Toa tàu số 8, Người sói T thân hình lực lưỡng, trông như một ngọn tháp,
đang ưỡn ngực đứng trước mặt Bá tước hút máu Dracula, nhưng, bóng anh
dưới sàn tàu lại hơi run run...
Cánh tay trái của T mười phút
trước vừa bị móng vuốt sắc nhọn như dao của Miêu nữ cào rách, khiến đám
thịt bên trong rách tung tóe, sau đó, anh lại cùng H vượt qua toa tàu
của bọn tuyển thủ bóng chày đầy bạo lực.
Nếu không phải anh thuộc giống người sói hiếm hoi trong chủng tộc sói có khả năng hồi phục cực
mạnh, thì lúc này anh đã sớm trở thành một cái xác chết nằm gục trong
vũng máu toe toét của toa tàu số 10 rồi.
Nhưng không, anh không
ngã gục, đối với một người luôn có ý chí chiến đấu phi thường như anh
thì mấy từ lùi bước và sự hãi không xuất hiện trong từ điển, vậy mà,
trong chính giây phút này đây, khi phải đối diện với một ông lão gầy gò, cử chỉ lịch thiệp trước mắt, anh không thể kiềm chế nổi cơ thể đang run lên của mình.
Run rẩy, không có nghĩa là sợ hãi.
Dòng máu dã thú trong cơ thể nói với anh rằng, một vị thần chết không thể chọc giận đang vuốt vuốt lưỡi hái đứng trước mặt anh.
“Người sói T, ta có nghe qua tên của ngươi.” Dracula cười nói. “Ba trăm năm
trước ngươi làm náo loạn Luân Đôn, còn đuổi theo một kẻ xấu xa suốt mấy
nghìn dặm, ngươi chính là con sói dưới ánh trăng, truyền thuyết về ngươi tương đối nhiều đấy!”
T không trả lời, nhưng đôi đồng tử đầy tính hoang dã của anh khẽ co lại.
Anh không phân biệt được từng cử động của Dracula, mỗi câu nói, là đùa giỡn hay đang phát ra tín hiệu chiến đấu?
Một người có trực giác dã thú mạnh như anh, lần đầu tiên không thể cảm nhận được sự nông sâu của đối thủ đứng trước mắt.
Cái gọi là hoàn mỹ và không tì vết, chính là đạt tới mức này sao?
Chẳng trách, H vừa đánh bại cả Miêu nữ, thế mà ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, đã bị lão già này tóm gọn.
Cũng chẳng trách, trong tiểu đội săn quỷ, Ma nữ hút máu có sức mạnh hàng đầu bây giờ cũng đang nằm trên sàn, chưa rõ sống hay chết.
Bởi vì họ đã đụng phải một kẻ không nên dây vào nhất, Bá tước hút máu Dracula.
“Á, ngươi đang run à?” Dracula cười nói. “Thực ra ngươi không cần sợ, ta không giết các ngươi đâu.”
“Hừ.” T khẽ liếc Ma nữ hút máu đang nằm trên sàn, rồi lại trừng mắt nhìn Dracula.
“Ngươi muốn nói cô bé Ma nữ hút máu này hả?” Dracula cười nhẹ, “Ta không ra
tay với cô ta, ừ, nên nói thế nào nhỉ? Cô gái này là một nhân tài hiếm
thấy trong tộc ma cà rồng, cho nên ta mới phá lệ dạy cho cô ta vài
chiêu. Các ngươi có lẽ không hiểu ý nghĩa của việc ‘hút máu’ này đối với ma cà rồng, ‘hút máu’ không chỉ đơn thuần là ăn mà còn mang ý nghĩa sâu sắc là ‘Thỏa hiệp đồng minh’.”
“Thỏa hiệp đồng minh?” T không trả lời, chỉ khẽ chau mày.
“Thế này đi, để thể hiện thành ý của ta.” Dracula khẽ nới lỏng tay phải, H an toàn tiếp đất.
“Các ngươi đi đi!”
“Á!” H và T đồng thanh kêu lên kinh ngạc, quả thực không thể hiểu nổi ý đồ của Dracula.
“Ta nói các ngươi có thể đi được rồi.” Dracula cười, như một trưởng bối
hiền từ. “Các ngươi có thể đưa Ma nữ hút máu đi, nhưng ta chân tình
khuyên các ngươi không nên đụng vào cô bé lúc này. Hiện giờ cô bé đang ở trong thời khắc quan trọng nhất. Bởi vì cô bé vừa tiếp nhận máu của ta, thứ máu vô cùng thuần khiết, như một loại ‘thần dược đồng minh’ vừa
mạnh vừa cổ, muốn ‘tiêu hóa’ hết chỗ thuốc này chắc cô bé còn cần một
khoảng thời gian dài đấy!”
“Thần dược đồng minh cổ xưa? Máu tươi? Tiêu hóa?” T và H đưa mắt nhìn nhau, vừa nghi hoặc vừa lo lắng.
“Đi mau đi, người trẻ tuổi, các ngươi còn không tới 7 phút đâu.” Dracula vẫn cười, trông thật ung dung tự tại.
Sau đó Dracula từ từ trở về chỗ ngồi của ông, vắt chân vào nhau, mười ngón tay xếp gọn trên gối, trông thật nho nhã.
“Thế ngài... không định ngăn cản chúng tôi, nhưng...” Trước khi quay người
bước đi, H không nén nổi hỏi một câu. “Không phải ngài cũng bị nhiễm
virus nổi loạn sao?”
“Hê hê, ngươi nói cái loại virus của tên xác ướp hả?” Dracula lắc lắc đầu. “Đối với ta, đó chẳng qua là thứ thuốc
khiến ta tỉnh táo hơn chút thôi, muốn khống chế ta ư? Chắc phải đợi
Satan đích thân ra tay.”
“Hóa ra là vậy...” H khẽ gật đầu, sau đó khép hai chân, hay tay chắp vào nhau khẽ cúi đầu chào Dracula.
“Tư thế này là?” Dracula nhìn H, tỏ vẻ khó hiểu.
“Tư thế này người Trung Quốc chúng tôi dùng để thể hiện ý nghĩa ‘kính trọng cao thủ’.” H nói: “Tôi nghĩ ngài không hổ thẹn khi được kính trọng như
thế.”
“Hê hê, cảm ơn.” Dracula cười. “Đi mau đi, có người bạn cũ sắp tới rồi.”
“Bạn cũ?” T vừa dứt lời, anh liền nhìn thấy “người bạn cũ” Dracula vừa nói tới.
Là một ông già mặc áo choàng, chầm chậm bước tới từ toa tàu số 7.
Khi đi qua T và H, ông không quên khẽ gật đầu chào.
Nhìn ông già đi thẳng về phía Dracula, T khẽ khịt khịt mũi, rồi thể hiện
thái độ vô củng kinh ngạc, “H, cậu cảm thấy không? Ông già này... ông
già này...”
“Tôi biết, tôi cũng cảm thấy rồi...” Giọng nói của H có vẻ run run, lời nói ẩn chứa sự hưng phấn không che giấu nổi.
“Sức mạnh của ông già này vô cùng siêu phàm, và, có vẻ như không thua kém gì Dracula.”
“Ha! Chuyến tàu địa ngục hôm nay sao thế nhỉ?” T vừa lao về phía trước, vừa
lắc đầu cười đau khổ. “Dưới địa ngục, hai người này đều là cao thủ chủ
lực của mười tám tầng địa ngục, giờ lại cùng xuất hiện trên một chuyến
tàu?”
“T, cậu biết không? Tôi rất muốn ở lại.” Gương mặt của H để lộ trạng thái bứt rứt không yên.
“Tôi cũng thế!” Trong lúc chạy, T thở dài. “Tôi cũng muốn biết, trong hai người này, rốt cuộc ai giỏi hơn ai?”
“Đúng thế, khi gặp đối thủ mạnh nhất, rốt cuộc ai sẽ giành phần thắng?”
Đây là toa tàu số 3. Toa tàu của bọn người bị tra tấn.
J biết rằng, anh đang phải đối mặt với nhiệm vụ khó khăn nguy hiểm nhất kể từ khi gia nhập tiểu đội săn quỷ.
Thương Ưởng trước khi chết phải chịu hình phạt tàn khốc “ngũ mã phanh thây”,
toàn bộ cơ thể bị năm con ngựa kéo xuống địa ngục, vì vậy dù chết đã
hàng nghìn năm, ân oán của ông vẫn chưa được hóa giải, việc này chỉ thể
hiện một điều, linh hồn trước mắt, sức mạnh của nó, e rằng vô cùng hiếm
thấy.
“A A A A!” Những mũi tên dài trong tay J như đạn pháo, mũi nọ nối tiếp mũi kia bắn ra tới tấp!
Linh hồn con ngựa đang mang đầu Thương Ưởng bị bắn lỗ chỗ, ngã lăn ra đất.
Nhưng J không cười nổi, vì bắn trúng một con thì vẫn còn bốn con khác.
“J, nằm xuống!” Anubis hét lớn.
Họng súng săn trong tay ông từ một biến thành hai, lại biến thành bốn, bốn
biến thành tám, tám biến thành mười sáu, sau đó đoàng một tiếng, mười
sáu viên đạn bắn ra nhắm thẳng vào bốn linh hồn ngựa đang phi tới.
Rầm! Lại hạ thêm một con! Vẫn còn ba con.
“Còn ba con nữa!” Đạn bắn ra từ họng súng săn của Anubis trút như mưa xối xả, tiếng đạn nổ đinh tai nhức óc, khói lửa mịt mù.
Nhưng, linh hồn ngựa quả thực là quá mạnh, với sự công kích không ngừng như vậy mà chỉ hạ gục thêm có một con!
Còn hai con.
Hai con ngựa cuối cùng giờ đã tiến đến sát mặt J và Anubis như hai con chó
đen to lớn vô cùng hung dữ, mang tới hương vị chết chóc hiếm thấy.
Thương Ưởng đang gào thét phía sau, không ngừng khóc lóc, “Ta không cam tâm! Ta không cam tâm!”
“Anubis, lùi lại!” J đột nhiên kéo Anubis về phía sau, lấy thân mình chắn trước người ông.
“Không được!” Anubis hét lớn. “Chẳng phải cậu sắp về hưu sao?”
“Chết tiệt thật, truyền thuyết quả nhiên linh nghiệm, nhiệm vụ cuối cùng của
tiểu đội săn quỷ, nguy hiểm kinh người, nhưng…” J hét lên. “Trông ta
giống người sẽ sợ hãi sao?”
“J…”
“Tránh ra!” J hét lớn một tiếng, hai tay giơ lên, túm chặt cổ một con ngựa đang phi cuồng dại,
mũi con ngựa điên rồ phả ra hơi thở vô cùng mãnh liệt, nhưng không thể
tiến về phía trước thêm chút nào.
“Anubis! Đi nhanh!” J mặt nổi đầy gân xanh, “Mau tới đầu tàu mở cửa Hoàng Tuyền đi! Chỉ còn 5 phút nữa thôi!”
“J tôi hứa với cậu!” Anubis vác cây súng nặng trịch lên vai. “Tôi nhất định sẽ mở được cửa Hoàng Tuyền!”