Cô gái tóc vàng đáp xuống đất, thu đôi cánh lại, vuốt mái tóc vàng hơi rối vì bị gió thổi tung, cô nhẹ nhàng bước vào ga tàu điện ngầm, lúc này
bên trong nhà ga đã có hai bóng người đứng đó.
Hai bóng người này, một cao một thấp, họ đều toát lên vẻ mạnh mẽ như cô gái tóc vàng.
“Số 3 có mặt.” Cô gái tóc vàng nói với người có dáng cao hơn, không quên nhoẻn miệng cười.
Người này là một chàng trai lưng đeo cây cung dài rất lớn, trông tràn đầy khí phách anh hùng, sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm, và còn có cặp ria trên
mép.
Trong vẻ điển trai của chàng trai này vẫn hiện lên sự trưởng thành, chín chắn, đó là khí chất của một nhà lãnh đạo trời sinh.
Cây cung dài sau lưng càng tôn thêm khí phách phi phàm của anh. Cây cung
nhìn có vẻ cũ kỹ như một món đồ cổ, phía trên đầu cung khắc chi chít
những văn tự cổ trông loằng ngoằng như những con nòng nọc, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra, đó không phải là con chữ mà là những câu thần chú
hàng yêu cổ xưa.
“Chỉ còn 3 phút nữa.” Chàng trai chau mày nói, “Sao số 4 và số 5 vẫn chưa tới?”
Vừa nói dứt lời, phía ngoài vọng tới những chuỗi âm thanh gầm rú ầm ĩ, một
chiếc Halley phân khối lớn phóng như bay tới cổng nhà ga, một người đàn
ông vạm vỡ, toàn thân vận bộ đồ da màu đen, trang phục theo phong cách
rock, mắt đeo kính râm xuất hiện.
“Sếp J, số 4 có mặt.” Anh chàng vạm vỡ hất mái tóc dài chấm ngang vai ra phía sau. Từ vẻ bề ngoài ngang tàng đến các động tác nhanh gọn của anh ta đều toát lên vẻ hung hăng
của một con mãnh thú.
“Được.” J khẽ chau mày.
“Còn 1 phút nữa, hay là H đến muộn?”
“Tôi bảo rồi, giống người da vàng không đúng giờ lắm đâu.” Người đàn ông thấp bé ban nãy đứng bên cạnh J nói.
Người đàn ông này nhìn vừa già vừa nhỏ bé, trông hết sức mờ nhạt, thân hình
nhỏ thó của vị này so với người đàn ông vạm vỡ kia đúng là khác nhau một trời một vực.
Nhưng, người đàn ông thấp bé vừa nói dứt lời, có tiếng nói từ phía sau ông ta vọng tới.
“Kỵ sĩ U hồn, xin lỗi đã làm ông thất vọng, thực ra tôi đã đến từ lâu rồi.”
Lời nói vừa dứt, từ phía sau một cây cột trong nhà ga, một chàng trai trẻ dần dần lộ diện.
Chàng trai trẻ này dáng người tầm thước, có mái tóc đen tuyền và nước da
vàng, hai hàm răng sáng bóng, quả đúng là anh ta mang trong mình dòng
máu điển hình của người phương Đông.
Thấy chàng trai trẻ xuất hiện, J khẽ gật đầu.
Cánh tay phải của J khẽ hất lên, mấy tờ tài liệu bay vào tay từng người một.
“Tình hình rất tồi tệ.” J lạnh lùng nói.
“Tồi tệ đến mức nào?”
“Chúng tôi nhận được tin, chuyến tàu địa ngục có khả năng bị uy hiếp.”
Chuyến tàu địa ngục, phương tiện giao thông kết nối thế giới thần linh với thế giới con người, có nhiệm vụ chuyên chở những vong hồn và yêu ma tới nơi chúng cần tới, đó chính là địa ngục.
Đoàn tàu, nếu không tính
đầu tàu, cả thảy có mười ba toa, trên tàu có một trưởng tàu chịu trách
nhiệm về sự an toàn của hành khách, và... đối phó với những hành khách
gây rối.
Vào thời điểm 0 giờ 40 phút sáng, bánh xe của chuyến tàu địa ngục phát ra những âm thanh inh ỏi chói tai, với vận tốc 200
km/giờ, đoàn tàu phóng như điên trên đường ray.
Trong tất cả mười ba toa tàu đó, có toa tĩnh lặng như tờ, có toa lại vô cùng náo nhiệt.
Trưởng chuyến tàu địa ngục vận bộ trang phục trưởng tàu màu xanh da trời rất
phẳng phiu, mũ đội sụp xuống mặt, mở toang cửa và bước vào toa số 1.
Cửa vừa mở, đón chào trưởng tàu là những tràng vỗ tay hoan hô rầm rĩ. Toa
số 1 này hiện vô cùng náo nhiệt, một tên hề mặc áo phao đang tung hứng
các quả cầu da bảy màu, năm quả cầu da trên tay hắn bay lượn trong không trung, những động tác làm trò phụ họa của hắn khiến hành khách xung
quanh cười nghiêng ngả.
Trưởng tàu khẽ hắng giọng một tiếng, rồi chộp ngay lấy quả cầu da trên tay tên hề, nói: “Kiểm tra vé!”
Thấy quả cầu da trên tay tên hề bị trưởng tàu cướp đi, đám hành khách đang
vỗ tay cười vang xung quanh thoáng chốc lộ rõ vẻ kinh hãi rồi nhìn trân
trối vào trưởng tàu và tên hề, như thể sắp có chuyện gì đó khủng khiếp
xảy ra!
Tên hề trừng mắt nhìn trưởng tàu, cười hê hê lạnh lùng,
tiếng cười the thé thâm độc. “Dám cướp cầu của ta, ngươi biết ta là ai
không?”
Trưởng tàu không nói gì, chỉ dùng ngón tay khẽ đẩy mũ lên cao, phía dưới vành mũ không ngờ lại là một khuôn mặt chó sói hung dữ
đen sạm.
Đôi mắt trưởng tàu ánh lên vẻ dữ tợn, ông nhếch mép nhe
nanh, để lộ hai hàm răng sắc nhọn: “Đương nhiên ta biết ngươi là ai,
ngươi là ‘Thằng hề hiểm ác’ vô dụng chết tiệt, thế ngươi biết ta là ai
không?”
Nhìn thấy gương mặt chó sói ấy, tên hề khựng lại. Khuôn
mặt trát đầy phấn sáp vẽ kiểu hơn hớn đang cười của hắn từ từ xịu xuống, biến thành một gương mặt ỉu xìu.
“Vâng! Sếp Anubis, trên chuyến tàu này sếp to nhất rồi ạ!”
Trưởng tàu lạnh lùng hắng giọng, lại kéo sụp mũ xuống. “Kiểm tra vé.”
“Vâng, vâng, vâng...” Tên hề khom lưng, không ngừng cúi lạy, vô cùng cung kính.
Soát xong vé, nhìn bóng trưởng tàu rời khỏi toa tàu số 1, tên hề quay đầu
lại bực bội nói với những người đang xem: “Cười đi, xem tao biểu diễn
sao không cười?”
Hành khách nhớn nhác nhìn nhau, lộ rõ tâm trạng vừa bất lực vừa sợ sệt, đành tiếp tục giả vờ cười.
Đó là những nụ cười vô cùng gượng gạo, và vô cùng sợ hãi.