Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 157: Chương 157: Bị cắn




Không ít thị vệ vội vã chạy đến.

Nghê Diệp Tâm toàn thân cứng đờ, Mộ Dung Trường Tình vẫn bình tĩnh, duỗi tay đem Nghê Diệp Tâm ôm lấy. Sau đó nhanh chóng triển khai khinh công, đạp mái ngói đi.

Bọn thị vệ chỉ nhìn thấy một cái bóng bay qua, cũng theo không kịp, đảo mắt đã biến mất.

“Xảy ra chuyện gì?”

Bọn thị vệ nhìn thấy người đến cung kính nói.

“Tham kiến Kính Vương gia, vừa rồi có thích khách vào hoàng cung, xin Vương gia cẩn thận một chút.”

Triệu Nguyên Kính nhìn thoáng qua trên đỉnh đầu.

“Bổn vương đã biết.”

Triệu Nguyên Kính chỉ là đi ngang qua. Hắn cũng không có dừng lại, lập tức liền ra hoàng cung.

Buổi tối, trên đường rất ít người. Triệu Nguyên Kính cũng không có mang tùy tùng cùng thị vệ.

Một mình đi về Vương phủ. Bỗng nhiên liền cảm giác được một trận gió lướt qua, hắn quay đầu nhìn, cũng không thấy cái gì.

Chờ hắn quay lại, trước mắt là Mộ Dung Tạ.

Mộ Dung Tạ thong thả ung dung đứng ở trước mặt hắn, nói.

“Sao không mang theo thị vệ? Một mình không an toàn.”

Triệu Nguyên Kính cười, đi tới cầm tay hắn.

“Có ngươi ở bên cạnh, ta còn cần mang thị vệ sao?”

Mộ Dung Tạ cũng không có ném tay hắn ra.

“Vừa rồi, ngươi vào hoàng cung?”

“Muốn vào cung là vì đi tìm ngươi. Bất quá ta không nhàm chán như vậy.”

Triệu Nguyên Kính còn tưởng thích khách chính là Mộ Dung Tạ, nên không có chút lo lắng.

“Đi, chúng ta về nhà.”

Vừa rồi Mộ Dung Tạ đi vào hoàng cung tìm Triệu Nguyên Kính, vừa vặn nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở nóc nhà ve vãn.

Bởi vì bình thuốc kinh động thị vệ tuần tra, Mộ Dung Trường Tình không thể không mang Nghê Diệp Tâm đi.

Trong hoàng cung mọi người đều biết buổi tối hôm nay có thích khách, nhưng mục đích của thích khách là gì?

Thích khách tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, ném lại một bình nhỏ liền bỏ chạy. Nói không chừng bọn thị vệ sẽ đem bình nhỏ đó đưa cho ngự y kiểm tra. Ngự y kiểm tra xong sẽ bẩm báo cho hoàng đế.

Vật trong bình là xuân dược cường lực hiếm thấy!

Đây là chuyện quỷ gì?

Nghê Diệp Tâm nhớ tới liền muốn đâm đầu vào đậu hủ tự vẫn vì cảm thấy quá thẹn.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm sắc mặt đổi tới đổi lui, liền nói.

“Suy nghĩ cái gì?”

Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ta nghĩ về bình thuốc kia!”

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu như đã hiểu.

“Là ngươi bán thân mới có được?”

Nghê Diệp Tâm trừng mắt.

“Chuyện buồn cười nhất nắm.”

Mộ Dung Trường Tình hơi hơi mỉm cười.

“Đừng lo lắng.”

Mộ Dung Trường Tình như làm ảo thuật từ tay áo lấy ra một cái bình giống hệt cái vừa rồi, đặt vào lòng bàn tay Nghê Diệp Tâm.

“Đây là cái gì?”

“Thuốc.”

“Không phải rơi vỡ nát rồi sao?”

“Chỉ có một lọ bị rơi, lọ này không có.”

“Không phải tất cả thuốc ở trong bình đó sao?!”

“Ta nói mua ba trăm lượng một bình, không nói chỉ có một bình.”

“Ba trăm lượng……”

Tay Nghê Diệp Tâm nâng lên ném cái bình vỡ nát.

“Mua nhiều như vậy làm cái gì?!”

Mộ Dung Trường Tình nhìn những mãnh vỡ trên mặt đất, bất quá một chút biểu tình tiếc nuối cũng không có.

“Không sao ta vẫn còn.”

“Nói cái gì!?”

Nghê Diệp Tâm giậm chân, đuổi theo Mộ Dung Trường Tình đang bỏ đi.

“Đừng đi, sao lại còn! Điên rồi, bỏ ra một đống tiền mua mấy thứ này!”

Mộ Dung Trường Tình xoay người lại, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một thuốc viên nhỏ, tiến đến trước mặt Nghê Diệp Tâm, nói.

“Ta cũng coi như là dụng tâm cực khổ, ngươi không tính nếm một viên sao?”

“……”

Nghê Diệp Tâm trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thôi, ta…… về phủ Khai Phong.”

Nghê Diệp Tâm nói xong xoay người muốn chạy, đã bị Mộ Dung Trường Tình túm chặt cổ áo.

“Ngươi dám chạy ta liền hủy phủ Khai Phong.”

“Đại hiệp nên nói lý nha. Nhìn bộ dáng ta này, mặt không đẹp bằng đại hiệp, làn da không trắng hơn đại hiệp. Có điểm nào như là người ở dưới. Rõ ràng là công.”

“Ý của ngươi là nói ta nên bị nằm dưới?”

Nghê Diệp Tâm nhếch miệng cười, ý tứ không cần nói cũng biết.

Mộ Dung Trường Tình tuy rằng mặt đen, bất quá bỗng nhiên cũng cười một tiếng. Đột nhiên ôm eo Nghê Diệp Tâm, nhẹ nhàng nhéo một cái.

“A…… ui....”

Nghê Diệp Tâm cả kinh, tức khắc kêu lên. Âm thanh kia thật là…… Không biết hình dung như thế nào, nghe xong cảm thấy thực thẹn, còn mang theo chút yếu ớt.

Mộ Dung Trường Tình ngấm ngầm giở trò, ra tay ấn một huyệt đạo. Tuy rằng không đến mức thật sự quỳ xuống, nhưng thân thể Nghê Diệp Tâm lập tức liền lảo đảo ngã vào trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình duỗi tay ôm người, mắt nhìn Nghê Diệp Tâm “nhào vào” trong ngực mình, giơ một tay nhéo cằm.

“Ta thấy ngươi hiện tại rất giống.”

Nghê Diệp Tâm tức giận trợn trắng mắt.

“Đại hiệp như vậy thắng không hay, đồ chơi xấu.”

Mộ Dung Trường Tình cười, lập tức liền đem Nghê Diệp Tâm khiêng ở trên vai, sau đó triển khai khinh công đi. Nghê Diệp Tâm sợ hãi, lập tức kêu to.

“Đại hiệp tha mạng! Thả ta xuống dưới trước, là muốn đi đâu?”

Bọn họ trở về Thụy Phúc Lâu. Mộ Dung Trường Tình không đi cửa chính, mà qua cửa sổ vào phòng. Nghê Diệp Tâm bị hắn khiêng trên vai, cảm giác giống như là chơi nhảy bungee, mặt đã tái rồi.

Chờ Mộ Dung Trường Tình buông xuống, Nghê Diệp Tâm đã không thể động, che miệng liên tiếp nôn khan.

Mộ Dung Trường Tình rót một ly trà đưa tới, rồi mới đi ra ngoài. Khi Mộ Dung Trường Tình trở vào có mang theo một cái thùng tắm, bên trong là nước ấm.

Cái thùng tắm siêu cấp lớn. Nghê Diệp Tâm nghĩ mình có thể ở bên trong bơi lội.

“Tắm rửa, đi ngủ.”

Nghê Diệp Tâm nửa tin nửa ngờ nhìn Mộ Dung Trường Tình, cảm thấy Mộ Dung Trường Tình không có ý tốt.

“Ta phải về phủ Khai Phong, ta sợ Bắp Rang cùng Bắp bị đói sẽ lại gây chuyện.”

“Không cần lo lắng. Nếu ngươi thật sự lo lắng, ta có thể cho thủ hạ đi phủ Khai Phong cho chúng nó ăn.”

Thủ hạ của Mộ Dung đại hiệp?

Nghê Diệp Tâm chưa thấy qua họ, có lẽ là người trong Ma giáo.

Thực khó nói, phủ Khai Phong đột nhiên tới mấy người khách không mời mà đến. Người trong Ma giáo bị bắt gặp sẽ nói họ là tới cho chó của Nghê đại nhân ăn.

Quỷ cũng không tin……

Nghê Diệp Tâm không dám nói về phủ Khai Phong nữa. Mộ Dung Trường Tình chính kẻ quái dị, cái gì cũng có thể làm được.

Nhưng Nghê Diệp Tâm lại thực sự lo lắng cho bông cúc nhỏ của mình. Một anh tuấn công mỗi ngày đều lo lắng cho cúc hoa, Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình cũng thật thảm.

Mộ Dung Trường Tình lúc này đã cởi hết quần áo, thong thả ung dung đi vào thùng tắm. Sau đó hai tay đặt ở bên ngoài, còn hướng về phía Nghê Diệp Tâm ngoắc ngoắc.

“Mau tới đây.”

Nghê Diệp Tâm nuốt một ngụm nước bọt. Thật sự là chống đỡ không được đẳng cấp dùng sắc dụ người cao như vậy, tung ta tung tăng chạy tới.

Nghê Diệp Tâm lau khóe miệng, sau đó đánh bạo sờ soạng ở trên vai Mộ Dung Trường Tình một chút.

Nước ấm bốc hơi mịt mù, tạo cảm giác mông lung.

Nghê Diệp Tâm thật sự bị mê hoặc, cảm giác tốt không lời gì để nói.

“Sao không vào?”

“Vào.... vào.…”

Nghê Diệp Tâm nhanh tháo đai lưng cởi quần áo, sau đó cũng nhảy vào thùng tắm.

Mộ Dung Trường Tình híp mắt xem, khóe miệng còn mang theo ý cười, thong thả di chuyển qua.

Nghê Diệp Tâm không có chú ý tới. Vừa rồi trong lúc vô tình bắt được mấy sợi tóc của Mộ Dung Trường Tình, kết quả Nghê Diệp Tâm liền chơi vui vẻ vô cùng.

Tóc đen dính nước càng thêm đen nhánh, nhìn thật bóng mượt. Nghê Diệp Tâm giống như mèo con, đối với những sợi tóc kia chộp tới chộp lui.

Nghê Diệp Tâm đang chơi vui vẻ, đột nhiên phát hiện Mộ Dung Trường Tình đã giơ hai cánh tay thu hẹp không gian. Nghê Diệp Tâm hoảng sợ nói.

“Đại hiệp tắm rửa đi.”

“Ha ha”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy tiếng cười này tuyệt đối không có ý tốt.

Hắn chậm rãi cúi đầu, đem tóc rối tung quét tới mặt Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm muốn giơ tay đẩy ra, nhưng đã bị Mộ Dung Trường Tình đè lại. Mặt hai người quá gần, tay Nghê Diệp Tâm cứng đờ.

Nghê Diệp Tâm thực thích cảm giác hơi thở của Mộ Dung Trường Tình phun lên trên mặt mình.

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa liền nhắm hai mắt lại.

Thời gian như dừng lại.

Rồi Nghê Diệp Tâm đột nhiên phục hồi tinh thần, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình gần trong gang tấc. Môi hai người rõ ràng phải chạm vào nhau, nhưng vẫn còn khoảng nhỏ. Mộ Dung Trường Tình mỉm cười.

Nghê Diệp Tâm tức khắc mặt đỏ tai hồng, hoàn toàn không dám tưởng tượng vẻ mặt si ngốc của mình vừa rồi là như thế nào.

Chờ mong Mộ Dung đại hiệp hôn mình……

Tuyệt đối ngu muội!

“Suy nghĩ cái gì? Muốn ta hôn ngươi?”

Nghê Diệp Tâm khẩn trương, tựa hồ có chút ngượng ngùng.

“Ta... tắm xong... muốn đi ra ngoài.”

Mộ Dung Trường Tình duỗi tay giữ chặt Nghê Diệp Tâm.

“Không muốn để ta hôn ngươi? Hay là muốn cho ta sờ ngươi sao?”

Nghe giọng bình thản của Mộ Dung Trường Tình, sắc mặt Nghê Diệp Tâm đã đỏ bừng.

Mộ Dung Trường Tình cười nói.

“Ta nhớ ngươi trước kia đã nói qua, nếu một người dùng tay sờ chính mình, kỳ thật hy vọng có người đến vuốt ve đúng hay không?”

Nghê Diệp Tâm té ngã lộn nhào.

“Ta có nói sao, nói khi nào. Tuyệt đối không có, đúng là lầm lẫn.”

Mộ Dung Trường Tình thấy bộ dáng Nghê Diệp Tâm chật vật thì cười lên, nụ cười rất có vài phần hào sảng.

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị tức chết, nhanh chóng bò khỏi thùng tắm, mặc quần áo, lên giường ngồi xếp. Ánh mắt không tốt lại ác độc nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình vẫn ngâm mình trong thùng tắm.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy gần đây Mộ Dung Trường Tình không biết là ăn cái gì, đặc biệt thích chọc ghẹo mình, hơn nữa cách thức rất đa dạng. Hắn giống mấy tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình vậy.

Nghê Diệp Tâm đang hờn dỗi, cảm thấy mình không thể bị Mộ Dung Trường Tình xỏ mũi dẫn đi. Trước kia luôn là mình trêu ghẹo Mộ Dung đại hiệp.

Chẳng lẽ đây là quả báo?

Nghê Diệp Tâm đột nhiên từ giường nhảy xuống, chạy nhanh tới đống quần áo Mộ Dung Trường Tình vừa cởi bỏ lúc nãy, sau đó điên cuồng lục lọi lung tung.

Mộ Dung Trường Tình dựa vào vách thùng tắm, một bộ dáng hưởng thụ.

“Đừng nóng vội, thuốc không ở nơi đó.”

“……”

Nghê Diệp Tâm tức giận muốn chết, trở lại giường. Ngồi trong chốc lát Nghê Diệp Tâm cảm thấy mệt mỏi, liền nằm xuống. Ở trên giường lăn qua lăn lại, còn một hừ hừ giống bị răng đau.

Mộ Dung Trường Tình tắm rửa xong, thong thả ung dung mặc quần áo. Thu dọn phòng một chút, sau đó hắn phát hiện, Nghê Diệp Tâm vừa rồi còn nằm trên giường rên hừ hừ như răng đau, đã ngủ rồi……

Mộ Dung Trường Tình đi qua ngồi ở trên mép giường. Đầu tiên là cúi đầu hôn một lên môi, Nghê Diệp Tâm không phản ứng. Hắn lại giơ tay nắm mũi, Nghê Diệp Tâm không phản ứng. Cuối cùng hắn búng cái trán, Nghê Diệp Tâm vẫn không phản ứng.

Nghê Diệp Tâm thật sự ngủ rất say, Mộ Dung Trường Tình làm gì cũng không phản ứng, nhiều lắm là nhíu nhíu mi, sau đó liền tiếp tục ngủ.

Hắn vốn dĩ tính hôm nay đem Nghê Diệp Tâm ăn sạch sẽ, ai ngờ Nghê Diệp Tâm lại ngủ rồi. Mộ Dung Trường Tình lại cúi đầu quấy rối Nghê Diệp Tâm.

Hắn cắn vài cái trên môi, sau đó duỗi đầu lưỡi đi vào, liếm răng Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy ngứa, muốn dùng đầu lưỡi đẩy lưỡi Mộ Dung Trường Tình ra ngoài. Bất quá như vậy thật giống như là đáp lại. Hô hấp Mộ Dung Trường Tình tức khắc thô nặng.

Mộ Dung Trường Tình càng thêm thâm nhập xâm lược khoang miệng, một bàn tay còn đặt ở bên hông, nhẹ nhàng vuốt ve.

Nghê Diệp Tâm rầm rì trong miệng. Lúc này Nghê Diệp Tâm đang mơ, thấy mình bị quấy rầy, hoàn toàn không biết phản kích, tức khắc hô hấp không thuận.

“Ô....”

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên hừ một tiếng, quấy nhiễu Nghê Diệp Tâm thật lâu mà không được, còn bị cắn đầu lưỡi.

Mộ Dung Trường Tình đau đến giật mình, nhanh đem lưỡi lùi về. Nghê Diệp Tâm vẫn nhắm mắt, chép chép miệng, trở mình tiếp tục ngủ.<HunhHn786>

Mộ Dung Trường Tình tức giận muốn chết, đặc biệt muốn trực tiếp đá Nghê Diệp Tâm khỏi giường, nhưng có chút không đành lòng.

Cuối cùng Mộ Dung Trường Tình trừng mắt, rốt cuộc tắt đèn nằm xuống ngủ.

Nghê Diệp Tâm căn bản không biết mình đã làm cái gì, đến nửa đêm tỉnh lại một lần, phát hiện Mộ Dung Trường Tình nằm ở bên cạnh, liền trở mình ôm lấy Mộ Dung Trường Tình tiếp tục ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Mộ Dung Trường Tình mở mắt, phát hiện Nghê Diệp Tâm giống con lười quấn lấy mình, mà lưỡi vẫn rất đau.

Thời điểm Mộ Dung Trường Tình chán nản, Nghê Diệp Tâm cọ cọ ngực hắn, nói.

“Đại hiệp, chào buổi sáng nha.”

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, sau đó mím môi rời giường đi mặc quần áo.

Nghê Diệp Tâm không hiểu ra sao, cảm giác nhất định là Mộ Dung đại hiệp tuột huyết áp, bằng không sao sáng sớm sắc mặt lại xấu như vậy.

Nghê Diệp Tâm cũng mặc quần áo, sau đó liền lôi kéo Mộ Dung Trường Tình đi ăn sáng.

Nghê Diệp Tâm gọi vài món, còn có món ngọt, như vậy có thể giúp Mộ Dung đại hiệp tăng lượng đường trong máu.

Nhưng Mộ Dung Trường Tình chỉ nhìn chằm chằm một bàn lớn thức ăn, hoàn toàn không có muốn ăn.

Trải qua một đêm lưỡi hắn không chỉ là đau, hình như còn sưng lên, vừa động liền không thoải mái.

Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình, kỳ quái hỏi.

“Đại hiệp làm sao vậy? Không phải là răng đau chứ?”

“……”

Mộ Dung Trường Tình đen mặt không nói lời nào. Một chút cũng không ăn, uống một ngụm nước cũng không uống. Nghê Diệp Tâm cảm thấy kỳ quái, nhưng Mộ Dung đại hiệp không nói lời nào, cũng không hiểu nổi.

Một bàn lớn thức ăn, Nghê Diệp Tâm ăn đến căng bụng. Sau đó hai người ra khỏi Thụy Phúc Lâu đến Bành phủ tra án.

Mộ Dung Trường Tình đi theo, cũng không có phản đối, luôn an tĩnh, không nói lời nào. Khi Nghê Diệp Tâm hỏi hắn, hắn chỉ gật gật đầu.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy có chút thấp thỏm bất an. Đêm qua đại hiệp không phải còn tốt sao? Vì sao hôm nay liền không cao hứng.

Kỳ thật…… Cũng không xem như tốt.

Nghê Diệp Tâm hồi tưởng một chút, nhớ đến ngày hôm qua mình đã đập vỡ của đại hiệp sáu trăm lượng bạc. Ngẫm lại liền đau tim nhức óc, đó đều là bạc nha.

Nhưng cũng không có biện pháp, không đập vỡ chúng, mình không phải nam nhân.

Bất quá Nghê Diệp Tâm liếc mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình lại bắt đầu chột dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.