Kinh thành rộng lớn
Tối nay, hướng nam trên gian phòng lớn nhất ở Hoài Hương lâu, so với việc thường lui tới còn náo nhiệt hơn nhiều,
Là do ở Hoài Hương lâu, phòng khách cực rộng lớn nhất đã được người ta bao hết để mở tiệc, bọn tiểu nhị bưng thức ăn, đưa rượu, bên trong đại sảnh mỗi một khách nhân hiển lộ từng đẳng cấp, bên cạnh có hai vị cô nương vây quanh.
Khách nhân bao hết phòng khách chính là Lăng Vũ Dương, một trong tứ đại đại tổng quản của Mính Kí tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành, thủ hạ được khao thưởng vì vất vả theo hắn từ vùng tây nam vận chuyển một lượng khoáng vật quý giá .
Trong tiếng huyên náo, càng lúc càng chén mạnh bạo
Ngồi ở phòng khách chủ vị tiệc Lăng Vũ Dương, hiển lộ sang sảng cười lớn., thỉnh thoảng đồng ý thỉnh cầu mời rượu của thuộc hạ, hắn đổ hết ly rượu vào miệng, sắc mặt cứng cỏi không đổi, không chỉ có tiếng mọi người tán thưởng hắn ngàn chén không say, ngay cả hai vị tiểu mỷ nhân xinh đẹp tuyệt trần hầu hạ bên cạnh hắn cũng lập tức lộ ra ánh mắt ái mộ nhìn hắn bội phục.
"Lăng công tử, Dao Hương cũng lên góp chung, kính chàng một ly." , mỹ nữ tuyệt trần bên trái trong mắt toát ra ánh sáng mê hoặc làm người ta mất hồn, mắt đẹp khêu gợi, gần sát xuống giọng.
Lăng Vũ Dương mắt đẹp thoáng nhìn,trong nụ cườ sang sảng nổi lên một tia xấu xa, bàn tay to ngả ngớn duỗi ra đặt trên cái thắt lưng ong mềm mại không xương.
"Sao vậy, ngay cả nàng cũng muốn làm ta say?" uống rượu ở bên miệng chén trong tay ngọc đưa đến, hắn hơi cúi đầu ghé vào bên tai Dao Hương khẽ cười nói nhỏ,cảnh tượng mờ ám lập tức hiện ra ở trước mặt mọi người.
"Làm gì có, Dao Hương chỉ muốn giúp vui thôi!", nàng không vừa lòng lên tiếng kháng nghị hờn dỗi, thân thể nhẹ nhàng ngả vào người hắn.
"Sợ ta say quá mức, sẽ lực bất tòng tâm (Sức lực không đủ để làm những điều mà trái tim muốn làm) sao?", Lăng Vũ Dương trêu ghẹo hỏi, hào phóng để mặc cho nàng ở trên người mình mà cọ xát
"Lăng công tử ...." trán Dao Hương ở trên ngực cứng rắn của hắn lại cọ xát vài cái, trong ánh mắt lẳng lơ có khát khao tham muốn, tất nhiên chỉ là hàm ý, không nói thẳng ra là ưng thuận hay không.
Dao Hương vẫn luôn có tiếng tăm hàng đầu ở Hoài Hương lâu trong việc am hiểu thuần thục tất cả thủ đoạn dụ dỗ gợi lên hứng thú, tất nhiên là cân nhắc không phải người nào cũng ái mộ , cũng vô cùng hiểu biết các nhu cầu suy nghĩ của nam tử. Cho tới bây giờ, khuôn mặt đẹp cùng thủ đoạn của nàng rõ ràng thu phục không ít kẻ sang trọng khó chơi cực kỳ, lại duy nhất nhìn không thấu nam nhân Lăng Vũ Dương này, chứ đừng nói đến việc khống chế hắn giống như với nam nhân khác, bởi vì căn bản là không ai nhìn ra được trên mặt luôn tươi cười sang sảng này rốt cuộc là ẩn chứa ý nghĩ đen tối gì.
"Yên tâm đi! Mặc kệ đêm nay ta có uống quá nhiều, nàng đều không chạy thoát được đâu!", đưa bàn tay to nắm ở thắt lưng ong, không hề kiêng kị mà xoa nắn vú tròn dầy đặn của Dao Hương. Giọng điệu xấu xa bỏ lại nói, hắn ngẩng lên nhìn trên khuôn mặt lẳng lơ xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ vừa ý, đáy mắt hiện lên thái độ hứng thú đầy gian manh .
"Công tử ...." phía bên phải Lăng Vũ Dương, Quỳnh Phương đã sớm nhìn thấy hết, lại đang lên cơn giận dỗi, thật vất vả mới không xen vào, lập tức dùng tiếng nói đắn đo lại mềm mại, lên tiếng ra vẻ không vừa lòng.
Tốt xấu gì thì danh tiếng Quỳnh Phương nàng ở Hương lâu cũng là nhất nhì, như thế nào có thể trơ mắt nhìn ả Dao Hương giành riêng anh chàng đẹp trai dụ dỗ lấy tiền, mặt mũi của nàng biết để đâu nha!
Lăng Vũ Dương quay đầu qua nhìn về mỹ nhân ở bên tay phải, đáy mắt chớp lên ánh sáng lấp lánh, khóe miệng nhếch lên, "Ăn chua à?", hắn cất tiếng trêu chọc đùa bỡn nói.
"Quỳnh Phương cũng muốn làm bạn với công tử a! Công tử sao có thể coi nặng bên này xem nhẹ bên kia?" giọng mềm mại oán giận ghen không ra đâu, không kiêng dè ngôn từ làm cho Dao Hương ở một bên kia âm thầm cắn răng, căm giận không ngừng.
Lăng Vũ Dương cũng ngả ngớn đem Quỳnh Phương ôm lại gần người, [Không bằng đêm nay chúng ta sẽ "ba người đi" nha! Miễn sao không ruồng rẫy tình cảm nồng nàn của hai người các nàng], giọng điệu đề nghị của hắn mang vẻ coi thường.
"Này sao có thể ....
"Ta mới không cần ...."
Ngay khi hai ả mỹ nữ lần lượt lên tiếng kháng nghị, ngồi ở vị trí chủ vị, trợ thủ của Lăng Vũ Dương là Chương Diệc Dân bỗng dưng lên tiếng.
"Xin hai vị cô nương an tâm một chút đừng huyên náo, kỳ thật là Lăng gia đêm nay hắn còn có chuyện quan trọng, nên không thể nào lưu lại được đâu."
Cái gì! Hai ả mỹ nữ đang huyên náo bỗng dưng im bặt, đồng thời bốn mắt liếc về phía chỗ phát ra tiếng.
"Đúng thế! Ta thiếu chút nữa thì quên mất!", vẻ mặt Lăng Vũ Dương vốn đang thích thú hưởng thụ nghe thấy Chương Diệc Dân xuống nhắc nhở, chợt bừng tỉnh reo nhỏ lên tựa như nhớ tới cái gì.
"Xem ra phải để hai vị cô nương thất vọng rồi!" , lời nói của hắn không thay đổi nhìn về phía vẻ mặt thất vọng của hai ả nữ tử, đáy mắt bắn ra tia sáng biến hóa kỳ lạ .
"Chủ nhân, ngài nếu không muốn lưu lại, vì sao không trực tiếp từ chối chứ?", đi ra khỏi Hoài Hương lâu, Chương Diệc Dân vẻ khó hiểu hỏi Lăng Vũ Dương khóe miệng vẫn cười.
"Ai nói ta không muốn lưu lại?" Lăng Vũ Dương thờ ơ hỏi lại.
Chương Diệc Dân trông thoải mái tiến lên đi song song theo, không thể không nhướng mắt lên. Mỗi lần chủ nhân hắn muốn may mắn thoát thân, hắn đều dùng biện pháp này làm cho chính chủ nhân rời đi một cách chính đáng, hiện tại thế nhưng còn cố ý nói mát mẻ, hắn cóc tin chủ nhân thật sự nghĩ lưu lại ở đó.!
"Chủ nhân, ta theo ngài cũng không phải ngày một ngày hai." Chương Diệc Dân có chút oán giận ngầm.
"Cũng vì thế, ngươi cần gì phải hỏi nhiều nữa?" Lăng Vũ Dương dừng bước quay đầu thoáng nhìn. "Huống chi đêm nay ánh trăng sáng ngời, sao ngươi không thưởng thức thêm một chút."
Hắn - trợ thủ đắc lực, có khả năng làm việc, nhanh chóng, võ công lại không tồi, chỉ là cá tính có hơi chút không biết ứng đối, luôn luôn thẳng thắn.
Chương Diệc Dân đầu tiên là sửng sốt, chợt thấy bạn đồng hành Lưu Chính cười trộm mà bừng tỉnh, vội chạy lên phía trước đuổi theo chủ nhân, còn không quên liếc trừng mắt nhìn Lưu Chính một cái.
Đợi đến khi ba người họ , Lăng Vũ Dương trở về kinh thành, Lưu Chính mới nhắc đến một việc khác.
"Chủ nhân, giờ chỉ cần chờ ba ngày sau đem 'Hạo Thiên bảo' thu phục rồi áp giải đến 'Nhật Phong', vốn không có chuyện gì phải cần người tự thân đi xử lý, nhưng người có tính trở về Lăng gia một chuyến không?"
Lăng Vũ Dương ngồi tựa lưng vào ghế trên mặt không còn biểu tình thoải mái, cặp lông mày kiếm anh tuấn chậm rãi nhíu lại, nhớ tới mình một tháng trước nhận được lá thư của mẫu thân từ Lăng gia gửi đến, trên thư đề cập đến việc vớ vẩn.
"Ta thật không hiểu....", hắn nhịn không được thì thào tự nói.
"Có lẽ lão phu nhân hy vọng có thể sớm được ôm cháu, đấy cũng rất chi bình thường của con người nha!" Lưu Chính đoán nói.
Lăng Vũ Dương liếc mắt nhìn hắn, "Như ta được biết, mẹ ta đã được ôm cháu. Đại ca của ta đã lập gia đình lâu rồi."
"À, có lẽ lão phu nhân lo lắng cho ngài ....", Lưu Chính cố gắng nghĩ ra lời giải thích hợp lý.
Nhìn sâu vào mắt Lưu Chính, bỗng dưng chứa đầy ý tứ trào phúng (chế nhạo), "Đúng vậy, mẫu thân ta còn lo lắng đến mức giúp ta mua một thê tử nuôi trong nhà, chờ ta trở về 'hưởng dụng' đấy!"
"Nếu thế, ngài đã muốn tính về Lăng gia một chuyến phải không?", Lưu Chính lại hỏi.
Lăng Vũ Dương dkiêu ngạo nhướng mày , "Mẹ ta rảnh đến nỗi không có việc gì làm nên kiếm cho ta một chuyện lớn như thế, ta còn có thể không trở về xử lý sao?"
"Vậy ngài tính bao lâu thì đi? Thuộc hạ sẽ chuẩn bị thực tốt" , Chương Diệc Dân lập tức hỏi.
"Ngày mai ta sẽ xin Vương gia cho nghỉ trước, ba ngày sau rời xuống phương nam, ta sẽ cùng đi với các ngươi, đợi đến khi đem giao đi chuyến hàng quan trọng này bình yên vô sự rồi, ta lại chuyển hướng về Lăng gia, khi ta không ở đây các ngươi liền toàn quyền xử lý các công việc."
"Ngài tính một mình đơn độc về Lăng gia ư?!" , Lưu Chính ngạc nhiên hỏi, giọng điệu có vẻ không cho là đúng.
"Yên tâm đi! Có việc ta sẽ lập tức đưa tin cho các ngươi." Lăng Vũ Dương phất tay lên, cự tuyệt không thay đổi nói.
Cái chuyên hoang đường này, hắn muốn tự mình dùng biện pháp vừa mạnh vừa kiên quyết đem nó biến mất.
Không ai có thể yêu cầu hắn làm chuyện hắn không muốn làm!
Cách đó một ngày tại phủ Định Bắc Vương gia
"A ..... Ha ha ha ...."
Một phu nhân xinh đẹp không hề ngại ngần ôm bụng cười thật lớn, Lăng Vũ Dương ngồi một bên hiện ra vẻ mặt xấu hổ, bên cạnh còn lại là Định Bắc Vương gia đáng sợ - kiêm chủ nhân của Mính Kí - Cận Minh Lôi.
" Dung nhi, nàng hãy kiềm chế hành vi của mình được không?" , hắn thở dài nói, ánh mắt nghiêm khắc nhìn tư thế cười của ái thê.
Vị phu nhân xinh đẹp vui tính, chính là Vương phi Cốc Tử Dung sau khi nghe như vậy, chậm rãi thu hồi hình tượng không đúng đắn, ''Trời ạ! Mấy người cổ nhân xử sự thật là kỳ quái, lại còn có vụ mua người ta về làm con dâu nữa, đúng là rất kì cục đến buồn cười!'', nàng thở nhẹ nhìn Lăng Vũ Dương
Cận Mính Lôi vừa dìu thê từ ngồi vào chỗ ghế dựa của mình, vừa thoáng nhìn Lăng Vũ Dương có vẻ lấy làm có lỗi.
Lăng Vũ Dương bất đắc dĩ cười khổ, "Nếu như chuyện này phát sinh ở trên thân người khác, ta nghĩ ta tám phần cũng sẽ có cùng phản ứng như thế."
"Vũ Dương, ngươi cứ việc trở về Lăng gia xử lý chuyện này, thời gian lâu chóng tùy ngươi định, không cần phải gấp gáp quay lại đâu", Cận Mính Lôi nói.
"Tạ Vương gia" Lăng Vũ Dương vòng tay lại.
Thật nhiều lễ nghi ... Cốc Tử Dung ở bên bĩu môi, có vẻ không dám thử qua.
"Vậy ngươi tính làm gì?", nàng tò mò hỏi.
Lăng Vũ Dương ánh mắt chớp nhanh, "Kỳ thật ta còn chưa nghĩ kĩ càng" , đáy mắt hắn ngoi lên môt chút suy nghĩ sâu xa, "Trước có lẽ là trở về thì tất cả sẽ lập tức phơi bày, rồi mới quyết định tiếp"
"Ngươi không sợ lúc ngươi về, trong nhà đã sắp đặt đâu vào đấy, chỉ chờ ngươi bái đường sao?", Cốc Tử Dung vui đùa nói.
Lăng Vũ Dương nghe vậy cười đáp lại: "Đầu tiên, ta cũng không định báo trước cho họ ta muốn quay về, bọn họ không biết ta định về, tự nhiên cũng sẽ không thể dùng cách này ép ta vào khuôn khổ", hắn cười nhìn Cốc Tử Dung, "Hơn nữa, gia nhân rất hiểu tính tình của ta, chắc chắn bọn chúng sẽ không nghĩ cách này đến bắt buộc ta cưới vợ".
"Mặc kệ ngươi phải xử lý chuyện này thế nào, ngươi chỉ cần nhớ rõ, có gì cần thì lập tức quay về kinh thành, đừng tự mình cậy mạnh! ", Cận Mính Lôi dặn dò nói, trong lời nói hơi lộ ra bất mãn.
Lăng Vũ Dương bật cười, "Ta chỉ là về nhà, không phải ra chiến trường đánh nhau, Vương gia nói quá lời"
"Ai biết được ngươi có thể hay không lại giống như trước một mình mạo hiểm !" , Cận Mính Lôi liếc mắt nhìn hắn một cái.
" Vương gia!", Lăng Vũ Dương bất đắc dĩ sờ trán thở dài, "Ngài còn nhớ trong lòng chuyện lần trước ta chạy tới giúp Nam Cung Dục diệt trừ nội gian? Ta không phải mạnh khỏe trở lại kinh thành sao?"
"Những lời cuối cùng này, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng để ba người hắn nghe được, nếu không đến lúc đó không phải chỉ có ta trị ngươi thôi đâu!" , Cận Mính Lôi không cho là đúng mà nói lên cảnh cáo. Trong lời nói ám chỉ ba người chính là ba người khác trong tứ đại tổng quản Mính Kí.
"Không nghiêm trọng như vậy chứ!", Lăng Vũ Dương lại bật cười.
"Ai nói không có?!", Cốc Tử Dung ở bên canh lập tức phản bác, "Ngày đó sau khi Miễn Tử Tuấn biết chuyện này, lúc nào cũng chửi tại bên kia không có suy nghĩ, không có coi hắn là huynh đệ, có việc cũng không tìm hắn hỗ trợ, còn nói lần tới mà gặp lại ngươi, trước hết đem ngươi dạy bảo một chút", nàng vui sướng khi người gặp họa còn thêm mắm thêm muối vào nói.
"Tử Tuấn thật sự nói như thế?", Lăng Vũ Dương mồm hơi há hốc.
"Không hẳn vậy!" Cốc Tử Dung nhấn mạnh nói, "Cho nên ta xin khuyên ngươi lần này khi một mình về Lăng gia, tốt nhất là chọn lấy một kim linh cáp (con chim đưa tin) mang theo đề phòng sự cố, mặt khác cũng làm cho 'đại ca' ngươi an tâm", nàng nhìn sang lão công bên cạnh Cận Mính Lôi.
Kim linh cáp là bồ câu đưa tin cực nhanh mà Mính Kí Thương Hành tự huấn luyên ra dùng để đưa tin tức khẩn cấp, tuyệt đối không sai lầm.
"Các người đã quên ta có năng lực tự bảo vệ mình thật tốt sao?", Lăng Vũ Dương không biết nên khóc hay cười. Tám tuổi hắn bái sư học nghệ, người bình thường muốn đụng vô hắn còn không có khả năng, thật sự không biết hai người họ đang lo lắng cái chuyện trẻ con gì! Hắn thậm chí nghi ngờ những lời này đều là do vị 'đại tẩu đáng kính' trước mắt hắn tự mình nêu ra, chính là vì rất nhàm chán, cho nên bọn họ đem 'thuộc hạ' ra làm trò vui.
"Là lo trước nghĩ sau thôi! Chàng nói phải không? Chồng", Cốc Tử Dung quay hướng sang Cận Mính Lôi.
Cận Mính Lôi chỉ cười không nói, ánh mắt sâu xa khó hiểu, để ý kĩ mới thấy được là đang cố nén chuyện gì đó.
"Được rồi !", dù sao hắn không phải đối thủ của đại tẩu mồm mép lanh lợi này, chi bằng sớm đáp ứng cho rồi, miễn cho uổng phí lời nói.
Lăng gia trang
Gió mát nhè nhẹ, làm cho cây cối lớn nhỏ nơi hoa viên phát ra tiếng nhạc lẻ loi, cũng làm cho nhánh cây xanh tươi phất phơ theo ngọn gió.
Trước thời gian hoa nở rộ báo hiệu mùa xuân đến, cũng đem mùi thơm ngát theo gió nhẹ đưa đến tận trong góc lương đình (đình hóng mát)--
"Thơm quá.... Năm nay hoa nở sớm", một đôi tay bảo dưỡng tỉ mỉ chưa từng phải làm lụng vất vả cẩn thận bưng bát đặt lên bán đá, tay kia thì chậm rãi nhấc bát trà lên, trong miệng thì thầm than thở, trong thanh âm có chút nghiêm túc.
Vẻ ngoài xinh đẹp cho dù năm tháng đi qua, vẫn không làm vẻ trẻ trung giảm đi. Năm tháng ở trên mặt người đó chỉ khiến cho càng thêm thanh tao hơn, không có gì là đang đến lúc bệnh tật cùng già nua.
Sau khi uống ngụm trà, Lăng phu nhân tao nhã buông bát trà, có chút bất đắc dĩ nhìn người đối diện bà, tiểu nữ oa mang vẻ mặt ngây ngốc không được tự nhiên.
" Tiểu Hi, ta tìm con đến cùng ta ngắm hoa, cũng không phải kêu con tới nơi này ngẩn người ra thế!", oa nhi này vào trong trang đã hơn hai tháng, nó như thế nào vẫn cứ mang bộ dáng ngại ngùng không được tự nhiên?
Ngồi phía đối diện, Mộc Hi Nhi từ đầu tới cuối chân tay cứ luống cuống cả lên, sau khi lắng nghe lời nói của ân nhân Lăng phụ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng đỏ lên, thần sắc (tinh thần và vẻ mặt) bất an trong mắt càng tăng thêm .
"A! Thực xin lỗi, phu nhân", thật ra nàng không có đang ngẩn người, nàng chỉ là không biết nên nói gì thôi.
"Con lại không có làm gì sai, sao phải xin lỗi chứ?", Lăng phu nhân không tin nói.
"Vâng .... Nhưng là Tiểu Hi ăn nói vụng về, căn bản không biết cùng phu nhân nói gì....", lập tức giống như nô bộc hạ nhân hầu hạ trong trang, tài ăn nói lanh lợi khiến người khâm phục; Mà đi ngược lại bản thân .... Mộc Nhi mím môi nói: "Mặt khác, Tiểu Hi lại không thể thay phu nhân chia sẻ vui buồn", nàng áy náy nhìn Lăng phu nhân.
Khoảng ba tháng trước, phụ thân bệnh liệt giường nhiều năm đột ngột nhiễm phong hàn nặng, phụ thân thể lực suy yếu không chịu nổi khổ sở, đành buông tay rời khỏi nhân gian. Đang lúc nàng không biết làm sao, đau buồng không dứt, sau khi Lăng phu nhân cùng nàng có duyên gặp mặt biết được việc này, nhanh chóng giúp nàng an táng phụ thân, còn muốn nàng đến Lăng gia trang, đối xử thân thiết yêu thương nàng. Chỉ là .....
"Muốn thay ta chia sẻ vui buồn không đơn giản thế đâu, chỉ cần gả vào Lăng gia, vì ta sinh ra đứa cháu trắng trẻo mập mạp, là đã giải quyết xong nỗi lo canh cánh trong lòng này rồi", Lăng phu nhân cười vui vẻ nói lại câu chuyện cũ.
Quả nhiên......
Mộc Hi Nhi khó xử nhìn Lăng phu nhân ân trọng như núi, chân mày nhíu lại, "Phu nhân, Tiểu Hi thân phân hèn mọn, căn bản không xứng đôi với nhị thiếu gia cao quý. Phu nhân .... Người sẽ không làm khó Tiểu Hi nữa được không? Tiểu Hi nguyện nửa đời còn lại ở Lăng gia trang, làm nô làm tì, để báo đáp đại ân của phu nhân"
Sau khi phụ thân mất, nàng vào ở Lăng gia trang, có chỗ dung thân, nàng đã muốn cảm tạ vô ngần, cũng không ngờ Lăng phu nhân nhắc tới việc muốn nàng trở thành con dâu này, còn cho nàng ăn , mặc, giống y như thiên kim đại tiểu thư, nàng không chỉ sợ hãi thôi, cũng làm cho nàng từ nay về sau rơi vào nước sôi lửa bỏng, cuộc sống riêng tư bị người ta nhìn ngó.
Lăng phu nhân căn bản là cố tình nhăm mắt làm ngơ lời cự tuyệt của nàng, cứ hai ba ngày lại tìm nàng cùng ngắm hoa trong vườn, thưởng thức trà, nói chuyện phiếm, có khi còn nhắc tới cái [chủ ý] làm nàng kinh sợ, thậm chí cách đây không lâu, nàng còn nghe Lăng phu nhân nói đã gửi thư đến kinh thành cho con.....
Trời ạ! Nàng một chút cũng không có ý muốn trèo cao nha! Nàng tự mình hiểu lấy, Lăng phu nhân vì cái gì không chịu bỏ qua chủ ý này đây?
"Thế sao được! Con là một nữ oa đáng yêu như vậy, ta sao có thể để con làm nô làm tì nha! Ta xem con vẫn cứ là con dâu của ta có vẻ hợp lý hơn", Lăng phu nhân lập tức không hờn giận phản bác.
Từ sau khi gặp qua Mộc Hi Nhi vài lần ở am Thanh Liễu, bà đã rất thích tiểu nữ oa tính tình thật thà này rồi. Nếu hôm nay mà không thể biến Mộc Hi Nhi trở thành con dâu được, bà cũng nhất định phải thu nó làm nghĩa nữ, mới không để cho nó ở Lăng gia trang làm nô làm tì, để nó bị chà đạp đâu!
May mắn con thứ hai đến giờ chưa có người hứa hôn, tuổi tác so với Mộc Hi Nhi cũng coi như thích hợp, nếu bỏ qua đứa con dâu lý tưởng như thế mà chọn người khác chẳng phải là đáng tiếc lắm sao. Trước hết chính là đứa con thứ hai kia của bà - Lăng Vũ Dương chưa chịu gửi thư trả lời, mà tiểu nữ oa trước mắt này lại tự nhận không đủ tư cách liên tiếp lùi bước, không chịu bằng lòng.
Ai!
Lăng phu nhân nhận thấy lời nói của bà lập tức khiến mắt Mộc Hi Nhi đầy kinh hoảng, trong lòng không khỏi buồn bã.
"Phu nhân ....", Mộc Hi Nhi vội vàng mở miệng.
Lăng phu nhân nhấc tay gạt lời nói của nàng, "Chúng ta hãy tạm gác lại việc này, chờ Vũ Dương trở về nói sau"
"Gì ạ! Nhị thiếu gia phải về rồi sao?", Mộc Hi Nhi càng thêm kinh hoảng.
"À... Chắc là vậy!", Lăng phu nhân suy nghĩ một chút. Y như lần trước bà gửi thư đi, bà tin chắc con hẳn là không thèm để tâm vô mà nhìn lấy!
"Phu nhân, nếu nhị thiếu gia trở về, xin người đừng nói với hắn, ý người không phải là.... " Mộc Hi Nhi hết sức muốn thay đổi ý nghĩ của Lăng phu nhân.
"Không được!" Lăng phu nhân nhất quyết cự tuyệt, "Con còn chưa gặp qua Vũ Dương, sao biết nó không ưng ý con ?"
"Phu nhân , con ..." , nàng .... Nàng thật sự không được từ chối!
Ai ! Mộc Hi Nhi ủ rũ mắt rủ xuống, thật sự không thể làm bộ không thấy đứng ở đằng sau phu nhân, ánh mắt ghen ghét của hai ả tỳ nữ tỷ tỷ .
Phu nhân có lẽ không biết bà dùng ánh mắt khác đối với nàng đã làm cho nàng ở Lăng gia trang không có bạn, hơn nữa cũng làm cho thân nàng mơ hồ rơi vào trong trạng thái xấu hổ, không biết đi lối nào.
Trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng ngày càng nhăn, Lăng phu nhân thông minh ngừng lại nói, "Đừng nghĩ nhiều nữa. Tiểu Hi, giúp ta đến hoa viên một chút đi!", bà đứng lên, chậm rãi đi xuống cầu thang.
"À, vâng, được ạ, phu nhân'', Mộc Hi Nhi ngừng suy nghĩ từ trên ghế đá đứng lên, vội vàng đi theo sau.
Gió mát thổi nhẹ như trước, đóa hoa đầu xuân tỏa ra mùi thơm nhẹ, nhưng trái tim Hi Nhi cũng không hiểu sao đập liên hồi......
Đại sảnh Lăng gia trang nửa tháng sau
"Này! Người nào đó đi trình mau a! Hơn một tháng trước thư từ đã đưa đến kinh thành, nhị thiếu gia ngài thật đúng là quý nhân hay quên nha!"
Nghe hạ nhân báo lại, Lăng phu nhân vội vàng đi vào đại sảnh nhìn đông ngó tây hồi lâu, cuối cùng Lăng Vũ Dương - kẻ quay về nhà kia - vẻ mặt nhàn hạ không hề có ý biết lỗi, không nén được cơn giận bùng lên.
"Mẫu thân, người dù sao cũng phải để con hoàn thành mọi việc chứ!", Lăng Vũ Dương buồn cười nhìn mặt mẫu thân thở mạnh, trong lòng đã sớm đợi bị mắng.
"Con cứ làm tiếp việc của con đi! Chờ đến khi cần con thắp hương cho mẹ mới trở về thì quá tốt!", tên tiểu tử đáng chết ! Rõ ràng là cố ý kéo dài không về, còn dám trợn mắt nói dối nói xạo.
"Mẫu thân, đừng nói khó nghe như vậy", Lăng Vũ Dương dìu mẫu thân đến ngồi vào chỗ của mình, còn mình tùy ý ngồi xuống một bên, trên mặt thái độ xoay thành hòa hoãn, khóe miệng như cười mà không cười, "Để người khác nghe thấy, thì thật là người đã nuôi một đứa con thực bất hiếu đó!"
" Ba hoa!" Lăng phu nhân trách mắng, lạnh lùng bớt giọng nói, "Con nói cho ta nghe một chút, ta lần trước gửi thư đến kinh thành, con rốt cuộc có nhận được không?"
"Có nhận được", Lăng Vũ Dương giống như vô tình để rơi xiêm áo, "Ủa? Con vào cửa cả buổi, sao còn chưa thấy bóng dáng đại ca đâu? Trong trang bận rộn như vậy sao?", hắn muốn đổi đề tài, đáng tiếc kết quả lại không thành.
"Đại ca con có việc ra ngoài", Lăng phu nhân dừng một chút, hiểu rõ ý đồ của hắn, "Bạn cũ nhờ hắn giúp đỡ! Con đã xem thư, nên hiểu dụng ý mẹ gọi con về nhà. Nếu con không có ý kiến, vậy mẹ cũng nên chuẩn bị thật tốt", Lăng phu nhân theo ý mình mà nói.
"Chuẩn bị cái gì?", Lăng Vũ Dương sửng sốt.
"Hôn sự con cùng Tiểu Hi nha!" Lăng phu nhân thở dài nói, "Con rốt cuộc có đem lời của ta lọt tai không a?"
"Con không có chấp nhận!", Lăng Vũ Dương lập tức ra dáng giả bộ sợ hãi.
"Con hãy gặp nó trước, ta cam đoan con nhất định sẽ giống như mẹ yêu thích nữ oa Tiểu Hi này. Hay là ..... Cho các con ở chung vài ngày trước đã, rồi chúng ta mới chuẩn bị...."
"Mẫu thân!", Lăng Vũ Dương gạt đi lời mẫu thân nói càng lúc càng hưng phấn, "Con mặc kệ tiểu tây hay tiểu đông, con còn không muốn cưới vợ, mẫu thân người cũng đừng lo lắng", hắn nói rõ lập trường.
Lăng phu nhân sửng sốt sau đó lập tức dựng đứng chân mày, "Vậy sao được! Ta đã nói cùng Tiểu Hi, ở trong đón tiếp con một lúc, ta liền giúp các con đem hôn sự đôi bên lập thành"
Ánh mắt Lăng Vũ Dương tối sầm, có chút mất kiên nhẫn mở miệng, "Mẫu thân, con mặc kệ người cùng cái tiểu tây cô nương kia nói gì, dù sao con không bằng lòng, người vẫn cứ muốn kêu con bái đường thành thân"
Lăng phu nhân nhìn ra trong mắt con rõ ràng thần sắc cự tuyệt, nhất thời có chút há hốc miệng, "Này .... Tiểu Hi ...."
Mắt Lăng Vũ Dương hiện lên vẻ hoài nghi , "Mẫu thân, chủ ý thành thân này, là ý của mẹ phải không?"
"Ờ.... Đúng vậy!", Lăng phu nhân đáp , rõ ràng có chút cau mày , bà nên thuyết phục con thế nào bây giờ? Nhìn dáng vẻ của nó, thật sự một chút ý muốn thành thân cũng không có!
Nhìn biểu tình trên mặt mẫu thân, vẻ hoài nghi trong mắt Lăng Vũ Dương càng sâu sắc hơn. Khó không được ...
"Mẫu thân, người cùng Tiểu tây này làm sao biết nhau?" , hắn cảnh giác hỏi ngay.
Hỏi vấn đề này, Lăng phu nhân lại lên tinh thần, "Con có nhớ mẹ trăng nào cũng đều đến am Thanh Liễu ở ngoại ô một chuyến, dâng hương khẩn cầu về phía vị thần cho toàn Lăng gia chúng ta lớn bé đều bình an không?"
"Ừm", Lăng Vũ Dương trả lời, bí mật thứ hai này cùng vấn dề hắn hỏi có gì quan hệ ? A .... Hắn nghĩ ra một ý, "Mẫu thân, chẳng lẽ cái Tiểu tay cô nương kia là người mua từ chỗ am Thanh Liễu về sao?
"Không hoàn toàn thế", Lăng phu nhân cười.
Đây là câu trả lời gì? Lăng Vũ Dương nhịn không được nhíu mày, "Có ý gì? Mẫu thân, người nói cho rõ ràng tỉ mỉ được không?"
"Con hãy nghe ta nói, đừng nóng vội. Ta trước có nói trăng nào cũng đều đến chỗ am Thanh Liễu, mà ngay tại nửa năm trước đây, ta ở trong am gặp Tiểu Hi, nó sống ở chân núi cách am Thanh Liễu không xa, bình thường làm công phụ người ta để duy trì cuộc sống, rảnh thì đến am giúp đỡ -- Ờ! Đúng rồi, Tiểu Hi còn là một tay nấu thức ăn chay ngon đó! Sau khi đem nó đến ở trong trang, ta mới biết được, nó không chỉ nấu thức ăn chay, phàm việc gì cũng không làm khó được nó. Mặt khác......"
"Mẫu thân!" Lăng Vũ Dương lên tiếng ngăn mẫu thân tiếp tục nói lạc đề, "Người chính là ở am Thanh Liễu nhìn thấy nàng rồi mới đưa nàng mua về phải không?"
"Không phải như thế đâu con"
"Thế thì là như thế nào? Mẫu thân , người nhanh nói rõ ràng được không? Đừng nói thêm chuyện râu ria nữa", Lăng Vũ Dương bất đắc dĩ thở dài.
Lăng phu nhân bắt đầu nhíu mày, "Ta không phải đang nói sao? Lúc trước khi gặp Tiểu Hi, chỉ cảm thấy nữ oa này tính tình thật thà lại hiền lành, làm việc lanh lợi lại không lười nhác. Sau đó, ta càng xem càng thích nó, cho nên liền thường đến am Thanh Liễu tìm nó nói chuyện phiếm, rồi mới biết được trong nhà nó không người thân nào khác, chỉ có một người cha ốm đau trên giường".
"Hả?", Lăng Vũ Dương kiêu ngạo nhướng mày, Đơn giản như vậy ư? , "Sau đó thì sao? Nàng sao lại bị người [mua] về thế?"
"Gì mua hay không mua, thật khó nghe!" , 」 Lăng phu nhân trừng mắt nhìn con một cái.
"Trên thư người rõ ràng viết ra, người giúp con [mua] một đứa con dâu về, cũng muốn con tức tốc quay về....", hắn nhìn kĩ mẫu thân mình, hơi nóng nảy chế nhạo.
"À...... Lúc trước là mẹ muốn, nói không phải khoe khoang ...."
"Khoe khoang?", chân mày Lăng Vũ Dương không khỏi giơ lên cao.
"Đúng thế! Đúng thế!", Lăng phu nhân khoát tay hơi che dấu ý nghĩ tình cảm, "Con nghe ta nói cho hết câu thì sẽ hiểu được".
Lăng Vũ Dương chớp chớp mắt sáng, "Dạ''.
"À, ta nói đến đâu rồi? Ờ! Đúng rồi, qua mấy tháng sau, người cha ốm đau của Tiểu Hi đột ngột mất, ta liền ra mặt giúp nó chôn cha, sau khi hậu sự xong xuôi thì đem Tiểu Hi đến đây ở trong phủ. Ban đầu là ta muốn nhận làm nghĩa nữ, nhưng sau đó lại cảm thấy để Tiểu Hi trở thành con dâu của ta chẳng phải rất tốt ư? Nữ nhi đều phải gả đi ra ngoài, con dâu sẽ không thế, nó thể cả đời ở lại đây".
"Cho nên mẹ liền vắt óc tìm cách đặt trên đầu người con chưa cưới vợ này đây", Lăng Vũ Dương cười lạnh tiếp lời.
"Con nói gì vậy! Con chưa thành thân là sự thật", Lăng phu nhân có chút mất hứng nói. Nghe hắn nói một chút với cái giọng điệu đó, khinh thường đến như vậy!
Đứa con lớn Văn Dương của bà so với Vũ Dương lớn hơn hai tuổi, đã sớm cưới vợ nạp thiếp từ tám trăm năm trước, mà con thứ hai này nhiều năm ở bên ngoài, đâu cũng đều đi qua, lại chưa từng mang con dâu trở về, làm cho bà an tâm.
"Cho dù con chưa thành thân, cũng không cần tùy tiện thú một nữ nhân không quen biết lại không thể ở chung nha!", Lăng Vũ Dương cũng có chút tức giận .
"Ta không phải đã muốn đem Tiểu Hi ra nói cho con nghe sao? Huống chi con còn chưa gặp qua nó, lẽ nào một mực chắc chắn con tuyệt đối không thích nó!", Lăng phu nhân có chút khó thở nói, càng không biết lúc này lại thêm khiêu khích khiến Lăng Vũ Dương không thích.
"Xem ra Tiểu tây này thật đúng là người không đơn giản, có thể làm cho mẹ thích nàng như vậy", Lăng Vũ Dương mắt sa sầm, giọng nói phát ra lạnh lẽo, một bàn tay to nâng cằm, kín đáo quay đầu.
"Ai, cho dù phẫn nộ thì cũng nên xem qua nó trước rồi nói sau, đừng có vội kết luận như vậy được không?", thấy con vẫn cười, lại tuyệt không có cảm giác nó có tí cao hứng khiến Lăng phu nhân hạ giọng nói mềm mỏng,
"Đi, lập tức gọi nàng tới cho con xem!", Lăng Vũ Dương không chần chờ, đáp ứng tức khắc.
"Tốt!", Lăng phu nhân lập tức cười rất vừa lòng, "Ta đây lập tức kêu nó đến..... Ủa? Ta trước rõ ràng ở đại sảnh đã sai hạ nhân đi gọi Tiểu Hi đến mà, vì cái gì mẹ con ta đã hàn thuyên nãy giờ, còn chưa thấy nó đến nhỉ?", bà bỗng dưng nhớ tới chuyện này.
"Phải không?", Lăng Vũ Dương đáy mắt chợt lóe sáng, xem ra cái người vẫn đứng ở ngoài đại sảnh không chịu vào chính là nàng. Nàng thực nghĩ là trốn ở đónghe lén thì sẽ không bị người ta phát hiện ư?
"Còn không vào đi! Nàng còn muốn đứng đó nghe lén bao lâu nữa?", Lăng Vũ Dương bỗng dưng cất giọng nhìn ra cửa trách mắng, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét .
"Con, con nói chuyện với ai....", Lăng phu nhân vẻ mặt không hiểu nhìn theo hướng ánh mắt của Lăng Vũ Dương, mới đột nhiên phát hiện ở ngoài cửa đại sảnh, nửa ẩn nửa hiện một bóng người nhỏ nhắn, hơn nữa nhìn rất quen mắt.
"A! Tiểu Hi......", bà kinh ngạc nhìn bóng dáng đứng ở ngoài cửa kia bị con trai trách mắng, toàn thân run rẩy.
Tiếp theo, Mộc Hi Nhi bưng khay trà liền sợ hãi lộ diện ở cửa đại sảnh, rồi băng qua cửa đi về phía mẫu tử Lăng gia ......