Chuyện Quỷ Quái Nhà Họ Hướng (Hướng Trạch Quỷ Sự)

Chương 1: Chương 1: Đèn lồng






HÃnh ánh cà liÃn quan

Tống Duy không hề sợ hãi, thậm chí còn hơi hưng phấn.

Khi đi vào căn đại trạch điêu tàn này. (1)

Đập vào mắt hắn là tấm biển phủ đầy bụi trước cửa, nhìn xuyên qua lớp mạng nhện dày đặc có thể lờ mờ thấy được hai chữ “Hướng phủ”. Trước khi đến Tống Duy đã tra cứu kĩ càng rồi, nơi này là một thôn cùng họ, bởi vì nằm ở nơi khỉ ho cò gáy nên vẫn còn giữ lại một số hủ tục xưa cũ, chẳng hạn như định kì phải cúng tam sinh (2) cho tổ tiên ở nhà cũ. Mà bây giờ bên chân Tống Duy chính là mớ nhang cúng còn chưa cháy hết, vẫn còn lập lòe ánh lửa đỏ. Bốn bề im lặng chết chóc, khung cảnh làm người ta không rét mà run.

“Thật thoải mái…” Tống Duy khẽ khàng nói, âm giọng nhừa nhựa ngấy ngấy như đầu lưỡi dính đường.

Hắn biết, mình vô cùng hứng thú với nơi này.

Mặc dù nói nơi này là nhà thờ tổ tiên mà thôn họ Hướng vô cùng tôn sùng, nhưng trong miệng người bên ngoài thì đây lại là một chỗ vô cùng quái đản, hoặc là một địa chỉ cần phải tránh xa. Đặc biệt, trên một trang web kín, nó luôn chễm chệ trong top bảng xếp hạng những địa điểm đáng sợ nhất. Một nơi khơi gợi được tò mò như vậy nhưng do một phần bị vây quanh bởi rừng núi trắc trở, một phần vì thôn dân không cởi mở nên ngoại trừ thỉnh thoảng có dân phượt nghe đồn mà đến thám hiểm thì hầu như quanh năm chẳng có ai đặt chân đến quấy rầy.

Đêm khuya gió lạnh, cho dù đang là mùa hè thì xung quanh đại trạch cũng rất lạnh, trên cây lá mọc bên bờ tường kết một tầng sương mỏng, thật sự rất quái dị. Nhưng Tống Duy hoàn toàn không thèm để ý đến, hắn quấn chặt cổ áo, giơ tay gõ lên tay cầm trên cửa lớn. Chỉ nghe “kẽo kẹt” một tiếng, cửa tự động mở từ bên trong, lộ ra một khe hở vừa vặn cho một người lách qua. Tống Duy nhìn chiếc đèn lồng đỏ lắc lư không ngừng bên cửa, chậm rãi bước vào.

Sau khi hắn đi vào, cửa lớn đóng sầm lại, giấu đi tiếng cười khúc khích mơ hồ bên trong.

Tống Duy lấy lại bình tĩnh, vừa rồi trong một khoảnh khắc, dường như hắn thấy được rất nhiều sương đen đổ ập tới định tấn công mình rồi lại đột ngột rút đi khi tiếng cười cất lên. Trước mắt đã sáng sủa, một phần kiến trúc của tòa nhà cũng nhìn thấy được rõ hơn. Hầu hết các khu nhà ở đây đều được làm bằng gỗ, có một tầng lẫn hai tầng. Hành lang đâm ngang xẻ dọc nhiều không đếm xuể, trùng trùng điệp điệp, cứ như một con quái vật khổng lồ, vừa đồ sộ vừa gai người. Quái quỷ nhất là trên mỗi mái hiên của viện nhỏ và dọc theo hành lang đều có treo đèn lồng màu đỏ, nhìn không ra làm từ chất liệu gì. Đèn lồng đỏ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng từng ngóc ngách.

Bỗng nhiên có một tiếng nói mỏng manh quen thuộc theo gió vang lên: “Tao ở đây…ở chỗ này.”

Tống Duy nhận ra tiếng của Sở Oánh, em họ hắn, liền đổi hướng, nương theo tiếng nói đi vào một gian nhà hai tầng. Vừa bước vào thì cảnh tượng đột ngột thay đổi. Hắn nhận ra mình đang đứng trên một con đường lát đá xanh, hai bên đường có rất nhiều quầy hàng, chủ các quầy hàng đều tươi cười vui vẻ, vui vẻ đến mức kì dị. Bọn họ cứ mải miết nhìn theo Tống Duy. Mà khách khứa đi trên đường thì ngược lại, nam nữ già trẻ lớn bé đủ cả, bọn họ ai nấy đều khóc lóc thảm thương, mỗi một bước đi đều gian nan khốn khổ, lại không thể dừng lại được.

Một cô nương trên tóc cài trâm hoa bạch ngọc đi đến gần Tống Duy, tay xách theo một cái làn đậy kín, bên trong đựng một ít đồ vật bị tấm vải bố phủ lên, không biết là cái gì. Gương mặt cô gái rất xinh xắn, nhưng cái miệng nàng lại bị rách đến tận mang tai: “Thiếu gia, ngài mua đèn lồng không?”

“Đèn lồng ở trong rổ à?” Tống Duy nhẹ nhàng hỏi.

Dường như cảm thấy vị công tử này thật dịu dàng, cô gái trả lời: “Đúng vậy, nhưng mà còn chưa có làm xong, các nàng cứ muốn trốn đi, rõ là xinh đẹp như vậy, sao cứ không nghe lời chứ?” Lời còn chưa dứt, thứ đựng trong rổ đột nhiên động đậy, giãy dụa kịch liệt. Nhưng miếng vải che trông thì mỏng tang mà lại cực kì nặng, đè ép cái làn không chừa khe hở nào.

Cô nương vuốt ve cái đèn lồng một lát, lại tiếp tục mời mọc: “Thiếu gia mua một cái đi, tôi còn nhiều lắm đấy.”

Từ nhỏ Tống Duy đã có thể nhìn thấy được một số thứ mà người khác không nhìn thấy, hắn cười cười, thần sắc vẫn ôn hòa như cũ: “Được, xin hỏi giá cả thế nào?”

“Hì hì hì.” Cô gái cười vui vẻ, đưa tay lên che miệng, nhưng không tài nào che nổi cái miệng rộng toác, không có tác dụng che chắn gì mà ngược lại nhìn càng ghê hơn. “Không cần, không cần tiền đâu. Thiếu gia là khách quý mà. Nếu thích đèn lồng thì nhớ phải dạy nó nghe lời nha.” Nói xong, nàng đưa cái rổ cho Tống Duy rồi đột nhiên biến mất như tan vào không khí.

“Quả nhiên là vậy.”

Tống Duy vạch tấm vải mỏng ra, bên trong là một cái đầu người, vết chém trên cổ rất ngọt, thậm chí không thấy vết máu dây vào mặt, nhưng làn da trên mặt thì gần như trở nên trong suốt, có lẽ vừa chạm vào sẽ nát tan, ánh lên sắc đỏ thẫm. Đây là đứa bạn thân nhất của Sở Oánh, thường xuyên cùng cô ta ăn chơi lêu lổng, đã từng vì ghen ghét mà nhẫn tâm bắt nạt một người bạn cùng phòng đến điên điên dại dại. Cô bạn kia chỉ là con nhà trung lưu bình thường nên cuối cùng gia đình cũng không đòi lại được công bằng cho con gái, lực bất tòng tâm.

Cái đầu người vẫn còn đang động đậy, hung ác muốn nhào lên cắn đứt cổ Tống Duy, nhưng hắn vô cùng trấn tĩnh, rút một cái xiên tre từ sạp hàng kế bên mà xiên vào cái đầu. Cái đầu kêu gào thảm thiết, run lẩy bẩy lạch cạch, rốt cuộc đến khi lưỡi cũng bị xiên ngang thì mới an phận.

Lúc này, Tống Duy lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, đem cả cái rổ lẫn cái đầu ném vào trong nồi nước sôi của quầy hàng kia, sau đó móc khăn ra ung dung lau sạch sẽ từng kẽ tay.

Bẩn.

Cục bướu to tổ bố trên lưng ông chủ hàng thịt còn cười với hắn, cất tiếng nói già nua: “Khặc khặc, thật đáng tiếc, cái đèn lồng đẹp như vậy, khặc khặc, đến ăn đầu heo nào.” Nếu Tống Duy để ý sẽ thấy được sau lưng mỗi chủ tiệm ở nơi này đều có một cái bướu thịt tự lẩm bẩm nói chuyện như vậy.

“Thù lao đâu?”

Chủ tiệm chỉ tay về một hướng: “Cứ đi tới thì sẽ thấy.” Nói xong ông ta cũng không thèm nhiều lời, tiếp tục khuấy cái muỗng dài trong tay, từ trong nồi nước lèo bay ra một mùi thơm hấp dẫn. Nghe mùi thơm đó những khách hàng đi lại trên đường rục rịch xôn xao, nhưng lại chẳng có một người nào đến gần cái nồi được, liền khóc lóc thảm thiết.

_______________

(1) Căn nhà lớn có đền đài lầu các của những nhà giàu có ngày xưa, mình để nguyên cho nó hợp không khí.

(2) Bên mình gọi là cúng tam sên ấy.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! ^^

À, tuần này với tuần sau mình sẽ tập trung bộ này cho xong nhe, nên có thể hai bộ kia sẽ hơi thưa hơn chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.