Edit & Beta: Trường Ca (Đào Hoa Cư)
Mộ Dung Trường Tình theo bản năng vươn tay lau cổ, vẻ mặt đen thùi như muốn đập Nghê Diệp Tâm một cái chết tươi.
Cổ và lỗ tai của y rất sợ ngứa, bị Nghê Diệp Tâm thổi một hơi, cảm giác trên da nổi lên mấy hạt nho nhỏ (ý là nổi da gà ấy), cảm giác đó thật lâu cũng không thể tản đi.
Nghê Diệp Tâm thổi xong liền nhảy ra thật xa, chỉ sợ Mộ Dung Trường Tình thật sự đập hắn thành giấy dán tường nọ kia.
Mộ Dung Trường Tình âm trầm nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm, không lên tiếng, sắc mặt lại biến đổi trong nháy mắt, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu ngươi nói như vậy, ta cũng không ngại thử một lần.”
“Cái gì?” Nghê Diệp Tâm sững sờ, trong đầu nhất thời dính đặc lại như tương hồ, nói: “Thử cái gì?”
Mộ Dung Trường Tình hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ đần độn của hắn, đi về phía trước hai bước, khóe miệng còn mang theo nụ cười, nói: “Tất nhiên là thử xem sở trường sở trường của ngươi rồi.”
Mộ Dung Trường Tình tiến về phía trước như vậy, Nghê Diệp Tâm theo bản năng lui về sau một bước, nhưng rất không khéo, hắn đụng phải cái bàn phía sau, không còn đường lui.
Nụ cười của Mộ Dung đại hiệp thật sự là quá đẹp, Nghê Diệp Tâm vội lắc lắc đầu, thầm nhủ mình không thể bị sắc đẹp mê hoặc, bởi vì như vậy rất nguy hiểm, Mộ Dung đại hiệp cười tuyệt đối không có ý tốt a.
Nghê Diệp Tâm thấy y còn đang đi về phía mình, lập tức xoay người lại đi vòng qua bàn, trốn ở phía sau bàn tròn, duy trì khoảng cách một cái bàn với Mộ Dung Trường Tình, nói: “Chờ đã, đại hiệp, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, đừng lại gần đây.”
“A…” Mộ Dung Trường Tình trầm thấp cười một tiếng, đứng ngay trước bàn, ôm hai cánh tay, nói: “Không phải vừa nãy ngươi nói muốn làm ấm giường cho ta sao?”
“Lời này mặc dù là do ta nói…” Da đầu Nghê Diệp Tâm đã thấy hơi tê, nói: “Nhưng mà ta nghĩ, suy nghĩ của chúng ta hẳn có sai lệch.”
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, muốn vòng qua bàn.
Nghê Diệp Tâm thấy vậy, mãnh liệt cảnh giác, bắt đầu đi lòng vòng quanh bàn, Mộ Dung Trường Tình đi một bước hắn đi một bước, luôn duy trì một khoảng cách nhất định.
Mộ Dung Trường Tình thiếu kiên nhẫn “Chậc” một tiếng, nói: “Ngươi cứ đi một bước thử xem, ta sẽ khiến ngươi chết rất thảm.”
Nghê Diệp Tâm mới không muốn dừng lại, nói: “Không được, ta dừng lại mới chết rất thảm. Mộ Dung đại hiệp, lúc nãy ta đùa với ngươi chút thôi, ngươi đừng coi là thật.”
“A ——” Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, không nói gì, bất quá bỗng nhiên ra tay nhanh như chớp.
Vóc người Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không có gì để chê, rắn rỏi cao gầy nhưng lại không gầy yếu, không chỉ có đôi chân thon dài mà cánh tay cũng không ngắn.
Nghê Diệp Tâm chỉ lo đi lòng vòng quanh bàn, kết quả vẫn bị cánh tay Mộ Dung Trường Tình đưa qua nắm lấy cần cổ.
Nghê Diệp Tâm: “…”
Mộ Dung Trường Tình nắm chặt cổ của hắn, cánh tay hơi dùng lực nhấc lên, liền kéo Nghê Diệp Tâm đang trốn sau bàn tròn lại gần.
Nghê Diệp Tâm hô to một tiếng, nói: “Đại hiệp tha mạng, khụ khụ, ta sắp bị ghìm chết rồi.”
Mộ Dung Trường Tình nhấc hắn như lên nhấc một con gà con, sau đó ném lên trên giường.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy trời đất quay cuồng, phía sau lưng đập lên ván giường, rất cứng rắn. Nghê Diệp Tâm vội vã muốn bò dậy, kết quả bàn tay vừa đặt lên giường, liền sờ đến một thứ gì đó lành lạnh trơn tuột.
“A…”
Nghê Diệp Tâm sợ hết hồn, vội vàng nhảy dựng lên, vén chăn lên nhìn, thì ra là Ngọc Mễ đáng chết. Ngọc Mễ thế nhưng lại làm ổ trong chăn của Mộ Dung Trường Tình, không biết có phải là đang ngủ hay không, nhưng lúc này bị Nghê Diệp Tâm đè lên liền tỉnh dậy, đang phun lưỡi nhìn Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm nói: “Đại hiệp, tại sao Ngọc Mễ lại ở trên giường ngươi, khẩu vị của người cũng quá nặng rồi!”
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, đứng bên giường từ trên cao nhìn xuống, nhìn hắn nói rằng: “Bây giờ ta muốn đi dùng cơm, ngươi tốt nhất nên ở đây làm ấm giường cho ta, Ngọc Mễ sẽ trông chừng ngươi. Đến lúc ta trở về, nếu như không nhìn thấy ngươi, ta sẽ trừng phạt ngươi cho thật tốt.”
Nghê Diệp Tâm: “…”
Đại hiệp nói dễ khiến người ta liên tưởng, Nghê Diệp Tâm biết “Trừng phạt” mà Mộ Dung Trường Tình nói tới tuyệt đối không phải là “Trừng phạt” mà mình đang nghĩ, nhưng hắn vẫn nhịn không được não bổ một vài thứ đen tối, mấy thứ đó tuyệt đối không thể để Mộ Dung đại hiệp biết được.
Nghê Diệp Tâm muốn từ trên giường bò dậy, nhưng Ngọc Mễ lập tức phun lưỡi “Tê tê” bò tới, chặn trước mặt hắn không cho hắn xuống giường.
Mộ Dung Trường Tình thoả mãn cười một tiếng, quay người muốn rời đi.
Nghê Diệp Tâm vội vàng hô to, nói: “Đại hiệp đừng đi! Chờ chút! Đại hiệp ta sai rồi…”
“Kẹt kẹt…”
“Bộp!”
Cửa phòng vừa mở ra lập tức đóng lại, Mộ Dung Trường Tình không quay đầu lại rời đi.
Nghê Diệp Tâm: “…”
“Tê —— “
Nghê Diệp Tâm nhìn Ngọc Mễ đang mắt to trừng mắt nhỏvới mình, nhất thời khóc không ra nước mắt, nhưng mình dù có muốn khóc lóc cũng phải làm xong.
Chỉ là Mộ Dung đại hiệp càng ngày càng không đùa được, Nghê Diệp Tâm cảm thấy hình hư đại hiệp đã có miễn dịch với hắn…
Lỗ tai của Mộ Dung Trường Tình rất thính, đóng cửa lại vẫn còn nghe được âm thanh Nghê Diệp Tâm la to xin tha.
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên tâm tình rất tốt, bật cười ra tiếng, rồi đi ra ngoài viện.
Mộ Dung Trường Tình đang định ra khỏi viện, bỗng nhiên nhìn thấy mấy người đang chuẩn bị tiến vào viện.
Mấy thị vệ đem một nam nhân bảo hộ ở chính giữa, nam nhân kia tất nhiên là Kính vương Triệu Nguyên Kính.
Triệu Nguyên Kính dáng vẻ trầm ổn, thoạt nhìn rất dễ gần, kỳ thực là một con hổ mang mặt cười rất đa mưu túc trí, nhưng lúc hắn nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình rõ ràng đã giật mình sửng sốt một hồi.
Mộ Dung Trường Tình chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, rồi mắt nhìn thẳng muốn đi ra ngoài.
Triệu Nguyên Kính nhanh chóng chặn đường y, nói rằng: “Vị công tử này, ngươi nhưng mang họ Mộ Dung?”
Mộ Dung Trường Tình dừng bước, ánh mắt vẫn rất thản nhiên, quét mắt nhìn mặt hắn một lần, thái độ cũng không thân thiện.
Triệu Nguyên Kính ngược lại rất hòa ái, nói: “Ta không có ác ý, chỉ là dung mạo ngươi rất giống một vị cố nhân của ta, cho nên…”
Một Dung Trường Tình cắt ngang lời hắn: “Phải thì thế nào, không phải thì lại làm sao?”
Triệu Nguyên Kính nghe y nói vậy, lập tức sững sờ, cả nửa ngày vẫn không nói được gì.
Quả thật trong mắt Triệu Nguyên Kính, dung mạo Mộ Dung Trường Tình rất giống một vị cố nhân của hắn, thời điểm nhìn thấy y, Triệu Nguyên Kính như đang nhìn thấy Mộ Dung Yển năm đó.
Dáng vẻ chỉ có năm, sáu phần tương tự, thế nhưng khí chất và tác phong hành sự thật sự rất giống, cảm giác vừa lạnh lùng vừa xa cách kia, giống y như đúc Mộ Dung Yển năm ấy.
Nhưng cũng như Mộ Dung Trường Tình đã nói, Mộ Dung Yển đã chết rất nhiều năm, trong thời gian này Triệu Nguyên Kính hoàn toàn không biết hắn đã từng có một đứa con trai, càng không biết tung tích của con trai hắn.
Triệu Nguyên Kính chỉ cảm thấy Mộ Dung Trường Tình rất giống hắn, mà căn bản không thể nào xác nhận, Mộ Dung Trường Tình chính là con trai của Mộ Dung Yển.
Có lẽ Mộ Dung Trường Tình và Mộ Dung Yển vốn không có quan hệ gì, chỉ là trùng hợp đơn thuần…
Triệu Nguyên Kính hoảng hốt một hồi, rất nhanh phản ứng lại, cười nhẹ nói: “Là ta sai lầm.”
Mộ Dung Trường Tình không nói gì nữa, nghiêng người đi qua.
Triệu Nguyên Kính quay đầu lại nhìn lướt qua bóng lưng y, không đuổi theo nữa, cất bước đi vào trong khách viện.
Triệu Nguyên Kính vừa vào sân, tức khắc có một thị vệ vội vàng tiến vào, nói rằng: “Chủ tử…”
“Thế nào? Đã bắt được người kia chưa?” Triệu Nguyên Kính nói.
Thị vệ nói: “Ty chức vô năng.”
Triệu Nguyên Kính khoát tay áo một cái, thoạt nhìn có chút phiền lòng, nói: “Thôi, võ công người kia sâu không lường được, bản vương cũng không có hi vọng gì.”
Ngay lúc nãy, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi nghe trộm, cuối cùng y bỗng nhiên mang hắn đi, Mộ Dung Trường Tình nói có một cao thủ đột nhiên xuất hiện, cho nên không thể không mang Nghê Diệp Tâm rời đi.
Người kia là ai y không biết, Triệu Nguyên Kính cũng không biết.
Triệu Nguyên Kính nghĩ mình còn nợ hai huynh muội Mộ Dung Yển và Mộ Dung Di, nên muốn nhận Phùng Thiên và Phùng Cố làm con nuôi, đưa bọn họ rời khỏi nơi thương tâm. Như vậy lúc trở về Kính vương phủ, bệnh của Phùng Thiên cũng có thể tĩnh dưỡng, trị liệu thật tốt.
Vừa nhắc tới Phùng Thiên, Phùng Cố tất nhiên là không có lý do cự tuyệt, lập tức đồng ý.
Bệnh căn của Phùng Thiên đã có từ rất lâu trước kia. Lần đó Phùng Cố biết được nguyên nhân cái chết của mẫu thân, lập tức chạy đi như phát điên, hắn không muốn trở về Phùng gia, nhưng cũng không biết mình có thể đi đâu, vẫn là ca ca tìm ra hắn, nhưng hắn không muốn trở lại cùng ca ca.
Hai người ở bên ngoài rất lâu, khí trời cực lạnh, Phùng Cố thống khổ ngủ thiếp đi, ca ca khoác y phục lên người hắn, giữ ấm cho hắn, kết quả lại bị bệnh nặng.
Phùng Cố vẫn luôn biết, trên đời này ngoại trừ ca ca, mình đã không còn người thân nào nữa. Lúc biết được phụ thân hại chết mẫu thân như thế nào, Phùng Cố tựa như đã tuyệt vọng với hết thảy tình cảm, hắn không còn tin tưởng những thứ đó. Nhưng hắn chỉ chưa bao giờ tuyệt vọng với Phùng Thiên, thậm chí là cố chấp tin tưởng, cho nên đối với chuyện của Phùng Thiên Phùng Cố đều rất quan tâm.
Ngay lúc bọn họ thương lượng xong việc đi theo Kính vương rời khỏi nơi này, đột nhiên nghe thấy tiếng của thị vệ bên ngoài, nói là có thích khách.
Triệu Nguyên Kính đi ra kiểm tra tình huống, liền thấy trên đất có một mảnh lá cây rơi xuống, không biết là lá cây gì, lá cây hơn to, thoạt trông có phần kỳ quái. Nhưng không chỉ có thứ này kỳ quái, trên lá cây thế nhưng có khắc Xà Văn đồ đằng, có chút nguệch ngoạc, hẳn là vừa được khắc lên, lá cây vẫn còn tươi mới.
Có người đột nhiên đến nơi này, để lại một mảnh lá cây khắc Xà Văn đồ đằng, sau đó rời đi.
Triệu Nguyên Kính lấy ra lá cây kia từ trong ống tay áo, quan sát một hồi, lúc này lá cây đã bắt đầu héo đi, qua không bao lâu nữa, chỉ sợ Xà Văn đồ đằng bên trên sẽ bị biến dạng.
Triệu Nguyên Kính bỗng nhiên bóp nát lá cây, ném xuống đất, rồi trở về phòng mình.
Mộ Dung Trường Tình xuất môn đi một vòng, lúc này sắc trời đã tối đen, bên ngoài căn bản không có cửa hàng nào mở cửa, đừng nói tới việc mua chút đồ ăn.
Cuối cùng Mộ Dung Trường Tình vẫn trở về Phùng gia, ở Phùng gia dùng bữa ăn khuya.
Dùng bữa xong, Mộ Dung Trường Tình ngồi trước bàn suy nghĩ một lát, Nghê Diệp Tâm cũng không dễ chịu, đi tra án mấy ngày nay, chỉ sợ không có ngày nào ăn ngon được, chẳng trách tuy rằng thân hình cao nhưng lại rất gầy yếu.
Mộ Dung Trường Tình đứng lên, tiện tay cầm một cái bánh bao rồi trở về.
Lúc Mộ Dung Trường Tình trở về, trong viện đã yên lặng.
Phùng gia đã giải quyết xong, Phùng gia dường như trở nên tàn lụi mà suy bại, yên lặng đến không có chút âm thanh nào, giống như đang hồi tưởng câu chuyện cũ thê lương đã bị cất giấu từ lâu.
Mộ Dung Trường Tình trở về viện, đẩy ra cửa phòng mình, bên trong đen như mực, không có chút tiếng động.
Mộ Dung Trường Tình hơi buồn bực, lẽ nào Nghê Diệp Tâm đã về phòng rồi?
Y cẩn thận nhìn lại, liền thấy trên giường có một bóng đen, chắc chắn là Nghê Diệp Tâm rồi.
Sau đó Mộ Dung đại hiệp cẩn thận lắng nghe, lại nghe được tiếng hít thở bình ổn đều đều…
Nghê Diệp Tâm cư nhiên ngủ trên giường của y!
Mộ Dung Trường Tình tức giận đến đen mặt, nhìn lại cái nữa, Ngọc Mễ không xứng chức cũng đang ngủ.
Mộ Dung Trường Tình vung tay lên, nến trong phòng liền được đốt sáng lên. Dường như tia sáng khiến Nghê Diệp Tâm ngủ không thoải mái, nhíu nhíu mày, hừ một tiếng trong cổ họng, trở mình, nằm ngang ngủ tiếp…
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Mộ Dung Trường Tình đi tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống Nghê Diệp Tâm, nhưng Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không biết nguy hiểm sắp tới, còn ngủ rất say.
Mộ Dung Trường Tình muốn nhấc hắn lên, ném xuống dưới giường, nhưng vừa giơ tay lên liền buông xuống, cuối cùng nhất thời mềm lòng không ném người xuống.
Y quan sát khuôn mặt Nghê Diệp Tâm vài lần, rồi bỗng nhiên thẩy thẩy bánh bao lớn trong tay, để bánh bao nóng hổi lên trên trán Nghê Diệp Tâm.
Đoan đoan chính chính, ổn ổn đương đương.
(Đoan đoan chính chính: Chỉ tư thế ngồi ngay ngắn, không nghiêng lệch)
(Ổn ổn đương đương: Chỉ sự ổn định, hay sự nắm chắc đối với việc làm của mình)