Chuyện Nhà Chồng

Chương 47: Chương 47




Bà Sử cảm thấy hoảng sợ trước những lời nói của con Vân, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:

“ Cháu nói con Tuyết gây khó dễ cho cháu? cháu có nhầm không vậy? Con Tuyết vốn dĩ hiền lành, nó sẽ chẳng thể gây khó dễ cho ai.”

Lời nói nhẹ nhàng của Bà Sử khiến cho con Vân nửa lời cũng không lọt lỗ tai, ngược lại còn thêm vài phần chán ghét:

“ Đúng là mẹ nào con nấy, giọng điệu thảo mai cũng như nhau, chẳng khác nhau chút nào cả.”

Trước thái độ xấc xược của con Vân bà Sử vẫn không nói gì, cũng có lẽ bởi đơn giản, bà đã có tuổi, con Vân vẫn còn trẻ con nên bà không chấp nhặt. Hơn nữa, còn một điều mà bà không muốn chấp là bởi vì con Vân chính là con gái của người ấy.

“ Bác đi nhanh lên một chút được không ạ? Cháu rất lo cho mẹ cháu.”

Tuyết ngồi bên ghế phụ giục ông Sơn, ông Sơn luống cuống gật đầu, nhấn mạnh chân ga phóng đi. Chiếc xe dừng ở phía ngoại thành, theo đúng địa chỉ con Vân đưa. Cô quay sang ông Sơn nói:

“ Bác ở ngoài này đi, để cháu vào một mình.”

“ Như vậy rất nguy hiểm.”

“ Nhưng nếu có thêm bác đi cùng vào, cháu sợ mẹ cháu sẽ càng thêm nguy hiểm nữa.”

“ Con Vân là con gái bác, dù như thế nào bác cũng phải vào trong đó.”

Không ngăn được ông Sơn, cô đành để cho ông Sơn đi vào bên trong cùng mình. Cô vừa bước chân vào, hình ảnh mẹ cô bị trói ngồi dưới đất, đầu tóc rũ rượu, gương mặt hồng nhuận ngày nào đã trở nên nhợt nhạt.

Cô nhìn mẹ mình không khỏi xót xa, sống mũi cô cay cay, nhàn nhạt nói:

“ Mày muốn gì?”

“ Gặp mày đúng là khó quá, nên tao đành phải rủ mẹ mày đến đây, thì mày mới chịu đến.”

Tuyết còn chưa kịp lên tiếng, từ phía đằng sau cô vang lên giọng nói nghiêm nghị, lạnh lùng:

“ Mau thả người ra.”

Con Vân nhìn thấy Ông Sơn thì giật mình, nó lắp bắp:

“ Bố, sao bố lại ở đây?”

“ Bố có bao giờ dạy con làm những việc này không Vân? Tại sao con có thể làm những chuyện như thế này hả con? Mau thả người ra, theo bố đi về.”

Con Vân lắc đầu, nó ấm ức:

“ Con làm như vậy là vì muốn con của con có bố, muốn cho cháu của bố có một gia đình. Con làm như vậy là sai sao bố?”

“ Việc con bắt cóc người để uy hiếp như thế là sai.”

Con Vân chỉ tay về phía cô, hét lên:

“ Là chị ta ép con, là chị ta nhất định không chịu kí vào đơn ly hôn, nên con mới làm như vậy. Nếu chị ta kí vào đơn, con sẽ thả người ngay lập tức. Còn nếu chị ta không kí, thì ngày hôm nay bố có nói gì cũng vô dụng thôi.”

Tuyết nghe hết thảy mọi chuyện, khoé miệng cô nhếch lên nở nụ cười nhạt:

“ Mày đúng là hèn Vân ạ. Bản lĩnh đối đầu với tao mày còn không có, thì sao có bản lĩnh làm mẹ được.”

“ Việc tao có bản lĩnh làm mẹ hay không thì cũng không liên quan đến mày. Nhưng mà, tao vẫn hơn cái loại không được làm mẹ đấy.”

Bị con Vân nói kháy, hai tay Tuyết nắm chặt lại thành quyền, cố gắng dồn nén cơn tức giận đang muốn phát ra ngoài. Con Vân nhìn cô, hất hàm nói:

“ Thế nào? Mày có kí đơn không?”

“ Tại sao tao phải kí?”

“ Nếu mày không kí, thì mẹ mày sẽ….”

Nghe con Vân nói vậy, cô vội vàng nói:

“ Mày đừng có điên, mày định làm gì.?”

Đáp lại câu hỏi của cô chỉ là một nụ cười nhạt của con Vân, nó đưa tờ giấy ra trước mặt cô, một tay cầm lấy chiếc gậy, lạnh lùng nói:

“ Kí đi, nếu mày không kí, mẹ mày không yên đâu.”

Tuyết cầm fđơn li hôn trên tay, cô đưa mắt nhìn mẹ mình, bặm môi kí đơn. Sau khi kí xong, cô đưa cho con Vân:

“ Tao kí rồi đấy, thả mẹ tao ra.”

Con Vân hất mặt về phía Bà Sử:

“ Vào mà cởi trói cho bà ta.”

Tuyết vừa đi được vài bước thì từ phía sau vang lên ba tiếng “ Bốp…bốp…bốp…” giòn tan. Cô quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn xem chuyện gì vừa xảy ra. Chỉ biết con Vân chết đứng một chỗ, gương mặt thất thần ngạc nhiên. Hai má nó đột nhiên sưng vù lên, thế nhưng, một giọt nước mắt nó cũng không hề rơi.

Con Vân cứ đứng im lặng một chỗ như vậy. rất lâu sau, bờ môi mỏng mới mấp máy:

“ Vì con chó kia mà bố đánh con?”

“ Câm mồm.”

Ông Sơn tức giận quát lớn. Nhìn thấy người phụ nữ mình thương yêu bị con Vân đày đoạ như thế kia, bào ông không xót làm sao được. Bao nhiêu năm ông còn chưa bù đắp được gì cho bà, giờ lại đến lượt con gái ông làm tổn thương hai mẹ con bà. Đời này, ông biết làm thế nào để trả hết những lỗi lầm này đây.

Tuyết im lặng không nói gì, ánh mắt dừng lại chỗ con Vân vài giây rồi quay đầu đi. Thế nhưng, đối với con Vân, hành động vừa rồi của cô là đang khiêu khích nó.

Con Vân nhanh chóng cầm lấy một thanh gỗ ngay gần chỗ nó đang đứng. Lấy hết sức mình đánh một cái thật mạnh vào đầu cô.

Sự việc xảy ra nhanh đến nỗi khiến cho không ai kịp trở tay. Tuyết kêu lên một tiếng, Bà Sử chỉ biết tròn mắt nhìn con gái mình từ từ ngã xuống.

Bà Sử ra sức lắc đầu, hai hàng nước mắt cũng chảy dài hai bên má. Bà ú ớ không nói lên lời, chỉ biết gào lên khóc.

Ông Sơn vội vàng chạy lại, đỡ lấy cô rồi gọi cấp cứu. Trên đường đi vào bệnh viện, bà Sử chỉ nắm chặt tay cô khóc. Ông Sơn ngồi bên cạnh vỗ về an ủi:

" Con bé sẽ không sao, sẽ không có vấn đề gì đâu."

"......"

" Về nhà, tôi sẽ dạy dỗ lại con Vân, nhất định sẽ cho con bé Tuyết một cái công bằng."

"....."

Bà Sử từ đầu vẫn giữ yên lặng, một lời cũng không nói, chỉ biết nắm chặt lấy tay cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.