Nghê Diệp Tâm vô cùng bối rối, Bạo Mễ Hoa nằm trong ngực hắn kêu lên vài tiếng “Uông uông”, vẻ mặt‘hung ác’ gào thét ầm ĩ với Mộ Dung Trường Tình, tựa như đang muốn hù dọa hắn.
Nhưng ngay sau đó, “Tê” một tiếng, Ngọc Mễ nhanh nhẹn chui ra từ trong tay áo của Mộ Dung Trường Tình, ‘xả thân cứu nước’, trói Bạo Mễ Hoa lại.
Bạo Mễ Hoa lập tức im miệng, vô cùng đáng thương. Hoàn toàn không có dáng vẻ cao to uy mãnh khi mạnh mẽ lôi kéo Ngọc Mễ như vừa nãy, lúc này đôi mắt to long lanh ngập nước liên tục run rẩy, ngay cả Nghê Diệp Tâm cũng cảm giác được.
Lại “Vèo” một tiếng, Ngọc Mễ kêu vài tiếng “Tê tê” rồi lôi Bạo Mễ Hoađáng thương đi ra khỏi lồng ngực của hắn, để nó ngã trên mặt đất, kéo nó lăn qua lăn lại.
Nghê Diệp Tâm muốn đi cứu Bạo Mễ Hoa, nhưng Mộ Dung Trường Tình đứng chặn ngay trước mặt hắn, hắn hoàn toàn không có cách nào đi ra, không thể làm gì khác ngoài cao giọng hô to: “Ngọc Mễ, mau thả Bạo Mễ Hoa ra, khi Bạo Mễ Hoa sợ hãi sẽ tiểu ra quần!”(Tuy rằng nó không mặc quầnºωº)
Đợi hắn kêu xong, đương nhiên Ngọc Mễ sẽ không hiểu được, không thèm quay đầu lại, tiếp tục kéo Bạo Mễ Hoa chạy loạn. Nhưng Mộ Dung Trường Tình lại có phản ứng, sắc mặt lạnh xuống, lập tức gọi Ngọc Mễ lại.
Ngọc Mễ chán nản thả Bạo Mễ Hoa ra, sau đó bất đắc dĩ bò trở về.
Mộ Dung đại hiệp còn nhớ cảnh tượng con cún ngu ngốc đi tiểu ngay trong phòng của mình, quả thực rõ ràng trước mắt.
Nghê Diệp Tâm thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn mới vừa thở ra lại tiếp tục hít một hơi thật sâu, Mộ Dung đại hiệp vẫn đang chờ hắn cởi quần áo kìa!
Nghê Diệp Tâm xấu hổ ho khan, nói: “Mộ Dung đại hiệp, ta không phải là một người tùy tiện, đợi ta cởi quần áo xong, ngươi phải chịu phụ trách với ta đó.”
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi tự cởi, hay là ta cởi giúp ngươi đây. Ta không chắc sau khi ta giúp ngươi cởi xong, y phục của ngươi còn có thể mặc nữa.”
Nghê Diệp Tâm cảm thấy xấu hổmuốn chết, nhưng vẫn khuất phục,chậm chạp tháo thắt lưng ra, sau đó cởi hết quần áo bên ngoài, hỏi: “Tiếp tục cởi?”
Mộ Dung Trường Tình đã không còn kiên nhẫn, nói: “Cởi hết!”
Nghê Diệp Tâm vứt ngoại sam lên trên giường, sau đó bắt đầu cởi quần.
Mộ Dung Trường Tình thay đổi sắc mặt, nói: “Ngươi cởi quần làm gì, cởi áo thôi là được.”
Nghê Diệp Tâm kỳ quái nhìn hắn, nói: “Ngươi nói ta cởi hết mà?”
“Cởi hết áo ra!” Mộ Dung Trường Tình sắc mặt khó coi nói.
Nghê Diệp Tâm không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cởi từng lớp áo, thân trên hoàn toàn trần trụi, cánh tay để trần còn cảm thấy có chút lạnh lẽo, không nhịn được rùng mình.
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên vươn tay đẩy bả vai hắn một cái, Nghê Diệp Tâm trọng tâm không vững, “Oành” một tiếng liền ngã lên trên giường.
Nghê Diệp Tâm nói: “Chờ đã! Đại hiệp, ta không phải đã nói rồi sao? Ta không nằm dưới đâu, sao ngươi lại bá vương ngạnh thượng cung(1)a…”
“Câm miệng!” Mộ Dung Trường Tình nghiêng người về phía trước, đè lại Nghê Diệp Tâm đang muốn bò ra khỏi giường, tay trái sờ lên thắt lưng của hắn.
Nhiệt độ cơ thể của Mộ Dung Trường Tình khá thấp, hai bàn tay có các ngón tay khớp xương rõ ràng kia cũng hơi lạnh, đột nhiên sờ eo của Nghê Diệp Tâm, làm hắn suýt chút nữa nhảy dựng lên như con cá thiếu nước, thân mình vặn vẹo, trên eo cảm thấy rất ngứa, nói: “Đại… đại… đại hiệp, đừng sờ nơi đó… Ta rất ngứa, ngứa chết ta rồi…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Mộ Dung Trường Tình đen mặt, nói.
Nghê Diệp Tâm lập tức ngậm miệng lại, cắn môi, nhưng thân mình vẫn hơi run rẩy, cảm thấy rất rấtngứa.
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói: “Cái gì là cái gì?”
“Đồ án trên eo ngươi.” Mộ Dung Trường Tình nói.
“A?” Nghê Diệp Tâm quay đầu lại cố gắng nhìn về phía thắt lưng của mình, trên lưng quả thực có một đồ án, hình như là một hình xăm, rất nhỏ, nhìn sơ qua giống như một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận, đây không phải là nốt ruồi đơn giả, hẳn là một đồ án tinh tế.
Cổ của Nghê Diệp Tâm cũng sắp bị chuột rút, mới nói: “Đại hiệp, nó ở sau lưng ta, ta nhìn không rõ lắm a, ngươi đưa cho ta một cái gương, để ta xem một chút.”
“Bớt nói nhảm lại cho ta.” Trên tay Mộ Dung Trường Tình dùng hai phần sức lực, đè lại Nghê Diệp Tâm đang muốn đứng dậy, nói: “Hoa văn ở trên người ngươi, sao ngươi có thể không biết nó là cái gì.”
Nghê Diệp Tâm cảm thấy rất oan ức, nói: “Ta thật sự không biết, ngươi để ta ngồi dậy trước đã, được không? Ta đánh không thắng được ngươi, ta cũng không thể trốn, chẳng lẽ ngươi sợ ta?”
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh, nói: “Phép khích tướng? Ngươi cho rằng ta là trẻ lên ba sao?”
Nghê Diệp Tâm: “…”
Nghê Diệp Tâm nằm bẹp trên giường, bất đắc dĩ nói: “Đại hiệp, là ta sợ ngươi được chưa! Ngươi sờ thắt lưng của ta làm gì, ta không mặc quần áo a, ngươi có biết ta là một nam nhân bình thường không? À, không phải, ngươi có biết ta là một nam nhânyêu thích nam nhân không? Ngươi còn sờ ta nữa, ta sẽ cương lên đó!”
Nghê Diệp Tâm vừa mới dứt lời, cũng cảm giác được sức lực trói buộc hắn đã biến mất, hắn nhanh chóng bò dậy, Mộ Dung Trường Tình đã lui ra, vẻmặt lạnh lùng ôm cánh tay nhìn hắn.
Nghê Diệp Tâm vội vàng lấy quần áo che lại, nói: “Mộ Dung đại hiệp, có phải là do ngươi biết được sau lưng ta có một hình xăm đồ án, nên ngươi mới giám sát ta?”
Mộ Dung Trường Tình không trả lời, nhưng theo như Nghê Diệp Tâm đã quan sát, chắc hẳn mọi chuyện là như vậy.
Nghê Diệp Tâm cẩn cẩn dực dực nhìn hắn một cái, nói: “Đại hiệp, làm sao ngươi biết sau lưng ta có đồ án? Lẽ nào ngươi nhìn lén ta tắm rửa a?”
“Rắc rắc…”
Nắm đấm của Mộ Dung Trường Tình lại vang lên.
Nghê Diệp Tâm khoát tay áo một cái, nói: “Đừng nghiêm túc như vậy, chỉ đùa một chút mà thôi, cho dù ngươi nhìn lén thật, ta cũng không thèm để ý.”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Nghê Diệp Tâm khoác áo lên người, sờ sờ thắt lưng của mình, nói: “Đại hiệp, hình xăm màu đỏ này là đại biểu cho cái gì?”
“Ngươi đang giả ngu với ta?” Mộ Dung Trường Tình cười lạnh.
Nghê Diệp Tâmvuốtmặt một cái, nói: “Thật sự không phải như vậy, Mộ Dung đại hiệp, ngươi có muốn nghe một câu chuyện xưa hoang đường không?”
Mộ Dung Trường Tình cau mày.
Nghê Diệp Tâm vốn không muốn nói cho bất cứ người nào, việc mình xuyên đến thế giới này. Nhưng bây giờ lại có một hiểu lầm lớn, nếu như hắn vẫn kiên quyết đến chết cũng không nói, phỏng chừng không được bao lâu, có thể sẽ bị Mộ Dung đại hiệp giết chết.
Mộ Dung Trường Tình nghe Nghê Diệp Tâm nóixong, vẻmặt không tin tưởng, nói: “Ngươi là Nghê Diệp Tâm giả?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Nhưng mà tên của ta cũng làNghê Diệp Tâm.”
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên lộ ra biểu tình hiểu rõ, nói: “Thảo nào.”
“Cái gì?” Nghê Diệp Tâm hỏi.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Nghê hộ vệ của phủ Khai Phong tuy rằng đang trong triều đình,nhưng trên giang hồ không ai không biết, không người không hiểu Nghê hộ vệ võ công trác tuyệt. Thảo nào võ công của ngươi lại dở như vậy, thì ra là hàng giả.”
Nghê Diệp Tâm: “…” Bị sỉ nhục trực tiếp.
Lần đầu tiênMộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm gặp mặt, thật raMộ Dung Trường Tình ngoại trừ đi ra ngoài làm việc, còn có ý muốn đi tìm vị cao thủ tuyệt thế này để tỷ thí võ công, cho nên lần đầu tiên hai người gặp mặt, Mộ Dung Trường Tình mới đột nhiên ra tay đánh bay Nghê Diệp Tâm, thực ra lúc đó Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không nghĩ tới Nghê Diệp Tâm sẽ tay trói gà không chặt như vậy.
Nghê Diệp Tâm muốn biện hộ cho võ công của mình, mình đã rất nỗ lực luyện võ, nhưng ngẫm lại thân thủ xuất thần nhập hóa kia của Mộ Dung Trường Tình, thôi dẹp đi.
Nghê Diệp Tâm nói: “Lúc ta đến phủ Khai Phong, thân thể bị trọng thương, phải nuôi rất lâu mới lành lại, hắn đã làm gì trước đó, ta cũng không rõ ràng.”
Mộ Dung Trường Tình nghiêng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm thản nhiên mặc cho hắn đánh giá.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta cũng không nói dối, chuyện này ta chỉ nói cho một mình ngươi, không nói với những người khác.”
Mộ Dung Trường Tình im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nói rằng: “Không cần nói cho bất kì người nào, người của phủ Khai Phong cũng không nên nói.”
“A?” Nghê Diệp Tâm giật mình, đây là lời kịch của mình mà? Sao lại bị Mộ Dung Trường Tình cướp mất rồi.
Nghê Diệp Tâm cười nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi đang quan tâm ta sao?”
“A…”
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh, nói: “Do ngươi còn có giá trị lợi dụng.”
Nghê Diệp Tâm: “…” Mộ Dung đại hiệp không lãng mạn chút nào cả.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Hình xăm trên lưng ngươi không đơn giản, không nên để cho người khác nhìn thấy. Kể từ hôm nay, không cho phép ngươi rời khỏi tầm mắt của ta.”
“Tắm rửa, đi ngủ hay đi vệ sinh cũng vậy?” Nghê Diệp Tâm có chút phấn khởi hỏi.
“Câm miệng.” Mộ Dung Trường Tình lạnh nhạt nói.
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng im miệng, thực ra hắn còn muốn hỏi Mộ Dung Trường Tình, cuối cùng thì hình xăm này đạibiểu cho cái gì, tại sao hắn lại cảm thấy rấtnguy hiểm.
Mộ Dung Trường Tình hạ thấp giọng, nói: “Có người đến.”
Nghê Diệp Tâm nhìn về phía cửa, quả nhiên chỉ trong chốc lát liền có tiếng gõ cửa vang lên.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Là bộ khoái đến từ nha môn.”
Nghê Diệp Tâm thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng lại có người kỳ quái nào đến nữa, nói: “Là đến để điều tra vụ án của Ngụy thiếu gia sao?”
Tối hôm qua bọn họ đều đến Ngụy gia, còn ngủ qua đêm, mà Ngụy thiếu gia bỗng nhiên chết đi, nha môn bộ khoái nhất định phải điều tra hết tất cả mọi người trongNgụy gia mới được.
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói: “Ta đi mở cửa.”
Nghê Diệp Tâm kêu một tiếng “Nga”, mắt thấy Mộ Dung Trường Tình đã đi đến cửa, đang để tay lên then cửa. Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên hạ thấp giọng kêu lên: “Mộ Dung đại hiệp…” Chờ một chút…
Còn chưa kịp nói hết câu, cửa phòng đã mở ra.
Nghê Diệp Tâm muốn nói cho hắn biết, mình còn chưa mặc quần áo xong!
Người ngoài cửa quả nhiên là bộ khoái, có hai người đến, đều là người Nghê Diệp Tâm đã gặp qua.
Hai bộ khoái kia liếc mắt liền thấy được hai người trong phòng, một là Mộ Dung Trường Tình quần áo chỉnh tề bạch y phiêu phiêu, một người khác là…
Có chút xấu hổ.
Nghê Diệp Tâm chỉ mặc quần, khoác trên người một lớp áo mỏng, chưa kịp mặc xong, ngực lộ ra một mảng lớn.
Bộ dáng y quan không chỉnh tề này còn chưa tính, nhưng còn có thứ càng khiến cho người ta hiểu lầm.
Nghê Diệp Tâm vừa mới bị Mộ Dung Trường Tình đẩy lên giường, mái tóc đang được vấn lên hoàn hảo bây giờ lại tản ra, có vẻ lăng loạn không chịu nổi.
Lại nói đến sắc mặt của Nghê Diệp Tâm, khuôn mặt bỏ bừngcàng khiến người khác không nghĩ bậy bạ cũng khó. Vừa nãy hắn nóng lòng muốn giải thích với Mộ Dung Trường Tình, khó tránh khỏi có chút nóng nảy, sắc mặt đỏ hồng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng dáng vẻ tóc tai rối loạn, quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt đỏ bừng này…
Trong mắt hai bộ khoái, nhìn kiểu nào cũng thấy không bình thường.
“Oành ——!”
Mộ Dung Trường Tình lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện tình huống có bao nhiêu kỳ quái, hắn lập tức nhíu lông mày, động tác cực nhanh đóng lại cửa phòng.
Cửa phòng phát ra một tiếng vang thật lớn.
Ngay lúc cửa đóng lại, Nghê Diệp Tâm nhạy bén thấy được biểu tình của hai bộ khoái kia chuyển từ chấn kinh hồ đồbiến thành chấn kinh ngạc nhiên.
Từ xưa đến giờ Nghê Diệp Tâm chưa từng hận sức quan sát của mình đến mức này.
“Hay lắm…” Nghê Diệp Tâm cảm thấy huyệt thái dương đang đau nhức cực kì, nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi biết có câu nói là ‘Giấu đầu lòi đuôi’ không?”
———————————————-
Giải thích:
(1)Bá vương ngạnh thượng cung (霸王硬上弓)dựa vào một điển cố xuất phát từ《 Sử Kí · Cuốn thứ bảy · Hạng Vũ Bổn Kỉ 》 về Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Vương Lưu Bang (tức Hán Cao Tổ):
Sở, Hán giằng co lâu năm mà vẫn không kết thúc, trai tráng đều phải tòng binh đánh giặc, già trẻ phụ trợ chuyển giao lương thực. Hạng Vương thấy thế liền nói với Hán Vương: “Thiên hạ đã náo loạn nhiều năm, đều là do hai người chúng ta, nay ta khiêu chiến với Hán Vương, đôi bên cùng phân thắng bại, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Hán Vương cười đáp lại: “Chúng tađấu trí, không thể đấu lực.” Hạng Vương ra lệnh cho tráng sĩ bắt đầu khai chiến. Hán có một thiện xạ kỵ binh rất tài giỏi, Sở khiêu chiến ba lượt, cuối cùng vẫn bị người này giết chết. Hạng Vương giận dữ, tự mình đeo giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Thiện xạ kỵ binh này bắn tên, Hạng Vương chỉ quát to một tiếng, hắn đãkhông dám nhìn thẳng, tay run như cầy sấy, mũi tên bắn ngay lên tường, không dám bắn tên nữa. Hán Vương kêu người đi hỏi thăm, Hạng Vương cũng thế. Hán Vương kinh hãi. Vì thế Hán Vương liền tìmnhững việc trong quân doanh của Hạng Vương mà kể ra. Nghe Hán Vương kể lại, Hạng Vương phẫn nộ, nói muốnkhai chiến. Hán Vương không nghe. Hạng Vương giương cung bắn trúng Hán Vương. Hán Vương bị thương, bắt đầu Thành Cao chi chiến.
Nghĩabóng là cưỡng gian.(Trong chương này thì nó có nghĩa là cưỡng gian)