Hiên Viên Triệt lẳng lặng nhìn một vùng phía trước chân mình kia, đối với ánh mắt của Triệu Hiểu Uyển hắn không có làm đáp lại gì.
Triệu Hiểu Uyển khẽ nhếch mép một cái tiếp tục đi ra ngoài.
Hiên Viên Triệt theo bản năng ngẩng đầu, không hẹn mà gặp với ánh mắt đen bóng của Tần Mục Ca. Hai người liếc nhìn nhau một cái, rất nhiều nội dung đều hàm chứa ở trong này, nhất là Hiên Viên Triệt, sâu trong ánh mắt lộ ra loại lạnh lùng mê hoặc lòng người nào đó, làm cho người ta có chút không thở nổi.
Hắn không nói chuyện, xoay người đi theo ra ngoài.
Lòng của Tần Mục Ca bị va vào một phát nặng nề -- trong lòng của hắn thật là không bỏ được Triệu Hiểu Uyển, một cô gái đẹp, dịu dàng, hiền thục như vậy thì đáng để hắn chìm đắm, là mình hoặc là đời trước của mình không chú ý, phá vỡ tất cả, chỉ tiếc trên đời không có thuốc hối hận, nếu không mình nhất định uống một chén thật to để đền bù.
Bữa tối rất phong phú, mọi người cũng trò chuyện với nhau thật vui, mặc dù chủ nhân trầm mặc, nhưng những người khách không câu nệ bó buộc, sau bữa tối, Hiên Viên Triệt gọi Như phu nhân nói chuyện phiếm cùng Triệu Hiểu Uyển, mà hắn thì cùng Mộ Dung Khinh Hàn còn có Lãnh Thanh Phong ở một chỗ nói chuyện.
Vốn là Tần Mục Ca không có chuyện gì, có thể đi nghỉ ngơi, kết quả Triệu Hiểu Uyển thịnh tình tương mời Tần Mục Ca.
Mang theo vài phần tò mò còn có không khỏi thử dò xét, Tần Mục Ca và Triệu Hiểu Uyển vào một chỗ ở thiên sảnh, Như phu nhân cũng đi theo qua tiếp khách.
Triệu Hiểu Uyển vốn là lấy ra một chút đặc sản địa phương đưa tặng, Tần Mục Ca còn có Như phu nhân dĩ nhiên là bày tỏ cảm ơn.
Cầm ly trà lên, dáng vẻ tao nhã khẽ nhấm một hớp, đặt ly trà trở lại trên bàn, ánh mắt của Triệu Hiểu Uyển hứng thú sâu xa nhìn Tần Mục Ca, từ từ nói: " Loại duyên phận này đó thật là quá thần kỳ, ta nghĩ, nếu ban đầu Vương Gia thấy ngươi, nhất định sẽ cưới ngươi về, Tần tiểu thư, ngươi có biết vì sao?"
Mặc dù Tần Mục Ca không biết nguyên nhân cặn kẽ, nhưng mà đối phương nói như vậy, lại ngừng một lát có quan hệ với một người con gái tên là"Nhược Nhi".
"Làm sao thấy được, thân phận Tần Mục Ca thấp kém, tu dưỡng thiếu sót, không phải lựa chọn tốt nhất cho vương gia. . ." Tần Mục Ca mang theo khiêm tốn mỉm cười, trả lời.
"Chẳng lẽ, Vương Gia không nói qua cái gì với ngươi? Nói ví dụ như ngươi rất giống một người?" Triệu Hiểu Uyển khẽ nghiêng thân thể, tò mò hỏi một câu.
Lúc này, Tần Mục Ca liền làm bộ suy nghĩ một chút, làm ra bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra, nói: "A, lúc mới vừa gặp mặt Vương Gia thấy Mục Ca, hình như kêu một tiếng ‘ Nhược Nhi ’ đấy nhỉ, chỉ thế thôi."
Nghe được Tần Mục Ca trả lời như vậy, Triệu Hiểu Uyển cười như không cười nói: "Ta đã nói, Vương Gia thấy ngươi sao có thể không bày tỏ đây? Ngươi có biết, Nhược Nhi này là ai ?"
Như phu nhân bên cạnh càng thêm cảm thấy tò mò, cho nên nàng không nói được lời nào, chờ nghe chuyện xưa kỹ càng hơn.
Tần Mục Ca lắc đầu một cái, thật ra thì mình có cơ hội hỏi Lãnh Thanh Phong, chỉ là thấy hắn nói có chút quanh co, dường như đang tránh né cái gì, mình cũng không nên làm khó hắn, dù sao không có quan hệ gì với mình, có hỏi hay không quan hệ không lớn, nhưng hôm nay Triệu Hiểu Uyển chủ động nhắc tới, đúng lúc thỏa mãn được tâm nguyện của mình.
"Là cô gái bên cạnh Vương Gia sao?. . ."
Đôi mắt Triệu Hiểu Uyển lướt qua một chút ngoài cửa sổ, lộ ra một vẻ mặt nặng nề, nói: "Nàng là chính phi của vương gia, chỉ là đã qua đời một năm rồi, ta thấy qua bức họa của nàng ở phòng ngủ của vương gia, với ngươi -- giống nhau như đúc. Vốn theo ý ban đầu, là ta gả đi làm vương phi, nhưng mà Vương Gia nói hắn sẽ không lập chính phi nữa. . . Hình như hắn khó có thể dứt bỏ đối với chính phi đó. . ."
Vừa nói chuyện, Triệu Hiểu Uyển quan sát phản ứng của Tần Mục Ca.
Chỉ là, để cho nàng có chút ngoài ý muốn chính là, Tần Mục Ca hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ là ồ một tiếng, lại nâng ly trà lên khẽ hớp.
"Ôi, thật là quá kỳ diệu, " Như phu nhân không khỏi bắt đầu lên tiếng cảm khái một câu, nàng nhìn Tần Mục Ca lại hướng tầm mắt nhìn về Triệu Hiểu Uyển, vẻ mặt có thể nói muôn màu muôn vẻ, "Trắc vương phi có điều không biết, trước đây không lâu Tần tiểu thư chính là chính thê của Đại tướng quân đấy, nhưng mà bây giờ đã không phải rồi. . ."
Những lời này giống như là một tảng đá lớn, ném vào lòng hồ của hai người Triệu Hiểu Uyển và Tần Mục Ca!
Triệu Hiểu Uyển mới vừa nâng ly trà lên, bởi vì trong lòng kích động, nước cũng tràn ra một chút, ánh mắt nàng chăm chú nhìn chằm chằm Tần Mục Ca, trong lòng bình tĩnh một chút, lạnh nhạt nói: "Đúng, thật là quá kỳ diệu Tần tiểu thư, trên cái thế giới này cô gái cũng không biết có thể gả cho người nào, đàn ông cũng không biết mình có thể lấy được người nào -- nếu như ban đầu là Tần tiểu thư gả cho Vương Gia, bởi vì quan hệ với Vương phi trước, ngươi nhất định sẽ nhận được rủ lòng thương xót của vương gia, nâng ngươi ở lòng bàn tay; như vậy ta, có lẽ sẽ gả cho đại tướng quân. . ."
Giọng của Triệu Hiểu Uyển mang theo chút thương cảm, còn có một vẻ sâu xa.
Tần Mục Ca dâng lên nhàn nhạt chua xót, cũng không phải bởi vì không gả cho Mộ Dung Khinh Hàn, mà là bùi ngùi cuộc sống bất đắc dĩ, nếu làm lại một lần, mình tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ. Nhưng mà, có thể làm lại sao?
"Có lẽ có rất nhiều thứ chúng ta không cách nào nắm chặt, mỗi người đều có sự bất đắc dĩ của mỗi người. . ." Tần Mục Ca nói một câu rất kín đáo lời trong lòng.
Rốt cuộc Triệu Hiểu Uyển là xuất thân đại gia, rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, lại cười nói: "Không bằng ngày mai chúng ta cứ ra ngoài dạo chơi đi, gửi gắm tình cảm vào phong cảnh cũng là một cái chuyện vui."
"Tất cả nghe người. . ." Tần Mục Ca hùa theo một câu.
Đi nơi nào mình cũng không sao cả, dù sao mình chỉ là gặp vài người mà thôi. Như vậy cũng tốt, có người chơi với mình, giảm bớt cô đơn của mình.
Lập tức ba người lại đơn giản trò chuyện một chút lời ngoài mặt không liên quan đau khổ, thấy thời gian không còn sớm, thì ra ngoài đến một thiên sảnh khác.
Triệu Hiểu Uyển đi vào trực tiếp thỉnh cầu với Mộ Dung Khinh Hàn nói: "Vương Gia, thiếp thân muốn ngày mai sẽ đi dạo chơi một chút phong cảnh kinh thành, như thế nào?"
Tính tình Mộ Dung Khinh Hàn dễ chịu cười cười: "Chỉ cần ngươi không mệt mỏi, thì Bổn vương đồng ý với ngươi."
"Thiếp thân không mệt, cứ quyết định như vậy đi -- Tần tiểu thư, ngươi trở về thì chuẩn bị đi, Vương Gia đã đồng ý. . ."
Triệu Hiểu Uyển xoay người ánh mắt lướt qua Hiên Viên Triệt nhìn về phía Tần Mục Ca.
"Được, vậy dân nữ cáo lui." Tần Mục Ca cúi người chào, xoay người đi ra.
Một nha hoàn ở phía trước xách theo đèn lồng dẫn đường, Tần Mục Ca từ từ trốn tránh bước theo đối phương băng qua hành lang, đi về viện của mình.
Giầy thêu ở trên tảng đá phát ra tuôn rơi tiếng vang lộp cộp rất nhỏ, bên hông cấm bộ (một loại trang sức đeo bên hông) thỉnh thoảng sẽ bởi vì phạm vi động tác của Tần Mục Ca lớn một chút mà phát ra tiếng kêu vang thanh thúy, ban đêm ở nơi vắng vẻ này hết sức rõ ràng.
Nàng mới vừa băng qua một cái cửa nguyệt lượng (cửa hình tròn giống mặt trăng), phía sau truyền tới một giọng nam trầm: "Tần Mục Ca. . ."
Hiên Viên Triệt? Trong lòng Tần Mục Ca lập tức đoán được người tới phía sau, liền xoay người nhìn đối phương im lặng đến trước mặt.
Hắn tới làm cái gì? Hưng sư vấn tội?
"Ngươi. . . . Vì sao còn chưa đi nghỉ ngơi. . ." Nàng không nói chuyện nhảm, từ khi Triệu Hiểu Uyển xuất hiện, lại gặp Hiên Viên Triệt, mình chỉ có loại cảm giác khó chịu và xin lỗi này, Triệu Hiểu Uyển nói rất đúng, nếu không phải mình, bây giờ Hiên Viên Triệt sẽ cưới được cô gái mình thích, hẳn là rất hạnh phúc?
Hiên Viên Triệt đi tới trước mặt nàng, đôi mắt như sao lạnh từ trên cao nhìn xuống nàng, một lúc lâu, chậm rãi nói: "Có phải ngươi lại cảm thấy áy náy hay không? . . ."
Lòng của Tần Mục Ca rung động! Người này là con giun trong bụng người khác sao? Nhìn như nghiêm túc trầm mặc như núi, còn thích xem xét trong lòng người khác, thật là yêu thích rất khác biệt!
"Ta có chút cảm xúc. . ." Nàng vừa nói chuyện xoay người từ từ đi tới phía trước.
Hiên Viên Triệt rất tự nhiên đi sóng vai với nàng, nghe lời nói của Tần Mục Ca, hắn suy nghĩ lúc lâu mới nói: "Vậy sao, nói một chút coi. . ."
"Triệu tiểu thư nói vẻ ngoài của ta và vương phi đã chết kia của Mộ Dung Khinh Hàn rất giống, nếu ta gả cho hắn, sẽ nhận được * tình yêu của hắn, mà Triệu tiểu thư thì có thể thành thân với ngươi -- nói đi nói lại, tất cả đều là lỗi của ta, không chỉ chôn vùi hạnh phúc của mình, cũng chia rẽ đôi uyên ương các ngươi đây, mọi người nói thà phá mười ngôi miếu, không hủy một mối hôn nhân, bất hạnh hôm nay của ta, cũng bởi vì ta chia rẽ các ngươi đi -- mặc dù ta cũng không biết chuyện, nhưng ta phải gánh chịu hậu quả . . ."
Tần Mục Ca nhàn nhạt nói xong, không có bao nhiêu cảm xúc, giống như đang rủ rỉ nói tới chuyện xưa của một người khác với Hiên Viên Triệt.
Ánh sao rất nhạt, đèn lồng của nha hoàn phát ra vầng sáng vàng mông lung, tựa như có chút thảm đạm trong lòng của nàng.
Hiên Viên Triệt không nói lời nào, cúi đầu yên lặng đi một đoạn đường, đi theo Tần Mục Ca cho đến cửa Minh Nguyệt tiểu trúc nàng ở, mới khẽ nói: "Ngươi không cần như vậy. . . Ta nói đều đi qua. . . Vương Gia rất tốt với nàng, ta nhìn ra được . . . Hiện tại quan trọng nhất chính là . . . Ngươi và ta đều phải cố gắng sống thật tốt . . . Nhất là ngươi, một đường xui xẻo đến bây giờ, có phải phong thủy cũng nên chuyển đổi một chút hay không rồi hả? . . ."
Thái dương Tần Mục Ca lướt qua mấy vạch đen, đây dù sao cũng là chính mình sao? Mỗi người đều hy vọng trôi qua khá hơn một chút đi, mình tỉnh lại đã chịu một cục diện rối rắm, phấn đấu đến bây giờ, cũng coi là thoáng chuyển đổi phong thủy, ít nhất cái nhìn của Hiên Viên Triệt với mình có chỗ đổi mới, về phần mẹ kế gì đó, thích làm như thế nào, mình lười phải nghía cửa các nàng!
"Ta cũng cố gắng có được hay không? Hiện tại ta đang định mua một cửa hiệu vải, đợi dọn dẹp thỏa đáng thì ta dời qua ở, sau đó kinh doanh thật tốt sống qua ngày . . . Ta cũng muốn trải qua cuộc sống yên bình ổn định, không có tính kế, không có thù hận, không có lạnh lùng, chỉ cần vui vẻ và hạnh phúc . . ."
Tần Mục Ca than nhẹ một tiếng, cố gắng lóe ra một nụ cười: "Ta tin tưởng ta không phụ trời, trời chắc chắn sẽ không phụ ta . . ."
Ánh mắt cô ấy sáng ngời như vì sao trong đêm khuya thoáng lóe ra một vẻ cơ trí và thoải mái.
Ánh mắt Hiên Viên Triệt sâu xa, nhìn nàng thật sâu, mỉm cười: "Đúng rồi, chính là như vậy . . ."
"Ta cũng thật hi vọng ngươi có thể vui vẻ, đại tướng quân, hoặc là nói trong những người ta biết, ta hy vọng nhất ngươi có thể vui vẻ thoải mái . . . Ngươi là một người đàn ông tốt, sẽ có báo đáp tốt . . ."
Nói xong, Tần Mục Ca đỏ mặt xoay người bước nhanh vào viện.
Hiên Viên Triệt thấy bóng lưng nhỏ yếu vòng vo biến mất ở trên bậc thang, tiu nghỉu như mất mát trong chốc lát, im lặng rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Mục Ca dậy thật sớm, sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản dùng xong một chút đồ ăn sáng, thì đi tìm Hiên Viên Triệt đợi tụ họp lại.
Lúc nàng đến, Mộ Dung Khinh Hàn và Triệu Hiểu Uyển cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.
Hôm nay Triệu Hiểu Uyển chải một búi tóc Song Đao, có vẻ xinh đẹp quyến rũ, mặc trên người một bộ y phục lụa mỏng tà áo dương màu đỏ nhạt thêu đồng tiền vàng, tôn lên vẻ mặt qua trang điểm tỉ mỉ, càng trở nên Mỹ Lệ Xuất Trần (xinh đẹp vượt khỏi trần tục).
Hôm nay Mộ Dung Khinh Hàn vẫn vấn tóc đen nhẹ nhàng như cũ, mặc một áo suông màu mật bằng lụa Hàng Châu, trong xinh đẹp thêm ngữ điệu thanh tú.
Mà vẻ ngoài Hiên Viên Triệt tuyệt mỹ vẫn nhàn nhạt, tóc đen dùng ngọc quan buộc lại, mặc áo suông màu xanh nhạt đơn thuần bằng cát (đay, đồ dệt bằng tơ và gai) mảnh, Thanh Nhã Xuất Trần, trong khiêm tốn lộ ra ánh sáng hút hồn người.
Lãnh Thanh Phong hôm nay mặc một cái áo choàng gấm màu xanh dương đậm, mặt như ngọc, làm cho người ta như tẩm gió xuân, hắn vừa thấy Tần Mục Ca xuất hiện, ánh mắt sáng lên, trên mặt lập tức cười tươi như hoa: "Tỷ tỷ hôm nay thật là đẹp nha . . ."
Trán Tần Mục Ca trượt qua mấy vạch đen, mình và thường ngày không có gì khác biệt, sao người này lại nói như vậy?
Theo những lời này của Lãnh Thanh Phong, ánh mắt Hiên Viên Triệt và Mộ Dung Khinh Hàn còn có Triệu Hiểu Uyển không hẹn mà cùng thì nhìn qua đây.
Hôm nay Tần Mục Ca chải một búi tóc Bách Hợp, cắm hai cây trâm bạch ngọc, mặc một bộ y phục dài đến cổ màu trắng sữa xen lẫn màu hồng đào bên trong tay áo chật, áo choàng xanh nhạt thêu hoa nhỏ, da thịt trắng hiếm thấy, mềm mại, mắt ngọc mày ngài, vẻ mặt y hệt Quốc Sắc Thiên Hương làm cho ánh mắt người ta không chuyển ra được.
Trong mắt Hiên Viên Triệt hiện ra tán thưởng mơ hồ -- vẻ mặt xinh đẹp của nàng thật là đẹp đến rung động tâm hồn người khác, cho dù không thoa phấn thế nào, cũng ở trong Thanh Nhã và giữa quyến rũ, cũng là cái loại người làm cho người ta liếc mắt nhìn thì không quên được, Phong Hoa Tuyệt Đại như thế lại cứ khiêm tốn thong dong, không có một chút vẻ kiêu căng, rất khó có được.
"Tần tiểu thư quả là giống như người trời . . ." Triệu Hiểu Uyển rất nhanh nhìn lướt qua hai người đàn ông bên cạnh mình, cười nhạt nói, "Khiến cho ánh mắt của chúng ta cũng không chuyển đi đựơc . . ."
Mộ Dung Khinh Hàn yên lặng nhìn Tần Mục Ca từ từ đến gần, dáng vẻ kia, vẻ mặt kia, cũng khiến cho hắn có hứng thú sâu xa, cho đến khi hắn nghe được lời nói của Triệu Hiểu Uyển, mới phát giác mình lại luống cuống, mới vừa trở về thái độ bình thường, thoáng kéo ra một chút ý cười, không có phát biểu ý kiến gì.
Rốt cuộc trên mặt Hiên Viên Triệt có một điểm dao động, nói với Tần Mục Ca: "Ngươi và trắc vương phi ngồi cùng xe đi . . ."
Tần Mục Ca gật đầu, mặc dù nàng có chút không muốn, nhưng mà một cô gái và đàn ông cởi ngựa cùng nhau hình như cũng không thể nào nói nổi.
Vì vậy Mộ Dung Khinh Hàn, Hiên Viên Triệt, Lãnh Thanh Phong cưỡi ngựa, Tần Mục Ca và Triệu Hiểu Uyển ngồi vào xe ngựa, đoàn người chậm rãi ra khỏi thành, đi về núi hoa đào mười dặm ngoài thành.
Như phu nhân cũng muốn đi, nhưng Hiên Viên Triệt trực tiếp từ chối, chỉ để cho nàng an tâm ở lại trong phủ, chuẩn bị cơm canh, chuẩn bị đón đoàn người dạo chơi trở về.
Tần Mục Ca và Triệu Hiểu Uyển ngồi ở trong một chiếc xe ngựa, cảm giác có chút lúng túng, thỉnh thoảng hai người trò chuyện mấy câu, sau đó mỗi người ngắm phong cảnh.
"Vậy bên cạnh đại tướng quân có mấy người phụ nữ, Tần tiểu thư? Vì sao ngươi và hắn lại Hòa Ly (ly hôn á)?" Lúc xe đi tới nửa đường thì Triệu Hiểu Uyển rốt cuộc hỏi ra một vấn đề có vẻ nhạy cảm như vậy.
Thật ra thì Tần Mục Ca nhìn từ trực giác của con gái, mặc dù Triệu Hiểu Uyển lấy được * yêu của Mộ Dung Khinh Hàn, nhưng mà trong lòng vẫn không thể hờ hững với Hiên Viên Triệt.
"Bẩm trắc phi, Mục Ca và đại tướng quân vì một chút hiểu lầm mà Hòa Ly, trước kia bên cạnh hắn có hai người là Như phu nhân còn có Ý phu nhân, hiện tại chỉ còn lại Như phu nhân, ngoài ra thì không có cô gái khác . . ."
"Hiểu lầm? Thấy các ngươi hiện tại dường như có vẻ hoà hợp, chẳng lẽ hiểu lầm được làm sáng tỏ thì các ngươi cũng không hợp lại?" Chỉ hy vọng trong mắt lóe ra mong đợi dày đặc, hình như nàng ta rất muốn biết chút gì đó.
Tần Mục Ca nhẹ nhếch khóe miệng, nhìn đôi mắt Triệu Hiểu Uyển, lạnh nhạt nói: "Có một số việc bỏ qua chính là bỏ lỡ, không cần thiết quay đầu lại, bây giờ quan hệ của ta với đại tướng quân rất tốt, nhiều hơn một phần quen thuộc so với qua đường, thiếu một chút thổ lộ tình cảm so với bạn bè, rất tốt."
Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của Tần Mục Ca, hình như Triệu Hiểu Uyển thở phào nhẹ nhõm, không yên lòng phù hợp một câu: "Ngươi nói cũng có đạo lý, chỉ là thật sự làm được, sợ rằng rất khó . . ."
Sau đó, đề tài này rất rõ ràng ngưng lại, hai người lại nhắc tới một chút chủ đề không liên quan tới đau khổ, ví như núi hoa đào có những chỗ gì tốt để chơi.
Tần Mục Ca phát hiện Triệu Hiểu Uyển rất quen thuộc với nơi này, hình như tới không chỉ một lần, mà mình lại rất xa lạ, hẳn là tựa như tới lần đầu tiên.
Vừa đến được cửa vào đỉnh dãy núi hoa đào, sắc trời dần dần âm u, hình như sắp đổ mưa.
Chỉ là đây hoàn toàn không có ngăn cản hăng hái của mấy người, mọi người xuống ngựa, xe ngựa, Mộ Dung Khinh Hàn dẫn đầu ở phía trước nhất, Tần Mục Ca và Triệu Hiểu Uyển ở giữa, Lãnh Thanh Phong và Hiên Viên Triệt dắt ba con ngựa ở phía sau, đi lên núi hoa đào.
Tần Mục Ca thỉnh thoảng nhìn bốn phía, theo thế núi lên dần, có thể thấy phong cảnh càng ngày càng xa, nhìn khắp mọi nơi, trong mắt toàn là xanh biếc, rất đẹp mắt, mỗi một hơi thở đều thoải mái tột cùng, vô cùng dễ chịu.
"Bên kia có một bến đò, chúng ta đi qua xem một chút!" Mộ Dung Khinh Hàn tràn đầy mừng rỡ hô với mọi người .
Tần Mục Ca nhìn con sông không quá rộng lớn cách đó không xa kia, sức nước mãnh liệt, ầm ầm sóng dậy, thỉnh thoảng có đợt sóng trắng như tuyết đập vào trên tảng đá ở hai bờ sông, chim sống dưới nước trong đám rong xanh thỉnh thoảng kêu to, vào lúc người không chú ý vỗ cánh bay về phía trời xanh.
Quả nhiên, có một lỗ châu mai, t còn có mấy cái thuyền nhỏ, xem ra bên trong là đặc biệt xây dựng nơi để cho mọi người đi thuyền dạo chơi.
Mộ Dung Khinh Hàn quay đầu lại cười nói: "Chúng ta ngồi thuyền chơi một chuyến như thế nào, có dám hay không?"
Mặc dù Tần Mục Ca chưa chơi qua như thế, nhưng mà tràn ngập tò mò, Triệu Hiểu Uyển liếc mắt nhìn lướt qua Hiên Viên Triệt, mỉm cười nói với Mộ Dung Khinh Hàn: "Ta không sợ, Vương Gia, đoán chừng chắc là không có ai không dám chứ? . . ."
Lời của nàng ta vẫn chưa nói hết, bên kia Lãnh Thanh Phong cảm giác không đúng, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, hoàn toàn không có vẻ tự tin thường ngày kia, lẩm bẩm nói: "Không được, ta có chứng sợ nước, nơi này sức nước có chút chảy xiết, ta không thích ứng được. . ."
Tần Mục Ca cảm thấy bất ngờ, người này cũng có thứ sợ nhất?
"Khi còn bé hắn từng rơi vào trong nước, thiếu chút nữa chết đuối, cho nên có hậu di chứng . . ." Mộ Dung Khinh Hàn mang theo vẻ cười khổ giải thích với mọi người sự khác thường của Lãnh Thanh Phong, "Vậy ngươi dắt ngựa đến chỗ bến đò mười dặm trước mặt chờ chúng ta được rồi."