Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 106: Chương 106




Dịch: LTLT

Đang lúc thi, Bắc Kinh rơi một trận tuyết, tuyết mấy ngày trước còn chưa tan, nóc nhà với mặt đất nhanh chóng tích thêm một tầng màu trắng thật dày.

Nội dung thi của học viện Mỹ thuật Trung ương mỗi năm đều được các thí sinh thì Mỹ thuật quan tâm, vì để đưa ra hướng ôn thi cho các học sinh thi Mỹ thuật khóa tiếp theo. Mỹ thuật Trung ương coi trọng tạo hình, Thanh Hoa coi trọng thiết kế, nhưng mà mức độ thi của hai chuyên ngành này cũng rất nổi tiếng, rất nhiều thí sinh một năm rồi hai năm… cứ thi mãi cũng không chắc đậu được.

Dù là “tuyển thủ nổi tiếng” có chút tiếng tăm ở thành phố A, Khang Khải cũng không dám thi. Cậu ta hỏi Hứa Thịnh thì phát hiện chỗ nào khó thi là cậu đi chỗ đó, cái tên này còn hời hợt nói: “Thi tạo hình rồi lại thi thêm thiết kế.”

“Anh đúng là bố em mà.” Khang Khải nói, “Đỉnh vãi nồi.”

Mấy năm qua, người của phòng vẽ “Ba màu cơ bản” dám thi hai chuyên ngành này không được bao nhiêu người, vì biết độ khó nên đều không dám thi. Ví dụ như thí sinh của năm ngoái, cũng có mười mấy người nhận được giấy báo đậu của tám trường Mỹ thuật lớn chỉ là không có ngành tạo hình của Mỹ thuật Trung ương, cùng lắm là có một chuyên ngành thiết kết trong thành phố.

Khóa năm nay cũng chỉ có một mình Hứa Thịnh.

Trước khi thi, Hứa Thịnh mời Khang Khải thi cùng mình: “Thi không?”

Khang Khải chợt lùi về sau mấy bước: “Làm phiền rồi, không cùng chí hướng. Đề thi năm ngoái của hai chuyên ngành này rất biến thái, nếu thi thì chắc chắn em sẽ trầm cảm.”

Hứa Thịnh: “Rất khó sao?”

Khang Khải: “Không phải khó mà là biến thái.” Khang Khải chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi, “Mẹ em cũng khuyên em đừng đụng hai ngành này.”

Hứa Thịnh tham gia mấy đợt thi của học viện, tất cả đều ở chế độ địa ngục.

Đề thi: Chuyên ngành Mỹ thuật tạo hình, phác họa: Một chàng trai, tay trái của người mẫu che miệng, tay phải giấu ở sau khuỷu tay trái, hai chân rụt về giao nhau. Tô màu: Chân dung một cô gái. Đề ký họa: Năm 2019 của tôi.



Đối với thí sinh thi Mỹ thuật mà nói, đề thi năm đó đã vẽ một dấu chấm cho cố gắng mấy năm qua của bọn họ.

Cùng lúc đó, kỳ nghỉ không tồn tại đã sớm trôi qua, học kỳ hai của khối 12 trường Lục trung Lâm Giang bắt đầu. Để các học sinh điều chỉnh lại trạng thái, Mạnh Quốc Vĩ ở trên bục giảng nói: “Đừng căng thẳng, đúng lúc chúng ta lại kết thúc một đợt ôn tập, về nhà điều chỉnh lại cho tốt trước đã.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt của Mạnh Quốc Vĩ nhìn xuống bên dưới.

Nhớ ra chỗ ngồi của Hứa Thịnh đã để trống hơn một tháng rồi.

Thỉnh thoảng đứng trên bục giảng nhìn xuống không thấy cái gáy đang gục xuống bàn, thật sự có hơi không quen.

Khưu Thu cũng luôn hỏi: “Khi nào anh Thịnh về vậy? Có thể cứu bảng tin học kỳ mới của lớp chúng ta không?”

Người có kinh nghiệm vẽ bằng sáp màu ở nhà trẻ, Đàm Khải: “Hầy, chẳng lẽ lại cần tôi ra tay sao?”

Khưu Thu: “…” Sợ hãi.

Đàm Khải: “Chị Thu, chị yên tâm. Có cái gọi là trước lạ sau quen, bảng tin lần này tui chắc chắn có thể hấp thu kinh nghiệm, sẽ vẽ kỹ hơn lần trước… Này, chị Thu, đi đâu đấy? Đừng đi mà.”

Khưu Thu đi đến hàng cuối, ngồi ở trước mặt Thiệu Trạm: “Học thần, anh Thịnh của tui khi nào về vậy? Để Đàm Khải vẽ bảng thì chẳng phải lớp chúng ta toang rồi sao?”

Đàm Khải cầm sách luyện tập đi đến: “Chị, tui cảm thấy bị xỉ nhục.”

Thiệu Trạm: “Gần đây cậu ấy bận thi cấp trường, chắc là còn một tuần.”

Khưu Thu thất vọng “ờ” một tiếng.

Thiệu Trạm còn mong Hứa Thịnh về sớm hơn cả cô.

Thỉnh thoảng nghỉ giữa tiết muốn nói mấy câu với cậu mới phát hiện người bên cạnh không có đây.

Mượn cớ ôn tập, hắn thường xuyên lật sách lớp 11, lật đến nội dung mà Hứa Thịnh vẽ lung tung trên đó.

Đàm Khải: “Tuy tui cũng rất nhớ anh Thịnh nhưng mà tui cảm thấy lần này tui chắc chắn vẽ đẹp…”

Khưu Thu quay đầu lại: “Ông vẫn nên im miệng đi.”

Sau khi toàn bộ ngày thi của học viện kết thúc, Hứa Nhã Bình định bảo Hứa Thịnh về nhà nghỉ ngơi một ngày rồi hẵng đến trường, nhưng mà Hứa Thịnh không bỏ môn Văn hóa được, cậu kéo vali đi thẳng đến nhà ga về trường Lục trung: “Không cần đâu ạ. Trên đường về con đã ngủ suốt rồi mà. Mẹ mau về công ty đi, con đến trường luôn là được.”

Trước khi xuống xe, Hứa Thịnh nhìn thời gian, 2 giờ chiều, lúc này chắc bọn họ còn đang học.

Nhấn vào ảnh đại diện của Thiệu Trạm, nghĩ một chút hay là cho hắn một bất ngờ, gửi một tấm ảnh chụp trên tàu cao tốc: Mới lên tàu.

Bạn trai: Thi thế nào?

S: Cũng được, đề thi học viện cũng không khó lắm.

Câu này mà để Khang Khải nghe thấy chắc chắn sẽ phun ba lít máu. Mẹ nó anh lựa hai ngành biến thái nhất để thi, thi xong rồi còn nói không khó lắm, mấy thí sinh khác có còn sống nổi hay không?

Thời gian lên lớp, trên hành lang tòa nhà dạy học của khối 12 rất yên tĩnh, chỉ có tiếng giảng bài của các lớp tập hợp lại, giống như bay ra từ cửa sổ.

Trong phòng học lớp 12-7, bụi phấn tung bay, trên tấm bảng sau lưng Chu Viễn viết chằng chịt trình tự giải bài. Ông chờ học sinh chép xong thì lau bảng, xoay người tiếp tục vẽ hình: “Chúng ta nhìn câu hỏi lớn cuối cùng, trong hình khối vẽ như hình, EA⊥mặt phẳng ABC…”

Sau khi cất vali xong, Hứa Thịnh không ngừng lại ở phòng lâu, đi dọc theo hành lang đến lớp 12-7, giọng nói của Chu Viễn nghe càng ngày càng rõ ràng.

Lúc đi ngang qua những lớp khác, có người vô thức ngẩng đầu, chú ý đến bóng người đi ngang qua cửa sổ, chỉ nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt, và cả khoen tai màu đen lấp ló đằng sau tóc mai.

Đây là… Hứa Thịnh?

Hứa Thịnh không đi vào bằng cửa chính, ban đầu cậu định vào bằng cửa sau, tạo bất ngờ cho Chu Viễn với Thiệu Trạm, nhưng mà cửa sau lớp 12-7 lại khóa rất chặt: “…”

Hứa Thịnh gãi đầu, đành phải thay đổi kế hoạch.

Thiệu Trạm chép trình tự giải bài được một nửa thì ánh nắng bên ngoài bị thứ gì đó cản lại, mới nhìn thoáng qua thì thấy một bàn tay đang đặt trên bệ cửa sổ. Chỗ khớp xương ngón trỏ của bàn tay ấy quấn một đoạn băng vải, ngón tay cong lên nắm lấy bệ cửa sổ nhô ra.

Còn chưa nhìn thấy rõ ràng thì cổ tay đè xuống, một bóng người không tốn chút sức nào trèo từ cửa sổ đằng sau vào, cả quá trình chưa đến mấy giây.

Trước khi “hoàn lương” thì chuyện trèo tường là chuyện thường ngày đối với Hứa Thịnh. Người trong lớp đều đang nghiêm túc nghe Chu Viễn giảng bài, không ai chú ý đến cửa sổ đằng sau. Cùng với một chút động tĩnh phát ra từ cửa sổ đằng sau, đôi chân dài của Hứa Thịnh bước đến bàn học. Lúc Thiệu Trạm ngước mắt lên, cậu để một ngón tay bên môi, làm khẩu hình: “Suỵt.”

Chỉ trong nháy mắt, Hứa Thịnh đã bước đến bàn học, ngồi xuống ghế.

Cậu dựng quyển sách giáo khoa hơn một tháng chưa đụng lên, nói: “Tôi quên mặc đồng phục, sợ thầy Chu Viễn bắt.”

Cậu vi phạm nội quy một cách vô cùng tự nhiên.

Tự nhiên đến mức dường như không có khoảng trống hơn một tháng ở chính giữa.

Có một khoảnh khắc Thiệu Trạm ngẩn ngơ.

“Câu hỏi này chẳng phải rất đơn giản sao?” Hứa Thịnh thấy Thiệu Trạm đang chép đề, nói, “Câu này mà cậu cũng chép à?”

Thiệu Trạm chưa bao giờ chép câu hỏi dễ như này, câu hỏi lớn chỉ chép câu thứ ba, những câu khác thì nhiều nhất là chép cách giải thứ hai, hoặc là câu mà hai ba dòng có thể giải xong.

Thiệu Trạm không chép tiếp, hắn rút đề thi ra vỗ lên trên bàn của Hứa Thịnh: “Cậu nói xem?”

Lúc này Hứa Thịnh mới nhìn rõ tờ bài thi này không phải của hắn, không có dấu chấm bài, cũng không có chấm điểm, trong cột họ và tên viết hai chữ: Hứa Thịnh.

“Về rồi thì tự chép đi.”

Không chỉ tờ bài thi này, trên bàn của cậu còn có một xấp bài thi, đều là những đề thi mẫu đã thi lúc cậu không ở đây, xếp theo thứ tự thời gian, hướng suy nghĩ giải đề được viết vô cùng rõ ràng.

Khang Khải: Anh đến trường chưa?

Khang Khải: Má ơi, em vừa về đến trường thì thi liền, hai mắt đen thui luôn rồi. May mà lúc người yêu của anh dạy kèm cho anh em ké được mấy buổi. Có điều trong khoảng thời gian thi học viện, em thật sự không xem gì hết.

Khang Khải: Còn có bài thi của đợt ôn thi trước nữa chứ, chồng cao như thế này!

Hứa Thịnh quên tắt điện thoại, trước khi lấy ra tắt máy thì chụp một tờ bài thi của mình gửi đi, lơ đãng (cố ý) tập trung vào các bước giải đề mà Thiệu Trạm viết: Bài thi của tao cũng rất nhiều.

Khang Khải đương nhiên không bỏ lỡ chi tiết nhỏ rõ ràng không thể rõ ràng hơn: … Đệt.

Hứa Thịnh lấy ra một cây bút từ trong hộc bàn, lâu rồi không ngồi chép đề ở trong lớp. Sau khi viết lên bảng xong Chu Viễn xoay người: “Đường bổ trợ này, thầy cũng không biết mấy em nghĩ thế nào, chỗ nào cũng vẽ được, rất thú…”

Chu Viễn nói đến đây thì ngừng lại, nhìn thấy chỗ trống ở hàng cuối có một người đang ngồi: “Hứa Thịnh?”

Vừa dứt lời, các bạn học khác cùng đồng loạt quay đầu lại: “?”

Hầu Tuấn giật mình: “Anh Thịnh? Ông về lúc nào thế?”

Hứa Thịnh: “Nhớ tôi rồi à? Tôi về được một lúc rồi.”

Khang Khải còn sốc hơn Hầu Tuấn: “Anh trồi từ đâu ra vậy?”

Hứa Thịnh: “…Chuyện này không quan trọng.”

Cách chào hỏi của Chu Viễn rất đặc biệt, ở bên trên ném xuống một viên phấn.

Hứa Thịnh: “…”

Chu Viễn: “Không có gì, thầy xác nhận thôi. Thiệu Trạm, em chắn giùm em ấy làm gì?”

Cách xác nhận này độc đáo đấy.

Chuyện Hứa Thịnh về trường bỗng nhiên thúc đẩy bầu không khí của lớp học. Vốn dĩ khoảng thời gian này bọn họ áp lực quá lâu, đám Đàm Khải như một cơn gió vây xung quanh: “Thi xong rồi à? Thi thế nào? Nghe nói ông còn đến Bắc Kinh…”

Chu Viễn không có ngăn cản bọn họ, cũng đi đến hỏi: “Thế nào, năm sau có cần thầy giúp em thêm một năm không?”

Hứa Thịnh cười một tiếng nói: “Không cần ạ. Cảm ơn thầy, thầy có lòng thế này em rất cảm động.”

Tieba Lục trung.

– Hứa Thịnh về rồi à???

– Về rồi, không biết cậu ta thi thế nào, vừa mới đi ngang qua lớp bọn họ, thấy học thần đang giảng bài cho cậu ta.

– Ghen tỵ, tui cũng muốn học thần làm bạn cùng bàn.



Sau khi về trường, Hứa Thịnh không nhẹ nhõm hơn lúc ở trong phòng vẽ. Cậu bắt đầu học bù môn Văn hóa không kể ngày đêm. Khang Khải nói cậu không sợ chết, thi hai chuyên ngành khó nhất của hai trường. Nhưng mà so với việc không vào được vòng sau, cậu lo nhất là thi đậu kỳ thi của học viện lại không thi đậu Văn hóa.

Trong “Hướng dẫn dự thi Mỹ thuật” có một câu: Thí sinh đăng ký vào trường này, tốt nhất là có điểm các môn Văn hóa từ 420 trở lên, dưới 400 điểm thì thận trọng.

Điểm trung bình bây giờ của cậu vừa vặn kẹt ở hơn một trăm điểm, môn Toán có thể lên 120, nhưng môn tiếng Anh đúng lúc kéo điểm thi xuống.

Cách học bù của cậu với Thiệu Trạm là đảo ngược lẫn nhau, trước đây “phần thưởng” đều là phía Thiệu Trạm thưởng cho Hứa Thịnh, bây giờ hắn giảng xong mấy câu hỏi, Hứa Thịnh nghiêm túc nghe, sau đó thỉnh thoảng lại buông bút xuống bảo hắn lại gần một chút: “Vừa rồi, câu kia không nghe rõ, công thức gì?”

“Cậu đến gần một chút.”

Chờ Thiệu Trạm đến gần, Hứa Thịnh dán lên trên môi hắn: “Thầy Thiệu, phần thưởng của thầy.”

Thiệu Trạm: “Chỉ có nhiêu đây?”

Hứa Thịnh nghiêng đầu cười: “Yêu cầu của thầy hơi nhiều đó.”

Kết thúc thi đầu vào, Lục trung Lâm Giang tạm gác chuyện “học sinh thi Mỹ thuật” qua một bên, không ai mong chờ Hứa Thịnh có thể thi được điểm cao đến mức nào. Lãnh đạo trường Nhị trung Lập Dương thì lại tương phản hoàn toàn, ngày ngày hăm hở. Năm nay lớp Văn hóa của trường bọn họ xuất hiện nguồn lực mới, có hai kỳ tài, lớp Mỹ thuật vẫn xuất sắc như mấy năm trước, chỉ chờ thi đầu vào có kết quả.

Vị chủ nhiệm Khương năm ngoái đến tham gia buổi giao lưu ở Lâm Giang đang ngồi trong văn phòng, bộ dạng thảnh thơi, hai tay chồng lên, gối đằng sau đầu, nói chuyện phiếm cùng một giáo viên khác: “Nội dung tập san trường năm nay có thể nghĩ cái sườn trước rồi, phải thể hiện hết sức mạnh của trường chúng ta. Hạng nhất chắc chắn vẫn ở Lập Dương chúng ta… chủ nhiệm Lý phụ trách Mỹ thuật chẳng phải đã nói rồi sao? Kết quả Mỹ thuật năm nay đoán rằng điểm cao hơn năm ngoái không ít.”

“Được, chủ nhiệm Khương. Tôi đi sắp xếp ngay.”

Chủ nhiệm Khương dùng trạng thái tràn trề tinh thần này nghênh đón ngày công bố thành tích.

“Hạng nhất thi đầu vào là… là…” Giáo viên bước vào báo tin cũng không nói lưu loát được.

Chủ nhiệm Khương vỗ lưng giáo viên kia: “Đừng kích động. Hầy, tôi thấy thầy kích động quá rồi đó, có cần vui đến thế này không? Có gì mà kích động chứ, chẳng phải chỉ là hạng nhất thi đầu vào thôi sao? Biết thầy vui rồi, học theo tôi này, bình tĩnh chút. Nào, bây giờ nói cho tôi biết, hạng nhất là học sinh nào của trường chúng ta?”

“Không… không phải trường chúng ta.” Giáo viên kia nói, “Là học sinh của Lâm Giang.”

Động tác của chủ nhiệm Khương cứng ngắc, cả người hóa đá: “… Thầy nói gì?”

“Này, thầy Mạnh, thầy kích động cái gì?” Trong văn phòng chủ nhiệm của Lục trung Lâm Giang, Cố Diêm Vương mặt mày ủ rũ, “Có phải Hứa Thịnh lại thi rớt không?”

Mạnh Quốc Vĩ chạy như bay đến đây, với độ tuổi này của mình, cái bụng này có thể chạy nhanh như thế đã rất giỏi rồi, lúc này thầy Mạnh đang thở hổn hển không ngừng, chỉ có thể lắc đầu.

“Tôi nói mà, em ấy đang yên đang lành tự dưng thi Mỹ thuật gì chứ. Lâm Giang chúng ta có lúc nào có học sinh thi Mỹ thuật đâu…” Cố Diêm Vương nói đến đây thì thở dài một hơi, không ngừng hối hận, “Lão Mạnh à, tôi biết tâm trạng bây giờ của thầy. Tôi cũng rất buồn, vô cùng đau khổ. Thầy bình tĩnh chút, một lần thất bại không đại diện được gì, nói xem lần này em ấy thi cách điểm chuẩn mấy điểm.”

Mạnh Quốc Vĩ tra điểm, từ khi tra xong cho đến bây giờ đều ở trong tình trạng không nói nên lời, miễn cưỡng nói: “Hạng… hạng nhất.”

Cố Diêm Vương cũng không cảm thấy bất ngờ, trái tim ông càng đau hơn. Ông mờ mịt: “… Sao… sao lại thi hạng nhất từ dưới lên rồi?”

Trong đầu Mạnh Quốc Vĩ rối một nùi, sắp xếp ngôn ngữ xong bèn nói: “Chủ nhiệm Cố, là số dương.”

“Hạng nhất toàn thành phố.”

“Tổng ba môn là 450 điểm, em ấy thi 446 điểm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.