Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 220: Chương 220: Chung trà




Nghê Diệp Tâm tránh ở trong chăn sinh hờn dỗi, Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm liền đứng dậy cáo từ. Hiện tại Hạ Uyển cũng không thấy, Hạ Hướng Thâm lập tức vội đi xử lý chuyện của Hạ Uyển.

Mộ Dung Trường Tình tiễn hai người đi, sau đó liền trở về ngồi ở mép giường, duỗi tay vỗ vỗ người trùm chăn.

Nghê Diệp Tâm không nhúc nhích, còn đang giả chết.

Mộ Dung Trường Tình lại vỗ vỗ. Nghê Diệp Tâm vẫn cứ bất động.

Nghê Diệp Tâm trốn ở trong chăn, tựa hồ nghe thấy tiếng cười của Mộ Dung đại hiệp, còn lại loại rất vui sướng. Nghê Diệp Tâm tức giận đến nghiến răng.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Vừa đúng lúc, có thể ngủ thêm chốc lát, như vậy thân thể sẽ mau khỏe.”

Nghê Diệp Tâm thật sự đã ngủ nhiều, căn bản ngủ không được nữa, ở trong chăn chốc lát đã cảm giác sắp nghẹn chết, muốn chui ra hít thở.

Ngay lúc này, có người gõ cửa.

“Cốc cốc cốc”

Tiếng gõ cửa rất nhã nhặn.

Mộ Dung Trường Tình đứng lên đi mở cửa. Nghê Diệp Tâm nhanh chóng tranh thủ đem chăn kéo xuống, hít thở không khí.

Không biết là người nào tới, bởi vì Mộ Dung Trường Tình mở cửa xong cũng không có dẫn người tiến vào. Ngược lại Mộ Dung Trường Tình đi ra ngoài, sau đó còn đóng kín cửa. Nghê Diệp Tâm căn bản nhìn không ra người tới là ai.

Bất quá hẳn không phải là Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm. Hai người họ tuy rằng nhìn ôn nhu, nhưng gõ cửa không phải âm thanh nhẹ nhàng thế này.

Nghê Diệp Tâm đảo mắt một vòng, sau đó duỗi cổ cẩn thận lắng nghe, muốn nghe xem rốt cuộc là ai. Kết quả thật sự nghe ra được, nhưng Nghê Diệp Tâm cảm thấy còn không bằng không nghe, miễn cho một bụng oán khí.

Người tới là vị đại sư huynh Thương Đình Phái. Hắn nghe nói Nghê Diệp Tâm bị bệnh, còn là bị người hạ độc nên cố ý tới thăm.

Nhưng hắn không có tiến vào. Hắn cho rằng Nghê Diệp Tâm là cô nương, hơn nữa là phu nhân của Mộ Dung Trường Tình, cho nên không có tiện tiến vào phòng.

Nghê Diệp Tâm duỗi cổ, liền nghe được đại sư huynh Thương Đình Phái hỏi “Mộ Dung phu nhân” như thế nào.

Nghê Diệp Tâm tức giận đến trợn trắng mắt.

Mộ Dung Trường Tình nghe được thì vui sướng.

Đêm qua Hạ Hướng Thâm liền đi tìm đệ tử Thương Đình Phái dò hỏi chuyện ở phòng bếp. Lúc ấy vị đại sư huynh cũng ở bên cạnh, cho nên biết được. Hắn vừa nghe Nghê Diệp Tâm bị bệnh, còn bị người ta hạ độc, liền hoảng sợ. Bất quá đêm qua thật sự là quá muộn, không có tiện tới thăm bệnh, vì thế sáng hôm nay mới lại đây.

Đại sư huynh Thương Đình Phái đứng ở ngoài cửa nói cùng Mộ Dung Trường Tình mấy câu, tặng một ít dược liệu quý sau đó liền rời đi.<HunhHn786>

Mộ Dung Trường Tình cầm một cái hộp gấm đi vào. Mở nắp đã thấy bên trong là nhân sâm, lộc nhung, Mộ Dung Trường Tình liền đặt ở trên bàn. Hắn đi trở về ngồi ở mép giường, lại vỗ vỗ lên người vừa mới trùm chăn lần nữa, nói:

“Ngủ rồi sao?”

Nghê Diệp Tâm nhô đầu ra, nói:

“Ta ngủ rồi, nhưng hiện tại bị quấy rầy nên tỉnh.”

Mộ Dung Trường Tình cười. Hắn đương nhiên biết Nghê Diệp Tâm không ngủ, chỉ cần nghe hô hấp liền biết. Nghê Diệp Tâm nhìn vẻ mặt hắn liền hiểu rõ, tức giận trợn mắt. Nghê Diệp Tâm sờ sờ trán, nói:

“Xem xem, ta hết sốt rồi. Thuốc kia thật sự quá công hiệu.”

Mộ Dung Trường Tình cũng duỗi tay sờ sờ trán Nghê Diệp Tâm, nói:

“Thật đúng là đã giảm sốt.”

Không biết là công dụng của thuốc, hay Nghê Diệp Tâm sức khỏe tốt mà bình phục tương đối mau. Khi mới vừa tỉnh lại còn có chút sốt, thế nhưng hiện tại độ ấm tương đối bình thường.

“Bất quá dù là như vậy ngươi cũng không thể xuống giường, ngươi còn cần khôi phục hoàn toàn.”

Nghê Diệp Tâm trừng mắt, nói:

“Muốn như thế nào mới gọi là khôi phục, ta đã khỏe rồi.”

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

“Sắc mặt còn chưa tốt, hơn nữa bộ dáng thoạt nhìn không có sức lực.”

Nghê Diệp Tâm là có chút toàn thân vô lực, bất quá cảm thấy đó là do mình nằm trên giường lâu quá thôi, khẳng định phải xuống giường đi tới đi lui một chút mới được.

“Ai nói ta không sức lực?”

“Vậy ngươi chứng minh đi.”

Mộ Dung Trường Tình nói, Nghê Diệp Tâm không hiểu. Kết quả liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung đại hiệp phóng đại. Hắn đột nhiên liền đè xuống dưới, sau đó hôn lên môi Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm muốn né tránh, vì sợ lây virus bệnh cho hắn, bất quá không thể né tránh. Mộ Dung Trường Tình đã thực bá đạo hôn tới, tuy rằng thực ôn nhu, nhưng lại thực vội vàng.

Nghê Diệp Tâm phản ứng chậm. Chờ khoái cảm vọt tới đỉnh đầu, Nghê Diệp Tâm cũng đã bị hôn đến cả người vô lực.

Mộ Dung Trường Tình tùy ý hôn môi, còn duỗi tay đem người kéo vào trong lòng ngực. Bàn tay to rộng vuốt ve qua lại ở eo mông, cái này làm cho thân thể Nghê Diệp Tâm nhũn ra, cảm giác một chút sức lực còn lại cũng bị hút hết.

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị hắn hôn đứt hơi. Thật lâu Mộ Dung Trường Tình mới buông tha Nghê Diệp Tâm.

Hơi thở của Mộ Dung Trường Tình phun ở bên tai Nghê Diệp Tâm, quả thực giống như là dã thú. Nghê Diệp Tâm nghe mà tim đập tăng tốc.

Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên có chút phản ứng, bất quá cũng không tính toán lăn lộn Nghê Diệp Tâm, chỉ là đem người đè ở giường, gắt gao ôm vào trong ngực.

Nghê Diệp Tâm vặn vẹo eo, hình như cọ tới vật đã cứng rắn kia. Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, lại đem người ôm sát một ít, nói:

“Đừng lộn xộn, thành thật đi.”

“Không phải... Tay đại hiệp đặt ở phía dưới eo... Hơn nữa ôm ta thật chặt, muốn ta nghẹt thở à.... Ta sắp đứt hơi chết.”

Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ thở dài, nói:

“Ai kêu ngươi luôn khiến cho ta lo lắng? Không ôm ngươi sao được?”

Nghê Diệp Tâm nhịn không được cười ra tiếng, nói:

“Đại hiệp đúng là ngày càng thích lải nhải nha.”

Mộ Dung Trường Tình tức giận cắn thùy tai đối phương, nghe được Nghê Diệp Tâm hô đau mới nhẹ nhàng nhả ra, nói:

“Đêm qua, ngươi làm ta sợ hãi.”

“Cũng không thể trách ta nha.”

Mộ Dung Trường Tình lại thở dài, nói:

“Là trách ta.”

Nghê Diệp Tâm lại đưa tay tới vỗ vỗ đầu Mộ Dung Trường, nói:

“Đại hiệp ngoan, đương nhiên cũng không thể trách đại hiệp. Đừng suy nghĩ bậy bạ nữa.”

Nghê Diệp Tâm biết hắn chiếu cố mình cả đêm không chợp mắt, cho nên hôn môi Mộ Dung Trường Tình một cái vang dội.

“Chụt”

Thêm một cái ở trên má trái, một cái má phải.

“Chụt”

“Chụt”

Mộ Dung Trường Tình duỗi tay chà chà gương mặt, nói:

“Đều là nước miếng.”

“Lại ghét bỏ ta.”

Nghê Diệp Tâm tức giận thiếu chút nữa dậm chân.

Nghê Diệp Tâm đã khỏe hơn, nhưng bị Mộ Dung Trường Tình bắt nằm trên giường cả buổi sáng. Nghê Diệp Tâm ôm chăn lăn qua lăn lại, lăn đến Mộ Dung Trường Tình hoa mắt.

Giữa trưa, sau khi ăn cơm, Nghê Diệp Tâm lại uống một chén thuốc, lúc này mới được Mộ Dung Trường Tình cho xuống giường.

Nằm lâu, khi bước xuống giường Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa liền quỳ chân, cảm giác choáng váng đứng không vững.

Mộ Dung Trường Tình giúp Nghê Diệp Tâm mặc quần áo, đặc biệt khoác rất nhiều lớp. Nghê Diệp Tâm thực bất đắc dĩ, cảm giác Mộ Dung đại hiệp muốn đem mình bọc thành quả cầu. Lại nhịn không được cảm thán mình mang theo nhiều quần áo, sớm biết rằng thế này sẽ mang ít một chút.

Nghê Diệp Tâm khoác hai kiện áo choàng. Cái áo choàng lông ngoài cùng của Mộ Dung Trường Tình cơ hồ che khuất mặt Nghê Diệp Tâm.

“Nóng quá.”

Mộ Dung Trường Tình đang cột dây lưng, nói:

“Đi ra ngoài thì không nóng. Ngươi không phải một hai muốn đi ra ngoài một chút sao, bên ngoài hôm nay tương đối lạnh.”

Nghê Diệp Tâm nhìn ánh nắng sáng lạn ngoài cửa sổ, thật không tin lời Mộ Dung Trường Tình nói. Nắng tốt như vậy, như thế nào sẽ lạnh. Bất quá Nghê Diệp Tâm vì muốn được ra cửa, vẫn làm theo ý Mộ Dung Trường Tình đem chính mình bọc thành một quả cầu.

Mộ Dung Trường Tình mặc xong quần áo, sau đó đem người ôm vào trong ngực, nói:

“Bộ dáng này ôm cũng không tồi.”

“Được rồi, được rồi, đi mau thôi!”

Nghê Diệp Tâm thúc giục. Mộ Dung Trường Tình nửa ôm nửa dìu mang theo Nghê Diệp Tâm đi ra cửa.

Bên ngoài mặt trời lên cao, mùa đông có ánh nắng chói chang như thế này đúng là khó có được. Tuy rằng có gió, bất quá Nghê Diệp Tâm mặc dày cộp căn bản không cảm giác được lạnh.

Nghê Diệp Tâm nói là muốn đi ra ngoài dạo quanh, kỳ thật là muốn đi đến chỗ Hạ Uyển coi một chút.

Lúc này đệ tử Vô Danh Sơn Trang đều rất bận rộn, vội vã đi tới đi lui, đương nhiên đều là vì chuyện tìm Hạ Uyển. Hạ Uyển mất tích, hơn nữa mất tích thời gian lâu như vậy, trên dưới Vô Danh Sơn Trang đều đi tìm, lại tìm không thấy người.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi đến chỗ ở của Hạ Uyển liền thấy được Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm.

Mộ Dung Dục nhướng mày, nói:

“Ngươi sao lại xuống giường?”

“Ta khỏe rồi!”

Mộ Dung Dục nhìn Nghê Diệp Tâm tròn vo giống như quả cầu cười nói:

“Ngươi như vậy đi tới đây cũng khá vất vả.”

Đúng là không có sai. Nghê Diệp Tâm rất muốn chửi thề.

Em gái quần áo, nặng muốn chết, sắp đè ta bẹp trên nền đất rồi!

Mộ Dung Trường Tình hỏi:

“Người tìm được rồi chưa?”

Hạ Hướng Thâm lắc đầu, nói:

“Trong sơn trang đều lục soát qua, nhưng không có. Đã phái người đến sau núi lục soát, nhưng trước mắt còn chưa có tin tức.”

Nghê Diệp Tâm chỉ chỉ trong phòng, nói:

“Ta có thể đi vào nhìn không?”

Hạ Hướng Thâm gật gật đầu, nói:

“Cùng ta vào.”

Bọn họ đi vào trong phòng Hạ Uyển. Bên trong thực ngăn nắp, vừa thấy là biết chỗ của cô nương ở.

Nghê Diệp Tâm đi vào nhìn một vòng. Đồ đạc trong phòng cũng chưa động qua, vẫn còn nguyên bộ dáng. Giường đệm ngay ngắn chỉnh tề, chăn cũng không có lung tung rối loạn, gọn gàng ngăn nắp.

Trên bàn có hai cái chung đã bị mở ra. Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua thấy cả hai cái bên trong đều có nước trà. Trong đó một cái tuy rằng đã cạn, nhưng ở đế có tí trà, hẳn là đã từng dùng qua. Một cái khác còn nửa chung nước trà ở bên trong. Hai cái chung để rất gần nhau. Ấm trà đã nguội lạnh, nhưng nước bên trong vẫn còn rất nhiều.

Nghê Diệp Tâm mở nắp ấm trà ra nhìn nhìn, sau đó lại bưng cái chung lên nhìn nhìn.

Khi Nghê Diệp Tâm định rót trà trong chung vào ấm thì đột nhiên có đệ tử vội vã chạy vào. Đệ tử nhìn thấy Hạ Hướng Thâm, nhanh chóng nói:

“Minh Chủ, tìm được Hạ Uyển sư cô rồi!”

Hạ Hướng Thâm lập tức nói:

“Nàng ở nơi nào?”

“Hạ Uyển sư cô ở sau núi, thời điểm mấy sư huynh đi sau núi tìm đã nhìn thấy. Hiện tại Hạ Uyển sư cô cùng mấy vị sư huynh đang trên đường trở về nơi này.”

“Ở sau núi?”

Mộ Dung Dục sửng sốt.

Thì ra Hạ Uyển không phải mất tích, mà là một mình chạy đến sau núi?

Hạ Uyển thực mau đã về tới, trên mặt có chút tức giận. Nhìn thấy một đám người tụ tập ở trong phòng của mình, Hạ Uyển không cao hứng nói:

“Đại Minh Chủ, các ngươi làm gì ở đây vậy?”

“Sư muội có khả năng không biết, đêm qua Nghê Diệp Tâm bị người ta hạ độc trong thuốc. Người làm ở phòng bếp nói khi đó chỉ có vài người ra vào phòng bếp, trong đó có sư muội. Cho nên chúng ta muốn đến hỏi sư muội một chút. Nhưng trùng hợp là sư muội đột nhiên mất tích. Gần đây Vô Danh Sơn Trang không yên ổn, Bát sư thúc cũng thực lo lắng cho sư muội, nên chúng ta mới triệu tập mọi người cùng đi tìm kiếm sư muội.”

Hạ Uyển nghe xong, đôi mắt cũng trợn tròn, nói:

“Ngươi…… Ý của ngươi nói ta là người hạ độc?”

“Ai u, không phải ngươi thì còn có thể là ai!”

Đột nhiên lại có người đi vào. Chính là vị phu nhân của Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm. Hạ phu nhân cười lạnh đi vào nói:

“Hạ Uyển, ngươi còn dám làm bộ làm tịch. Đầu tiên là giết phu quân, rồi giết biểu muội của ta. Sau đó tìm mọi cách hãm hại, nói là ta giết bọn họ. Lúc này có người tới tra án, ngươi sợ sự tình bại lộ cho nên lại muốn trừ cỏ tận gốc, hạ độc hại người, chuyện như vậy cũng làm được. Ngươi nói thật ra đi, ngươi đột nhiên mất tích, là đi làm cái gì? Chẳng lẽ lại nghĩ cách hại người!”

“Ngươi! Ngươi ngậm máu phun người!”

Hạ Uyển đã không có trấn định như ngày thường.

“Tuyệt đối là ngươi, là ngươi làm chuyện đó! Ngươi còn muốn vu oan hãm hại ta. Ta không có giết người. Phu quân thích ta như vậy, ta vì cái gì muốn giết người? Hơn nữa ta cũng không phải tự mình rời đi, ta là bị người ta mang đi. Đêm qua, ta đột nhiên nghe được trong phòng có động tĩnh, sau đó bị đánh bất tỉnh. Khi ta tỉnh lại đã thấy mình ở sau núi. Nơi đó không có người nào. Ta đi thật lâu mới tìm được đường, kết quả liền gặp mấy đệ tử, nên đi theo bọn họ về. Ta là bị bắt cóc.”

Hạ Uyển thực kích động, một hơi nói rất nhiều.

Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm chết tựa hồ có quan hệ cùng Hạ Uyển. Chén thuốc có độc của Nghê Diệp Tâm kia cũng có thể cùng Hạ Uyển có quan hệ. Hạ Uyển có hiềm nghi rất lớn. Hôm nay nàng đột nhiên mất tích, làm mọi người không thể không hoài nghi nàng.

Nhưng Hạ Uyển lại đột nhiên xuất hiện, còn nói mình kỳ thật là bị bắt cóc đi, căn bản không biết đã xảy ra sự tình gì, còn bị ném ở sau núi.

Hạ phu nhân tất nhiên không tin, cười lạnh nói:

“Hạ Uyển, ngươi cho rằng chúng ta đều là ngốc hả? Có người bắt cóc ngươi đi? Sau đó đem ngươi ném ở sau núi, để cho sói ăn? Sao sói không ăn ngươi? Ngươi nhìn ngươi đi, rất lành lặn, cả một sợi tóc cũng không có thiếu. Ngươi đừng nói với ta là người kia tìm ngươi đùa giỡn, đem ngươi ném tới sau núi, sau đó liền rời đi. Vậy ngươi nói đi, người bắt cóc ngươi là ai?”

“Ta……”

Hạ Uyển nói không nên lời.

“Ta căn bản không thấy được diện mạo. Người kia trực tiếp đánh ta hôn mê. Ta tỉnh lại đã ở sau núi. Người nào cũng không thấy được. Ngươi hùng hổ doạ người như thế, khẳng định là ngươi sai người đem ta đi có phải hay không? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Để cho người khác ngộ nhận ta là hung thủ? Ngươi đang cố gây sự có phải hay không?”

“Hạ Uyển, hiện tại tất cả mọi người đều biết ngươi là cái dạng người gì. Ngươi còn muốn hãm hại ta, muốn cắn ngược một cái à?”

“Ta thật sự không biết sao lại thế này!”

“A đúng rồi, trong phòng còn có hai chung trà, người sáng suốt vừa thấy liền biết ngươi tuyệt đối không phải bị bắt cóc. Nói không chừng có người tới tìm ngươi, sau đó các ngươi mưu toan đào tẩu, nhưng phát hiện không có khả năng thoát cho nên ngươi lại quay về, còn nghĩ ra cách giả vô tội.”

Hạ Uyển tức giận trợn trắng mắt, nói:

“Ngươi ở chỗ này nói càn. Ngươi nói ta giết người, vậy ngươi lấy ra chứng cứ đi. Dựa vào cái gì vô duyên vô cớ đổ tội cho ta.”

“Lúc trước ngươi có lấy ra chứng cứ sao? Ngươi cũng đã vu khống ta?”

Hạ phu nhân cười nói.

Nghê Diệp Tâm đau đầu vì bị làm ồn ào. Hai nữ nhân kia giống như là hai con chim thi hót, nói liên tục, hoàn toàn không ngừng nghỉ.

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn các nàng một cái, sau đó nói:

“Nơi này quá ồn, chúng ta trở về thôi.”

“Chờ một chút, ta có lời muốn hỏi Hạ Uyển.”

Nghê Diệp Tâm lại hỏi:

“Hạ Uyển, ngươi đêm qua tự mình chạy đến phòng bếp làm cái gì?”

Hạ Uyển cười lạnh nói:

“Các ngươi thông đồng với nhau, ta nói cho các ngươi nghe làm gì.”

“Nếu ngươi không nói thì không có khả năng rửa sạch hiềm nghi.”

Hạ Uyển càng cười lạnh, nói:

“Ta nói cũng sẽ không có người tin tưởng.”

Nghê Diệp Tâm chỉ vào hai cái chung trên bàn, nói:

“Ta tin tưởng ngươi không có tiếp đãi vị khách nào cả. Hai cái chung trà này không phải do ngươi mở ra. Hẳn là người bắt cóc ngươi làm ra.”

Hạ Uyển sửng sốt, nói:

“Chính xác không phải ta làm. Đêm qua ta không có uống trà.”

“Ta vừa rồi đã nhìn qua, ấm trà còn đầy. Hơn nữa trong một chung còn nước trà gần nửa. Đổ trà trong chung vào lại ấm cũng đã gần đầy như cũ. Nhưng một cái chung khác chỉ có tí trà ở đáy, chứng minh nước trà trong cái chung này cũng chỉ bị rót qua. Có người cố ý tạo ra chứng cứ Hạ Uyển tiếp đãi khách ở trong phòng. Nhưng là biến khéo thành vụng.”

Hạ phu nhân lạnh lùng nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:

“Ngươi không phải chính là đồng bọn của Hạ Uyển chứ? Ở chỗ này càn quấy nói giúp nàng. Ta sao nghe không hiểu ngươi nói cái gì.”

Nghê Diệp Tâm cười, nói:

“Người sáng suốt đều có thể hiểu ra, ta đã nói rất rõ ràng. Người nghe không hiểu là vì ngốc, sao trách ta?”

“Ngươi!”

Hạ phu nhân tức giận trừng mắt. Nghê Diệp Tâm nói tiếp.

“Là có người từ trong ấm trà rót ra nửa chung nước. Sau đó lại mở một cái chung khác, nhưng cũng không có đổ trà trong ấm vào cái chung thứ hai, mà là tùy tay đem nước trong cái chung thứ nhất rót vào cái chung thứ hai. Bộ dáng này thoạt nhìn thật giống như là có người uống xong một trong cái hai chung trà rồi. Phía dưới đáy chung còn một ít trà, mà một cái khác lại còn nửa chung nước. Nhưng người kia lại không để ý lượng nước trong ấm trà vốn dĩ có bao nhiêu. Có ai chiêu đãi khách lại đem trà của chính mình rót cho khách sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.