Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 72: Chương 72: Cùng nhau quan sát.




Tần Mục Ca cũng đem chuyện mình gặp được thích khách nói cho Hiên Viên Triệt.

"Có tên thích khách thấy ta, đều bị dọa rơi đao xuống đất, sau đó tất cả bọn hắn đều chạy!" Tần Mục Ca nhất quyết khoe ra kỳ ngộ của mình, "Ta còn chưa xuất thủ, bọn hắn đã bỏ chạy rồi..."

Hiên Viên Triệt nhíu mày lại, nhìn biểu tình đối phương không giống như khoác lác, nhưng nội dung lại có chút huyễn ho ai tin ặc quá, thích khách thấy nàng vậy mà sợ tới mức rớt đao, nói ra ai tin? Võ công của nàng cũng không phải cao siêu, càng chưa nói tới nổi danh xa gần.

Nhưng mà, kỳ ngộ của nàng phải giải thích như thế nào đây?

"Chúng ta gặp thích khách hẳn là cùng một nhóm, nhưng thái độ đối với chúng ta như thế nào lại cách biệt một trời một vực vậy? Phải sợ cũng là sợ ta, làm sao có thể sợ ngươi chứ? Hiên Viên Triệt có vẻ đăm chiêu, lần nữa nhìn kỹ Tần Mục Ca.

Nữ nhân này hiện tai toàn thân giả dạng thị nữ, nhưng bộ dạng thướt tha khuynh thành một chút cũng không giảm, ngũ quan kia thanh tú thanh mỹ, hơn nữa cặp mắt trong suốt giống như hồ sâu, lóe sáng thông tuệ và tiêu sái, hình như đoạn thời gian gần đây, nàng so với trước kia thuận mắt không ít. (Anh đã trúng độc tình)

Khách quan mà nói, thật ra nàng đẹp hơn so với bất kỳ nữ nhân nào mà mình đã từng gặp, cũng thông minh, hơn nữa đáy lòng còn thiện lương, trách trời thương dân.

Tần Mục Ca hai mắt vụt sáng lên, ngồi đối diện Hiên Viên Triệt, chậm rãi nói: "Ta cũng thấy kỳ quái, như thế nào mà bọn hắn thấy ta lại có biểu hiện như vậy chứ? Ta lại không biết bọn hắn, ngược lại giống như bọn hắn biết ta..."

"Về sau, không được rời khỏi ta, nơi này cực kỳ phức tạp, nhất định phải cẩn thận." Hiên Viên Triệt dặn dò Tần Mục Ca.

Tần Mục Ca biết đối phương nói rất đúng, liền gật đầu bày tỏ minh đồng ý.

-

Sau bữa tối, sắc trời đã khuya, Hiên Viên Triệt nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền chuẩn bị ban đêm ra ngoài thám thính. Tần Mục Ca cũng muốn đi.

"Ngươi nói, không thể rời khỏi ngươi."

Hiên Viên Triệt không có biện pháp, đồng thời cũng lo lắng lưu lại một mình Tần Mục Ca tại tiểu viện lại sinh ra chuyện khác, dứt khoát mang theo Tần Mục Ca lặng lẽ hướng một chỗ nào đo mà đi.

Bọn họ đi đến tận cùng bên trong đạo quan, là một cái viện độc lập, bọn họ vòng qua mấy đạo sĩ tuần tra ban đêm, cuối cùng nhích đến gần tường vây.

Hiên Viên Triệt ôm Tần Mục Ca nhảy lên đất bằng, xoay người mấy cái liền đi tới nóc nhà.

Vừa mới rút đi một mảnh gói, phía dưới truyền đến một tiếng nữ nhân cười duyên.

"Tử Tương, ta vừa tới ngươi liền không dứt rồi..."

Gương mặt tuấn tú Hiên Viên Triệt quẫn bách, không khỏi nhìn xuống.

Ở giữa giường, một nam một nữ quấn lấy nhau, đang lõa thể tán gẫu.

Tầm mắt Tần Mục Ca vừa mới ném xuống dưới, chợt phát giác trước mặt bỗng tối sầm, một bàn tay che tới trên mắt nàng!

Được rồi, phía dưới hình như cấm trẻ nhỏ, mình và Hiên Viên Triệt cùng nhau quan sát thật có chút không ổn, vậy mình nghe một chút thôi.

Gương mặt tuấn tú Hiên Viên Triệt hơi chút phiếm hồng, chính mình cũng thật không ngờ phía dưới sẽ là cảnh sắc như vậy, nếu như biết sẽ để Tần Mục Ca chờ ngoài tường.

"Trương Chí kia đã đắc thủ rồi sao? Tin tức có truyền về rồi hả?"

"Thiên sư ra tay, có đạo lý nào không thành công? Ngươi chờ xem, trời Cao Xương rất nhanh sẽ thay đổi, hơn nữa phương hướng thay đổi về phía chúng ta, những tên ngu ngốc kia đều trở thành con rối của chúng ta..."

"Chờ đến khi ta làm nương nương, hoàng cung này ta còn chưa có đi qua đấy..."

"Nói hay, ngươi muốn hoàng tử nào, liền cho ngươi người đó, nhưng mà bây giờ trước tiên muốn vui sướng ta...tới...Chúng ta lại tới một lần nữa..."

Phía dưới tiến vào ảnh cấm, thân thể Hiên Viên Triệt căng thẳng, lập tức mang theo Tần Mục Ca rời khỏi nóc nhà, sau khi vượt nóc băng tường, rơi vào viện của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.