Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 154: Chương 154: Hỗ trợ điều tra




Cố Cửu không nói chuyện.

Mộ Dung Trường Tình lập tức liền đứng lên, như muốn lập tức đi gặp Bành đại nhân.

“Chờ một chút!”

Triệu Mục bỗng nhiên đứng lên, nói:

“Cố Cửu độc trên người……”

Cố Cửu nghe được Triệu Mục nói cái này, thân thể có chút cứng đờ. Hắn đã khôi phục ký ức, tất nhiên biết mình trúng độc.

Mộ Dung Trường Tình xoay người lại, từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ, nói:

“Độc này ta giải không được, nhưng mà cứ mười ngày uống một viên thuốc này là có thể áp chế độc tố không phát tác.”

Nghê Diệp Tâm lập tức duỗi tay đoạt cái bình, mở nút nhìn thoáng qua, sau đó nhẹ nhàng thở ra, mới đem bình nhỏ đưa cho Triệu Mục.

Mộ Dung Trường Tình có chút buồn cười, liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm bị hắn nhìn mà dựng tóc gáy. Sau khi đưa thuốc xong, Nghê Diệp Tâm liền kéo Mộ Dung Trường Tình đi ra ngoài.

“Ai bảo mấy cái bình nhỏ mà đại hiệp mang theo đều có bộ dáng như nhau.”

Mộ Dung Trường Tình cười, lại lấy ra một cái bình nhỏ khác, nói:

“Đây là cái bình mà ta để dành cho ngươi dùng, yên tâm đi ta sẽ không cho người khác.”

Nghê Diệp Tâm lập tức liền đỏ mặt, duỗi tay muốn cướp bình xuân dược ba trăm lượng bạc kia.

“Đưa cho ta!”

Nhưng Mộ Dung Trường Tình lập tức liền cất vào, còn thuận tay ôm Nghê Diệp Tâm, sau đó vỗ mông một cái.

“Đừng nóng vội, chờ có thời gian ta cho ngươi dùng.”

Mặt Nghê Diệp Tâm tức khắc muốn nhỏ máu.

“Phi, ai muốn đồ vật kia. Ta muốn lấy để dẫm nát!”

Mộ Dung Trường Tình chỉ cười, ý tứ giống như Nghê Diệp Tâm khẩu thị tâm phi.

Ở Khai Phong có người tổ chức mừng đại thọ bảy mươi, cũng không phải bí mật. Đại thọ của phụ thân Binh Bộ Thị Lang nghe nói là yến tiệc rất lớn, còn kéo dài tới ba ngày. Bành phủ đã có không ít người tới bái phỏng.

Nghê Diệp Tâm hỏi thăm một chút, sau đó liền mang theo Mộ Dung Trường Tình đến Bành phủ.

Ở bên ngoài là có thể nhìn ra cảnh náo nhiệt. Ở cổng lớn gia đinh rất nhiều, xe ngựa chở lễ vật dừng lại ở ngoài, sau đó được gia đinh đón đi vào.

Nghê Diệp Tâm vừa thấy liền nhịn không được chà xát cằm.

“Chúng ta phải vào như thế nào?”

“Trực tiếp bay qua tường mà vào.”

“Thô tục.”

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn mua một phần lễ vật đi vào mừng thọ?”

Nghê Diệp Tâm trợn trắng.

“Ta là một Giáo úy lục phẩm, đi mừng thọ phụ thân Binh Bộ Thị Lang đại nhân, gia đinh vừa nghe liền không cho ta đi vào.”

Mộ Dung Trường Tình nhịn không được cười, nói:

“Không phải ngươi thích diễu võ dương oai sao?”

Lúc trước có thể dùng phẩm cấp đè ép người khác tỏ ra uy phong. Nhưng mà trở về Khai Phong, Nghê Diệp Tâm đương nhiên không có biện pháp diễu võ dương oai.

“Không bằng chúng ta trở lại Kính vương phủ đi?”

“Làm cái gì?”

“ Cố Cửu có quan hệ với Xà Văn Đồ Đằng, đương nhiên phải nhờ Triệu Mục tương trợ. Hắn là đại công tử Kính Vương phủ, tùy tiện cầm chút lễ vật ai dám không cho hắn vào?”

Triệu Mục vừa mới tiễn Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi, đảo mắt đã thấy hai người trở lại, làm Triệu Mục có chút bất đắc dĩ.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng nói rõ chuyện cùng Triệu Mục, Triệu Mục nhìn Cố Cửu một cái, nói:

“Ta đã biết.”

Không chỉ vì Cố Cửu, Triệu Mục cũng muốn biết rõ ràng chuyện này, tất nhiên sẽ đi hỗ trợ.

Triệu Mục thay đổi quần áo, sau đó lệnh người hầu lấy vài thứ gói lại làm quà, liền cùng Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình đi ra cửa.

“Chờ một chút, ta muốn cùng đi.”

“Không cần, thân thể ngươi không thoải mái, ở trong phòng nghỉ ngơi, ta đi được rồi.”

Cố Cửu chính là không yên tâm.

Nghê Diệp Tâm nhìn bọn họ nói:

“Cho Cố Cửu đi theo đi. Hắn ở chỗ này một mình, cũng không an toàn.”

Triệu Mục vừa nghe liền do dự, cuối cùng gật gật, đồng ý cho Cố Cửu cùng đi.

Đến Bành phủ.

Gia đinh thấy người đến là Triệu Mục liền sửng sốt. Tuy rằng Triệu Mục không là nhân vật phô trương, nhưng ở Khai Phong ai không biết đại công tử Kính Vương phủ. Gia đinh nhanh chân đón Triệu Mục vào, nhìn thấy Triệu Mục còn cầm lễ vật, quả thực chính là cúi đầu khom lưng.

“Xin mời đại công tử bên này. Đại thiếu gia vào trong cung, còn chưa có trở về, chiêu đãi không chu toàn.”

“Không sao. Đại thọ Bành lão gia, ta cố ý đến chúc mừng. Không biết Bành lão gần đây vẫn khỏe chứ?”

“Dạ…… khỏe...rất khỏe……”

Gia đinh có chút do dự, trên mặt lộ ra thần sắc xấu hổ.

“Ai đây?”

Ngay lúc này, đột nhiên có người bước nhanh tới, nói:

“Nghê đại nhân, sao ở chỗ này, không phải nghỉ ngơi thư giãn sao?”

Nghê Diệp Tâm quay đầu đã thấy Thẩm hộ vệ, liền kinh ngạc nói:

“Thẩm hộ vệ? Sao…… tới đây?”

Thẩm hộ vệ mặc quan phục, bên cạnh còn đi theo hai người, nhìn cũng không giông tới mừng thọ, như là tới điều tra.

“Nghê đại nhân không biết sao? Bành phủ đã chết một người, Bao đại nhân cố ý lệnh ta tới xem tình huống.”

“Cái gì? Đã chết người?”

“Là một người tới mừng thọ. Nghe nói đột nhiên chết, thi thể vừa mới bị phát hiện, sáng sớm có người tới báo quan.”

Trách không được vừa rồi gia đinh ấp úng!

“Ta còn tưởng rằng Nghê đại nhân cũng nghe nói cho nên cố ý tới.”

Đột nhiên có người chết ở Bành phủ, Nghê Diệp Tâm cảm thấy rất kỳ quái.

“Ta cùng ngươi đi nhìn một cái.”

“Đi thôi.”

Thẩm hộ vệ cũng thành thật nói:

“Ta đang lo mình không làm xuể nhiều việc.”

Nơi xảy ra chuyện là khu vực dành cho khách dự tiệc nghỉ lại trong Bành phủ. Vị khác kia là từ xa đến vào ngày hôm qua, nhưng sáng hôm nay có người phát hiện hắn đã chết, làm mọi người đều sợ hãi.<HunhHn786>

Đương nhiên sợ nhất là Bành lão gia.

Bọn họ đi đến sân, bên ngoài phòng có không ít người, tất cả đều là khách vừa đến không lâu, họ đều là tới mừng thọ.

Thi thể còn ở bên trong, ngỗ tác cũng là vừa đến.

Thẩm hộ vệ nói:

“Chúng ta đi vào.”

Tiến vào sân liền thấy được có vết máu, vết máu là một đường dài, từ sân đến trong phòng.

Tất cả mọi người đều cúi đầu nhìn vết máu, đều là vẻ mặt kỳ quái.

“Máu rất nhiều.”

Hôm nay buổi sáng, có nha hoàn đến quét tước đã phát hiện sân đầy máu, sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu. Nha hoàn liền đi dọc theo vết máu tới trước cửa một phòng.

Phòng đóng cửa, nhưng cũng không có khóa lại. Nha hoàn đẩy cửa ra, liền nhìn thấy máu lan tràn. Nàng sợ hãi cực kỳ, run run hô vài tiếng, làm những người phòng bên cạnh đều chạy tới xem.

Mọi người thấy máu đều sợ hãi. Họ chạy nhanh vào trong xem xét, sau đó bọn họ thấy được một thi thể. Người kia ngã vào mép giường, đã chết, trên người lạnh như băng, có lẽ chết đã lâu.

Trên mặt người chết không có biểu tình hoảng sợ hoặc là nhăn nhó, ngược lại rất bình tĩnh, giống như cũng không có gì thống khổ.

Ngỗ tác nghiệm thi một chút liền phát hiện phía sau lưng người chết có một vết thương, là vết thương trí mạng.

Mép giường, trên mặt đất có rất nhiều máu hẳn là mất máu dẫn đến tử vong.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng miệng vết thương, nói:

“Không phải chủy thủ, nhìn như là thứ khác.”

Thẩm hộ vệ nhìn thoáng qua người chết, sau đó hỏi nha hoàn phát hiện vết máu đầu tiên:

“Nơi này có người tuần tra gác đêm không?”

Nha hoàn gật đầu, nói:

“Có gia đinh tuần tra.”

Bành phủ có không ít gia đinh, bởi vì gần đây vào quá nhiều khách, cho nên người tuần tra cũng nhiều hơn. Buổi tối gần như tất cả gia đinh đều tuần tra. Đêm qua gia đinh đi lại tuần tra, lại hoàn toàn không có phát hiện gì không thích hợp.

Gia đinh tuần tra khu vực này bị gọi tới. Hắn nhìn thấy thi thể lộ vẻ mặt không thể tin.

Người chết họ Dương, nghe nói là con một người đồng hương của Bành lão, đã hơn bốn mươi tuổi, vẫn luôn muốn có công danh, bất quá luôn thi rớt.

Gia đinh nói:

“Đêm qua, khoảng giờ Hợi ta còn gặp qua vị này. Dương lão gia lúc ấy có uống rượu, bộ dáng nghiêng ngả. Ta còn hỏi có yêu cầu gì không, Dương lão gia nói có chút mệt, phải đi về phòng ngủ, sau đó liền đi.”

Vào phòng rồi liền không có đi ra, cũng không có ai đi vào, vẫn luôn an tĩnh. Gia đinh tuần tra qua vài vòng nơi này, cũng chưa nghe được âm thanh gì, hoàn toàn không biết có người đã chết.

“Căn bản không có nghe được Dương lão gia kêu cứu, sao lại chết?”

Khách ở phòng bên cạnh cũng đều không nghe được một chút động tĩnh.

Ngỗ tác bước đầu nghiệm thi, cho ra kết luận thời gian tử vong ước chừng sau giờ Hợi. Vậy gia đinh tuần tra là người cuối cùng nhìn thấy Dương lão gia, sau đó ông ta bị giết.

Nhưng mà……

Nghê Diệp Tâm quay đầu lại nhìn nhìn, cau mày nói:

“Vết máu ở cửa thì sao?”

Chẳng lẽ là người giết Dương lão gia cố ý lưu lại, vì muốn khiến cho mọi người chú ý. Để người ta phát hiện Dương lão gia đã chết?

Mọi người đang ở trong phòng, thì có người tới. Là Binh Bộ Thị Lang từ trong cung gấp trở về, còn có Bành lão gia.

Bành lão gia đi cùng con trai còn mặc quan phục, run rẩy nói:

“Hắn…… Hắn…… Hắn đã chết?”

Bành lão gia nhìn thi thể lộ ra sợ hãi cùng chấn kinh cực độ, nhưng biểu tình cùng mấy người khác nhìn thấy thi thể này không giống nhau.

Biểu tình tựa hồ sợ hãi nhiều hơn chấn kinh.

“Phụ thân? Không có việc gì đâu. Con đỡ ngài đi ra ngoài trước được không?”

Bành lão gia lắc đầu, nói:

“Không có việc gì…… Không có việc gì. Ngày hôm qua ta còn cùng hắn nói chuyện. Không nghĩ tới đã chết……”

Thẩm hộ vệ nói:

“Bành lão gia, ngài là khi nào nhìn thấy Dương lão gia?”

“Đêm qua. Đêm qua, ta ăn cơm xong, vốn tính đi dạo ở trong sân, Dương hiền chất liền tới. Chúng ta ở trong sân nói chuyện trong chốc lát. Bởi vì gió quá lớn, cho nên liền đi vào phòng. Cho tới gần giờ Hợi một khắc, hắn liền rời khỏi. Ta cũng chuẩn bị đi ngủ.”

Bành lão gia như cố nhớ lại, rồi nói:

“Dương hiền chất đi ra vẫn bình thường. Ai ngờ đến hắn…… chỉ qua một đêm, thế nhưng liền……”

Bành lão gia đều ở trong phòng có người hầu, gác đêm làm chứng.

Giờ Hợi khách đều đã trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ có hai vị khách không ở trong phòng, nghe nói là đi thanh lâu, cho tới bây giờ còn chưa có trở về. Bành gia đã phái người đi tìm.

Tiệc mừng thọ còn chưa có bắt đầu, lại có người đã chết, khách đến dự đều không thể rời đi, đành phải tiếp tục ở lại.

Nghê Diệp Tâm nhìn người chết, sau đó từ trong phòng đi ra.

Thẩm hộ vệ vẻ mặt buồn rầu nói:

“Việc này thật sự khó giải quyết.”

Nghê Diệp Tâm nghe xong liền nói:

“Nên tìm danh sách người đến chúc thọ Bành lão gia trước, như vậy mới tiện tra hỏi, miễn cho hỏi thiếu người.”

“Đúng đúng, ta sao lại quên.”

Nghê Diệp Tâm thuận thế liền nói.

“Ta thấy ngươi không đủ người, không bằng ta giúp ngươi đi hỏi.”

Thẩm hộ vệ không nghi ngờ, lập tức nói:

“Nghê đại nhân thật đúng là đại ân đã giúp ta.”

Nghê Diệp Tâm cười nói:

“Không có gì.”

Nghê Diệp Tâm đây là tìm được một lý do quang minh chính đại cùng Mộ Dung Trường Tình đi gặp Bành lão gia nói chuyện.

Cố Cửu vì không muốn lộ thân phận, cho nên không có đi theo, Triệu Mục cũng không có đi.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình tới chỗ Bành lão gia.

“Thật ngượng ngùng, chúng ta là tới tra án, hy vọng điều tra xong vụ án trước khi tiệc mừng thọ diễn ra.”

Gia đinh có chút khó xử, bất quá vẫn chạy đi thông báo.

Thực mau, gia đinh liền ra tới, mời Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi vào.

“Thì ra là Nghê đại nhân phủ Khai Phong tới.”

“Bành lão gia, Thẩm hộ vệ để ta tới là muốn xin một phần danh sách khách tham dự tiệc.”

“Việc này dễ mà. Ta đây nói người hầu đi chép lại một bản, sau đó đưa cho các người.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:

“Vậy đa tạ Bành lão gia.”

Bành lão gia thấy Nghê Diệp Tâm nói xong, lại không có ý rời khỏi, ngược lại ngồi xuống.

“Nghê đại nhân còn có chuyện gì, nếu không có việc gì, lão phu muốn đi nghỉ ngơi.”

“Tất nhiên là có một số việc, nhưng không biết mở miệng như thế nào.”

Bành lão gia vừa nghe, biểu tình thay đổi.

“Là như vầy, lúc trước ta đi ra ngoài điều tra, có mấy vụ án không giống bình thường, đều có một điểm giống nhau, đều xuất hiện Xà Văn Đồ Đằng. Không biết Bành lão gia có biết hay không?”

Bành lão gia như bị dọa tới rồi, run run nói:

“Cái gì? Xà... Văn Đồ Đằng, chưa từng nghe thấy.”

“Phải không? Biểu hiện của Bành lão gia lại hoàn toàn không giống như là chưa từng nghe thấy. Huống hồ…… Chúng ta từ một người nghe được... Bành lão gia cùng Xà Văn Đồ Đằng có quan hệ.”

“Cái gì?!”

Bành lão gia mở to hai mắt nhìn.

“Là ai nói? Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ là hắn? Là ai nói cho ngươi?”

Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm vừa nghe, liền liếc mắt nhìn nhau một cái.

“Bành lão gia, việc này không giống bình thường, ta nghĩ ngài nhất định biết lợi và hại trong đó.”

Bành lão gia duỗi tay gắt gao nắm tay vịn ghế dựa, nói:

“Các ngươi đừng hỏi ta! Hỏi ta cũng vô dụng! Rất nhiều năm trước đã không còn quan hệ cùng bọn họ! Ta cái gì cũng không biết.”

“A? Nói như vậy, Bành lão gia trước kia có tiếp xúc với tổ chức Xà Văn Đồ Đằng? Chúng ta muốn nghe Bành lão gia nói về Xà Văn Đồ Đằng.”

“Ta không thể nói! Các ngươi không nên ép ta……”

Mộ Dung Trường Tình tựa như không kiên nhẫn, nhịn không được siết chặt nắm tay.

Nghê Diệp Tâm duỗi tay ngăn hắn, để Mộ Dung Trường Tình tạm thời đừng nóng nảy.

Bành lão gia ngồi ở trên ghế, cả người đều ở vào trạng thái nôn nóng, hô hấp rất mau, giống như bệnh suyễn, giọng nói phát ra mang theo tiếng thở dốc.

Bành lão gia bỗng nhiên đứng lên, nói:

“Không không, bọn họ muốn giết ta…… Bọn họ nhất định sẽ giết ta, dù ta không nói, bọn họ vẫn sẽ giết ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.