Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 56: Chương 56




Dịch: LTLT

Buổi tối, phòng ngủ sau khi tắt đèn tối đen như mực, đèn cảm ứng trên hành lang cũng dần tối. Hứa Thịnh tắm rất muộn, tóc còn hơi ướt, sau khi trong đầu lóe lên hai chữ “huyền học” cậu chống người ngồi dậy.

Nếu khoa học không thể giải thích thì có thể thử huyền học.

Hứa Thịnh càng nghĩ càng thấy được.

Mẹ nó, đúng là một ý kiến hay.

Trương Phong vừa mới kiếm cớ trốn mẹ cậu ta, lấy danh nghĩa muốn chuyên tâm làm bài tập, mở điện thoại chơi game.

Cuối cùng vừa mới mở game thì đại ca cậu ta gọi điện thoại đến, Trương Phong nhìn hai chữ “Hứa Thịnh” trên màn hình ngẩn người một hồi, sau đó đầu dây bên kia bỗng nhiên tắt máy.

Trương Phong lập tức gọi điện lại, Hứa Thịnh không nghe máy.

Cậu ta đành phải gửi tin nhắn thoại hỏi: “Đại ca sao thế, giờ này còn gọi tao? Sao không nghe máy?”

Hứa Thịnh thầm nói bởi vì suýt nữa quên mất bây giờ mình là ai.

S: Điện thoại bị lỗi, không nghe máy được.

S: Hỏi mày chuyện này.

Trương Phong ngồi thẳng lại: Mày nói đi.

S: Mày còn nhớ cuối học kỳ trước, mày đi xem bói ở phố thương mại gần trường không?

Trương Phong nhớ chuyện này, khi đó còn bị Hứa Thịnh trêu chọc nhẫn tâm: Tao nhớ, mày nói thằng ngu mới đi xem bói, nếu như thắp hương bái Phật có ích thì thế giới này sẽ không tồn tại người thi không được điểm trung bình rồi.

Cậu còn từng nói vậy à?

“…”

Ngón tay Hứa Thịnh ngừng lại, câu “có tiệm nào giới thiệu không” phía sau ngừng lại trong khung nhập.

Con phố thương mại bên ngoài trường cái gì cũng có, từ sau khi một cửa hàng xem bói bằng bài Tarot trở nên nổi tiếng trên mạng thì các loại thầy bà lừa gạt nhao nhao nhìn thấy mối làm ăn, không chỉ bắt đầu bày sạp bán hàng bảo hành mà còn bán cẩm nang thi chắc chắn đậu, xúc xắc ABCD lụi chắc chắn đúng… Buôn may bán đắt vô cùng.

Trương Phong khá quen thuộc với mấy cửa hàng đó ở phố thương mại, cậu ta thích đi dạo phố cùng con gái. Hứa Thịnh xóa dòng chữ đó đi, cuối cùng chỉ có thể mở đầu bằng “tao có một người bạn”.

“Sạp coi bói danh tiếng khá tốt à, để tao nghĩ xem. “Bán tiên cư” mới mở gần đây nghe nói cũng được.” Trương Phong nghĩ một chút gửi tin nhắn thoại nói, “Phải hẹn trước trên mạng, khi đến mang theo sinh thần bát tự là được. Coi rất chuẩn đó, tuần trước Trương Đồng vừa coi ở chỗ ông ấy xong, lúc về khen vị Hồ bán tiên đó vô cùng thần kỳ, nói ông ấy chắc chắn là một người có bản lĩnh phi phàm. Nếu bạn mày muốn coi vận may thì có thể đến xem thử.”

S: Được.

S: Cảm ơn nhé.

Sau khi kết thúc trò chuyện, Trương Phong khó hiểu nhìn điện thoại gãi đầu, thắc mắc: Bỗng dưng Hứa Thịnh hỏi xem bói làm gì.

[Tinh]

[Game đã tìm được ván đấu].

Thôi, mặc kệ cậu ta.

Trương Phong vào game, cũng không để chuyện này trong lòng, nhanh chóng vứt ra sau đầu.

Đèn tắt cũng không ảnh hưởng thánh học giải đề.

Cùng lúc đó, Thiệu Trạm vuốt vuốt mũi, lật tờ đề thi cuối cùng.

Tay hắn đang cầm bút, áo dính vào sống lưng thẳng tắp, ngón tay Hứa Thịnh thon dài, khớp xương hơi nhô lên.

Ánh sáng đèn bàn phá tan vùng tối xung quanh, chiếu thẳng vào trên đốt ngón tay hơi cong của hắn.

Sau khi Thiệu Trạm lật xong trang này thì ngừng lại mấy giây, không biết tại sao bỗng nhiên nhớ lại dáng vẻ Hứa Thịnh dùng bàn tay này cầm cọ vẽ.

Mặt sau là một câu hỏi lớn cuối cùng: Đặt V là tập hợp 2019 điểm trong không gian, trong đó bốn điểm bất kỳ không đồng phẳng, một số điểm được nối với các đoạn thẳng và E là tập các đoạn thẳng này…

Thiệu Trạm dời tầm mắt, vội vàng nhìn lướt qua đề, còn chưa kịp tìm suy nghĩ giải đề thì cửa bị người ta gõ mấy cái.

Hứa Thịnh gửi tin nhắn cho Thiệu Trạm, chờ mấy phút không thấy trả lời bèn dứt khoát đến gõ cửa.

Lúc Thiệu Trạm mở cửa, Hứa Thịnh đang dựa vào cánh cửa phòng ngủ của mình, cách hắn một lối đi nhỏ, đang hí hoáy bấm điện thoại.

Thấy hắn mở cửa, Hứa Thịnh đưa điện thoại đến, lắc lắc điện thoại nói: “Gửi tin nhắn cho cậu rồi, có thể cậu chưa nhìn thấy.”

Thiệu Trạm thật sự không nhìn thấy.

Lúc hắn làm bài ngoại trừ dùng để đặt giờ thì không xem điện thoại.

Bình thường Hứa Thịnh giống như không có xương cốt vậy, đi tới đâu dựa đến đó trông cũng hài hòa, nhưng bây giờ cậu đang ở trong cơ thể hắn, Thiệu Trạm nhìn cứ thấy kỳ lạ, hắn nghiêng người nói: “Vào đi.”

Đây vốn dĩ là phòng ngủ của Hứa Thịnh không cần hắn nói, Hứa Thịnh rất tự nhiên đi đến giường ngồi xuống, nói thẳng ý đồ mình đến: “Tôi nghĩ ra một cách.”

Thiệu Trạm không đoán được cậu muốn nói gì.

Hứa Thịnh: “Tôi kể cậu nghe một câu chuyện.”

“…”

Thiệu Trạm: “Câu chuyện?”

Dưới ánh mắt của Thiệu Trạm, Hứa Thịnh đổi tư thế nói: “Em họ tôi hồi nhỏ không cẩn thận rớt xuống sông, sau khi vớt lên thì sốt cao không giảm, uống thuốc gì, khám bao nhiêu bác sĩ cũng vô ích.”

Lúc này Thiệu Trạm hoàn toàn đoán không ra cậu muốn nói gì.

Đêm hôm khuya khoắt kể chuyện em họ.

Thiếu niên thiên tài được 145 điểm môn Văn đã thất bại, không nắm được trọng điểm.

Chuyện của Hứa Thịnh kể đến đây, ngừng lại hỏi: “Cậu đoán xem cuối cùng em họ tôi làm thế nào để khỏi hắn?”

“…” Thiệu Trạm phối hợp với cậu, hỏi ngược lại, “Làm sao khỏi?”

“Huyền học.”

“…”

“Chỗ chúng tôi có một bà đồng, vẽ cho thằng nhóc một tấm bùa, đốt xong uống hết ngày hôm sau đã khỏi.”

“Vậy nên?”

“Vậy nên có đôi khi chuyện khoa học không thể giải thích, chúng ta có thể nhờ sức mạnh của huyền học giúp đỡ.”

Thiệu Trạm vặn chai nước khoáng ở bên cạnh bàn, đi đến cạnh giường đưa cho cậu.

Hứa Thịnh cầm lấy, nói: “Tôi đã nghe ngóng từ Trương Phong rồi, gần trường mới mở một quán “Bán tiên cư”, danh tiếng cũng được.”

Ánh sáng đèn bàn không mạnh, chiếu đến bên giường thì càng mờ dần.

Sau khi Hứa Thịnh cầm chai nước, vừa định ngửa đầu uống một ngụm thì tay Thiệu Trạm không có rút về mà hắn lại duỗi ngón trỏ ra, đầu ngón tay không nặng không nhẹ ấn lên trên trán Hứa Thịnh: “Trong đầu của cậu, mỗi ngày đều nghĩ cái gì vậy?”

Nhiệt độ đầu ngón tay của hắn nóng rực, khẽ chạm một cái.

Hứa Thịnh cầm chai nước, chớp chớp mắt, nhất thời cũng ngẩn người theo nhiệt độ đó.

Thiệu Trạm: “Khi nào đi?”

Trước khi Hứa Thịnh đến còn lo lắng Thiệu Trạm sẽ cảm thấy đề nghị này của cậu rất tào lao, đường đường là một học bá lại đi tìm thầy bói, hai yếu tố này có nghĩ thế nào cũng sẽ không liên quan gì đến nhau cả: “Sau tiết tự học buổi tối?”

thiệu Trạm cũng cho rằng mình sẽ cảm thấy đề nghị này rất tào lao, nhưng mà thi đấu bốn trường ở ngay trước mắt, người có cứng đến đâu cũng phải cúi đầu.

“Được.”

Đến khi Thiệu Trạm rút tay về, trở lại bàn học tiếp tục làm đề thi thử, Hứa Thịnh mới bất giác uống một ngụm nước, sau đó đóng nắp chai lại.

Lòng bàn tay Hứa Thịnh dính một chút mồ hôi, cậu cầm chai nước đi đến đó: “Cậu đang làm đề thi sao?”

Chồng đề thi thử trên bàn tuy Hứa Thịnh không xem hiểu đề nào cả, nhưng dù sao cũng do cậu cầm từ phòng họp về.

Hứa Thịnh nhìn thoáng qua, thấy câu hỏi lớn mà Thiệu Trạm đang tính thử trên giấy nháp, đề bài rất dài, Hứa Thịnh chú ý đến mấy con số trong đó khiến da đầu người ra tê dại, trông rất đáng sợ: Để thỏa mãn điều kiện, nếu E có n nguyên tố, thì E phải chứa 908 tập hợp con hai phần tử.

908, tập hợp con hai phần tử.

Có nghĩa là gì???

Thiệu Trạm nhìn cậu: “Muốn thử không? Đề này không khó.”

Hứa Thịnh: “…”

Thiệu Trạm: “Làm quen trước.”

Tình hình xấu nhất là cậu mang danh Thiệu Trạm… thân phận Đại Ma Vương giải đấu bốn trường để tham gia cuộc thi.

Hứa Thịnh chần chừ một hồi, cảm thấy ở chỗ Thiệu Trạm va chạm xã hội trước cũng được.

Đề có thể không biết giải nhưng đến lúc đó chắc chắn phải có khí thế.

Với lại Thiệu Trạm cũng nói đề này không khó… có lẽ cậu có năng khiếu thi giải thì sao?

Mỗi học sinh ngu chưa từng học tập khó tránh khỏi sẽ ảo tưởng trong lòng một khi mình bật công tắc học hành không chừng có thể khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.

Trong lòng Hứa Thịnh chẳng hề nghĩ ngợi nói: “Thử thì thử.”

Thực ra nghe Thiệu Trạm giảng bài là một loại hưởng thụ, giọng điệu của hắn lạnh lùng, suy nghĩ rõ ràng, viết định lý đơn giản lên giấy: “Đề này chứng minh một bổ đề trước, đặt G=(V, E) là một đồ thị đơn giản, còn G là một đồ thị liên thông, thì G chứa…”

Hứa Thịnh từ bỏ rất quyết đoán.

Cậu lập tức tỉnh táo.

“Không khó” trong miệng Thiệu Trạm hoàn toàn khác với cách hiểu “không khó” của người bình thường.

Thiệu Trạm giảng xong đoạn này, đưa bút cho cậu, ra hiệu cậu tự giải một lần.

“… Tôi đi đây.” Hứa Thịnh nói, “Không làm được.”

Đối diện với đề thi thật sự, biết độ khó của đề thi, mong muốn đi Bán tiên cư của Hứa Thịnh càng thêm mãnh liệt.

Ngày hôm sau.

Sau tiết tự học buổi tối, hai người dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị chuồn đi từ cửa sau.

“Anh Trạm, anh Thịnh.” Hầu Tuấn và Đàm Khải từ đằng sau vỗ lên vai bọn họ, “Tụi tui đến phố thương mại ăn cơm, dạo này có một quán mì mới mở, cùng đi không?”

Đều là đi phố thương mại, lúc này nói không cùng đường thì không thích hợp.

Hứa Thịnh: “Mấy ông đi đi, tụi tôi đến phố thương mại mua chút đồ…”

Hứa Thịnh còn chưa nói xong thì Hầu Tuấn đã chen vào giữa hai người: “Chẳng phải đều đến phố thương mại sao? Cùng đi thôi.”

Phố thương mại sau khi tan học đèn đuốc sáng trưng. Tên trường “Lâm Giang” có một nửa nguồn gốc là từ môi trường tự nhiên của trường, nước sông lành lạnh bao quanh. Phố thương mại được xây theo phong cách phố cổ, kiến trúc làm bằng gỗ, những cánh cửa vuông vức được dựng ở lối vào phố thương lại, cổng cửa tiệm truyền đến từng tiếng gào to.

“Tiệm mì khai trương, khuyến mãi 20%!”

“Bài Tarot, đoán vận thi cử của các bạn!”

Hứa Thịnh và Thiệu Trạm kiên trì đi cùng bọn họ một đoạn.

Hứa Thịnh ngoại trừ đi ăn cơm, rất ít khi đi dạo phố, thỉnh thoảng Trương Đồng với mấy nữ sinh muốn mua đồ tìm cậu đến cho ý kiến, cậu mới đi dạo cùng bọn họ một hồi.

Tối qua cậu đã hẹn trước với thầy bói đó lúc 7 giờ, nhưng tiệm “bán tiên cư” không dễ tìm, hai người vừa đi vừa nhìn bảng hiệu.

“Phía trước là tiệm mì.” Viên Tự Cường tò mò nói: “Mấy ông đi mua gì vậy?”

Hứa Thịnh không tập trung: “Chẳng phải sắp bắt đầu thi đấu bốn trường rồi sao? Tôi mua chút sách đề thi.”

Viên Tự Cường quay sang Thiệu Trạm: “Anh Thịnh, ông thì sao?”

Thiệu Trạm: “Đi mua cùng cậu ấy.”

Ồ.

Hứa Thịnh đang tìm bị Thiệu Trạm kéo lại: “Có phải tiệm đó không?”

Hứa Thịnh nhìn theo hướng Thiệu Trạm chỉ, chỗ rẽ ở ngã tư, có một cửa tiệm cách xa khu vực ồn ào, cửa tiệm không có trang trí đặc biệt gì, thậm chí cũng không treo tên tiệm, chỉ dựng một tấm bảng quảng cáo phía trước, dùng bút lông viết ba chữ “bán tiên cư”. Mơ hồ có cảm giác cửa tiệm vô cùng thần kỳ, không nhìn kỹ thì rất dễ bỏ qua.

Hứa Thịnh: “Là tiệm đó.”

Nhưng mà đám Hầu Tuấn còn ở đây, lúc này làm sao vượt qua.

Hứa Thịnh đang định đi chậm lại, lặng lẽ kéo khoảng cách với đám Hầu Tuấn, nhưng Thiệu Trạm lại hành động dứt khoát hơn cả cậu. Hắn kéo Hứa Thịnh đi ngược lại trong dòng người đông đúc, nhờ đám đông đang đi về phía trước ở đằng sau che khuất, lập tức kéo giãn khoảng cách với người phía trước, sau khi đi qua lớp lớp ngăn cản, Hầu Tuấn quay đầu lại, phát hiện hai người đằng sau không biết đã mất tích từ khi nào.

Trong khe cửa nửa đóng của Bán tiên cư truyền ra khói trắng lượn lờ.

Phòng khách có thắp hương.

Đẩy cửa ra, không thấy ai cả, lại nghe thấy âm thanh, giọng nói già nua khàn khàn: “… Gặp phải chuyện gì khó giải quyết, tôi thấy trên người hai cậu có khí tức bất thường bao phủ.”

Giọng nói đó nói tiếp: “Vào rồi nói đi.”

Ngay sau đó, một cơn gió không biết từ đâu đến, tiếp theo “rầm” một tiếng, cánh cửa vừa đẩy ra đã tự đóng lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.