Tiếng mưa rơi rất lớn.
Tống Duy bung dù, đi vào con đường mịt mờ trong màn mưa, trong phạm vi nửa thước xung quanh hắn không dính một giọt mưa nào. Mưa dầm liên miên, nếu bị xối ướt để nước mưa thấm vào da sẽ bị lạnh, lạnh tận xương.
Con đường này dường như không có điểm bắt đầu, cũng chẳng có điểm kết thúc, Tống Duy cảm giác giống như mình đang đi trong nước, dưới chân là cái gì đó không ngừng chảy. Hắn theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống liền đối mặt với một khuôn mặt như mặt quỷ, nó vặn vẹo nổi điên trên mặt đất, tan vỡ, chồng chất lên nhau, kèn cựa nhau, giống như một dòng sông trút da.
Cứ tiếp tục đi mãi về phía trước, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một tấm bảng chỉ đường bằng gỗ. Tống Duy cũng không nghĩ nhiều, đi theo hướng được chỉ.
Nước mưa trút xuống lách tách, con đường trước mắt lại giăng đầy sương mù, bên trong màn sương có vô số bóng dáng hỗn loạn chẳng rõ ai là ai. Tống Duy ung dung giương dù bước qua, nghe chúng nó kêu la khản tiếng vì không thể bước vào trong bóng dù. Nước mưa rơi trên người chúng phát ra tiếng xì xì, giống như axit đang ăn mòn đồ đạc. Chỉ trong phút chốc, mấy cái bóng kinh sợ lùi lại, làm nơi bị che khuất lộ ra.
Là một ngọn núi.
Thế núi hùng vĩ, trên núi mọc đầy cây cỏ kì lạ. Ngoài tiếng mưa rơi, Tống Duy chẳng nghe thấy tiếng sinh vật hoang dã nào khác. Hắn đi tới liền thấy một cái hang rất sâu. Theo mỗi bước hắn đi, đám côn trùng rậm rạp phía trên đầu bắt đầu ngo ngoe rục rịch, phát ra ánh sáng.
Tống Duy không có thu cây dù lại.
Vào trong sơn động rồi mà mưa vẫn rào rạt không dứt. Nước mưa cứ ồ ạt tràn ra từ những khe hở trên vách đá, từ các cụm dây leo đong đưa buông xuống. Tống Duy chậm rãi tiến vào chỗ sâu nhất trong động. Trước mặt hắn xuất hiện một vị phu nhân mặc y phục tối màu, tay cũng cầm dù che. Cây dù đó rất lớn, che khuất cả nửa thân trên của nàng ta, Tống Duy không nhìn thấy dung mạo người đó, chỉ có thể loáng thoáng nghe được tiếng khóc của nàng, trầm bổng lên xuống, có lúc nghe như tiếng khóc gào của loài thú.
Vị phu nhân nọ phát hiện hắn đến gần, liền thôi khóc thút thít, dùng một giọng nói vô cùng quyến rũ hỏi: “Khách quan muốn đến hội đấu giá sao?”
Tống Duy sửng sốt, cảnh tượng bốn phía lại đột nhiên thay đổi, biến thành một không gian rộng lớn. Tống Duy quét mắt nhìn khắp một lượt, nơi này bày biện bàn ghế thành từng vòng tròn khép kín, từ cao đến thấp, ở chính giữa là một đài cao dùng như sân khấu. Vào đến đây trời đã không còn mưa, nhưng vị phu nhân nọ vẫn không hề cất dù, nhanh nhẹn đi về phía sân khấu: “Nếu ngài có hứng thú với đồ vật nào thì xin mời cứ tùy ý.”
Hội đấu giá sắp bắt đầu.
Tống Duy không hề nhìn thấy vị khách nào khác nhưng lại có thể nghe thấy tiếng thảo luận kịch liệt, nghe một lúc lâu cảm giác giống như có vô số người đang kêu khóc xung quanh. Hắn ngồi ở vị trí đẹp nhất ngay chính giữa, có thể nhìn sân khấu rất rõ, rõ đến mức thấy được cái đuôi của vị phu nhân xinh đẹp kia. Sau khi lên sân khấu, nàng nhẹ nhàng vẫy tay, ngay lập tức có rất nhiều lồng sắt xuất hiện trên không trung trôi lững lờ về phía nàng, toàn bộ lồng sắt đều nhốt xác người. Trước ngực những thi thể đó có dấu móng vuốt in hằn lên sâu hoắm, sâu đến nỗi thấy xương lộ ra, da thịt bị phanh ra trắng bợt, trông có vẻ vừa ma quái vừa hấp dẫn kì lạ.
Phu nhân cười lên tươi như hoa, không còn khóc rỉ rả nữa: “Tất cả chỗ này đều là hàng tốt nha, quý vị xem, đây, nước da tươi mới, lột xuống có thể làm áo khoác rộng rãi thoải mái.” Nàng nhìn về phía phát ra tiếng phản đối, cười đến càng ngọt: “Vị khách quan này, ngài không thể tham lam ích kỉ như thế được, da của thê tử ngài thích hợp làm áo choàng thì người khác cũng rất muốn có nó mà.”
Tống Duy chợt hiểu ra, khách khứa ngồi trong sảnh này đều là u hồn cả. Đồ vật được đấu giá trên đài chắc là thi thể của chính bọn họ hoặc người nhà họ. Mà phu nhân kia liên tục nhắc đến việc lột da, chắc hẳn khi còn sống nàng đã bị con người đối xử như vậy.
Những chiếc lồng sắt vẫn còn đang trôi nổi giữa không trung. Trong khắp sảnh đấu giá, những u hồn tham gia vẫn đang kêu gào kịch liệt nhưng phu nhân không thèm đếm xỉa gì đến, chỉ liên tục dùng lời nói châm chọc, khơi gợi sự bất mãn của bọn họ. Tống Duy nhếch khóe miệng, cười mà như không cười hỏi: “Nơi này có hàng sống không?” Hắn dám hỏi thẳng thừng như vậy đương nhiên là vì hắn được xếp ngồi ở chỗ của thượng khách.
Nữ nhân dừng lại một thoáng, chợt cao giọng cười, giọng vút lên the thé, nghe càng giống tiếng khóc ai oán: “Khách quan quả nhiên là người biết hàng, hôm nay món hàng được đấu giá cuối cùng chính là đồ còn sống.”
Nàng nói chưa dứt câu liền có một cái lồng sắt từ đâu xuất hiện bay về phía sân khấu, người bị nhốt bên trong đang gào thét điên cuồng nhưng không thể nào thoát ra. Tống Duy nheo mắt nhìn kĩ, quả nhiên là một đứa bạn học khác của Sở Oánh. Tên này tự xem mình là kẻ phong lưu phóng khoáng, thay bồ như thay áo. Có rất nhiều cô gái bị hắn ép đi phá thai, có người còn chết luôn trên bàn mổ. Không ít cô gái ngây thơ, ban đầu bị vẻ hào hoa bên ngoài của hắn hớp hồn, đến khi phát hiện ra hắn là một tên cặn bã thì đã muộn màng.
“Mày là Tống Duy! Cứu tao! Tao cho mày tiền!” Tên nhóc bị nhốt trong lồng bấu chặt vào nan sắt, dùng hết sức bình sinh mà la hét.
Tống Duy không thèm liếc mắt lấy một cái, nở nụ cười với phu nhân: “Nhưng tôi không rành về lột da… Phu nhân có thể giúp tôi chứ?”
Nghe vậy, cái đuôi của nàng giật giật, rồi đột ngột dài ra, đánh vỡ lồng sắt. Đứa con trai kia hoảng loạn chạy trốn, lại bị móng vuốt đâm xuyên tim, trước ngực, trong miệng toàn là màu máu đỏ tươi. “Ôi chao, tôi cũng không thành thạo lắm đâu, xin lỗi nha.” Nàng thu tay lại, hành một lễ với Tống Duy.
Tống Duy tỏ vẻ tiếc nuối, cầm dù đứng dậy: “Một khi đã như vậy, tôi đành đi trước một bước, mong tiếp theo sẽ tìm được đồ tôi ưa thích.”
Phu nhân không giữ hắn lại, chỉ rõ đường đi, cười thánh thót: “Nếu khách quan có nhìn thấy đứa con trai nghịch ngợm của ta xin giúp ta nhắn bảo nó phải ngoan ngoãn một chút.”
Nói xong, nàng vung tay lên, lồng sắt từ chỗ nào bay ra thì bay về chỗ đó, những u hồn ngồi xung quanh càng kêu gào đinh tai nhức óc hơn.
___________________
* Có lúc mình dùng “nàng” để chỉ phu nhân hồ ly cho hợp phong cách cổ trang chứ không phải quên sửa nha. ^^