Hôm nay, Lăng Vũ Dương có việc ra ngoài, để Mộc Hi Nhi ở lại một mình ở trong Họa Trúc hiên không có việc gì làm, cho nên buồn chán.
Mộc Hi Nhi vốn nghe theo lệnh Lăng Vũ Dương mà ở trong phòng, không đến nửa canh giờ buồn không chịu nổi chạy đến đình viện ngoài phòng đi dạo.
Đến khi nàng đem trước viện Họa Trúc hiên đi dạo hết xong, không kìm được lòng hiếu kỳ nàng chuyển hướng cánh cửa nhỏ sau hiên nhà kia mà đi đến rừng trúc. Không lâu sau, nàng đi bộ thăm dò đã bước trên con đường mòn trải sỏi, cũng cảm thụ bên trong rừng trúc râm mát tình cờ có gió nhẹ thổi lại, thấm vào tận xương vào lòng người.
Đến khi lòng hiếu kỳ hơi thỏa mãn, trong đầu nàng lại buồn bã suy nghĩ không yên, làm nàng lại cảm thấy khó thở.
Mà cái chuyện làm nàng cảm thấy khó xử, không biết nên cảm thấy thế nào với người khơi ngọn sóng, chính là chủ tử trước mắt Lăng Vũ Dương của nàng.
Nếu thái độ hắn như lúc đầu đối xử với nàng, trong lòng nàng sẽ không rối bời như thế. Hắn cố tình lại không vậy, nụ cười "dịu dàng" sâu sắc làm cho đáy lòng nàng bắt đầu nảy sinh hy vọng.
Từ nhỏ nàng đã ra ngoài kiếm sống, sớm xem qua rất nhiều chuyện bất bình, gặp qua rồi nên xem như bình thường. Hoàn cảnh làm cho nàng hiểu rõ địa vị của mình, cũng làm cho nàng rất rõ ràng cái gì nàng có thể nhận, mà cái gì nàng không thể nhận. Nàng vẫn giữ gìn bổn phận cũng không vượt qua khuôn phép, cho đến lúc Lăng Vũ Dương chiếm lấy thân thể nàng cũng thuận tiện đoạt đi lòng của nàng, nàng đã thay đổi......
Ngay từ đầu, nàng nhẫn nại chịu đựng tiếp nhận Lăng Vũ Dương quan hệ thân mật cùng nàng, lúc ấy nàng chỉ hy vọng việc này không cần để hắn biết, đợi cho Lăng Vũ Dương mất đi hứng thú với nàng, nàng vẫn là trở về bản thân lúc đầu, nhiều nhất chỉ là mất đi trinh tiết cả đời không lấy chồng thôi. Cũng không ngờ Lăng Vũ Dương không chỉ không mất đi hứng thú với nàng, ngược lại còn muốn mang nàng rời khỏi Lăng gia trang.
Mà sau khi nàng đột nhiên sinh bệnh nặng một hồi, thái độ của Lăng Vũ Dương với nàng thay đổi, cách hắn đối xử với nàng không bao giờ giống chủ cùng tớ nữa, ngược lại như là một đôi tình nhân thân mật. Hắn che chở lo lắng cho nàng, tuy nói biểu tình trên mặt vẫn như trước, nhưng là giọng điệu hắn nói chuyện với nàng lại hoàn toàn khác xa dĩ vãng, ngay cả lời nói ra tựa hồ che dấu thái độ cùng mờ ám gì đó, mà tình hình này lại khiến nàng tuyệt không nên có suy nghĩ nhiều.
Cho đến hôm nay, nàng càng ngày càng không biết nên dùng thái độ nào đối xử với nam nhân làm lòng nàng rối loạn, mà nam nhân này vẫn là chủ tử của nàng .....
"Thì ra ngươi chạy đến nơi đây!", một giọng nói nũng nịu không có gì tốt lọt vào trong tai Mộc Hi Nhi, làm đứt đoạn suy nghĩ của nàng.
Mộc Hi Nhi kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn nữ tử xinh đẹp ở trước mặt nàng, lập tức nghĩ đến nàng ta ngày ấy xông vào Họa Trúc hiên, hơn nữa Lí tiểu thư tuôn ra lời nói bất mãn lạnh lùng.
Bất quá nói cũng kỳ lạ, nàng nhớ rõ chủ nhân từng nói sân này là không cho phép người ngoài vào, vậy nàng ta .....
"Lí tiểu thư ....", Mộc Hi Nhi bỏ qua trong đầu suy nghĩ phức tạp, xoay người lại. "Cô muốn tìm chủ nhân sao? Chủ nhân có việc ra ngoài, cũng không có ở trong hiên". Yừ trước Hi Nhi, nghĩ cũng biết Lí tiểu thư là tới tìm chủ nhân, không thể nào có thể là đến tìm nàng?! Mộc Hi Nhi thầm mắng chính mình ngu ngốc.
"Ta biết Lăng Vũ Dương không ở đây", miệng Lí Ngọc Hinh nhếch lên cười. Nàng đương nhiên hắn không ở đây, bởi vì nàng cố ý sắp xếp. "Ta là tới tìm riêng ngươi".
"Cái gì? Tìm ta", Mộc Hi Nhi không hiểu, mắt lộ vẻ nghi hoặc.
"Đúng, tìm ngươi", Lí Ngọc Hinh đánh giá Mộc Hi Nhi từ trên xuống dưới, nụ cười bên môi trở nên lạnh lẽo, trong mắt có sự không cam lòng. "Nhìn xem ngươi, nói khuôn mặt không có khuôn mặt, muốn dáng người không có dáng người, cả người một bộ cứng nhắc như thế đã có thủ đoạn dụ dỗ cao tay như thế, có thể làm cho Lăng Vũ Dương đem thị nữ như ngươi cái gì cũng không có giữ bên người lâu như vậy!", nàng oán hận nói. Một tiểu nữ oa dung mạo không sâu sắc như vậy, thế nhưng có thể làm cho Lăng Vũ Dương bỏ qua nàng xinh đẹp vô song, này kêu nàng sao nuốt trôi oán giận này chứ!
"Lí .... Lí tiểu thư......", đáy mắt Mộc Hi Nhi đầy nghi ngờ, có chút giật mình nhìn Lí Ngọc Hinh, thật sự không hiểu hết lời của nàng ta.
Lí tiểu thư hình như là có ý trách móc nàng, nhưng là nàng nhớ rõ chủ nhận từng trịnh trọng nói cho nàng, hắn cho tới bây giờ chưa từng thích Lí tiểu thư, cho dù nàng ta giở quỷ kế gì, hắn cũng sẽ không để mắt đến nàng ta.....
Mộc Hi Nhi hoang mang nháy mắt mấy cái, có chút khó xử.
"Ngươi đừng giả ngu!", Lí Ngọc Hinh nhìn đôi mắt trong sáng của nàng, trong lòng oán giận càng sâu, khi đang muốn tiếp tục hung hăng chế nhạo nàng vài câu, vốn là đi theo Lí Ngọc Hinh tiến vào rừng trúc mà đứng ở một bên, nam nhân một thân được cho là gia định đột nhiên ho khụ một tiếng.
Lí Ngọc Hinh ngẩn ra, lập tức lại cố mở miệng, "Mộc Hi Nhi, ta còn chưa tính chuyện ngươi mê hoặc Lăng Vũ Dương lúc trước, ta xem ngươi vẫn là tiếp vấn đề của hắn trước đi!", nàng chỉ nam nhân bên cạnh.
"Hắn?", Mộc Hi Nhi theo tay Lí Ngọc Hinh, nhìn về phía một nam nhân xa lạ bên cạnh, ánh mắt nghi hoặc.
"Ngươi không nhớ rõ ta", tên nam tử xa lạ kia ánh mắt đen tối mở miệng, '' Ta là Vưu Đông Lâm, lần trước không kịp giới thiệu cùng ngươi. Trên đường ở Tuyên thành, còn nhớ chứ? Ta thậm chí trúng một chưởng của Lăng Vũ Dương", hắn theo bản năng phủ lên ngực.
Thì ra người này đúng là trên đường ở Tuyên thành cướp hồng tinh thạch không được, ngược lại hạ độc gã nam tử trung niên kia.
Sau khi Vưu Đông Lâm hạ độc uy hiếp Lăng Vũ Dương không thành, chưa từ bỏ ý định hắn lập tức theo đuôi Lăng Vũ Dương đi vào thành Hàng Châu, đồng thời cũng chữa trị vết thương trên người. Đáng tiếc một chưởng lúc trước mà Lăng Vũ Dương đánh trúng hắn kia, là dùng thủ pháp độc môn, cho nên Vưu Đông Lâm vì không lấy được giải dược độc môn của Lăng Vũ Dương, vết thương vẫn không thể hoàn toàn hồi phục như cũ, đương nhiên cũng không thể lập tức tìm cơ hội vượt qua đám thủ hạ bảo vệ nghiêm mật của Yên Liễu trang.
Thế là hắn quyết định ôm cây đợi thỏ, tìm cơ hội chắc chắn ra tay lần nữa, mới có thể trong lúc tra xét phát hiện ra quân cờ để lợi dụng Lí Ngọc Hinh này. Đến nỗi Mính Kí vì sao không thể tìm được hắn, bởi vì lúc trước trên đường ở Tuyên thành đối mặt Lăng Vũ Dương chính là bộ mặt giả trang, không phải mặt thật của hắn, mà hắn rất giỏi thuật hóa trang, nhiều năm trước hắn ăn trộm vô số chưa bao giờ bị ngườitìm ra kẽ hở.
"Ngươi ...", Mộc Hi Nhi bị lời nói của hắn làm cho khiếp sợ, "Sao lại ..... Nhưng mà lúc trước người kia với ngươi bộ dạng không giống nhau....", nàng nghi ngờ nhìn kỹ diện mạo người này.
"Ngươi không có nghe qua thuật hóa trang sao? Ngu ngốc! Chẳng lẽ cha ngươi không có dạy cho ngươi sao?", Vưu Đông Lâm khinh thường mắng mỏ.
"Cha ta?", việc này có liên quan gì tới phụ thân?
"Đúng, cha ngươi, cũng là đường huynh của ta Vưu Yến Mộc, hơn hai mươi năm trước tiếng tăm lừng lẫy [Lĩnh Nam song đạo]!", Vưu Đông Lâm giọng căm hận nói.
"Ngươi nghĩ sai rồi, Vưu .... Vưu đại thúc, cha ta họ Mộc, tên một chữ Ngạn, không phải là Vưu Yến Mộc mà ngươi nói đâu!", Mộc Hi Nhi khó hiểu phản bác.
"Nếu hắn không phải, vậy trên người ngươi sao có được khối hồng tinh thạch chứ!".
"Hồng tinh thạch?", Mộc Hi Nhi lặp lại nói, bỗng dưng kêu lên một tiếng nhỏ, "Ngươi là nói di vật cha ta để lại cho ta, viên đá màu hồng kia?"
"Viên đá màu hồng á?!" Vưu Đông Lâm hơi trố mắt, "Xem ra cha ngươi cái gì cũng chưa nói cho ngươi đi! Kể cả việc hắn dùng thủ đoạn bỉ ổi, chiếm đoạt viên đá quý mà chúng ta cùng nhau trộm đến bất chấp nguy hiểm, còn lẩn mất không thấy tăm hơi, hại ta tìm suốt hai mươi mấy năm!"
"Bỉ ổi? Trộm cắp? Mộc Hi Nhi mở to mắt.
"Ngươi tìm lầm người rồi, cha ta sẽ không đi trộm đồ của người ta đâu! Ngươi đừng nói lung tung", nàng nghiêm mặt nói.
"Tiểu cô nương quá ngây thơ rồi", Vưu Đông Lâm cười lạnh, "Mặc kệ cha ngươi tên là gì, ta hỏi ngươi, trên lưng cha ngươi có phải có một vết bớt màu đỏ sậm không?"
Mộc Hi Nhi mở mắt to hơn nữa, dĩ nhiên không đánh đã khai.
"Đã hiểu rõ rồi đi! Ngay cả cha ngươi tên thật là gì cũng không biết, ta xem ngươi tám phần cũng không phải hắn sinh ra. Không biết hắn nhặt được tiểu cô nương ngu dốt như vậy từ nơi nào!", Vưu Đông Lâm khinh miệt nhìn Mộc Hi Nhi, nhìn khuôn mặt nàng cùng đường huynh tuyệt không giống nhau.
"Được rồi! Các người nói đủ chưa? Vưu Đông Lâm, ngươi đừng quên đã đáp ứng chuyện của ta!", Lí Ngọc Hinh ở bên cạnh lên tiếng trách mắng.
"Ta không quên!", Vưu Đông Lâm liếc mắt nhìn bộ mặt không kiên nhẫn của Lí Ngọc Hinh, tiếp tục hướng Mộc Hi Nhi nói: "Tốt lắm, ngươi hiện tại mau ngoan ngoãn đem hồng tinh thạch giao cho ta đi!", mắt hắn trở nên lạnh lùng, bộ mặt dữ tợn, mang rõ vẻ uy hiếp.
"Ngươi .....", Mộc Hi Nhi bỗng dưng sợ hãi, không tự chủ được nắm quần áo ở trước ngực mình, thế mới nhớ viên đá hồng kia đã sớm bị Lăng Vũ Dương [mượn] đi rồi, lúc này cũng không có ở trước ngực nàng.
"Đúng vậy, chính là viên đá hồng kia ở trước ngực của ngươi. Ngươi ngoan ngoãn giao ra đây, ta sẽ có lòng tốt, giữ lại cho ngươi toàn thây!", Vưu Đông Lâm độc ác uy hiếp, ánh mắt tham lam lại dữ dằn.
Nữ nhân ngu dốt này căn bản là không biết giá trị của khối hồng tinh kia, chỉ cần có nó, nó chắc chắn sẽ bảo đảm nửa đời sau của hắn áo cơm vô lo, thậm chí được hưởng thụ cả phú quý.
"Ta .....", Mộc Hi Nhi bị lời nói tàn bạo của hắn làm sợ tới mức mặt biến sắc, thân thể tự động lui về sau.
"Ngươi muốn ta tự mình ra tay sao?", Vưu Đông Lâm đi từng bước về phía trước uy hiếp nói.
Đột nhiên, ở rừng trúc xuất hiện một dáng người cao lớn mở miệng nói.
"Hồng tinh thạch mà ngươi muốn không ở trên người nàng", Lăng Vũ Dương đôi mắt giận dữ hừ lạnh, đi về phía Vưu Đông Lâm.
Vưu Đông Lâm biến sắc, phút chốc xoay người, nhìn Lăng Vũ Dương bước chân bình tĩnh, bộ dáng không hề sợ hãi lại gần hắn. Nhớ tới trước chính mình chưa bị thương còn đánh không lại hắn, làm vết thương cũ của hắn còn chưa lành.... .....
Lí Ngọc Hinh tiện nhân này dám lừa hắn, dụ người khác sa bẫy!
Lửa giận nhanh như chớp đến, Vưu Đông Lâm không kịp nghĩ lại, phẫn nộ đẩy ra một chưởng về phía Lí Ngọc Hinh vẻ mặt kích động ở bên cạnh, làm cho nàng như con diều bị đứt dây, bay khỏi mặt đất rồi ngã thật mạnh, sau khi dùng tốc độ sét đánh muốn nhân đó mà kèm hai bên Mộc Hi Nhi để kiềm chế Lăng Vũ Dương, cũng không ngờ từ sau khi hắn xuất chưởng đánh về phía Lí Ngọc Hinh, Lăng Vũ Dương đã đoán được hành động sau đó của hắn ......
Chỉ thấy Lăng Vũ Dương trong lúc đó nhảy ra, kéo thân thể Mộc Hi Nhi ôm chặt vào trong lòng, đồng thời lắc mình tránh đi một móng vuốt nhanh như chớp của Vưu Đông Lâm, nhảy lui về sau.
Mà lúc này khi Vưu Đông Lâm một vuốt không trúng, chưa từ bỏ ý định tiếp tục đánh tới phía trước, bên cạnh đột nhiên hiện ra Phong Dục Vũ chặn thế đi của hắn.
Hai người bất quá ra mấy chiêu, Vưu Đông Lâm liền bị chiêu thức sắc bén của Phong Dục Vũ liên tiếp bại lui. Cuối cùng, Phong Dục Vũ hạ xuống một chưởng kỳ dị, Vưu Đông Lâm bị thua trúng chưởng, miệng phun máu tươi nằm xuống, rốt cuộc kiệt sức ... ...
Thì ra, Vưu Đông Lâm rình ở Yên Liễu trang, tưởng là lúc có thời cơ đoạt được hồng tinh thạch, mục đích bắt tay cùng Lí Ngọc Hinh là được tiến vào Yên Liễu trang, thế là nhìn thấy Lí Ngọc Hinh liên tục rời trang đi tới Chu phủ, hắn bám sau đuôi, nghe lén chuyện Lí Ngọc Hinh muốn Chu Diệc Duy lại tạo áp lực lên Lăng Vũ Dương, hắn mới nảy sinh kế độc trong lòng, tìm tới Lí Ngọc Hinh, đáp ứng thay nàng ta loại bỏ Mộc Hi Nhi, còn Lí Ngọc Hinh thì giúp hắn tiến vào Yên Liễu trang, tìm Mộc Hi Nhi đoạt lấy hồng tinh thạch.
Lí Ngọc Hinh dựa vào sức ép của Lí Ngọc Uy, khiến cho Chu Diệc Duy đề nghị Phong Dục Vũ cùng Lăng Vũ Dương gặp nhau, để nàng thuận lợi mang Vưu Đông Lâm vào trong Yên Liễu trang. Đáng tiếc Lí Ngọc Hinh đã coi thường năng lực phòng vệ của Yên Liễu trang, nàng cũng không biết, nàng nghĩ hành vi mang theo Vưu Đông Lâm vào Yên Liễu trang của mình thần không biết quỷ không hay, kỳ thật đã sớm lọt vào trong mắt của người canh gác, hơn nữa còn lập tức đem tin tức truyền cho Phong Dục Vũ.
Thế là Phong Dục Vũ cùng Lăng Vũ Dương chưa có gặp Chu Diệc Duy, liền nhận được tin tức mà đi vòng về Yên Liễu trang, cho nên mới có thể đúng lúc ngăn cản Vưu Đông Lâm ra tay.
"Ngươi định xử hắn như thế nào?", Phong Dục Vũ hỏi Lăng Vũ Dương đang ôm chặt lấy Mộc Hi Nhi.
"Đưa quan đi! Tin tưởng vào năng lực của ngươi, làm cho hắn cả đời này không thể ra khỏi cửa lao mới được", Lăng Vũ Dương thoáng nhìn lên, ánh mắt lập tức lại nhớ tới thiên hạ ở trong lòng.
"Còn nàng kia thì sao?", Phong Dục Vũ không ngai hỏi lại, chỉ ra xa xa Lí Ngọc Hinh đã hấp hối, trong mắt hiện lên vẻ thích thú hài hước.
"Tùy ngươi!", Lăng Vũ Dương trừng mắt liếc hắn một cái, ôm lấy Mộc Hi Nhi xoay người hướng bên ngoài rừng trúc mà đi. "Dù sao ta đời này không bao giờ muốn thấy nàng ta nữa, nếu nàng lại xuất hiện ở trước mắt ta, ta nhất định sẽ thẳng tay giết chết, tuyệt không mềm lòng!"
Hắn dùng giọng điệu chán ghét bỏ lại nói, rất nhanh liền biến mất ở bên ngoài rừng trúc.
Phong Dục Vũ cười một chút, lẩm bẩm nói: "Ta xem ngươi là sợ một khi thẳng tay giết chất, sẽ làm bảo bối trong lòng ngươi sợ hãi đi!", tiếp theo ánh mắt hắn nhìn lên hai [cái] thân thể bị thương.
"Các ngươi gặp may đấy, hôm nay ta vừa lúc ăn chay!"
Lăng Vũ Dương đem Mộc Hi Nhi ôm trở lại trong tẩm phòng hồn còn chưa hết khiếp sợ, hắn đặt lên cái gối tựa ở đầu giường, rồi mới đem thân thể run run của nàng dùng chăn bông bọc lại, rồi giống như ôm em bé đem nàng đặt ở trên đùi mình, bàn tay to ôm chặt lấy nàng.
"Hi Nhi tiểu bảo bối, nàng làm cho ta sợ hãi quá!", chỉ cần tưởng tượng đến nàng thiếu chút nữa liền ..... Lòng hắn run rẩy mãnh liệt, cơ hồ không thể bình tĩnh, trong đầu lo lắng suy nghĩ vẫn chưa tan, thân thể cũng không nén được nổi lên một trận run rẩy.
Hai tay nhỏ bé của Mộc Hi Nhi dán ở trước ngực hắn, rõ ràng cảm nhận chấn động run run truyền đến trong tay nhỏ bé của nàng
Hắn sợ hãi, hắn lo lắng cho nàng!
Chuyện này thật như tiếng sấm lớn, ầm ầm đánh loạn vào trong đầu nàng, cũng làm cho nàng kinh ngạc không dám tin ngước mắt lên.
"Người ..... Người ......", sao.... ... Có khả năng đó sao? Nhưng mà thái độ rõ ràng như thế ... ...
Lăng Vũ Dương nhìn mắt nàng không dám tin, "Không tin là ta lo lắng? Không tin trong lòng ta nàng quan trọng sao? Đến bây giờ nàng vẫn là không ta đối với nàng có tình cảm sao?" , trong miệng hắn thốt ra câu hỏi liên tiếp.
Nữ oa ngốc này! Chẳng lẽ mấy ngày này, hắn thể hiện còn không đủ để nàng an tâm ư? Nàng vẫn là không tin hắn lấy chân thành mà đối xử với nàng sao?
Mộc Hi Nhi khóc thút thít một tiếng, lập tức đỏ mắt, "Chủ nhân....."
"Không cần lại gọi ta chủ nhân , trong lúc này nàng nhất định phải vạch ra ranh giới giữa chúng ta sao?", Lăng Vũ Dương than thở đem cái trán để lên nàng, "Chúng ta rốt cuộc không cần lại là quan hệ chủ tớ lúc trước nữa. Hơn nữa chúng ta đã từ lâu không phải là chủ tớ, mà là hai người yêu nhau thắm thiết rồi".
Mộc Hi Nhi đáy mắt ngấn lệ trong suốt, đột nhiên chớp mắt, "Người .... Người sao biết ta ......", môi nàng run run.
"Nàng đương nhiên sẽ không nói, nhưng là ta cũng không người vô cảm, ánh mắt của nàng, từng động tác của nàng đều nói cho ta biết chuyện này là thật. Hơn nữa ta cũng nhìn ra được nàng cố che dấu tình cảm này. Ta biết nếu ta nói với nàng, ta cũng yêu nàng, nàng nhất định sẽ không tin, thế là ta quyết định dùng hành động để nói lên tình cảm chân thật của ta, lại gặp phải nàng tiểu ngốc nghếch này không hiểu tình yêu!", Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng kể rõ bí mật mang theo còn thật sự oán giận nữa, nhưng lời lẽ bên trong vô cùng nồng nhiệt yêu thương.
Sao lại thế? Hắn thế nhưng hiểu được nàng tự thấy mình thấp kém, nàng tuyệt không vượt qua khuôn phép, cùng với biết nàng tuyệt đối không mong đáp lại tình cảm ....
"Ta .....", Mộc Hi Nhi cảm động nước mắt chảy xuống hai má.
"Cái gì cũng đừng nói, chỉ cần nói nàng biết rồi ", hắn hôn tới giọt lệ ở khóe mắt nàng, "Ta còn nghĩ cho nàng thấy tâm ý, nàng sẽ thật vui vẻ, không thể tưởng được nàng đem vẻ mặt nước mắt lưng tròng đáp lại ta", nụ cười mê người gợi lên, Lăng Vũ Dương hài hước cười nói.
"Ta .... Chính là cảm động......", Mộc Hi Nhi dùng sức nháy mắt mấy cái, "Chủ nhân .... Ta rất hạnh phúc". Lòng của nàng chưa bao giờ kiên định như thế, lòng của nàng tràn đầy thỏa mãn đuôi lông mày cùng đáy mắt cong lên.
"Còn gọi ta chủ nhân? Nên phạt!" , Lăng Vũ Dương nhướng mày. "Gọi ta Vũ Dương hoặc là Dương". Lúc trước bảo nàng sửa miệng, nàng không chịu, hôm nay nhất định nàng phải nghe theo.
"Vũ ..... Vũ Dương......" Mộc Hi Nhi mặt ửng đỏ, thật vất vả mới thốt ra được.
"Tốt lắm", ý cười bên môi hắn sâu sắc, "Hiện tại ta muốn nàng nói yêu ta!", hắn thừa thắng xông lên yêu cầu.
Mộc Hi Nhi sợ hãi nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới lúc nãy ở rừng trúc, lời Vưu Đông Lâm nói với nàng, nhất thời mặt vốn ửng đỏ chuyển thành tái nhợt.
"Xảy ra chuyện gì?", hắn lập tức phát giác nàng không bình thường, vội vàng hỏi than.
"Vừa rồi họ Vưu kia .... À.... Lời hắn nói chàng đều nghe được?", Mộc Hi Nhi chăm chú nhìn hắn, trong lòng lâm vào khủng hoảng.
"Hầu như đều có nghe thấy. Thì sao?" Lăng Vũ Dương khó hiểu hỏi.
"Vậy nếu hắn nói là thật, ta chẳng phải là một đứa con gái của đạo tặc sao? Vậy .....", nàng muốn nói lại thôi, mi mắt rủ
Xuống.
Lăng Vũ Dương hiểu được, cười nhạt một tiếng, “Ta mặc kệ phụ thân nàng là đạo tặc hay tội phạm giết người, ta muốn nàng, cũng chỉ nàng thôi. Ta muốn người của nàng, lòng của nàng có hiểu chưa?
“Chàng.... Chàng....”, Mộc Hi Nhi trợn to mắt, nước mắt lại ứa ra, rồi nàng quẹt mạnh một cái, vùi vào trước ngực Lăng Vũ Dương.
“Người cưa ta, lòng của ta.... Đã sớm là của chàng....”, thỉnh thoảng tiếng nói tuy nhỏ nhưng rõ ràng truyền ra.
Nàng cuối cùng nói ra miệng!! Lăng Vũ Dương cười cánh tay buộc chặt.
“Nhân tiện nói ra chuyện này ta muốn mang nàng trở lại kinh thành, lấy đại lễ cưới nàng vào cửa Lăng gia”
“Vũ.... Vũ Dương....”, nàng đột nhiên từ trước ngực hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ta yêu nàng, Hi Nhi”, Lăng Vũ Dương đưa bàn tay xoa hai má mềm mịm của nàng.
Mộc Hi Nhi đột nhiên chấn động, lại đem mặt vùi vào ngực Lăng Vũ Dương. Thật lâu, một tiếng nói nho nhỏ truyền ra—
“Ta cũng yêu chàng, Vũ Dương.”
*
Kinh thành, máy tháng sau.
Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, Mộc Hi Nhi ngồi ở bàn tròn, cố gắng may quần lót trong tay, vẻ mặt sung sướng hơi có vẻ mệt mỏi, mà bên ngoài xa xa kín đáo truyền đến tiếng gõ mõ gảy luân phiên.
Không biết qua bao lâu, cửa phong bị người đẩy mở ra, Lăng Vũ Dương bước vào trong phòng, trên mặt hiện lên nụ cười trộm vui vẻ.
“Này, tiểu bảo bối, nàng sao còn chưa nằm trên giường nghỉ ngơi? Chạy ngoài đường nhiều như vậy, nàng không mệt sao?”, hắn có chút không hờn giận lấy cây kim trong tay Mộc Hi Nhi xuống, ôm lấy thê tử xinh đẹp mang thai trực tiếp đặt lên giường.
“Thiếp không phiền đâu. Chàng luôn sợ thiếp mệt mỏi, mới không chạy đâu!”, Mộc Hi Nhi mắt liếc nhìn hắn. Cái gì mà chạy đi, căn bản là bước rùa mà! Thậm chí ngay cả đêm nay ở Định Bắc Vương phủ có tiệc đón gió, hắn đều sợ nàng sẽ mệt mỏi mà không cho nàng tham dự. Sáng mai chỉ sợ sẽ bị đại tẩu Vương phi Dung tỉ kia lại chê cười.
Lăng Vũ Dương cười nhìn thê tử xinh đẹp ngồi ở trên đùi “Nàng cũng đừng giận, ai bảo nàng mang cái bụng lớn nhứ vậy làm ta sợ, ta lo lắng thôi! Cẩn thận một chút mới tốt.”
Nói đến cái này, trong lòng Mộc Hi Nhi cũng có chút nghi ngờ, nàng ngửa đầu nhìn hắn, “Vũ Dương, chàng nói con chúng ta này có phải có chút kỳ lạ không? Chàng xem, thiếp mới có bầu được năm tháng, sao mọi người đều cho rằng thiếp sẽ lâm bồn?”
“Đừng lo, cục cưng trong bụng có thể thành hình được rồi! Cho nên mới lớn hon một chút so với bình thường.”
Lăng Vũ Dương na ủi xoa lưng của nàng, “Không bằng chờ nàng nghỉ ngơi tốt, ta mang nàng đến Vương phủ, thỉnh Vương phi thay nàng xem xem. Y thuật của Vương phi ở kinh thành rát nổi tiếng”
Mộc Hi Nghi gật đầu. Kỳ thật cũng không lo lắng sao, thật không giống tướng công nàng, chuyện nhỏ gì cũng đều khẩn trương. Nhưng đêm nay, vẻ mặt hắn thật ra có chút sung sướng khác thường...
“Vũ Dương, đêm nay chàng ở Vương phủ đã xảy ra chuyện gì sao?”
“A, thật ra là ái thê hiểu phu quân ha!”, Lăng Vũ Dương lập tức cười vui nói.
“Chỉ ba hoa!”, Mộc Hi Nhi nhẹ nhàng đánh hắn một chút, vẻ mặt dở khóc dở cười. “Còn không mau nói.”
“Tuân lệnh. Bảo bối nàng có biết đêm nay ta ở Vương phủ nhìn thấy ai không?” Lăng Vũ Dương thích thú hỏi.
“Ai?” Mộc Hi Nhi mở to mặt tò mò. Ai có thể làm cho hắn lộ ra vẻ mặt này?
“Mục Tâm Liên, người yêu mà Nam Cung Dục nghĩ là đã chết ở núi đá kia”
“Thật ư? Nàng ở trong Vương phủ?” Mộc Hi Nhi kinh ngạc nói. Nếu việc này là thật, vậy đúng là một tin tức tốt đây!
“Đúng vậy. Không thể tưởng được Mục Tâm Liên kia thế nhưng cùng Vương phi có quen biết, thật sự là làm người ta không thể tưởng tượng được a!” Lăng Vũ Dương thì thào than thở.
“Nàng không có chết, chàng hẳn là thay bằng hữu của chàng vui mừng mới phải, sao bộ dáng lại than thở như thế?” Mộc Hi Nhi quan tâm hỏi.
“Bởi vì ta tận mắt thấy qua Nam Cung Dục đâu đớn mất đi nàng ta, làm ta bất giác nhớ tới chuyện Lí Ngọc Hinh bày mưu kế, thiếu chút nữa hại ta mất đi nàng....” Lăng Vũ Dương xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Chuyện lâu như vậy, đừng nhớ nữa. Thiếp không phải vẫn khoẻ mạnh sao? Chàng vẫn đem thiếp bảo hộ rất tốt”. Mộc Hi Nhi dựa vào lòng hắn an ủi, giọng khẽ nỉ non.
Lăng Vũ Dương nghe vậy tự giễu cười, xem ra hắn tựa hồ có chút khẩn trương qua độ. “Ngày mai ta sẽ đưa tin đến Hạo Thiên bảo, để Nam Cung Dục mau chóng đi lên kinh thành.”
“Ừm....” Mộc Hi Nhi đáp nhẹ một tiếng, trong giọng nói đã có vẻ buồn ngủ.
“Mệt mỏi? Nằm xuống được không?” Lăng Vũ Dương yêu thương hôn lên mái tóc của thê tử.
“Cho thiếp lại dựa vào một lúc đi, Dương...” Mộc Hi Nhi buồn ngủ nhưng không muốn rời xa nồng hậu nói nhỏ ra.
“Đều nghe lời nàng, bảo bối...”
Trong phòng ngủ trở về yên tĩnh, như mộng như ảo yêu thương, ám áp vờn quanh hai người ôm nhau ở trên giường.