Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 84: Chương 84




Dịch: LTLT

Tối hôm đó, thành phố A lặng lẽ mưa, tiếng sấm ầm ầm.

Trên giường Thiệu Trạm có một mùi hương nhạt vô cùng, giống mùi bạc hà tươi mát. Trước khi ngủ, Hứa Thịnh gửi tin nhắn cho Thiệu Trạm, sau đó được mùi hương này ôm lấy, đêm nay cậu mơ một giấc mơ.

Cậu nằm mơ thấy cơn mưa xối xả một năm trước.

Nhiều năm trôi qua, Hứa Thịnh với Hứa Nhã Bình chỉ cãi nhau về chuyện vẽ tranh, dù có cãi nhau thì sau đó Hứa Thịnh cũng sẽ dùng cách của mình dỗ bà. Lúc tranh cãi cậu dữ dội bao nhiêu thì dáng vẻ quỳ một gối xuống đưa hoa dịu dàng bấy nhiêu. Cậu âm thầm giấu đi gai nhọn khắp người, cuối cùng thở dài, khuất phục “kỳ vọng” và “kiểm soát” của Hứa Nhã Bình.

Thực ra Hứa Nhã Bình không dám khóc trước mặt Hứa Thịnh, bà đã quen kiên cường, nhưng mà khoảnh khắc bó hoa kia xuất hiện trước mặt bà thì tất cả áp lực đã đánh bay lí trí: “Cảm ơn con, rất đẹp, mẹ rất thích.”

Không có ai sinh ra đã biết làm cha làm mẹ, làm con cái, quan niệm khó tránh sẽ đụng chạm, cũng không phải chuyện nào cũng có thể tìm được cách giải quyết nhanh chóng và hợp lý.

Sau khi Hứa Thịnh vào cấp ba thì điền nguyện vọng ở nội trú, Hứa Nhã Bình đi làm bận rộn, cộng thêm hệ thống giáo dục của Lục trung Lâm Giang là quản lý theo kiểu đóng cửa, cảm thấy rất tốt, bà sẽ không nuông chiều con mình: “Nội trú cũng được, tuổi này của con nên sống độc lập rồi, phải học cách sắp xếp, lên kế hoạch thời gian của mình cho tốt.”

Hứa Thịnh nói đùa: “Con không ở nhà mẹ phải chăm sóc tốt cho mình đó.”

Hứa Nhã Bình cười: “Nói gì đó, mẹ là mẹ con hay con là mẹ của mẹ?”

Hai người dần ít liên lạc với nhau, thực ra cũng là để giảm bớt xung đột.

Cho nên Hứa Nhã Bình vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ của bà với Hứa Thịnh không tính là tệ, ngoại trừ vấn đề thành tích học của Hứa Thịnh, và cả… vấn đề vẽ tranh.

Giấc mơ này của Hứa Thịnh không có logic gì cả, tuyến thời gian bắt đầu từ bó hoa đó quay ngược về, cuối cùng ngừng lại ở cơn mưa như trút nước bên ngoài cửa sổ, cùng với một tiếng sấm từ chân trời xa xôi đánh xuống.

Ánh chớp lóe lên, trong đêm tối xuất hiện một tia sáng sáng như ban ngày, giống như muốn chém bầu trời thanh hai nửa.

Hôm đó cậu khóa hết tất cả tranh và những thứ liên quan đến việc vẽ vào trong nhà kho, cuối cùng không nỡ vứt chìa khóa, móc vào trong sợi dây đen, dấu trong ngực. Cậu nằm trên giường, trước khi ngủ trong đầu xuất hiện một suy nghĩ: Nếu như được chọn, cậu có thể chọn không làm Hứa Thịnh không?

Thiệu Trạm cũng nằm mơ.

Có lẽ lâu lắm rồi không có gọi tiếng “mẹ” này, nên hắn nằm mơ thấy hôm mà mẹ hắn đi.

Sau đó hắn lại mơ thấy xe cảnh sát, mơ thấy cơn mưa tí tách tí tách.

Tiếp theo, hình như hắn nghe thấy một câu nói, câu nói đó mơ hồ không rõ ràng, chỉ có thể nhận ra rằng… đây là giọng nói của hắn.

Nếu như được chọn, hắn có thể chọn không làm Thiệu Trạm không?

Chỉ là suy nghĩ trong thoáng qua, suy nghĩ đó nhanh chóng biến thành một vấn đề khác: Nếu không làm Thiệu Trạm thì hắn có thể trở thành ai? Muốn trở thành người thế nào?”

Giống như hầu hết mọi người đều sẽ tưởng tượng ra một suy nghĩ vô nghĩa: Trên thế giới có một tôi khác hay không? Nếu như có thì bây giờ người đó đang sống như thế nào?

Hôm sau thức dậy, Hứa Thịnh mới phát hiện tối qua có mưa, cậu vuốt mái tóc, nội dung trong mơ đã không nhớ mấy, nghĩ kỹ lại thì hình như nghe thấy tiếng sấm thật. Cậu nhìn qua cửa sổ, thấy cảnh đường phố ướt át bên ngoài.

– Dậy chưa?

– Tôi qua trời mưa.

Hứa Thịnh gửi tin nhắn cho Thiệu Trạm, cầm theo dù xuống dưới lầu mua đồ ăn sáng. Quán bán điểm tâm gần nhất bày trí đơn giản, không khí phố phường ập vào mặt. Giờ này đang là giờ cao điểm dùng bữa, dù bên ngoài có thêm mấy bộ bàn ghế thì cũng phải chờ.

Hứa Thịnh chờ ở bên cạnh cũng chẳng thấy buồn chán, giống như lúc vẽ ký họa cần phải quan sát. Cậu quen dùng ánh mắt để nắm bắt khung cảnh. Chủ quán điểm tâm là một đôi vợ chồng, khoảng chừng năm mươi tuổi, dáng vẻ chất phác.

Đến khi một bàn ngồi ăn ở bên ngoài thanh toán rời đi thì Hứa Thịnh mới ngồi xuống gọi món: “Hai cái bánh bao, một phần tào phớ, cảm ơn ạ.”

“8 tệ.”

Sau khi Hứa Thịnh trả tiền thì đúng lúc tin nhắn trả lời của Thiệu Trạm đến.

S: Dậy rồi.

Hứa Thịnh hỏi: Mẹ tôi đâu?

S: Nói là tăng ca cuối tuần, sáng sớm đã đi rồi, để lại tờ giấy.

Hứa Nhã Bình thường tăng ca, bây giờ xem ra cũng là một chuyện tốt, cứ sợ bà ở nhà hoài mặt đối mặt với Thiệu Trạm thì dễ bị lộ.

Hứa Thịnh: Vậy thì tốt, nếu cậu muốn thì có thể ra ngoài đi dạo, gần đó có hai phòng triển lãm cũng được.

S trả lời lại một tấm ảnh chụp màn hình, chính là ảnh chụp màn hình giao diện trò chuyện của hắn với “mình”.

Hứa Thịnh:?

S: Hôm qua cậu chạy nhanh quá, chưa kịp hỏi.

S: Đổi ghi chú từ lúc nào vậy?

Hai chữ kia là Hứa Thịnh tự đổi, cậu đương nhiên nhớ, trước đó là ghi chú cho bản thân xem, bây giờ đổi thân phận, bản thân đối tượng được ghi chú nhìn thấy khó tránh có hơi xấu hổ.

Hứa Thịnh kìm nén sự xấu hổ trả lời: Bạn trai, có vấn đề gì sao?

S: Không có.

S: Bạn học Hứa rất tự giác, đáng được khen ngợi.

Thỉnh thoảng Thiệu Trạm sẽ nghiêm túc gửi một câu nói đùa.

Sao lại có vấn đề chứ, vấn đề duy nhất hiện nay của hai người có lẽ là muốn dùng cơ thể của mình tiếp xúc với đối phương. Hứa Thịnh nhìn đồng hồ, phát hiện kỳ nghỉ mới qua được nửa ngày, chờ lần sét đánh tiếp theo không biết phải chờ đến hôm nào.

Hứa Thịnh nói nửa chừng thì đặt điện thoại xuống ăn sáng. Vốn dĩ cậu không thấy gì lạ, cho đến khi có người khách gọi món giống như cậu, người kia hiển nhiên là khách quen: “10 tệ, bà chủ, tôi tính giùm cho bà rồi, vừa chẵn không cần bà thối lại.”

Hứa Thịnh cúi đầu nhìn của mình, 8 tệ, còn được thêm một ly sữa đậu nành.

Hứa Thịnh: Dì bán điểm tâm dưới lầu nhà cậu đối xử với cậu rất tốt.

Hứa Thịnh gõ xong chữ nhìn thấy bà chủ đang khom người lau bàn thế là cầm muỗng trong tay cười với bà. Bà chủ biết bình thường “Thiệu Trạm” kiệm lời ít nói, bà thương cảnh ngộ của thằng bé này, cố hết sức giúp đỡ, lần đầu tiên thấy thằng bé chủ động chào hỏi, có hơi luống cuống lau tay: “Ăn được không? Có muốn gọi thêm gì không?”

Hứa Thịnh: “Không cần ạ, cháu no rồi. Bánh bao ngon lắm, dì làm còn ngon hơn mấy quán điểm tâm ở bên ngoài trường nữa.”

Chỉ với mấy câu ngắn ngủi, bà chủ đã muốn tặng thêm mấy món cho cậu rồi.

Thiệu Trạm không biết Hứa Thịnh đưa ra kết luận từ đâu.

S: Gì cơ?

Hứa Thịnh: Giảm giá còn tặng sữa đậu nành, cậu không biết à?

Thiệu Trạm đang ngồi trước bàn giải đề, nhìn tin nhắn này một lúc lâu, nhớ ra bà chủ của quán điểm tâm trông như thế nào. Quả thực hắn thường đến quán đó, nhưng hầu như không nói được mấy câu, càng không thể nói có ấn tượng gì.

Giữa người với người, phương thức đối đãi với sự vật có tồn tại sự khác biệt, Thiệu Trạm thuộc phái lý tính thuần túy.

Ăn sáng thật sự là một chuyện rất nhỏ nhặt, nhưng mà thông qua ánh mắt của Hứa Thịnh lại nhìn thấy một khía cạnh khác.

Sau khi ăn xong, Hứa Thịnh định về nhà làm bài tập một lát. Cậu không quen thuộc với nơi này, muốn chơi cũng không có chỗ để cậu giết thời gian, không bằng về làm bài còn có thế gọi điện thoại video với Thiệu Trạm.

Hứa Thịnh tùy ý dựng điện thoại ở bên cạnh, cũng mặc kệ góc độ đó chỉ có thể nhìn thấy một nửa thân bút.

“Đang làm bài môn nào đó?” Thiệu Trạm hỏi.

Hứa Thịnh chỉ đeo tai nghe một bên, dây tai nghe dài quấn lại ở bên cạnh: “Môn Toán.”

“Vì sao không thích mấy môn khác?” Thiệu Trạm bỗng nhiên hỏi.

Hứa Thịnh sửng sốt, muốn nói không có lý do gì cả.

Thiệu Trạm không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, dẫn dắt từng bước: “Đôi khi mấy môn cậu khá bài xích, cậu có từng nghĩ chỉ là cậu chưa tìm được phương pháp phù hợp với mình không?”

Hứa Thịnh: “…” Sao lại đến rồi?

Thiệu Trạm: “Hứng thú học tập có thế bồi dưỡng.”

Hứa Thịnh: “Bạn trai, là như vầy, mạng bên tôi không tốt lắm.”

Thiệu Trạm: “…”

Hứa Thịnh: “Bây giờ đỡ hơn rồi, cậu đổi chủ đề nói tiếp đi.”

Trò mèo của Hứa Thịnh khiến Thiệu Trạm dở khóc dở cười, cuối cùng hắn thở dài, nghĩ rằng môn Toán thì môn Toán vậy, chí ít có một môn tiến bộ.

Hứa Thịnh đang làm bài, lúc Thiệu Trạm lật sách giảng trước kiến thức học kỳ hai của lớp 11 cho cậu thì tiếng chuông cửa vang lên mấy tiếng.

“Chẳng phải nhà cậu không có ai sao?” Hứa Thịnh đặt bút xuống, “Ai vậy?”

Thiệu Trạm cũng không rõ: “Chắc là giao hàng.”

Hứa Thịnh cũng cho rằng khả năng khá lớn là giao hàng, không nghĩ nhiều, tháo tai nghe đứng lên đi đến mở cửa. Cửa vừa mở ra, cậu vừa vặn mắt đối mắt với một thằng nhóc đứng ngoài cửa.

Nhóc con đứng ngoài cửa cao gần đến vai cậu, mái tóc cạo rất ngắn, đôi mắt lại rất to.

Hứa Thịnh: “Em…” Giao hàng à?

Trông không giống lắm.

Hứa Thịnh định hỏi em là ai nhưng một giây sao lại nuốt mấy chữ này vào lại, đổi thành một câu hỏi mập mờ: “Em tìm anh có việc gì?”

Nhóc con này rõ ràng có hơi sợ cậu, chần chừ mấy giây mới rụt rè gọi cậu: “Anh họ.”

“Ờ.” Hứa Thịnh phản ứng mau, nhanh chóng nghe theo, đáp một tiếng, “Em họ.”

Thì ra là em họ, không nghe Thiệu Trạm nhắc đến, chắc bình thường cũng không hay đến thăm.

Chỉ là một thằng nhóc, cậu có thể dọa được, vấn đề không lớn.

Hứa Thịnh nghĩ thế, bình tĩnh nhìn cửa phòng ngủ đang khép hờ, rảnh rỗi chửi mình một tiếng: Vì sao không cầm điện thoại ra.

Đứa em họ này đơn thuần nghĩ rằng Thiệu Trạm khó gần, trong trí nhớ của nhóc thì hắn luôn có dáng vẻ lạnh lùng, nhìn còn đáng sợ hơn giáo viên. Trước đây do nhóc con này từng nghe thấy rất nhiều truyền kỳ anh đại, sau này thành tích của Thiệu Trạm tăng vọt, cũng từng có cơ hội tiếp xúc thân mật với hắn, nhưng dù phát triển thế nào cũng vẫn có cảm giác xa cách: “Mẹ em bảo em đến hỏi… hỏi anh, trưa hôm nay đến nhà em ăn cơm… ăn cơm không? Mẹ em đặc biệt hầm… hầm canh gà.”

Còn là một nhóc cà lăm à….

Hứa Thịnh vốn dĩ không muốn đồng ý, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng mà nhóc con này nói xong nửa câu sau, cậu không nhớ từ chối ý tốt của người lớn: “Em chờ chút.”

“À anh…” Muốn về phòng ngủ phải tìm cớ, Hứa Thịnh nhanh trí, “… Anh nhớ ra anh có thứ muốn tặng em.”

Em họ: “?”

Hứa Thịnh về lại phòng ngủ, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, cậu nhấc tay kéo ống kính lại gần hỏi: “Em họ cậu tìm cậu, nói cô cậu đặc biệt hầm canh gà cho cậu. Em cậu nói chuyện còn cà lăm, chuyện này không quan trọng, tôi đi được không?”

Thiệu Trạm dĩ nhiên không nghĩ đến lý do em họ này.

Quan hệ giữa hắn với nhà em học không tính là thân thiết, nhưng tuyệt đối không xấu, thỉnh thoảng có qua lại, mối quan hệ duy trì khá hài hòa, lúc em họ mới lên cấp hai, hắn còn giúp dạy kèm em họ một khoảng thời gian trong kỳ nghỉ.

Với lại người ta đến đến tận nhà, từ chối cũng không tốt lắm: “Được, nói ít lại là được, chắc bọn họ cũng sẽ không hỏi nhiều.”

Hứa Thịnh: “Tôi cũng cảm thấy thế.”

Cậu đơn giản ghi nhớ mấy kiến thức: “Em họ cậu tên gì?”

Thiệu Trạm: “Trương Bằng Vũ.”

Trương Bằng Vũ ở phòng khách chờ mấy phút, cậu thật sự không ngờ rằng người anh họ từ trước đến nay không phản ứng lại với người khác vậy mà còn chuẩn bị quà cho mình.

Hứa Thịnh nhìn khắp phòng ngủ, cũng không có gì có thể gọi là “quà”, đang lo không biết giải quyết thế nào thì nhìn thấy trong balo của Thiệu Trạm có một quyển “bách khoa đề” quen mắt, là quyển mà lúc tán Thiệu Trạm cậu mua cho hắn, sau đó Thiệu Trạm lại muốn lấy đề này ra bảo cậu làm.

Thế là mấy phút sau, Trương Bằng Vũ nhìn thấy anh họ bước ra khỏi phòng ngủ, thân thiết nhét quyển “bách khoa đề thi” thật dày vào trong tay mình, cầm tay mình ân cần hỏi: “Bằng Vũ, chúng ta không gặp nhau một khoảng thời gian rồi.”

Tay Trương Bằng Vũ run lên.

Hứa Thịnh: “Thực ra trong lòng anh họ vẫn luôn nhớ em, em xem bộ đề này em có thích không?”

Trương Bằng Vũ: “Nhưng mà…”

Ánh mắt của em họ nhìn vào hàng chữ nhỏ bên dưới “bách khoa đề thi”: Bản cấp ba.

Đây là đề cấp ba mà!

Không có gì là không lươn lẹo được, Hứa Thịnh ngừng lại một giây nói tiếp: “Em đừng nhìn nó là đề cấp ba, chuyện quan trọng của việc học là gì, là bồi dưỡng ý thức chủ động học hành, chuẩn bị trước nội dung của cấp ba sẽ rất có ích đối với em.”

Anh họ là học thần.

Anh họ nói chắc chắn đúng.

Tuy “phần quà” này có hơi bất ngờ, còn nhảy cấp, nhưng trong lòng Trương Bằng Vũ vẫn rất cảm động, thậm chí cảm thấy khoảng cách với anh họ… cũng gần lại.

Nói đến thì cảm giác hôm nay anh họ mang đến cũng thật sự rất thân thiết, so với lúc trước cứ cảm thấy không giống chỗ nào đó.

Ban đầu Hứa Thịnh ôm tâm lý qua đó ăn một bữa cơm, ăn xong rồi về, không nghĩ rằng đến nhà em học ăn cơm là chuyện to tát.

Thầm nói nhiệm vụ này vô cùng dễ dàng.

Thực tế cũng thực sự rất dễ dàng, buổi trưa lúc Hứa Thịnh qua thì một người phụ nữ mở cửa, mái tóc xoăn buộc lại thành một búi nhỏ sau gáy, dáng vẻ mộc mạc, gương mặt ngước lên: “Tiểu Trạm đến à.”

Hứa Thịnh gọi: “Chào cô.”

Trong lòng cô Thiệu Trạm rất thương thằng bé này, dù sao cũng nhìn hắn từ nhỏ đến lớn nhưng mà mấy năm nay Thiệu Trạm đóng cánh cửa lòng quá chặt.

Hắn nhanh chóng dùng cách của mình bắt đầu trưởng thành, bình thường lúc không đi học thì tự đi làm thêm, cũng nghe giáo viên nói hắn ban đầu không học hành đàng hoàng, đánh nhau suốt ngày…

Cô Thiệu Trạm tranh thủ ngày nghỉ gọi hắn đến nhà ăn cơm nhiều hơn, quan tâm hắn: “Đúng lúc cô hầm canh xong rồi…”

Tay nghề nấu ăn của cô Thiệu Trạm rất giỏi, Hứa Thịnh ăn hai chén canh gà.

Lúc đang ăn chén thứ hai, Hứa Thịnh đang nghĩ sẵn trong đầu lát nữa chuồn đi thế nào, nhưng mà cô Thiệu Trạm ngồi đối diện, tay nắm chặt khăn giấy, mở miệng nói: “Thực ra lần này cô còn có một yêu cầu hơi vô lý.”

Hứa Thịnh: “?”

Cô Thiệu Trạm: “Bàng Vũ thi cuối kỳ không tốt lắm, trước đây lúc nó lên cấp hai, chẳng phải con từng dạy kèm nó sao? Học kỳ đó nó thi được hạng ba khối, bây giờ càng ngày càng học nhiều thứ, thành tích tụt xuống hạng ba mươi tám… Cô cũng không biết chữ, con có thể dạy kèm nó không?”

Hứa Thịnh nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không.

Dạy gì cơ?

Dạy kèm á?

Cô Thiệu Trạm sao mới mở màn đã đưa cho cậu một câu hỏi mất mạng rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.