Hạ Hướng Thâm trầm mặc, lập tức triển khai khinh công nhảyxuống nóc nhà, sau đó đi vào phòng.
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói: “Do ngươi hỏi quá chậm.”
Nghê Diệp Tâm nhịn không được mà cười một tiếng, nói: “Dĩ nhiên, bởi vì ta và Mộ Dung công tử có rất nhiều tiếng nói chung, chúng ta phải chậm rãitán gẫu mới được nha. Xem ra ngươi và Hạ đại hiệp cũng không có tiếng nói chung a.”
“Lời nói vừa rồi của Mộ Dung Dục, tốt nhất ngươi cứ quên hết tất cả đi.” Mộ Dung Trường Tình trầm giọng nói xong, nhảy xuống nóc nhà, đi cực kỳ nhanh chóng.
Nghê Diệp Tâm lập tức đuổi theo, nói: “Quên đi? Bao gồm lời nói bên tai ngươi mềm, nhẹ dạ, ấu trĩ sao?”
“Ấu… Trĩ?”
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi không biết ấu trĩ là gì sao? Nghĩa là tương đối…”
“Câm miệng!” Mộ Dung Trường Tình đen mặt nói: “Ta biết.”
“Ngượng ngùng,” Nghê Diệp Tâm cười nói: “Ta tưởng làngươi không biết.”
Trên giang hồ, võ công của Mộ Dung Trường Tình không phải là đệ nhất thiên hạ, cũng tuyệt đối là người giỏi nhất trong ba người. Hắn và Hạ Hướng Thâm đứng trên nóc nhà phía đối diện, nghe được rõ ràng những lời hai người Mộ Dung Dục và Nghê Diệp Tâm nói với nhau.
Nhưng Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không nghe Mộ Dung Dục nói hắn ấu trĩ, cho nên mới lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nghê Diệp Tâm nói: “Loại biểu hiện kia của ngươi không phải là ấu trĩ sao? Biểu đệ của ta mới mười bốn tuổi, còn không có trung nhị* như ngươi.”
* Trung nhị bệnh (中二病) là từ ngữ mạngxuất phát từ Nhật Bản, chỉ việc tự cho là đúng của những thanh thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành.
“Rắc…”
Nắm đấm của Mộ Dung đại hiệp lại vang lên, đột nhiên xách lên cổ áo của Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm lập tức nhận ra rằng, trong mắt Mộ Dung đại hiệp, vóc dáng cao to uy võ của mình chẳng là gì cả.
Nghê Diệp Tâm không nhịn được hô: “Buông ra, mau buông ta ra, vóc dáng của ta đã cao như vậy, sao ngươi có thể nhấc bổng ta lên, chân của ta không còn chạm tới đất nữa rồi.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Hàng giả này, tốt nhất hãy ngậm miệng lại cho ta, nếu không ta lập tức khiến ngươi biến mất.”
Nghê Diệp Tâm rất mất hình tượng mà vùng vẫy hai chân, vẫn không chạm đến mặt đất, nói: “Không phải ngươi đến bảo vệ ta sao? Sẽ không làm thương tổn ta. Tuy rằng ta không biếthình xăm màu đỏtrên lưng ta đại biểu cho cái gì, nhưng ta dám khẳng định, đó không phải là chuyện nhỏ, vô cùng quan trọng đối với ngươi. Cho nên ngươi sẽ không giết ta, ta là còn có tác dụng lớn.”
“A…” Mộ Dung Trường Tình nói: “Ngươi ngược lại rất thông minh.”
“Đương nhiên.” Nghê Diệp Tâm cười rất tự tin.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Ta ghét nhất là người thông minh, ngươi biết ta có bao nhiêu biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết?”
Nghê Diệp Tâm khoa trương thở dài, nói: “Cho dù thái độ của ngươi đối với ta vẫn ác liệt như vậy, nhưng ta cũng không tức giận. Bởi vì sư đệ của ngươi đã nói với ta, đối với tiểu bảo bối vô tri, ta cần phải nhường nhịn.”
“Ngươi…” Mộ Dung Trường Tình tối sầm mặt.
Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ cánh tay của Mộ Dung Trường Tình, nói: “Mộ Dung đại hiệp, chúng ta đi điều tra án mạng thôi, điều tra xong, chúng ta còn phải gấp rút lên đường, không thể chậm trễ nữa, chính sự là quan trọng nhất nha.”
Mộ Dung Trường Tình thở dồn dập, nhưng cũng hết cách với Nghê Diệp Tâm rồi, trực tiếp buông lỏng tay ném hắn xuống đất.
Nghê Diệp Tâm phản ứng cũng nhanh, ở giữa không trung tiêu sái xoay người xoay eo, không giống như hàng hóa bị ném qua một bên, mà lành lặn đứng lên.
“Chúng ta mau đi thôi.” Nghê Diệp Tâm nói, “Đừng làm cho hung thủ lấy đi vật chứng.”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, hỏi: “Hung thủ là ai?”
“Một người từ đầu đến cuối luôn lo lắng không yên.” Nghê Diệp Tâm nói.
Mộ Dung Trường Tình không thể dựa vào một câu nói liền đoán ra ý tứ của Nghê Diệp Tâm, mất kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc…”
Hắn còn chưa dứt lời, Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên “Ai” một tiếng.
“Làm sao vậy?” Mộ Dung Trường Tình hỏi.
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng sờ soạng trên người một lần, nói: “Ta bị mất đồ!”
“Thứ gì? Bảo bối đáng giá sao?” Mộ Dung Trường Tình nhìn vẻ mặt của hắn, không nghĩ ra có thứ gì đáng giá kinh hãi như vậy.
Nghê Diệp Tâm nói: “Là ngọc bội.”
Nghê Diệp Tâm sờ loạn một hồi trên người mình, căn bản không tìm thấy ngọc bội. Trên người hắn chỉ có một khối ngọc bội, đó chính là khối do Mộ Dung Trường Tình đưa cho hắn, Nghê Diệp Tâm vẫn luôn mang theo bên người.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Có phải là rơi ở nơi nào rồi không?”
Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu, lộ ra biểu tình tiếc hận*, nói: “Lần này không xong rồi, ngọc bội phỏng chừng đã bị người kia lấy đi.”
* Nguyên văn là “Biểu tình bóp cổ tay”, mình đoán “Bóp cổ tay” trong cụm từ này chắc là “Khiến người ta tiếc hận”.
“Cái gì?” Mộ Dung Trường Tình cau mày.
Nghê Diệp Tâm nói: “Chính là người đã bắt ta, phỏng chừng là hắn lấy mất ngọc bội của ta rồi.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Rốt cuộc người kia là ai?”
“Ta không biết.” Nghê Diệp Tâm nói: “Ta chỉ là hàng giả, căn bản không biết hắn. Nhưng mà có một thứ rất kỳ quái.”
Mộ Dung Trường Tình lạnh lẽo liếc hắn một cái, nói: “Đừng thừa nước đục thả câu.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Hắn ắt hẳn là chuyên về dùng độc, âm thanh ôn nhu nhu hòa, hơn nữa rất giống tiếng nói của sư đệ ngươi Mộ Dung Dục.”
Mộ Dung Trường Tình sắc mặt lập tức phát lạnh, trầm giọng nói: “Ngươi có ý gì?”
Nghê Diệp Tâm cười cười, nói: “Ý của ta là, người này tuyệt đối không phải là Mộ Dung Dục, nhưng hắn lại rất giống Mộ Dung Dục. Vậylúc nãy Mộ Dung đại hiệp đã nghĩ gì?”
Mộ Dung Trường Tình liếc hắn một cái, không lên tiếng.
Nghê Diệp Tâm nói: “Thú vị thì có thú vị ở chỗ, người kia giống như đang tận lực mô phỏng theo Mộ Dung Dục vậy. Nhưng hắn và Mộ Dung Dục có bản chất khác nhau, Mộ Dung Dục là người ẩn nhẫn lại dễ dàng tự ti, nhưng người kia, tuy rằng hắn ngụy trang thành ôn hòa, nhưng chỉ cần thăm dò kĩ càng, rất dễ dàng phát hiện ra, kỳ thật hắn rất dễ tức giận. Hắn hẳn là một người có sức quan sát không sai, mãnh liệt quyết đoán, tỉ mỉ, cố chấp lại dễ tức giận. Tuy rằng hắn rất giỏi về khống chế và khắc chế chính mình, nhưng dù rất giỏi, cũng không có nghĩa là hắn có thể hoàn toàn thay đổi chính mình.”
Mộ Dung Trường Tình nghe hắn phân tích có chút đau đầu.
Nghê Diệp Tâm nói: “Nói như vậy, tờ giấy kia quả thật là do người này viết, tính cách cơ bản rất phù hợp.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Là ai muốn ngụy trang Mộ Dung Dục? Chẳng lẽ là bọn danh môn chính phái kia? Muốn giá họa cho Mộ Dung Dục?”
“Không biết.” Nghê Diệp Tâm nói: “Cái này ta cũng không biết. Hay là bây giờ chúng ta đi điều tra án mạng trước đã, tình hình trước mắt rất bất lợi với Hạ Hướng Thâm, ta sợ qua thời gian dài, mọi người sẽ thiên thính thiên tín*.”
* Thiên thính thiên tín: Nghe cái gì nhiều thì tin tưởng cái đó.
“Đi.” Mộ Dung Trường Tình nói.
Hai người lập tức rời khỏi viện tử, đi tìm mấy người bộ khoái kia.
Lúc này bọn bộ khoái đang dò hỏi người Ngụy gia, đã hỏi xong một đám gã sai vặt, đang dò hỏi nha hoàn và Lão thái thái.
Ngụy gia Lão thái thái nói: “Đêm hôm qua ta thực sự rất mệt mỏi, tiệc mừng thọ còn chưa kết thúc, ta đã kêu nha hoàn đỡ ta về phòng nghỉ ngơi, có hai nha hoàn thay phiên gác đêm, ta chưa từng ra khỏi gian phòng, bọn nha hoàn đều biết.”
Bộ khoái nói: “Ngài có nhận ra hay không, gần đây Ngụy thiếu gia có hành động nào kỳ quái?”
Lão thái thái nói: “Không có.”
Lão thái thái trả lời rất đơn giản, hiển nhiên là không muốn phối hợp điều tra, thoạt nhìn rất qua loa, hi vọng chuyện này lập tức kết thúc.
Bên kia có mấy bộ khoái đang dò hỏi bọn tiểu nha hoàn.
Bọn nha hoàn không hề ở trong một gian phòng độc lập, cho dù là đại nha hoàn cũng là hai, ba người ngủ một gian. Do có tiệc mừng thọ, buổi tối hôm ấy bọn nha hoàn đều ngủ không ngon, sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, bọn nha hoàn còn phải thu dọn các thứ, phải rửa bát đĩa, còn phải quét tước gian phòng vân vân.
Nhưng nơi tổ chức tiệc cách nơi ở của Ngụy thiếu gia rất xa, các nàng cũng không nhận ra có gì bất thường.
Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên nói: “Nha hoàn cùng gã sai vặt do khách mang tới đang ở nơi nào?”
Một tiểu nha hoàn nói: “Nha hoàn và gã sai vặt không cần trực đêm đều được phân chia phòng ở, mỗi vị khách được an bài một gian phòng dành cho hạ nhân, ở trong khách phòng.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Thì ra là vậy.”
Bộ khoái lập tức hỏi: “Nghê đại nhân, có phát hiện gì sao?”
Nghê Diệp Tâm cười cười, nói: “Không vội, ngươi tiếp tục tra hỏi tất cả những người còn lại đi.”
Bộ khoái gật đầu đáp ứng, người Ngụy gia gần như không ai có nhân chứng, dù sao buổi tối đi ngủ, đều phải nhắm mắt lại, có nhân chứng mới là bất bình thường.
Ngụy gia tiểu thư nói: “Ta vẫn luôn ở trong phòng, bởi vì bên ngoài quá ồn, ta cảm thấy phiền phức, không để cho nha hoàn hầu hạ, chưa từng đi ra khỏi phòng.”
Người Ngụy gia cũng không ít, tốn không ít thời gian tra hỏi. Cuối cùng bộ khoái cho ra kết luận, kẻ khả nghi nhất là Hạ Hướng Thâm, bởi vì trong đêm đó chỉ có hắn rời khỏi phòng, hơn nữa Hạ Hướng Thâm có quan hệ tới Ngụy thiếu gia, người khác đều cảm thấy được, nếu như Ngụy thiếu gia chết đi, Hạ Hướng Thâm được hưởng nhiều lợi ích nhất, gia sản Ngụy gia sẽ do Hạ Hướng Thâm kế thừa.
Nhưng mặc dùNghê Diệp Tâm và Hạ Hướng Thâm không có giao tình gì, hắn vẫn có thể nhìn ra, Hạ Hướng Thâm tuyệt đối sẽ không kế thừa gia sản Ngụy gia.
Bộ khoái nói: “Hai người các ngươi, đi mời Hạ công tử đến đây.”
Hai bộ khoái đi tìm Hạ Hướng Thâm, còn có không ít người vây quanh chuẩn bị xem kịch vui.
Lúc này tiểu thư Ngụy gia bỗng nhiên có vẻ mặt rối rắm do dự, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Bộ khoái nhạy bén phát hiện ra, nói: “Ngụy tiểu thư, ngươi có lời gì muốn nói không?”
Ngụy tiểu thư ấp úng, nói: “Ta… Ta không biết có nên nói hay không.”
Bộ khoái lập tức nói: “Ngụy tiểu thưcứ nói đi, đừng ngại.”
Ngụy tiểu thư hơi cúi đầu, dùng khăn lụa che miệng, thấp giọng nói rằng: “Đêm qua, hình như ta nhìn thấy một người đi vào chủ viện, đúng.. Là một người có vóc dángcao to… Hình như là… Hình như là…”
Lúc nàng nói chuyện, Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục đã được mời tới, Ngụy tiểu thư liếc Hạ Hướng Thâm một cái, ánh mắt vội vàng chuyển đi, mím môi không nói tiếp.
Nhưng mọi người đều là người thông minh, vừa nghe là biết người có thân hình cao lớn mà Ngụy tiểu thư nói, không thể nghi ngờ là Hạ Hướng Thâm. Dáng vẻ kia của Ngụy tiểu thư, tuyệt đối là sợ nên không dám nói tiếp.
Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục vừa mới đến, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Mộ Dung Dục theo bản năng cảm thấy ánh mắt của mọi người rất bất thiện.
Bộ khoái nói: “Ngụy tiểu thư, ngươi nói là nhìn thấy Hạ công tử đi vào viện của Ngụy thiếu gia lúc nửa đêm?”
Bộ khoái vừa dứt lời, Nghê Diệp Tâm đã nở nụ cười, không đợi Ngụy tiểu thưmở miệng, liền nói: “Ngụy tiểu thư, lời nói lúc nãy của ngươi là muốn đổ tội cho Hạ công tử sao?”