Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 114: Chương 114




Dịch: LTLT

Cố Diêm Vương phát biểu xong thì đến tiết mục đại diện học sinh lên phát biểu.

Học sinh đại diện cho khối 12 vẫn là Thiệu Trạm.

Cố Diêm Vương vui vẻ đưa micro cho Thiệu Trạm, mặt mày hớn hở nói: “Nào, Thiệu Trạm, lên cổ vũ mọi người.”

Thiệu Trạm không phải lần đầu tiên lên bục, hắn nhìn sơ bản nháp phát biểu một lần, tay không đi lên sân khấu, giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như thường: “Rất tiếc vì không thể tham gia thi đại học cùng mọi người.”

“…”

Nếu như không phải lên bục phát biểu phải nói nhiều thì chắc Thiệu Trạm sẽ rút gọn bài phát biểu thành sáu chữ: Rất tiếc, tôi được tuyển thẳng.

Đây là cổ vũ sao?

Rõ ràng là đả kích người khác!

Phần sau của buổi lễ tuyên thệ một trăm ngày còn có một tiết mục là học sinh tự lên trên sân khấu phát biểu, còn được gọi là “hét lớn”. Nghe nói lúc đầu lãnh đạo Lâm Giang lập ra tiết mục này là muốn cho các học sinh một cơ hội phát biểu, để bọn họ có thể đứng trên sân khấu bày tỏ ý chí quyết tâm của mình, cổ vũ động viên cho bản thân cũng cho các học sinh khác. Nhưng mà lần nào mọi người cũng đều rất mắc cỡ, ngại lên trên sân khấu nói trước mặt nhiều người đến vậy.

Cố Diêm Vương đang định khích lệ mọi người: Có gì mà xấu hổ, lên đi, nhanh lên, ai muốn làm người đầu tiên?

Cuối cùng, còn chưa nói ra khỏi miệng thì ông nhìn thấy dưới những đỉnh đầu đen nhánh kia có một cánh tay giơ lên từ trong đám đông, bàn tay đó thậm chí còn đang rất tùy ý vẫy qua hai bên ở trong không khí.

“Em ạ.”

Giọng nói này không lớn, chỉ là bên dưới thật sự quá yên tĩnh, vì thế giọng nói này càng nổi bật hơn, những người khác đều đồng loạt nhìn về hàng cuối cùng.

Hứa Thịnh lặp lại lần nữa: “Em ạ.”

Đã là giữa trưa, mặt trời chói chang, sau khi cậu bước lên trên sân khấu nói một tiếng “alo” vào micro. Toàn bộ giáo viên và học sinh đều cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ “thân thiết”, dù sao cũng đã nhìn hơn một năm, đã nhìn quen rồi.

Cảm nhận lần này lên sân khấu của Hứa Thịnh không giống với trước đây, trước đây đều là lên đọc bản kiểm điểm, chỉ có duy nhất một lần không đọc là đang ở trong cơ thể của Thiệu Trạm, phát biểu với tư cách đại diện học sinh mới, ngay sau đó là một cảnh tượng hỗn loạn.

Sau khi Hứa Thịnh “alo” xong thì câu đầu tiên nói rằng: “Thực ra tôi cũng cảm thấy rất tiếc.”

Mọi người bên dưới: “…?”

Hứa Thịnh phát hiểu giống y hệt Thiệu Trạm: “Mọi người đều biết, tôi đã thi vào top trên, cũng coi như là bước được một chân vào cổng trường Mỹ thuật Trung ương, không thể cảm nhận áp lực thi đại học cùng mọi người.”

Những người ở bên dưới rất muốn nói: Hay là ông vẫn nên xuống đi.

Hai cái tên này có để cho người khác sống không hả?

“Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi lên trên bục trước khi tốt nghiệp…”

“Tôi đã đứng ở đây rất nhiều lần rồi.” Hứa Thịnh nói đến đây thì chợt bắt đầu nghiêm túc, “Cũng đọc kiểm điểm rất nhiều lần, trước đây làm không ít… chuyện ấu trĩ, cảm ơn ân tha chết của chủ nhiệm Cố.”

Khu vực bục chào cờ không lớn cũng không nhỏ, cậu rất quen thuộc.

Bắt đầu từ lớp 10 cậu đã đối chọi với các giáo viên, bản kiểm điểm nộp hết bản này đến bản khác, Cố Diêm Vương có lần tức giận: “Em coi nộp bản kiểm điểm là nộp bài tập hả? Bình thường nộp bài tập còn chẳng thấy em tích cực như thế, bản kiểm điểm của em chồng cao như này là định tốt nghiệp sẽ xuất bản sách sao?”

“…”

Hứa Thịnh lúc đó chẳng hề nghĩ rằng sẽ có hôm nay, nhất thời cảm xúc ngổn ngang, ánh mắt của cậu vượt qua tầng tầng lớp lớp đám đông bên dưới, chuyển đến hàng cuối cùng.

Hắn đứng trong đám đông, tách biệt với xung quanh, ánh nắng sáng đến mức chói mắt.

Sau khi Hứa Thịnh xung phong thì các học sinh khác cũng ồn ào lấy dũng khí lên sân khấu, nói ra những lời nói mà bình thường rất ít khi nói, đa số đều là bày tỏ với giáo viên. Hầu Tuấn nhắm mắt, thay mặt lớp 12-7 phát biểu: “Thầy Mạnh, tụi em yêu thầy!”

Lúc Hứa Thịnh xuống sân khấu, Cố Diêm Vương cũng bùi ngùi mãi, thằng oắt con đấu với ông đến năm 12 sắp sửa tốt nghiệp rồi.

Ông đưa tay lên vỗ Hứa Thịnh, sau đó kéo Hứa Thịnh về lại: “Nhóc con chờ chút, đúng lúc có chuyện muốn nói với em.”

Thái độ của Hứa Thịnh rất tốt: “Thầy nói đi ạ?”

Cố Diêm Vương chỉ bức tường đối diện.

Hứa Thịnh chần chừ nhìn Cố Diêm Vương, Cố Diêm Vương không nói, chỉ vung mạng ngón tay ở không trung lần nữa.

Cậu đại khái nhìn hiểu rồi.

Cậu cho rằng Cố Diêm Vương đến hỏi tội cậu, thế là cậu nhìn bức tường, thở dài chủ động nói thật: “Phải ạ, quả thực em có trèo mấy lần, nhưng mà đã là chuyện hồi lớp 11 rồi… Nói vậy cũng không đúng, lớp 10 em cũng thường trèo, em nhận lỗi ạ.”

Cố Diêm Vương: “…”

“Không nói chuyện này với em!” Cố Diêm Vương nổi đóa, ngón tay run càng lợi hại hơn, “Bức tường đối diện với sân trường, nhà trường định sơn mới lại, hoặc là làm thành tranh tường gì đó, em có suy nghĩ gì hay không?”

Cố Diêm Vương nói đến đây lại nói tiếp: “Nhưng mà nếu em đã thừa nhận lỗi sai vậy thì quy tắc cũ, sáng ngày mai nộp kiểm điểm đến văn phòng thầy.”

Buổi tối, trong phòng ký túc của Thiệu Trạm, Hứa Thịnh vừa viết bản kiểm điểm vừa suy nghĩ chuyện tranh tường. Thiệu Trạm ngồi đối diện cậu hiếm khi cười nửa ngày vẫn chưa ngừng lại. Cậu viết “em sâu sắc nhận ra lỗi sai của mình” lên giấy, viết xong câu này thì ngừng lại, rút một tờ giấy A4 ở bên dưới ra đặt ở trước mặt bạn trai: “Đệt, còn cười nữa thì cậu viết cùng tôi đi.”

Thiệu Trạm cầm tờ giấy, hầu kết nhúc nhích, lòng bàn tay tì trên giấy: “Cậu nghĩ thế nào vậy?”

Hứa Thịnh: “Thầy ấy nói tìm tôi có việc, lại đưa tay chỉ bức tường kia một lúc lâu, tôi còn có thể nghĩ ra được chuyện gì chứ?”

Bản thân Hứa Thịnh cũng không ngờ rằng bản kiểm điểm cuối cùng trong cuộc đời học sinh cấp ba của cậu là kiểm điểm việc “trèo tường”.

Cậu viết được một trang, Thiệu Trạm dùng tay phải bắt chước chữ viết của cậu viết một trang. Trước đây lúc hai ngươi hoán đổi cơ thể thường làm việc này, cậu mang theo thân phận học bá chật vật tìm cách sống sót trong ngôi trường nguy hiểm rình rập bốn phía, còn học bá Thiệu Trạm thật thì mỗi ngày đều phải đối mặt với kiểm điểm và trách mắng vô tận của giáo viên.

“Em không nên tự ý trèo tường ra ngoài.”

“Điều thứ ba nội quy trường, không được trèo tường, tự ý ra vào trường, những ai ra vào vi phạm nội quy trên thì sẽ tiến hành xử phạt theo mức độ của trường hợp.”

Nét chữ trên hai tờ giấy đặt cùng một chỗ giống y hệt.

Đúng là đã chứng thực tội danh mà Thiệu Trạm thuận miệng nói: Đồng phạm.

Sau khi viết xong bản kiểm điểm, Hứa Thịnh bắt đầu giải đề. Thiệu Trạm tuyển thẳng thì tuyển thẳng nhưng bạn trai vẫn phải thi đại học, với lại thành tích thi thử của bạn trai hắn còn đang lung lay ở mức điểm chuẩn, không nhẹ nhõm như câu nói mà cậu nói trên sân khấu “bước một chân vào trong trường Mỹ thuật trung ương”, chân còn lại của cậu có thể không bước vào được.

Bây giờ Thiệu Trạm giống như một người thi cùng, hắn lập một kế hoạch chạy nước rút cho Hứa Thịnh, Hứa Thịnh cũng ngoan ngoãn tiến hành đợt ôn tập cuối cùng theo kế hoạch. Có đôi khi giải đề mệt mỏi, cậu muốn giành điện thoại chơi game một lát.

Thiệu Trạm không thèm nhấc mí mắt lên: “Đặt về lại.”

“…” Hứa Thịnh tắt màn hình điện thoại, “Tôi chỉ chơi một ván, Trương Phong tìm tôi nửa ngày rồi, trông cậu ta dạo này áp lực lớn lắm, tôi giúp cậu ta xoa dịu cảm xúc.”

“Bây giờ tôi cũng rất tâm trạng đây.” Thiệu Trạm dựa ra sau, đưa tay mở cúc áo ở cổ ra, “Cậu cũng đến xoa dịu giúp tôi nhé?”

“…”

Đương nhiên Thiệu Trạm không đến mức vô tình như thế thật, hắn chỉ thuận miệng nói nhưng Hứa Thịnh chuyển hướng “chơi” lên người hắn rồi. Thiệu Trạm ngồi ở mép giường, vừa mới viết xong kiểm điểm, một tay Hứa Thịnh chống ở mép bàn, cúi người về trước, ngón tay cố ý vói vào cổ áo của hắn, cong ngón tay lại, miễn cưỡng chen vào trong cổ áo, khẽ khều một cái: “Được thôi.”



Rõ ràng Hứa Thịnh là người chiếm quyền chủ đạo, nhưng mà cuối cùng cậu lại bị đè kêu mấy tiếng “anh ơi”, bên trong bên ngoài đều bị “chơi” triệt để, cổ áo không che giấu được dấu vết ở giữa cổ và xương quai xanh.

Giờ này đã tắt đèn từ lâu, trong phòng rất tối, điện thoại trong túi quần của Hứa Thịnh rơi ở bên cạnh gối, vì thế bỏ lỡ tin nhắn ở trong nhóm chat lớp.

Đám Hầu Tuấn đang tag Thiệu Trạm nửa ngày trong nhóm.

Dù sao Thiệu Trạm cũng tuyển thẳng, không cần tham gia thi đại học, tài liệu trong tay không dùng thì phí, ai nấy cũng đều đang gọi “ba”.

[Hầu Tuấn]: @Thiệu Trạm, anh Trạm ngủ chưa?

[Đàm Khải]: Anh Trạm, tuy không cần thi đại học nhưng tui cảm thấy việc học là vô cùng vô tận, hãy học cùng tụi tui nào.

[Viên Tự Cường]: Tui cảm thấy ông hoàn toàn có thể tham gia sâu cùng tụi tui, tận hưởng cảm giác cùng nhau lao đến thi đại học.



[Khưu Thu]: Anh Trạm, ông đến ký túc xá nữ được không? Tụi tui cũng rất cần ông.

[Hầu Tuấn]: … Ký túc xá nữ thì thôi đi.

Hứa Thịnh đang mò mẫm tắm trong bóng tối ở phòng Thiệu Trạm, vừa mới tắm xong thì cửa bị người ta gõ mấy cái, ngay sau đó là một đám người không mời mà đến hét lên: “Anh Trạm, tụi tui đến đây!”

Thiệu Trạm: “Mấy người đến đây làm gì?”

Hầu Tuấn cầm sách giáo khoa bước vào, thuận tiện bật cây đèn sạc USB nhỏ tự mang theo, một hàng người đứng ở cửa chào hỏi với Thiệu Trạm: “Tụi tui đến học, hồi nãy tag ông trong nhóm cả lúc lâu, thấy ông không từ chối nên tụi tui đến.”

Thiệu Trạm: “Đó là không trả lời, không phải không từ chối.”

Thiệu Trạm nói chuyện không nể tình chút nào, thậm chí còn tràn ngập cảm giác “cút được không”, nhưng vẫn nghiêng người cho bọn họ vào phòng.

“Tui biết ông chắc chắn chào đón tụi tui mà.” Hầu Tuấn vừa nói vừa thò đầu vào trong, đúng lúc nhìn thấy Hứa Thịnh mở cửa phòng tắm sát bên bước ra, “…”

Tóc Hứa Thịnh ướt sũng, quần áo trên người cũng là của Thiệu Trạm, mặt vẫn bình tĩnh: “Mấy ông sao lại đến đây?”

Hầu Tuấn muốn nói: Có phải ông nên giải thích vì sao đêm hôm khuya khoắt ông lại ở đây không?

Rõ ràng tình huống của ông còn đáng suy nghĩ sâu xa hơn đó!

Nhưng mà Hầu Tuấn không dám hỏi, cậu ta chỉ có thể an ủi bản thân trong lòng chỉ là mượn phòng tắm thôi mà, cậu ta lắc đầu, lại nhìn thấy trong phòng của Thiệu Trạm đặt một cái túi lớn, túi ni lông màu trắng được đựng rất đầy: “Đây là gì vậy?”

“Thuốc màu.” Thiệu Trạm chỉ Hứa Thịnh, giải thích, “Của cậu ấy.”

Những thứ này đều là thuốc màu vẽ tranh, vốn dĩ Cố Diêm Vương chỉ hỏi ý kiến của Hứa Thịnh, sau đó lại đổi suy nghĩ: Chẳng phải hiện đang có học sinh hạng nhất thi đầu vào ở trong trường sao, mắc gì còn phải tốn công tìm người khác thiết kế.

Thế là nhiệm vụ vẽ tường giao cho Hứa Thịnh.

Hai ngày sau vừa vặn là cuối tuần, Hứa Thịnh mua màu với dụng cụ trước, định cuối tuần đi đến vẽ.

Đám Hầu Tuấn sau khi nghe xong thì tỏ ra rất hứng thú: “Tối mai sao? Bức tường xám xám bẩn bẩn ở bên cạnh sân trường chúng ta đó hả? Tui cũng cảm thấy nên sơn lại, ảnh hưởng vẻ ngoài của trường.”

Đàm Khải: “Cần giúp đỡ không? Dù sao tui cũng từng nhận giải ờ… hồi nhà trẻ…”

Hứa Thịnh tiện tay lau tóc mấy cái, nói: “Khải, ông là người tự tin nhất mà tui từng gặp đó.”

Thực ra Hứa Thịnh còn chưa nghĩ xong phải vẽ gì, nhưng mà đám Hầu Tuấn cầm cây đèn bàn sạc túm tụm trong phòng ký túc của Thiệu Trạm giải đề, Hứa Thịnh nheo mắt lại, chợt có ý tưởng.

Lúc bọn họ làm xong bài tập, vừa đặt bút xuống thì Hứa Thịnh đứng lên, cúi người xách túi ni lông màu trắng dưới đất. Tóc cậu đã gần khô rồi, lúc cúi người tóc mái che khuất mặt mày: “Rảnh không? Nếu rảnh thì sơn tường phụ.”

Theo lý mà nói, nửa đêm lẻn ra khỏi ký túc xá là chuyện không đúng nội quy, nhưng mà học sinh lớp 12-7 vi phạm nhiều lần, có vi phạm nữa cũng quen rồi.

Công trình số lượng lớn, sau khi trèo ra khỏi cửa sổ lầu một, Hầu Tuấn nói: “Tui hỏi đám Khưu Thu có đến không.”

[Hầu Tuấn]: @Khưu Thu, ra ngoài học không?

[Khưu Thu]:?

[Hầu Tuấn]: Nói giỡn thôi, anh Thịnh nhận việc từ chủ nhiệm Cố, đám tụi tui không đủ người, muốn tìm bà ra sơn tường.

Quản lý ký túc xá nữa không có nghiêm khắc như ký túc xá nam, dì quản lý đã ngủ từ lâu, cửa sổ phòng quản lý đóng chặt.

Sau khi nhận được tin nhắn, tim Khưu Thu đập không ngừng, cô làm chuyện này không có nhuần nhuyễn như đám người bên ký túc xá nam. Triệu trập nữ sinh lớp 12-7 xong, một hàng người chần chừ bên cạnh cửa sổ một hồi, cuối cùng vẫn là Khưu Thu lấy dũng khí đẩy cửa sổ nhảy ra bên ngoài, nhảy xong thì nhỏ giọng nói: “Không sao, độ cao thấp lắm.”

Nhịp tim của cô vẫn rất nhanh, giống như lén làm chuyện gì xấu vậy.

Bên trong bắp chân bị muỗi cắn mấy phát, đêm mùa hè trầm lắng, gió thổi từ bốn phương tám hướng. Rất nhiều năm sau, cô nhớ lại ngày hôm nay, ấn tượng sâu đậm nhất của mùa hè này chính là thuốc màu sặc sỡ, bạn bè cùng lớp tạt màu lên trên tường.

Lúc đầu Hầu Tuấn không dám tạt, làm hành động giống như “vua phá hoại” này khó tránh có áp lực trong lòng: “Tạt thật hả? Tạt lên đúng không? Cố Diêm Vương sẽ không đánh chết tui chứ?”

Lúc nói chuyện, cậu ta ngửa đầu lên, trên tường rào cao cao có một người đang ngồi.

Hứa Thịnh ngồi trên tường rào giám sát công việc, đèn đường đằng sau chiếu lên người cậu, phủ cho cậu một tầng ánh sáng, khoen tai cảm giác lạnh lẽo cũng khúc xạ một chút ánh sáng. Một chân của cậu co lên theo thói quen, tông giọng cao lên: “Hầu Tử, bảo ông tạt thì tạt đi, nói nhiều làm gì vậy, cứ tạt, màu gì cũng được, tạt xong tui vẽ sau.”

Có câu này của Hứa Thịnh, học sinh lớp 12-7 có thêm dũng khí, Đàm Khải dẫn đầu tạt một vùng màu vàng.

Đàm Khải: “Có phải tui tạt vậy rất có cảm giác nghệ thuật không?”

Hầu Tuấn: “Tui hiểu rồi, đây chính là sáng tạo.”

Viên Tự Cường: “Tui cũng hiểu rồi, nghệ thuật là không có quy tắc.”

“Tui thử xem.” Hầu Tuấn xắn tay áo lên, “… Thế nào? Tui cũng tạt rất tiêu sái đúng không? Nhìn màu của tui va chạm kìa! Có phải tuyệt lắm không?”

Hứa Thịnh tặc lưỡi, nhanh chóng co chân còn lại đang thả ở bên tường lên, tay chống lên tường nói: “Tiêu sái… nhưng mà đừng có tạt lên chân tui được không?”

Khưu Thu tạt khá rụt rè, cô tạt màu trắng, lấm ta lấm tấm rải rác bên trên, giống như ánh sao.

Hứa Thịnh mặc bọn họ chơi lung tung.

Lát nữa cậu sẽ dựa theo thứ mà bọn họ tạt ra nghĩ xem vẽ cái gì, tiếp tục vẽ trên nền màu cơ bản này. Bình thường mà nói thì hình dạng khối màu tạt tùy ý này có thể tạo sự liên kết, cụ thể đến lúc đó phải vẽ hình gì, không chừng sẽ có linh cảm.

Học sinh lớp 12-7 dùng các màu khác nhau tạt lên tường, chờ bọn họ tạt xong Hứa Thịnh mới phủi tay chuẩn bị nhảy từ trên tường xuống.

Trước khi nhảy, không biết vì sao cậu chần chừ một giây, sau đó nghĩ đến cảnh tượng này dường như không chỉ xảy ra một lần. Cậu vô thức nhìn Thiệu Trạm, Thiệu Trạm đứng ở bên ngoài nhóm người, đúng lúc cũng đang nhìn cậu.

Những người khác tạt ghiền luôn rồi, không ai chú ý đến bên bọn họ.

Thiệu Trạm giang hai tay về phía cậu.

“Nhảy không?”

Khoảnh khắc Hứa Thịnh nhảy xuống, cậu có một ảo giác không thực, giống như vô số hình ảnh đang chồng lên nhau vào bây giờ. Lúc này, Thiệu Trạm đã đỡ được cậu, lòng bàn tay Hứa Thịnh chạm lên người Thiệu Trạm truyền đến nhiệt độ cơ thể nóng bỏng.

Cậu định nói “thực ra hôm nay ở trên sân khấu, ban đầu muốn “hét lớn” với cậu, muốn nói rằng tuy có nuối tiếc nhưng có một điều không nuối tiếc là tôi ở rất gần một người rất quan trọng”, nhưng mà vào khoảnh khắc hiện tại, những lời này đến bên miệng cuối cùng vẫn không nói ra được.

“Vốn dĩ có vài lời muốn nói với cậu…” Hứa Thịnh nói, “Nghĩ nghĩ thì thôi đi. Những lời còn lại, giữ đến tương lai rồi hẵng nói.”

Thứ hai, cổng trường Lục trung Lâm Giang vẫn xe chạy không ngớt.

Trên con đường từ căn tin đến quầy bán quà vặt càng có nhiều người, có người gặm bữa sáng bước ra khỏi căn tin, bữa sáng còn chưa ăn được mấy miếng, lúc đi ngang qua sân trường nhìn thoáng về phía đối diện sân, trên bức tường đối diện với bục chào cờ hình như có thêm một vệt màu.

Đến gần rồi mới phát hiện đó là một bức tranh tường xuất hiện như một điều kỳ diệu trong đêm.

Bức tranh đó khoa trương cực kỳ, rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung.

Giữa ánh sáng thay đổi thất thường, các lớp màu va vào nhau.

Giống như chim bay ngày hè giang rộng đôi cánh mạnh mẽ, băng qua ngân hà mênh mông, không biết mang theo ánh sao hay là ánh nắng mặt trời chiếu xuống sau khi cụ thể hóa, lợi dụng cơn gió, băng qua biển dài, bay về phía không trung khác nhau, đi qua chỗ nào thì có ánh sao ở khắp nơi đấy.

Người qua đường không khỏi dừng chân. Bầu trời lúc này mơ hồ truyền đến tiếng sấm sét, có tia sét chợt xuất hiện, hình như bọn họ nghe thấy tiếng sét đánh, cũng nhìn thấy ánh sáng lóe qua nhưng lại không có mưa, cũng không trở trời.

“Có phải vừa rồi có sét không?”

“Không có, hôm nay trời trong mà.”

Người nói chuyện ngẩng đầu nhìn bầu trời, làm gì có sấm sét chớp lóe, ánh nắng tràn ngập. Giữa hè, tiếng ve kêu râm ran.

_____Chính văn hoàn____

Lảm nhảm: Dịch xong mình còn phải kiểm tra lại lỗi nữa nên khoan hẵng đưa link vào truyện hoàn nha ;;;v;;;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.