Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 54: Chương 54




Dịch: LTLT

Sau khi Thiệu Trạm tắm rửa xong thì vừa lau tóc vừa đến gõ cửa lấy bài tập.

Hứa Thịnh đối diện với mùi sữa tắm xa lạ xuất hiện trên người của “mình” lại nhớ đến đoạn đối thoại vừa rồi của hai người, có hơi mất tự nhiên, cậu đưa tờ giấy A4 qua: “Đề đây nè.”

Thiệu Trạm cầm lấy, còn chưa kịp mở ra xem thù Hứa Thịnh chỉ cánh cửa, ra lệnh đuổi khách: “Lúc ra ngoài nhớ đóng cửa lại.”

Thiệu Trạm cũng không nói nhiều, hắn kẹp tờ giấy ở giữa ngón tay, lúc đi đến cửa thì ngừng lại.

“Vì sao tắm phải nhắm mắt?”

Thiệu Trạm nói: “Cậu xấu hổ à?”

“…”

Hứa Thịnh nhìn chằm chằm bóng lưng của Thiệu Trạm, một lúc lâu mới phản ứng lại hình như mình bị ghẹo.

Chủ đề tắm rửa này nhanh chóng trôi qua, vì Thiệu Trạm cầm tờ giấy bài tập lại phát hiện ra một vấn đề khác.

Hắn chụp bài tập mà Hứa Thịnh chép, mấy dòng chữ của Hứa Thịnh nếu nói là gà bới thì đánh giá cao gà quá rồi.

– Dịch xem.

– Viết cái gì?

Hứa Thịnh cười “đệt” một tiếng, lần đầu tiên không tiếp tục chơi game cũng không có ý định chơi game nữa.

– Chẳng phải chữ tôi viết rất đẹp sao?

– Đi tra baidu xem “đẹp” có nghĩa là gì.

Hai người cứ thế bắt đầu nói chuyện, giữa chừng Hứa Thịnh đi tắm, người bên kia giống như có gắn mắt ở trong phòng của cậu vậy, tắm xong chưa bao lâu đã gửi một tấm ảnh qua.

Chủ đề cứ vậy mà tiếp tục.

Tóc Hứa Thịnh hơi khô, mới đầu là ngồi trên giường gửi tin nhắn, chờ sau khi tóc khô hoàn toàn thì nằm xuống luôn.

– Học sinh dự thi mấy cậu, sau này chẳng lẽ cứ họp mãi sao?

– Có thể.

– Cái cuộc họp này có thể trốn không?

– Muốn tìm chết thì có thể thử.

– Cùng lắm là viết bản kiểm điểm, cấp 3 chưa từng viết bản kiểm điểm thì sẽ không đầy đủ, đời sống học đường của cậu không có gì thú vị cả, dù gì thì trước đây cũng là trùm của Nam Bình mà.



Thân phận anh đại trước đây của Thiệu Trạm dù nghĩ từ góc độ nào cũng đều rất thú vị.

Sau khi Hứa Thịnh gửi câu nói ấy đi, không nhịn được lại nghĩ, Thiệu Trạm khi ấy có dáng vẻ gì.

– Lúc cậu làm anh đại, có mặc đồng phục không?

– Thỉnh thoảng mặc.

– Thỉnh thoảng?

– Chủ nhiệm ồn ào quá, cho nên ngày kiểm tra mỗi tuần đều mặc.

Chủ đề từ thân phận anh đại của Thiệu Trạm bất giác lại chuyển sang phòng vẽ.

Bài tập và đề thi để ở bên cạnh, Thiệu Trạm không đụng lấy một lần mà mặc kệ, mình thì nói chuyện với Hứa Thịnh một hồi, sau đó hắn đánh ra từng chữ một: Cậu vẽ rất đẹp.

Cậu vẽ rất đẹp.

Hứa thịnh nhìn dòng chữ này một lúc.

Ngón tay chạm lên màn hình điện thoại, bên ngoài cửa sổ đã tối khuya, bốn chữ đơn giản này giống như đã đâm trúng một điều gì đó sâu thẳm trong trái tim cậu, đến mức bây giờ cậu không biết trả lời cái gì.

Hứa Thịnh trở mình.

Cậu làm gì cũng đều không ngó ngàng đến trái tim của mình, trên người cậu vẫn luôn có một đặc điểm tính cách tùy tiện khoa trương. Lúc cấp 2, thành tích không tốt, vì muốn thi vào Nhị trung Lập Dương nên gian khổ phấn đấu một năm học, nội dung thi vào trường cấp ba không bằng nội dung học ở cấp 3, chỉ cần làm nát tài liệu thì cũng không khó. Cuối cùng, cậu phát huy vượt xa bình thường, đủ đậu trường trọng điểm.

Dù khi đó cúi đầu, xuống nước với Hứa Nhã Bình, sau khi đăng ký Lục trung Lâm Giang thì nên thế nào vẫn như thế ấy.

Học kỳ đầu tiên năm lớp 10, vì câu chuyện không mặc đồng phục mà đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường.

Hứa Thịnh khi ấy tuy đã chịu thua nhưng thực tế thì sự cố chấp ấy không hề lung lay. Độ tuổi mười sáu mười bảy tuổi, có đôi khi bản thân cũng không biết đang kiên trì cái gì, cũng dễ dàng không tìm thấy con đường phía trước.

Cuối cùng, Hứa Thịnh trả lời “tôi cũng thấy tôi vẽ rất đẹp”, chuyển chủ đề. Sau đó, cứ nói chuyện đến khi ngủ quên lúc nào cũng không biết, đến khi buổi sáng cậu mở mắt ra, quẹt màn hình điện thoại định xem thời gian thì nhìn thấy một câu “ngủ ngon” lúc một giờ sáng.

Sau khi hai người đổi điện thoại thì app mạng xã hội tạm trời trở lại bình thường.

Trên cơ sở Hứa Thịnh đã sửa đổi màu pha tổng thể, Khang Khải tiếp tục vẽ, cũng báo cáo tiến độ của mình cho giáo viên hướng dẫn, chẳng qua chủ đề nói chuyện đang nói thì lại bị bẻ lái.

Khang Khải: Bạn cùng bạn của anh đẹp trai ghê, ngũ quan đó, lạnh lùng.

S: Nói thừa.

S: Bạn cùng bàn của tao đương nhiên đẹp trai.

Khang Khải: Trong trường chắc là có không ít người theo đuổi nhỉ? Trước đây anh học ở trường nào cũng là hotboy, còn là cái kiểu nhìn khắp trường cũng không tìm thấy đối thủ, lần này hiếm khi gặp được kẻ địch mạnh.

S: Còn kém hơn tao một chút, nhưng quả thực cũng được.

Khang Khải: … Anh chém gió đi.

Cuối tuần, Hứa Thịnh không đến lớp được thì sẽ không đến, trốn ở trong phòng ký túc ngẩn người.

Sáng hôm nay cậu còn cho rằng Thiệu Trạm sẽ ép cậu đến lớp học, nên đã sẵn sàng nắm lấy tay nắm cửa chơi xấu thề chết không buông ra. Nhưng Thiệu Trạm chỉ nhìn cậu: “Không muốn đi?”

Hứa Thịnh kéo góc áo của Thiệu Trạm, giở lại trò cũ, vô cùng không liêm sỉ nói: “Không muốn, xin cậu đó.”

Thiệu Trạm im lặng: “… Buông ra.”

Hứa Thịnh: “Tôi không buông.”

Thiệu Trạm: “Không muốn học tiết tự học nên muốn lôi lôi kéo kéo với tôi ở hành lang?”

Hứa Thịnh phản ứng mấy giây mới nhận ra ý của hắn là đã từ bỏ.

Cậu buông tay, nửa trêu ghẹo nửa tùy ý nói: “Học thần đã trở nên dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào vậy?”

Thiệu Trạm nhìn cậu, hắn đang mặc bộ quần áo mà Hứa Thịnh đã mặc vào hôm hoán đổi mấy ngày trước, cái quần jean rách lỗ còn được “Thiệu Trạm” sờ. Hắn đứng rất gần Hứa Thịnh, gần như muốn nhìn vào trong mắt Hứa Thịnh, giọng nói Hứa Thịnh hay nâng cao lên bị hắn ép xuống: “Đối với cậu, có khi nào không dễ nói chuyện sao?”

Thực ra khi Thiệu Trạm không nói chuyện, sau khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Hứa Thịnh thì lại ngừng.

Quả thực hình như bắt đầu từ rất lâu đã rất dễ nói chuyện rồi.

Hứa Thịnh nghĩ đến đây liền xóa từng chữ của câu “sự thật đó, ai chém gió với mày” trong khung chat.

Ma xui quỷ khiến gõ một dòng: Mày đã yêu ai chưa?

Lần này, Khang Khải không để mấy phút mới trả lời giống như mấy câu trước, cậu ta lập tức nhắn lại ba dấu chấm hỏi:???

Khang Khải: Anh.

Khang Khải: Người anh em, mẹ nó anh có chuyện rồi à.

Khang Khải: Thành thật khai báo, xảy ra chuyện gì???

Hứa Thịnh gõ rất nhiều chữ, cuối cùng vẫn xóa đi, nhưng cũng không phủ nhận suy đoán “có chuyện”: Thôi bỏ đi, không có gì để nói với cẩu độc thân vạn năm như mày.

Khang Khải còn chưa nghe ngóng được gì còn bị cà khịa tàn nhẫn: Đệt?

Sau khi gửi xong câu đó, Hứa Thịnh ném điện thoại qua một bên.

Tuy cậu khịa Khang Khải là cẩu độc thân vạn năm, nhưng thực ra bản thân cũng chẳng tốt hơn.

Đường tình duyên của Khang Khải vẫn luôn không tốt, dù là yêu thầm hay yêu công khai, cứ đi trên con đường bị người ta từ chối, cuối cùng dứt khoát say mê vẽ tranh, một lòng vẽ tranh thánh hiền, hai tai không nghe chuyện tình cảm.

Điều kiện của Hứa Thịnh thì trái ngược với cậu ta, duyên với con gái của cậu từ nhỏ đã tốt, kiểu tuyển thủ già trẻ gái trai đều hạ gục.

Chỉ cần cậu bằng lòng, một mối quan hệ tốt chỉ phụ thuộc vào việc cậu có muốn hay không mà thôi.

Có lần Khang Khải cũng phát hiện, cậu ta đặt cọ xuống, quay đầu nhìn cậu, ngó xung quanh sau lưng cậu: “Nữ sinh dạo này cứ theo anh đến phòng vẽ đâu rồi?”

“Gần đây kiểm tra tuần, tao bảo cậu ấy dành nhiều thời gian ôn bài rồi.”

Khang Khải: “?”

“Sau này chắc cũng sẽ không thường đến đâu, cậu ấy thích tao.” Hứa Thịnh thở dài nói, “Mày có nhìn ra được không?”

Khang Khải: “???” Nhìn thấy một cô gái rất bình thường đó.

Hứa Thịnh chưa bao giờ khiến người khác hiểu lầm. Sau khi cho người ta hi vọng rồi lại từ chối, dù thế nào cũng đều là một kiểu tổn thương.

Người anh em, mẹ nó mày có chuyện rồi à.

Hai tay Hứa Thịnh gối sau đầu, mở câu này lại một lần nữa.



Hứa Thịnh lúc này vẫn còn chưa biết hai ngày cuối tuần này là hai ngày nhẹ nhõm duy nhất của cậu. Nếu như cậu sớm biết thì cậu chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian ở trong phòng ký túc. Cậu sẽ đi chơi nhiều hơn, cảm nhận thế giới bên ngoài nhiều hơn, hít thở không khí tươi mát… cảm nhận cái gọi là “đang sống”.

Sau cuối tuần, Hứa Thịnh mở mắt tỉnh dậy, giơ tay phát hiện mình vẫn là “Thiệu Trạm”, thử thách cũng kéo nhau đến.

Cuộc họp thi giải quả nhiên vẫn không ngừng tổ chức.

Thứ hai, trước khi bắt đầu nghi thức kéo cờ, Hứa Thịnh bị Mạnh Quốc Vĩ gọi ra khỏi đám đông: “Thiệu Trạm, em đến đây một lát.”

Hứa Thịnh ngừng lại, bước qua đó: “Thầy Mạnh.”

Mạnh Quốc Vĩ còn phải ra sân trường với lớp nên dặn dò đơn giản: “Đến phòng họp, chủ nhiệm Cố họp với mấy em, nhanh lên nhanh lên, còn ngây ra đó làm gì?”

Họp thì họp, trải qua buổi họp hôm thứ sáu, Hứa Thịnh tự cho rằng đã hiểu hết quá trình cuộc họp rồi.

Không có độ khó gì hết.

Chẳng phải chỉ là một buổi họp thôi sao, sau đó nghĩ cách lấy bài làm của người khác rồi chép thôi.

… Trước khi đến phòng họp, quả thật Hứa Thịnh đã nghĩ như thế.



Sân trường.

Người dẫn chương trình ở trên bục phát biểu xong, đặc biệt tổng kết biểu hiện của khối 11 ở căn cứ Lục Châu tuần trước đó.

Nội dung nói được chia thành năm phần, một mình Hứa Thịnh chiếm một phần trong đó.

“Hứa Thịnh lớp 11-7, bởi vì đánh nhau gây sự trong căn cứ Lục Châu, ác ý đánh bị thương bảy học sinh của Tứ trung Hồng Hải.” Người dẫn chương trình nói, “Đồng thời, thái độ kiểm điểm rất không nghiêm túc nên điểm danh phê bình tại đây!”

“Thầy Mạnh.” Có người gọi.

Mạnh Quốc Vĩ giống như không nghe thấy.

Anh đang nghĩ làm thế nào để tránh khỏi đoạn phát biểu này, hoạt động thế này thật sự là làm mất mặt người làm giáo viên chủ nhiệm là mình! Mạnh Quốc Vĩ không biết đã chịu bao nhiêu lần cực hình do Hứa Thịnh gây ra trong kiếp sống giáo viên.

“Thầy Mạnh.” Giọng nói lạnh nhạt lại gọi lần nữa.

Mạnh Quốc Vĩ ngẩng đầu, nhìn thấy người đứng trước mặt mình chính là thủ phạm chính.

Bây giờ Thiệu Trạm là “Hứa Thịnh” nên không thể khiến các giáo viên hòa nhã, Mạnh Quốc Vĩ nói: “Em không ở phía sau ngoan ngoãn xếp hàng mà chạy lên trước gây xấu hổ chi vậy?”

Tuy học sinh dự thi họp nhiều, nhưng bình thường đều sẽ có thời gian cố định, vào lúc thể dục buổi sáng thứ hai lại vội vàng gọi đi, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy không đơn giản.

Thiệu Trạm: “Em tìm Thiệu Trạm… có chút việc, cậu ấy không ở đây sao ạ?”

“Em ấy đi họp rồi, thi đấu bốn trường năm nay tổ chức sớm, chủ nhiệm Cố phải nói chuyện thi đấu cho bọn họ, lần thi đấu bốn trường này…” Mạnh Quốc Vĩ nói được một nửa thì chuyển lời, “Thôi bỏ đi, nói với em mấy chuyện này làm gì, em hiểu thi đấu là gì sao.”

“Thi đấu bốn trường?”

Thiệu Trạm nghi ngờ mình nghe nhầm rồi.

Ngay lập tức, người trên bục nói những gì hắn đã dần dần không nghe rõ, ngày hé chói chang, tất cả âm thanh đều cách xa hắn.



“Thi đấu bốn trường…” Trong phòng họp, chủ nhiệm Cố với nụ cười trên môi đang ở trên bục chiếu lần thi đấu này cho các học sinh dự thi bên dưới xem, “Tin rằng mọi người không còn xa la, bởi vì lần này còn có học sinh lớp 10 mới gia nhập, nên thầy giới thiệu đơn giản thôi, bốn trường, nói ngắn gọn là bốn ngôi trường trong điểm của khu vực chúng ta.”

Ppt lật qua trang khác.

Bên trên liệt kê ngay ngắn bốn ngôi trường.

“Lục trung Lâm Giang, trung học phụ thuộc Tung Diệp, trung học thực nghiệm Anh Hoa, trung học Tinh Kiếm.”

Hứa Thịnh tìm vị trí cách Cố Diêm Vương xa nhất ngồi xuống.

Bốn ngôi trường này cũng không lạ lẫm, lúc điền nguyện vọng thi cấp ba, từng là trường học mơ ước của vô số học sinh.

“Hằng năm, bốn trường chúng ta đều biểu hiện phong thái học sinh lẫn nhau, duy trì sự cạnh tranh lành mạnh, với mục đích cùng tiến bộ, cho nên mỗi năm đều sẽ tổ chức cuộc thi liên hợp bốn trường, tập trung học sinh dự thi xuất sắc cùng nhau thi đấu, gọi tắt là thi đấu bốn trường.”

Nghe đến đây, vẻ mặt của Hứa Thịnh bắt đầu bị nứt.

Thân là một học sinh dốt hợp lệ, cậu chưa từng nghe qua cuộc thi này.

Cố Diêm Vương đang nói lại lật một trang ppt, tràn trề hăng hái nói: “Hạng nhất của cuộc thi bốn trường năm ngoái là trường Lâm Giang chúng ta, không, nói chính xác thì vinh dự này do học sinh Thiệu Trạm mang về!”

Ảnh trên ppt rõ ràng là ảnh tại hiện trường Thiệu Trạm cuối cùng giành được chức vô địch!

Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, một bộ đồng phục, hắn hơi cuối đầu, góc độ này có thể thấy rõ ràng sống mũi thẳng tắm của hắn, từ sợi tóc cho đến ngón tay cầm bút đều lộ ra ý sinh vật sống chớ đến gần, hoàn toàn tách biệt với cảnh tượng náo nhiệt xung quanh.”

Cố Diêm Vương vừa nói xong, tất cả ánh nhìn từ bốn phương tám hướng kéo đến, tập trung trên người Hứa Thịnh.

Đối diện với sự cạnh tranh giữa trường học và trường học, không có giáo viên nào có thể bình tĩnh, Cố Diêm Vương nắm chặt tay, giơ lên cao: “Năm nay chúng ta phải tạo nên một thành công rực rỡ nữa! Giữ chức vô địch ở lại Lâm Giang!”

Dưới sự dẫn đầu của Cố Diêm Vương, học sinh dự thi bên dưới cũng bị châm lên sự nhiệt tình, hô theo: “Giữ chức vô địch ở lại Lâm Giang!”

“…”

Bốn chữ “thi đấu bốn trường” này chẳng khác nào là âm thanh của tiếng sét khác, trong lúc vô hình đánh đến mức không nói được lời nào. Thế giới của Hứa Thịnh ầm ầm sụp đổ.

Cậu chỉ có một chữ muốn nói.

Đệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.