ra chưa?
“Hảo thối……” Nghiêm Ương nhẹ nhàng oán giận một câu.
Tiếng bước chân dừng lại , trong lúc nhất thời không có tiếng của hắn truyền đến.
Băng từ giống như ngừng lại, im lặng như vậy, giống như người ở bên trong ngay cả hô hấp cũng quên .
Cạch.
Một tiếng vang.
Kinh nghiệm lần trước cho thấy, máy cassette bị rớt xuống.
“Đây là……” Nghiêm Ương thanh âm rất thấp , lại rất lạnh , trong lúc đó hắn đã thấy gì , làm cho hắn chấn động như thế , trong vòng mấy giây , loại âm trầm và lạnh lùng này chưa bao giờ thấy qua trên người hắn , chỉ thoáng qua liền khiến hắn kinh ngạc , sợ hãi , nghi vấn.
“Người.” Lộ Hiểu Vân cũng là ngữ khí lạnh băng trả lời hắn…
….
[Lời tác giả]
“Rốt cuộc kết thúc có ý nghĩ gì?” Rất nhiều người hỏi câu này
Không thích coi như tui lải nhải, , các bạn có thể đi đường vòng, tui không thích lời giải thích của mình bị ảnh hưởng.
Viết xong mới bi kịch phát hiện ra rất nhiều độc giả không hiểu kết thúc của chuyện, quả nhiên năng lực biểu đạt của tui quá kém cỏi TAT
Bây giờ ngồi sửa lại thì rất khó khăn, cho nên giải thích kết thúc một chút cho mọi người hiểu .
[ chú ý!] Đây là một trong những lời giải thích với kết thúc thôi, cũng không phải đáp án tiêu chuẩn, cũng không phải lời giải thích chính thức .
Mỗ nam sẽ giải thích từng bước một cho mọi người suy ngẫm.
Đầu tiên, trả lời những nghi vấn của mọi người trước : [ Nội dung dưới đây có thể sẽ làm mọi người mất đi cảm giác thần bí, sẽ cảm thấy rất vô nghĩa ]
[ Về huyệt ]: Huyệt cũng giống như Lưu Tần đã nói, nó giống như một cái thông đạo, nói cách khách, nó có tác dụng trao đổi chất của cơ thể con người , “Nó” cũng chỉ là một vật trong Huyệt [ tạm thời nói như vậy, loại thuyết minh này có vẻ thần bí !] tương đương với trung tâm điều tiết hay trao đổi chất. Vốn nó là một quá trình tự nhiên, nhưng đôi khi có người không cẩn thận rơi vào huyệt lại không ra được, nên mọi người liền xem huyệt là một nơi rất đáng sợ, đem huyệt trở thành nơi “Ăn thịt người” xem “nó” như địch nhân. Cho nên sau này ông nội Lưu Quần Phương mới để lại bức thư nói mình đã sai rồi, bởi vì “nó” là sự tồn tại tự nhiên, mà không phải thứ gọi là tà ác .
[ Huyệt ở bệnh viện Đồng Hoa cùng “Nó”]: Đây là huyệt không bình thường. Lưu Tần lợi dụng cách hiến tế để thay đổi khí tràng trong chuyện. Bước đầu tiên của hiến tế, cần một nơi để thực hiện và nó chính là căn phòng 315a, người chết có tác dụng dẫn “nó” đến. Bước hai, cần một thứ gọi là “Vật hi sinh” , vật hi sinh sẽ vì “nó” mà nhập huyệt [ chú ý: Nhập huyệt ≠ tử vong ]. Dựa theo kế hoạch của Lưu Tần , sau khi bà vào huyệt sẽ được lựa chọn làm nó, mà Lộ Hiểu Vân sẽ trở thành người hi sinh, nhưng “nó” lại chọn Lộ Hiểu Vân, nên Lưu Tần mới trở thành vật hi sinh. Bước ba, chính là điều cấm kị khiến người chết sống lạo [ Lúc tui viết tui còn thấy điều này có khoa trương qua không a!] Cho nên đối thoại giữa bọn họ có nhắc đến bốn điểm quan trọng : Người chết, tế phẩm / vật hi sinh, sinh mệnh mới, nó.
[ về vấn đề của Nó và huyệt] Tui đặt nó làm trung tâm của huyệt, không có nó huyệt không thể “hoạt động bình thường” được = =|||
[ Còn tình huống của Tôn Chính ] Tôn Chính là trường hợp đặc biệt trong trường hợp đặc biệt. Nó lựa chọn “người nối nghiệp” cho mình, nhưng Tôn Chính lại khác. Lúc hiến tế Tôn Chính vẫn còn sống, còn ý thức của riêng mình, giống như loại ý thức mạnh mẽ này như một con virus ăn mòn toàn bộ huyệt .
[ Kết thúc ] liệt kê vấn đề, viết đáp án, hợp lại tất cả chính là phương pháp của tui .
Đầu tiên, chúng ta cùng kể lại những vấn đề quan trọng của mọi người đã hỏi :
1. Cuối cùng ai mới là người để cuộn băng ở đó ?
Vấn đề này tui cảm thấy có hai khả năng : Lộ Hiểu Vân hoặc Nghiêm Ương. Bởi vì chỉ có hai bọn họ biết vấn đề của huyệt.
– Nếu là Lộ Hiểu Vân? Như vậy chỉ có sau khi Lộ Hiểu Vân đã trở thành “nó” rồi mới bỏ vào. Nhưng sau khi trở thành “nó” lại không thể ra khỏi huyệt, làm sao có thể đem cuộn băng ra ngoài? Theo căn cứ, tui cho là không thể. Nói cách khác, nếu Lộ Hiểu Vân là người bỏ băng vào , như vậy hắn chỉ có thể từ trong huyệt bỏ ra .
Nếu là Nghiêm Ương?
– Chìa khóa làm sao tới tay Lộ Hà? Vài năm sau có người gửi đến cho hắn, người này tất nhiên là Nghiêm Ương. Vì sao là vài năm sau? Bởi vì Nghiêm Ương đã không còn đủ sức để giữ bí mật này nữa. Kết cục của Nghiêm Ương chính là chết.
2. Tôn Chính biến thành “Nó”, Lộ Hiểu Vân ở đâu?
Ở đây tui cũng có hai đáp án: Lộ Hiểu Vân bị ý thức của Tôn Chính cắn nuốt, hoặc Lộ Hiểu Vân không ở trong huyệt .
– nếu Lộ Hiểu Vân bị ý thức Tôn Chính cắn nuốt? Ok, đây là một cách nghĩ khác, mọi người có thể hiểu theo cách này.
– nếu Lộ Hiểu Vân không ở huyệt ? Hoàn toàn có thể a! Nó có khả năng nhất. Hơn nữa, cung cấp cho chúng ta một manh mối: Lúc Lộ Hà ở lầu một thấy thoáng qua Lộ Hiểu Vân, thời điểm đó hắn đã có thể thấy mọi thứ trong huyệt, mà lại không thấy Lộ Hiểu Vân, như vậy thuyết minh cái gì? Chính là Lộ Hiểu Vân không còn ở trong huyệt, mà lấy một loại trạng thái khác ở bên ngoài, còn ở cạnh Lộ Hà nhắc nhở cho hắn biết V.
3. Cuối cùng Tôn Chính và Lộ Hà có thoát được không?
Thoát hoặc không thoát?
– không thoát, mọi người có thể nghĩ đến một hướng khác .
– Thoát. Điều này có thể kết hợp với hai vấn đề trên và nội dung của kết thúc. Theo hai vấn đề trên, Lộ Hiểu Vân có thể lấy một trạng thái khác tồn tại ở ngoài huyệt. Như vậy, cho dù là “nó” cũng có thể ra ngoài, nhưng không thể đánh đồng cùng người bình thường [ nếu không Lộ Hiểu Vân đã sớm đi tìm Lộ Hà ]. Như vậy kết cục cũng chúng là như vậy :
“Phải.” Lộ Hà mỉm cười. Ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê vạt áo, tựa như đang làm rõ gì đó .
Cuộn băng.Lộ Hiểu Vân. Nghiêm Ương. Nó.
Chỉ có ‘Nó’ mới có thể mang cậu từ phòng phẫu thuật đến 315a, cũng chỉ có ‘Nó’ có thể mang cậu ra ngoài .
Ở khắc cuối cùng Lộ Hà tự hỏi cũng là hai vấn đề đã nêu trên. Hơn nữa hắn đã có đáp án : “Nó” Có thể mang cậu ra ngoài. Nên hắn mới thuận theo Tôn Chính đến phòng 315a. Sau đó đã xảy ra chuyện gì ?
Tôn Chính nói:
“Xằng bậy? Anh mới là người xằng bậy nhất đó,” Phản chiếu từ thang máy cho thấy thư sinh kia hung hăng trừng mắt người đeo mắt kính “Lúc anh ở 315a dám gạt em lần nữa?! Sao anh dám làm chuyện không thể nào xảy ra chứ ?!”
Lộ Hà lừa Tôn Chính chuyện gì? Chỉ có thể là Lộ Hà đã đoán được tình huống của Lộ Hiểu Vân “Nó” có thể ra ngoài, “Nó” có thể lấy một loại hình thái khách tồn tại trên thế giới, mà ở thời điểm đó, huyệt đã không còn tác dụng của huyệt. Vì thế vào lúc cuối cùng, hắn mới thử lừa Tôn Chính ra ngoài. [Lừa thế nào thì mọi người tự si nghĩ đi]
Cho nên, căn cứ theo đó kết cục chính là:
Tuy năm đó Lộ Hiểu Vân trở thành “Nó”, nhưng là “Nó” có thể ra khỏi huyệt, lấy một loại hình thái khác tồn tại. Nghiêm Ương làm một người bình thương, không thể tiếp xúc với Lộ Hiểu Vận. Kệt cục của bọn họ là BE. Huyệt thành không huyệt, vấn đề được giải quyết!
Tôn Chính tuy rằng là “Nó”, nhưng là lại cùng bị Lộ Hà cuốn hút ra ngoài, hai người lấy tư thái không bình thường tồn tại trên giới. Theo góc độ khác, kết cục của hai người là HE. Theo góc độ cuộc sống bình thường, hai người vẫn BE. . Huyệt thành không huyệt, vấn đề lại được giải quyết!
Tui cứ nghĩ vì sao kết thúc lại khó hiểu như vậy, một là tui biểu đạt không rõ ràng, hai là tui viết quá nhiều chi tiết, còn nghĩ mọi người sẽ hiểu chứ. Đương nhiên còn rất nhiều vấn đề tui không thể giải thích chi tiết được, bởi vì tui không nghĩ nó quan trọng, nói ra sẽ mất hay .
Đã xong, cám ơn mọi người đã ủng hộ, cám ơn mọi người tha thứ vì cái kết không rõ ràng như thế .
Mỗ nam ôm mặt trốn. Nếu còn chưa hiểu …… Tui, tui chỉ có nói tiếp một lần.