"Cho nên nói, ngươi đến ngôi nhà nhỏ rách nát ở trong rừng sâu núi thẳm này của ta xem như chạy nạn à?" Tiểu Ninh dù bận vẫn ung dung uống hớp trà, nhìn về phía nữ tử bên cạnh đang nhìn ly trà thở dài.
"Chỉ là ngôi nhà tồi tàn sau núi mà thôi.... Được rồi...." Nữ tử thở dài, lại thở dài, "Thật sự, ngày hôm qua ta thấy hắn một phát đã khóc, hoàn toàn không biết vì cái gì, khiến ta tưởng đã làm hắn bị thương rồi cơ..."
"Làm hắn bị thương? Dùng tay? Ngươi xác định?" Dáng vẻ bỡn cợt.
"Đừng đánh trống lảng!" Trừng mắt tức giận nói.
"...." Bình tĩnh dùng trà.
"Cho nên mới nói, ta bị shock nên mới đến đây, ngươi có biết, cũng bởi vì ta dùng tay đánh, khóc thành cái bộ dáng như kia. Trời ơi ngươi có biết, một cái đại soái ca với ngoại hình dương cương khóc lên thật sự vô cùng tàn phá thần kinh thị giác..."
"Nếu so sánh sức lực độ dẻo dai của các ngươi thì..." Nhìn bàn tay không có hoàn toàn hết sưng của nữ tử, "Hắn khóc không phải không có lý do, đối với hắn mà nói, hành vi của ngươi giống như ép buộc hắn đánh tay của ngươi...."
"A... Là như vậy sao..." Đờ đẫn.
"... Nói vậy hôm trước hắn khóc sao ngươi không thấy được tàn phá?" Không nói gì.
"Được chăm sóc đến đau lòng rồi... Hôm qua hắn còn xoa nhẹ tay cả đêm cho ta, đến ngủ đều nắm không buông tay." Cười vui vẻ.
"... Nhìn ngươi vui mừng kìa."
"Cho nên, ta không phải tới đây lánh nạn!" Nghiêm túc, cực kì nghiêm túc.
"... Vậy ngươi đến đây để làm gì?" Lấy tay nâng trán.
"Nói, là ai nói cho hắn sợi dây chuyền rất quan trọng đối với ta?" Đương nhiên là đến hỏi tội.
"... Khụ khụ...."
"Nhìn hắn đi chuộc không ngăn cản?" Cười, cười vô cùng ôn nhu.
"Ta làm sao biết rằng hắn sẽ đi..." Rụt cổ.
"Chọn cách chết kiểu nào." Bình tĩnh nói.
"Có thể không chọn không?"
"Vậy được rồi! Ta chọn giúp ngươi." Vô cùng bình tĩnh nói.
.....
Khi Lưu Quý vào nhà, hiếm thấy không có quấn lấy nam nhân đang cũng nữ nhân khác "Trao đổi tình cảm" "Khí thế ngấy trời", chỉ dùng thanh âm lo lắng hỏi, "Lê Phong, ngươi bị thương hả?" "Hử?" Lê Phong nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của Lưu Quý, chí thấy một đóa yêu hoa màu hồng đang nở rộ diêm dúa lẳng lơ ở phần trên của quần mình, đang có xu thế tiếp tục tăng thêm... Lê Phong nhíu mày, đối diện với ánh mắt của Tiếu Ninh, hiểu rõ rồi...
Mọi người phải biết rằng, Lê Phong là cô gái 21 tuổi phát dục bình thường, mặc dù có lúc không theo chu kỳ, nhưng những cái "thân thích" này, lúc đến, luôn luôn sẽ đến....
Đúng vậy, nữ nhân trên Trái đất, đều có thứ đồ chơi gọi là "Kinh nguyệt" này.
"Lưu Quý, ngươi đi lấy y phục của ngươi đến đây, thuận tiện nói cho Lê Thư nàng sẽ ở trong nhà của ta hai ngày. Chuyện hôm nay không được nói cho người khác biết!" Lúc này Tiếu Ninh quyết đoán, vừa nói chuyện, tay cũng vừa cấm ấm nước để chuẩn bị đi đun nước.
Nữ tử ngồi ở dằng kia, có chút lưỡng lự giơ tay, gọi Lưu Quý mặt đen lại đang tràn đầy khó hiểu trong lòng chuẩn bị đi ra khỏi cửa quay lại, "Lưu tỷ tỷ, đến nhà ta lấy y phục đi, để cho Thư Nhi mang đến là được. Yên tâm đi! Ta không ở lại chỗ này."
Lưu Quý nhíu mày, Tiếu Ninh tức giận, "Ngươi điên rồi? Chẳng lẽ ngươi muốn trở thành yêu nữ bị đốt cháy sao? Ngươi không phải thích nam nhân kia sao? Ngươi muốn dọa chết hắn à?"
"Nhưng mà, ta không muốn lại lừa dối hắn điều gì nữa..." Thanh âm nữ tử chần chừ do dự, nhưng cũng không cách nào bỏ qua sự kiên quyết trong đó. Tiếu Ninh giật mình, nhưng vẫn quay đầu về phía Lưu Quý nói: "Đừng nghe lời của nàng, ngươi..."
"Nhưng mà, ta không muốn lại lừa dối hắn điều gì nữa..."Nữ tử nói lại lần nữa, ngắt lời của Tiếu Ninh, "Ta ngủ lại nhà người khác, hắn sẽ cực kỳ đau lòng cực kỳ sợ hãi." Nữ tử ngẩng đầu, ánh mắt mờ ảo, "Hắn là đứa trẻ cực kì thiếu cảm giác an toàn, hắn chỉ tin tưởng mỗi ta mà thôi.... Ta làm sao có thể ngủ qua đêm ở nhà nam nhân khác."
"Lưu tỷ tỷ, ngươi để hắn đưa y phục đến cho ta, để hắn mang ta về nhà." Cười nhẹ, "Nói cho hắn, nếu đến chậm, hắn nhất định phải chết!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
Lưu Quý cực kỳ may mắn vì chính mình không nói cho Lê Thư chuyện thê chủ của hắn "bị thương" ngay lúc vừa gặp mặt, hãy nhìn vẻ mặt hoảng sợ của hắn khi nhìn y phục trong bồn nước đầy máu kia đi! Nàng có thể tưởng tượng nếu nàng nói ngay lúc đó, hắn sẽ có bao nhiêu hốt hoảng không để ý lễ tiết mà chạy điên cuồng chạy đến.
"Sao, như thế nào, bị thương chỗ nào rồi... Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy chứ..." Lê Phong cảm giác được, nam nhân hô hấp dồn dập, thân thể đang run run, nhưng vẫn nhẹ nhàng kiểm tra thân thể của nàng, hơi thở dài một chút, nàng vươn người về phía trước, nằm úp sấp lên trên vùng bụng dưới rắn chắc của nam nhân, nhẹ nhàng an ủi, "Không phải bị thương." Lúc này mới cảm thấy cơ thể đang buộc chặt của nam nhân dần thả lỏng xuống, xoay tay ôm lại nàng, "Quẹt vào chỗ nào, thật sự làm ta sợ muốn chết...." Giọng điệu vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu, trong lời nói lại mang vài phần ý hờn dỗi, dứt lời tháo bao quần áo mà mình mang đến ra, thuận tiện mặc quần áo cho Lê Phong vẫn đang nửa thân trần quấn chui ở trong chăn. Lưu Quý biết ý đi ra ngoài, Tiếu Nin dùng ánh mắt phức tạp liềc nhìn Lê Phong một cái, sau đó cũng đi ra ngoài.
Nhìn những người không liên qua đã đi, Lê Thư đang muốn vén chăn lên, Lê Phong nắm lấy cổ tay hắn ngăn hắn lại, hơi có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng nói: "Là do quỳ thủy." "Hử?" Một câu nói không đầu không đuôi, Lê Thư khó hiểu nhìn về phía nàng. Lê Phong đối diện với ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng mở miệng, "Ta không bị thương nhưng đó là máu của ta, quỳ thủy của ta đến." Thấy lúc ban đầu còn chưa hiểu rõ ý của nàng, tiếp theo lại kinh ngạc mở to mắt, Lê Phong cúi đầu thấp hơn, "Ta đến quỳ thủy rồi.... Chàng..... Nhìn làm gì thì làm đi..." bỗng nhiên trong lòng cảm thấy rất khổ sở, nói không trừng đã bị hắn coi trở thành yêu nữ rồi... Có khi sẽ phải rời xa hắn mãi mãi.... Điều Tiếu Ninh lo lắng nàng biết chứ, hơn nữa nàng cũng như vậy. nhưng mà nàng không muốn ngủ ở chỗ này của Tiếu Ninh, không muốn khiến cho hắn phải thương tâm hiểu lầm, thậm chí không muốn gạt hắn chuyện mình khác với nữ nhân khác. Ví dụ như, nàng sẽ vĩnh viễn đều khó có khả năng có thể có một hài tử cùng với hắn...
Thật ra, nếu không phải bởi vì hắn kéo chăn lên sẽ để lộ mọi thứ, nàng thật sự rất muốn để cho hắn ít nhất giống như trước kia cẩn thận ôn nhu thay quần áo cho nàng, nếu có thể được, nàng rất muốn để cho hắn ôm nàng vào lòng giống như mỗi buổi tối vậy, sau đó dùng chăn cẩn thận quấn hai người cùng một chỗ.
Nhưng mà, xem ra bây giờ, đã không thể rồi.... Thân thể nam nhân đang ôm nàng lại bắt đầu lần nữa cứng lại, đồng thời mang theo chút run rẩy, là do bị nàng dọa sao? Bỗng nhiên Lê Phong cảm thấy toàn thân mình đều lạnh lẽo.
Đừng dọa hắn nữa.... Nữ tử rủ mi xuống, vừa muốn đứng dậy, lại không ngờ, nam tử dưới người tuy rằng run rẩy, những vẫn cẩm thận xốc chăn lên, một bên sợ hãi nhìn cảm xúc của nàng, một bên dùng tay nhẹ nhàng tìm đến bụng dưới của nàng, sau đó ôn nhu nhưng vẫn chuẩn xác tỉ mỉ bắt đầu xoa lên, "Đau, có đau hay không... Mỗi lần như vậy ta đều rất đau.... Xoa như vậy sẽ tốt hơn nhiều...." Rõ ràng hắn sợ hãi, dù sao, hiện tượng như vậy như vậy cổ nhân chỉ có thể dùng từ "Yêu quái" mới có thể giải thích được, nhưng mà bàn tay dày rộng ấm áp hơi mang theo chút run rẩy rẩy mát xoa bụng dưới cho nàng, lo lắng nàng sẽ đau bụng kinh.... Nàng cảm thấy đại não đã bị sự ngọt nào làm mất đi suy nghĩ, thuận tiện cuộn tròn nhỏ thân thể lại, chui vào trong ngực hắn. Nữ tử mang theo một chút tính trẻ con làm nũng như vậy, không phải thê chủ của hắn hay sao? Nam nhân nhìn về phía nữ tử đang co co thân thể trong lòng mình, cảm thấy thân thể đang run rẩy dần biến mất, không cảm thấy sợ hãi như vừa nãy nữa, vì thế bắt đầu cố lấy can đảm nhẹ nhàng hỏi: "...Khi nào nàng sẽ ăn ta?"
...... Ách.....
Mặt nữ tử đen lại.
Nữ tử thở dài, nâng mắt, nhổm người vòng tay ôm hắn, "Ta không phải yêu quái, càng sẽ không ăn thịt người." Dừng một chút, cảm nhận được nam nhân thả lỏng. Hắn là như vậy, không bao giờ nghi ngờ lời nói của nàng. Tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn, "Ta kể cho chàng nghe về một thế giới được không? Không phải là chuyện hư cấu, mà là một thế giới chân thật."
"Đó là quê hương của ta, tên là Địa Cầu."
Ngoài cửa, Tiếu Ninh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, còn Lưu Quý thì vô cùng kinh ngạc và hứng thú nghe lời kể tinh tế tỉ mỉ không giống như giả dối của nữ tử.
... ...... .........
"Như vậy.... Nếu nàng trở về nhà, sẽ, sẽ dẫn theo, Thư Nhi sao? Nói cũng gần hết tất cả, Lê Phong dừng lại nghỉ ngơi, liền nghe được nam tử trước mắt cận thận dò hỏi, Lê Phong có chút bất ngờ. Lê Thư đầu tiên nghe lời miêu tả của nàng, lúc mới đầu thái độ hơi cẩn thận càng về sau càng hứng thú, vô cùng khiếp sợ, đặc biệt khi biết thì ra ở địa cầu diện mạo hình dáng của hắn được coi là vô cùng đẹp thì không thể che giấu được sự vui mừng như điên và cũng bắt đầu xuất hiện một chút tự tin... tóm lại là trong lúc không để ý đã nghe vô cùng chăm chú, Lê Phong cứ tưởng hắn hỏi một chút vẫn đề liên quan đến địa cầu, ai ngờ hắn lại để ý thật ra lại là điều này.... Lê Phong cười nhẹ, bàn tay dày rộng của hắn vẫn đang vô cùng cẩn thận mát xa cho nàng, cho dù chuyên chú như thế nào cũng chưa bao giờ dừng lại. "Tất nhiên rồi!" Nữ tử vô cùng nghiêm túc, lại nhướn mày trêu đùa, “Chàng là nam nhân của ta, chẳng lẽ muốn chạy?"
Đương nhiên không muốn, cho dù nàng thật sự ăn ta cũng không muốn như vậy. Thật ra, có thể bị nàng ăn cũng tốt, chui vào trong bụng của nàng, thì có thể ở cùng một chỗ với nàng, không cần lo lắng sẽ bị bỏ lại, có thể vĩnh viễn không xa rời nhau...
"Không muốn, một chút cũng không muốn!" Vội vàng nói, như sợ nữ tử sẽ hiểu nhầm. Đồng thời vẫn nhớ rõ đắp kín chăn cho nữ tử. Trong lòng nữ tử ấm áp, hắn mới là thứ quý báu nhất.
"Khi nào Phong Nhi trở về nhà?"
".... Không trở về được...." Trong giọng nói của nữ tử chứa sự cô đơn làm Lê Thư nhẹ nhàng run lên, cánh tay vững chắc càng ôm chặt nàng hơn.
"Ta... thật sự xin lỗi.... Ta sẽ cùng với nàng.... Ta... có đủ dùng hay không...."
"Phụt--" Nữ tử cười, "Chẳng lẽ chàng muốn có thêm mấy người "huynh đệ"
".... Nữ tử tam phu tứ thị, tất nhiên là chuyện thiên kinh địa nghĩa*." Nam nhân cúi thấp đầu, mím môi có chút khó khăn nói.
*thiên kinh địa nghĩa: chuyện theo lẽ trời nghĩa đất, chuyện theo đạo lý hiển nhiên.
"A...? Thật không? Chàng muốn để cho ta thú?"
"..... Tất nhiên là.... Tất nhiên là.... Muốn...." Muốn? Làm sao có thể muốn.... Mỗi khi nghĩ đến việc nàng ôm ấp trêu chọc với nam nhân khác, để cho nam nhân khác làm ấm giường, sẽ đối tốt với nam nhân khác như vậy, hắn cảm thấy đau lòng không thể kìm được. Biết rõ rằng điều đó là không đúng, biết rõ ràng phu lang ghen tị là sẽ bị người thế gian coi thường nhất, biết rõ làm thân nam tử phải khuyên thê chủ chia đều mưa móc mới là đúng, rõ ràng tuổi mình đã lớn như vậy, lại ngay cả lời khuyên bảo cũng nói không liền mạch, thê chủ là người thông minh như vậy làm sao chỉ thuộc về bản thân? Lúc này hắn đang là chính phu, nên vì Phong Nhi lựa chọn nạp thị.... Nhưng mà, vì sao hắn vẫn không làm như vậy, hắn vẫn không thể khống chế được tâm lý ghem tỵ của bản thân?
Lê Phong thấy hắn trả lời khó khăn như vậy, trong lòng tràn đầy vui vẻ. Có ham muốn chiếm hữu với nàng tất nhiên là thích nàng rồi. Vui mừng hiện trên mặt, nhìn vào mắt Lê thư là biết có những ý nghĩ như thế rồi... "Vâng.... Ta sẽ đi chọn người nam tử trong sạch...." "Cái gì?" Nữ tử nhíu mi, lập tức cắt ngang lời hắn nói, "Ai thèm muốn nam tử gì chứ!" Xoay người đè lên, "Ta chỉ muốn một mình chàng thôi..."
Nam nhân ngu ngơ, nữ tử mở miệng, "Chàng là phu lang duy nhất của ta, trước khi thành thân ta đã nói rồi, tại sao chàng đã quên vậy?" Giọng nói mềm nhẹ, như những sợi tơ thấm vào trong lòng nam nhân.
... ...... ...... ...
Nữ tử thở dài, vì sao vì sao không thể đuổi tất cả mọi người đi ngay lập tức chứ.... Nam nhân này hấp dẫn như vậy, chẳng lẽ nghĩ nàng là Liễu Hạ Huệ* hay sao?
*Liễu Hạ Huệ: (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: "Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ". Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和). Nguyễn Du trong Bắc hành tạp lục đã làm bài thơ viếng mộ ông.