Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 29: Chương 29: Hồi hồn trâm (17)




Mọi người bị Nghê Diệp Tâm làm cho vò đầu bứt tai, đều nóng lòng muốn biết rốt cuộc là ai giết Ngụy thiếu gia.

Nghê Diệp Tâm nói: “Là người trộm đi trâm hồng ngọc, giết chết Ngụy thiếu gia. Đồng thời, người này có quen biết với Ngụy thiếu gia, người này vẫn luôn để ý tới cây trâm hồng ngọc.”

Ngày đó Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Dục còn trongHạ phủ, Nghê Diệp Tâm đi hỏi thăm nha hoàn Văn Hỉ của Mộ Dung Dục, sau khi hắn hỏi liền phát hiện một chuyện, nhưng còn chưa kịp nói, lại có nhiều việc xảy ra liên tiếp, chuyện này tiếp tục bị trì hoãn.

Chuyện trâm hồng ngọc nháo quỷ cũng không phải do một mình Mộ Dung Dục nói bừa mà ra, khi đó Mộ Dung Dục rất gấp, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra biện pháp để giải quyết, vào lúc đó, tin đồn trâm hồng ngọc nháo quỷ bị hắn nghe thấy.

Cho nên từ đó bắt đầu, Mộ Dung Dục tương kế tựu kế, cái gì mà hình như trâm gài tóc có một luồng sức mạnh lôi kéo hắn, tất cả đều là Mộ Dung Dục diễn kịch phối hợp với tin đồn ma quái đó.

Mộ Dung Dục diễn như bản thân hắn từng trải qua chuyện đó vậy, khiến người khác tin tưởng không nghi ngờ, thúc đẩy chuyện trâm hồng ngọc nháo quỷ lên đến cao trào.

Nghê Diệp Tâm nói: “Người kia muốn có được cây trâm hồng ngọc, nên mới nghĩ ra biện pháp ‘chuyện ma quái của cây trâm gài tóc’, muốn Mộ Dung Dục tự mình vứt cây trâm gài tóc đi. Chỉ tiếc là sau đó, cây trâm gài tóc thật sự nháo quỷ! Chỉ sợ người tính kế này, còn bị chuyện ma quái dọa sợ.”

Cái gọi là chuyện ma quái, cũng không có quỷ thật, mà do Mộ Dung Dục tự ra tay tổn thương chính mình, nhưng trong mắt người ngoài, chuyện kia quả thật có chút đáng sợ, suýt chút nữa đã chết người.

Nghê Diệp Tâm hỏi thăm chuyện của hồi hồn trâm, rõ ràng phát hiện ra hai người có vấn đề. Nếu như trên thế giới này không có quỷ, ngay cả khi có người chính mắt nhìn thấy ma quỷ, vậy chỉ có thể nói là trong lòng người kia có quỷ.

Mộ Dung Dục là người thứ hai có quỷ trong tâm, người đầu tiên trong lòng có quỷ, lại là tiểu nha hoàn Văn Hỉ của Mộ Dung Dục.

Văn Hỉ là người đầu tiên lan truyền chuyện trâm ngọc, hơn nữa còn nói đãtận mắt nhìn thấy hồn trâm chuyển động. Nàng chắc chắn như vậy khiến Nghê Diệp Tâm dám khẳng định, tiểu nha đầu này trong lòng có quỷ.

Mục tiêu của tiểu nha hoàn là cây trâm giá trị liên thành, nhưng Nghê Diệp Tâm cảm thấy rất kỳ quái, tiểu nha hoàn đi theo Mộ Dung Dục rất lâu rồi, vì sao nàng đột nhiên lại muốn trộm cây trâm cài tóc kia?

Cây trâm hồng ngọc kia rất đáng giá, tiểu nha hoàn khẳng định đã sớm biết, nhưng tại sao đột nhiên muốn trộm nó? Trong này tuyệt đối có một nguyên nhân, một điều kiện kích thíchnàng làm như vậy.

Lúc đầu Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không biết điều kiện này là gì, sau đó hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, điều kiện kia chính là Ngụy thiếu gia.

Ngụy thiếu gia tiêu xài hết tiền của Ngụy gia, hắn muốn Hạ Hướng Thâm cho hắn tiền, nhưng Hạ Hướng Thâm không cho, Ngụy thiếu gia cũng hết cách rồi, hắn phải trả nợ, liền nghĩ đến việc thu mua một hạ nhân của Hạ gia, đi Hạ gia trộm đồ.

Ngụy thiếu gia chạy đến Hạ gia đòi bạc, quấy nhiễu nói cây trâm hồng ngọc là bảo bối gia truyền của Ngụy gia, thật ra là hi vọng, sau khi Hạ Hướng Thâm biết được tin đồn ma quái, có thể dễ dàng giao cây trâm cho hắn.

Nhưng ý nghĩ của hắn rơi vào khoảng không, Mộ Dung Dục cũng tham dự vào chuyện ma quái, hắn đương nhiên biết rõ, trâm gài tóc vốn không có quỷ, những cái đó chỉ là trò vặt mà thôi.

Ngụy thiếu gia không lấy được bạc, ảo não trở về quý phủ, càng có việc phiền lòng đang chờ hắn. Tiệc mừng thọ của Lão thái thái, Hạ Hướng Thâm cũng tới.

Ngụy thiếu gia lo sợ, hắn cảm thấy Lão thái thái không có lòng tốt, tuyệt đối là muốn mời Hạ Hướng Thâm về, nhân cơ hội không cho hắn đi.

Ngụy thiếu gia lập tức nghĩ ra một biện pháp ngu xuẩn, hắn muốn vu hại Hạ Hướng Thâm, muốn nhốt Hạ Hướng Thâm vào ngục, vậy hắn mới không làm gì mình được.

Vì vậy Ngụy thiếu gia bắt đầu thi hành biện pháp của hắn, hắn tìm tới nha hoàn Hạ phủ mà hắn mua chuộc – Văn Hỉ, nói hết kế hoạch cho nàng, hơn nửa đêm Ngụy thiếu gia về phòng chuẩn bị thi hành.

Kế hoạch của bọn họ hẳn là như vậy, Ngụy thiếu gia để Văn Hỉ trói chặt mình, quấn lên trên ghế, Văn Hỉ dùng dây thừng trói hắn lại, do đây là lần đầu tiên làm việc này, thủ pháp mới lạ, trói không chuyên nghiệp là chuyện tất nhiên.

Trong suốt quá trình Ngụy thiếu gia đương nhiên sẽ không giãy dụa, bởi vì hắn nhận thức Văn Hỉ, ngồi nghiêm chỉnh để nàng trói chặt.

Sau đó Ngụy thiếu gia kêu Văn Hỉ dẫn Hạ Hướng Thâm lại đây, như vậy Hạ Hướng Thâm vừa vào cửa, trong phòng chỉ có Ngụy thiếu gia đang bị trói, cùng với Hạ Hướng Thâm không biết chuyện, lúc đó Ngụy thiếu gia thời điểm đó hô to rằng Hạ Hướng Thâm muốn giết hắn, trói hắn lại, chắc sẽ có không ít người tin tưởng.

Ngụy thiếu gia cảm thấy mình đoán không sai, kế hoạch này nhất định có thể thành công, đến lúc đó nhốt Hạ Hướng Thâm vào trong ngục, cho dù hắn bình an vô sự mà ra ngoài, những thương nhân kia cũng không làm ăn với một người đã từng vào ngục, dù sao khi làm ăn chú ý nhất vẫn là uy tín.

Ngụy thiếu gia không ngờ tới, Văn Hỉ đột nhiên lật lọng. Sau khi nàng trói kỹ Ngụy thiếu gia, làm bộ đi dẫn Hạ Hướng Thâm, thật ralà nàng lén lút trở về khách phòng, mang mê dược, thuận theo khe hở trong cửa phòng, thổi vào trong phòng của Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục.

Văn Hỉ vẫn quá ngây thơ, nàng cho là chút mê dược này có thể làm mê đảo hai người.

Nhưng mà vận may của nàng cũng quá tốt, khi nàng đẩy cửa phòng ra, phát hiện bên trong vốn không có người, mà cây trâm hồng ngọc đang nằm trên bàn, quả thật là tiết kiệm không ít thời gian.

Quả thật khi đó trong phòng không có ai, Hạ Hướng Thâm lặng lẽ thức dậy, giấu Mộ Dung Dục đi giải quyết việc của danh môn chính phái. Hắn không muốn để Mộ Dung Dục lo lắng, nên không muốn để Mộ Dung Dục biết được.

Nhưng Mộ Dung Dục đã biết từ lâu, hắn còn làm rất nhiều thứ vì chuyện này. Mộ Dung Dục đuổi theo Hạ Hướng Thâm, nhưng hắn lại không đuổi kịp người.

Không cần biết ra sao, Văn Hỉ vô cùng dễ dàng lấy đi cây trâm hồng ngọc kia, sau đó nàng lại trở về phòng của Ngụy thiếu gia.

Ngụy thiếu gia nhất định là thường xuyên nói với Văn Hỉ, cây trâm gài tóc này đáng giá cỡ nào, còn đồng ý sau khi lấy được trâm gài tóc sẽ cho Văn Hỉ không ít chỗ tốt.

Văn Hỉ hiển nhiên sẽ tham lam, nàng nghĩ, mình hoàn toàn có bản lĩnh cùng tư cách chiếm cây trâm này làm của riêng, không cần phải chia sẻ nó với người khác.

Vì vậy Văn Hỉ mang trâm ngọc trở về chủ viện, nàng đi vào phòng của Ngụy thiếu gia, quá trình này bị Ngụy gia tiểu thư thấy được, nhưng Ngụy gia tiểu thư không nhận ra nàng là ai, sắc trời quá tối, chỉ có thể nhìn thấy đường viền trên áo, là một tiểu nha hoàn vóc người nhỏ bé.

Văn Hỉ vào phòng, Ngụy thiếu gia khẳng định rất hưng phấn, bởi vì hắn nghĩ là Văn Hỉ dẫn Hạ Hướng Thâm tới, kế hoạch của bọn họ chắc chắn sẽ thành công.

Thế nhưng Ngụy thiếu gia duỗi cổ nhìn mấy lần, phát hiện không có ai phía sau Văn Hỉ, nàng đóng cửa lại, điều này làm cho Ngụy thiếu gia có chút bất an kỳ quái.

Văn Hỉ đi tới, có lẽ đã nói vài câu để dời đi lực chú ý của Ngụy thiếu gia, cái nàycũng không quan trọng. Ngay sau đó, nàng bớt ngờ lấy ra cây trâm hồng ngọc, dùng lực đâm xuống cổ họng của Ngụy thiếu gia.

Ngụy thiếu gia bị trói, đó hoàn toàn là chủ ý hắn đưa ra, hắn không thể động đậy, thậm chí còn không nghĩ tới việc phản kháng, bởi vì hắn vẫn còn chấn kinh cùng khó tin. Trên mặt hắn còn chưa kịp hiện vẻ thống khổ, đã bị cây trâm dài sắc nhọn như đinh đâm xuyên qua cổ họng, sinh tử chỉ trong nháy mắt, hắn đã không còn ý thức.

Văn Hỉdùng trâm ngọc để giết người, đầu tiên là để giá họa choMộ Dung Dục, mọi người đều biết cây trâm ngọc giá trị liên thành kia là của Mộ Dung Dục, nên sẽ hoài nghi Mộ Dung Dục.

Tiếp theo, Văn Hỉ muốn người khác nghĩ rằng quỷ hồn trong hồi hồn trâm đã giết chết Ngụy thiếu gia.

Nàng giết người, rút ngọc trâm ra, vội vàng rời đi, việcnày nàng làm vô cùng suôn sẻ, kế tiếp nàng liền chuẩn bị rời đi.

Văn Hỉ nghe Nghê Diệp Tâm nói xong, sắc mặt đã tái nhợt, nàng đứng ở trong đám người, là đi theo Mộ Dung Dục đến đây, bất lực nhìn xung quanh, nói: “Công tử, thiếu gia! Các người hãy tin tưởng ta, ta không có… Làm sao nô tỳ có thể giết người được?”

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nói: “Chứng cứ ở đâu?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Đương nhiên chính là cây trâm hồng ngọc kia.”

“Đúng đúng, trâm gài tóc!” Bộ khoái nói: “Nghê đại nhân, cuối cùng thì trâm gài tóc đang ở đâu?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Ngay trên người nàng, các ngươi lục soát là tìm ra được.”

“Cái gì?” Bộ khoái sững sờ, nói: “Chuyện này… Có thật không?”

Một hung thủ giết người, dĩ nhiên lại mang theo hung khí trên người, chuyện này quả thật rất khó tin, nghe qua thật là ngu xuẩn.

Nghê Diệp Tâm nói: “Bởi vì lúc nàng chuẩn bị chạy trốn, chỉ có thể mang trâm ngọc trên người, nếu như giấu ở trong phòng, thời điểm trốn đi sẽ không kịp cầm theo, chẳng phải là lãng phí hết công sức sao.”

Sau khi án mạng phát sinh, Văn Hỉ không lập tức đào tẩu, nếu như đào tẩu ngay lúc đó, tất nhiên sẽ bị người khác phát hiện.

Nhưng vào ngày thứ hai sau khi phát hiện thi thể, có rất nhiều bộ khoái đến Ngụy gia, uy thế rất lớn. Văn Hỉ có chút sợ, phỏng chừng đang hối hận không đào tẩu ngay lúc đó.

Nơi này là Ngụy gia, không phải Hạ phủ, Văn Hỉ nghĩ tới việc giấu trâm gài tóc ở trong phòng, nhưng căn phòng xa lạ này không thể để nàng an tâm, nàng không muốn mạo hiểm.

Nếu như giấutrâm ngọc ở nơi khác, một chỗ tùy ý trong Ngụy gia, nếu như bị bộ khoái tìm ra được, cho dù không thể chứng minh Văn Hỉ là hung thủ, nhưng trâm ngọc sẽ không còn.

Văn Hỉ giết người là vì trâm ngọc, nói thẳng ra là vì tiền, nên nàng sẽ không mạo hiểm.

Nghê Diệp Tâm nói: “Ngụy tiểu thư ám chỉ Hạ Hướng Thâm, bộ khoái liền mời người tới. Nhất định Văn Hỉ đã nghĩ, kế hoạch của mình có hiệu quả, thành công dời đi đối tượng tình nghi. Nên nàng đã thả lỏng một chút, mang theo hung khí cùng tang vật, cùng đi tới đây. Nhưng nàng cũng không có ý định nghe ta phân tích vụ án, mà muốn thừa dịp nhiều người không ai chú ý đến nàng, nhanh chóng rời khỏi Ngụy gia. Chỉ tiếc, phỏng chừng nàng cũng không nghĩ tới mình sẽ biến thành vai chính.”

Văn Hỉ sợ đến toàn thân không ngừng run rẩy, gần như muốn quỳ trên mặt đất.

Bộ khoái nghe Nghê Diệp Tâm nói xong, lập tức đi tới muốntra xétVăn Hỉ.

“Không! Đừng tới đây!” Văn Hỉ quát to một tiếng, bỗng nhiên mạnh mẽ bắt lấy Mộ Dung Dục, sau đó lấy ra cây trâm hồng ngọc từ trong áo, đặt trên cổ họng của Mộ Dung Dục.

Văn Hỉ như phát điên lên, hét lớn: “Đi ra! Tất cả các ngươi đều cút đi! Để ta rời khỏi nơi này, nếu không ta sẽ giết hắn!”

“Buông hắn ra!” Hạ Hướng Thâm biểu tình âm trầm, đã không còn ôn hòa của ngày xưa.

Mộ Dung Dục bị bắt làm con tin, nhưng cũng không có biểu tình sợ sệt, sắc mặt rất hờ hững.

Tuy rằng Mộ Dung Dục đã bị phế võ công, nhưng trên người hắn không thiếu thứ có thể dồn người khác vào chỗ chết, cưỡng ép hắn chính là chuyện mạo hiểm nhất.

Nhưng bọn bộ khoái lại không biết, bọn họ cảm thấy được Mộ Dung công tử là một người tao nhã, có vẻ như tay trói gà không chặt.

Bộ khoái thấy hung thủ cưỡng ép con tin, đã chảy mồ hôi ròng ròng, giơ bội đao không dám lại gần quá.

Ngay lúc mọi chuyện như đang ngàn cân treo sợi tóc, lại nghe thấy Văn Hỉ hét to một tiếng, đau đến thấu tim.

Mọi người sợ hết hồn, nhìn kỹ, mới thấycó một con chó con rất nhỏ đang cắn vào cổ chân Văn Hỉ, phát ra tiếng “Nha nha nha”, nghe như trẻ con tập nói.

Không cần phải nói, con chó nhỏ này là Bạo Mễ Hoa.

Đầu nó quá nhỏ, ai cũng không chú ý tới dưới chân, bị Bạo Mễ Hoa tập kích, Văn Hỉ đau muốn chết, hoàn toàn không chú ý tới Mộ Dung Dục nữa, nhấc chân đạp, đá Bạo Mễ Hoa ra ngoài.

Nghê Diệp Tâm sợ hết hồn, chuyện này Mộ Dung Dục có thể tự xử lý, ai ngờ được Bạo Mễ Hoa sẽ chạy đi anh hùng cứu mỹ nhân.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng chạy tới, ôm Bạo Mễ Hoa vào trong ngực, miễn cho nó bị ngã hoa mắt chóng mặt.

Mà bọn bộ khoái nhanh chóng tiến lên, áp Văn Hỉ lên đất, nàng căn bản không có năng lực phản kháng.

Nghê Diệp Tâm xoa đầu Bạo Mễ Hoa, nói: “Bạo Mễ Hoa, bị đá đến ngốc chưa?”

“Vốn là cẩu ngốc.” Đột nhiên sau lưng có người nói chuyện, Nghê Diệp Tâm không cần quay đầu cũng biết là Mộ Dung Trường Tình.

“Uông uông!” Hình như Bạo Mễ Hoa đang kháng nghị.

Nghê Diệp Tâm nói: “Mộ Dung đại hiệp, ta đã nói với ngươi, Bạo Mễ Hoa nhà ta chính là cảnh khuyển, đừng nhìn nó còn nhỏ, đã rất có phong phạm. Hơn nữa còn nhất mực trung thành, tiểu trung khuyển.”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, sau đó nhẹ nhàng giơ tay lên.

Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên cảm thấy, dưới chân có chút lạnh, vừa cúi đầu nhìn, Ngọc Mễ uốn éo leo lên chân của mình.

Nghê Diệp Tâm sợ đến dựng thẳng tóc gáy, nói: “Mộ Dung đại hiệp! Ban ngày ban mặt, ngươi dắt rắn đi dạo làm gì! Mau mau thu hồi nó đi.”

“Nha nha nha…”

Bạo Mễ Hoa vốn đang vùi trong lồng ngực của chủ nhân, kết quả cũng nhìn thấy Ngọc Mễ, nó đang chầm rãi chuyển động lên trên, mắt thấy đã sắp bò lên người Nghê Diệp Tâm.

Bạo Mễ Hoarốt cục cũng kêu “Uông” một tiếng…

Chạy…

Từ bỏ chủ nhân, vắt chân lên cổ mà chạy, đảo mắt đã biến mất không thấy.

Nghê Diệp Tâm: “…” Bạo Mễ Hoa soái nhiều nhất là 3 giây.

Mộ Dung Trường Tình nở nụ cười, nói: “Tiểu trung khuyển của ngươi chạy cũng nhanh đấy chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.