Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 13: Chương 13: Hồi hồn trâm (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lành lạnh, trơn nhẵn…

Nghê Diệp Tâm toàn thân đều cứng ngắc, không dám động đậy, con rắn kia dài khoảnghơn một mét, tuy rằng không quá lớn, nhưng vẫn có thể dọaNghê Diệp Tâm sợ run cầm cập.

Nghê Diệp Tâm cảm nhận được, con rắn kia quấn lấy hông của mình, chặt đến nỗi hắn muốn tắt thở, mặt đỏ bừng. Sau đó con rắn lạnh lẽo trườn lên phía trên, đụng phải phần da bị lộ ra, quấn lấy cổ của hắn.

Mặc dù là giữađêm, nhưng Mộ Dung Trường Tình vẫn rất nhạy cảm nhận ra, Nghê đại nhân không sợ trời không sợ đất bây giờ lạimặt mũi trắng bệch.

Mộ Dung Trường Tình “Ha ha” nở nụ cười, tuyệt đối là cười nhạo châm chọc, nói: “Nghê đại nhân, thực ra ngươi cũng hiểu rấtrõ, không phải sao?”

Nghê Diệp Tâm trợn mắt lên, không dám nhúc nhích, chỉ sợ rắn cắn hắn.

Mộ Dung Trường Tình nói: “Bây giờ ngươi run rẩy rất lợi hại, thì ra Nghê đại nhân lại sợ rắn đếnnhư vậy.”

“Đại… Đại hiệp…” Nghê Diệp Tâm miễn cưỡng mở miệng, nói: “Mộ Dung đại hiệp, mau thu lại lão ngọc mễ* của ngươi!”

* Ngọc mễ:Ở nước Đông Ngô (thời Chiến Quốc), người dân sinh sống bằng một loại hạt to,đầu vàng hay trắng,được gọi là “ngọc mễ”. Sau này hạt giống của loại cây nàyđãđược cụ Phùng Khắc Khoanđem về Việt Nam gieo trồng, và gọi tên là hạt “bắp ngô” như ngày nay.

Còn“lão” là cách xưng hôđể tỏ sự kính sợ (ởđây thì sợ là chính ^^).

Mộ Dung Trường Tình hiếm khivui vẻ nở nụ cười, nói: “Không ngại,đã lâu rồi Ngọc Mễkhông có chơi đùa vui vẻvới người khác đến vậy.”

“Đại đại, đại hiệp!” Nghê Diệp Tâm nói: “Một con rắn sao lại đặttên là Ngọc Mễ! Không hề đáng yêu chút nào!Hơn nữa triều Tốngcó bắp ngô sao? Đây không phải là trọng điểm… Rõ ràng nó là một con xích luyệnxà**, cũng không phải làngọc mễcẩm xà (??), sao lại tên là Ngọc Mễa.”

** Xích luyện xà: Tên tiếng Việt là “Rắn lệchđầu hoa”, tên khoa học là Dinodon rufozonatum, thuộc họ rắn nước Colubridae.

Mộ Dung Trường Tình nói: “Nghê đại nhân, xem ra ngươi vẫn rất sungsức.”

Khóe mắtNghê Diệp Tâmliên tục liếcnhìn NgọcMễ, ở trong lòng tựan ủi mình, nghe nói xích luyệnxà tính tình dịu ngoan, không thích cắn người, nuôi thành sủng vật cũng rất tốt!

Tuy rằng như vậy, Nghê Diệp Tâm vẫn bị dọa đến run chân.

Nghê Diệp Tâm kiên trì nói: “Đại hiệp, ta nói với ngươi điềunày, mặc dùxích luyệnxà nhìn rất giốngrắn độc, rất đáng sợ, nhưng thật ra trong tình huống bình thường thì không có độc, hơn nữa tính tình còn rấtdịu ngoan. Cho nên… Chỉ có thể dùng đểdọa người, ngươi mau chóng gọi nó trở về đi.”

Mộ Dung Trường Tình nói: “Nghê đại nhân vẫn có thểphân tích rấtmạch lạc rõ ràng.”

“Ta… A!” Nghê Diệp Tâm đột nhiên hét to một tiếng, hai mắt trợn tròn, suýt chút nữa ngất đi.

Chỉ thấy xích luyện xà màu đỏ thẫm có tên NgọcMễđột nhiên “Tê”một tiếng, đầu rướn lên phía trước, cắn một cái trên cổNghê Diệp Tâm, trên cầncổ trắng nõn của hắn lập tức nhiều hơn hai lỗ nhỏ.

Nghê Diệp Tâm đau đếngiật mình, lập tức ngậm miệng, sợ hãi không dám thốt ra một từ, lấyhai tay che cổ mình, liền lùi lại bảy, tám bước, suýt nữa đặt mông ngã lêngiường.

Mộ Dung Trường Tình giơ tay lên, NgọcMễliền quấn lên trên cánh tay hắn, còn dùng đầu rắn thân thiếtcọ cọ trên cổ của hắn, thoạt nhìn quan hệ rất tốt.

Mộ Dung Trường Tình mỉm cười nói: “Nghê đại nhân nói đúng, Ngọc Mễ đúng thậtkhông có độc tính gì, chỉ dùng để chọc ghẹo người khác lúc ta nhàm chán.”

Nghê Diệp Tâm nhăn mặt, ôm cổ thở hổn hển hảo vài hơi, lúc này hô hấp mới trở lại bình thường. Nói thật, Nghê Diệp Tâm đã chịu qua bao vết thương chí tử, nhưng nhữngvếtthương này so với rắn, hắn tình nguyện bị thương còn hơn, những con rắn ấythật là đáng sợ…

Xích luyệnxà quả thực không có độc tính, nó không mở lớnmồm cắn người, trên căn bản sẽ không trúng độc. Ở trên cổNghê Diệp Tâm có nhiều hơn hai lỗ nhỏ, có chút sưng, chảy một chút máu, ngoài rakhông có gì đáng ngại.

Nhưng Nghê đại nhân bị dọa sợ, tránh đi thật xa, không dám đi đếntrước mặt mỹ nhân, chỉ có thể nhìn mỹ nhân bằng ánh mắt ai oán.

Mộ Dung Trường Tình thấy hắn ăn quả đắng, taynhẹ nhàng sờ đầu Ngọc Mễ, không chỉ là khóe miệng, ngay cả khóe mắt cũng có một chút ý cười.

Nụ cười củaMộ Dung Trường Tình thật sự là quá đẹp, Nghê Diệp Tâm suýt chút nữachảy nước miếng, nhưng mà hắn không dám. Nghê đại nhân sợ nếu nhưmình nhìn Mộ Dung Trường Tình mà chảy nước miếng, Ngọc Mễ sẽ nhìnmình mà chảy nước miếng…

Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm thành thật, nói: “Nghê đại nhân, vậy chúng ta ngày mai gặp lại.”

Nghê Diệp Tâm khoát tay áo một cái, ủyủy khuất khuất núp vào một góc như tiểu tức phụ, nói: “Ngày mai chúng ta gặp nhau là đượcrồi, Ngọc Mễđừng đến.”

“Tê —— “

Ngọc Mễ quấn lấy bả vai củaMộ Dung Trường Tình, đầu nhỏ dò xét nhìnNghê Diệp Tâm, mở to miệng ra, tựa hồ muốnhù dọa Nghê Diệp Tâm.

Mộ Dung Trường Tình nở nụ cười, lập tứcbiến mất.

Nghê Diệp Tâm giống như ăn trộm, đi ra ngoài dáo dác nhìn quanh, thấyMộ Dung Trường Tình đi thật, không nhịn được thở dài, cũng không biết là muốn thở phào nhẹ nhõm, hay là cảm thấy có chút đáng tiếc.

Nghê đại nhân quả thậtkhông sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ nhất hai thứ, thứ nhất là sâu, thứ haichính là rắn. Hắn cảm thấymình bị mỹ nhân nắm thóp rồi, cuộc sống sau này chắc chắn không dễ chịu.

Vụ án của Tần gia xem như đã phá, Triệu Duẫn cùng Trì Long phụ trách khắc phục hậu quả, lúc kết thúc thìtrời cũng đã sáng.

Nghê Diệp Tâm gặp ác mộng bị rắn truy cảmột buổi tối, quả thực là có khổ mà không thể nói, ngày hôm sau mang đôi mắt gấu trúc đi ra.

Nghê Diệp Tâm vừa ra khỏi cửa liền thấy Trì Long đang lấynước giếng, tuy rằng bận rộn cả một buổi tối, nhưng bộ dáng vẫn rất cótinh thần.

“Nghê đại nhân, ngài cũng mới ngủ dậyà.” Trì Long nói.

Nghê Diệp Tâm ngáp một cái, gật đầu nói: “Ngày hôm qua đã xử lý vụ án tốt chưa?”

Trì Long nói: “Không sai biệt lắm, đã mang người về, chuyện còn lại không cần chúng ta lo.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Vậy thì tốt.”

Trì Long nói: “Nghê đại nhân, ta cũng giúp ngài lấymột chậunước rửa mặt.”

“A, cám ơn ngươi.” Nghê Diệp Tâm nói.

Trì Long tiện tay múc ramột thùng nước đưa choNghê Diệp Tâm, nói: “Đại nhân, bây giờnơi này của chúng ta còn có muỗi sao? Trên cổ củaNghê đại nhân có vếtmuỗi đốt kìa.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe xong liền nâng tay sờ cổ, vừa chạm vào liền hítmột hơi thật mạnh,không phảilà do muỗi đốt, rõ ràng là bị rắn cắn!

Nghê Diệp Tâm ngủ một giấc, cũng sắpquên mất, kết quả là đánh một cái thật mạnh, suýt chút nữa đau chết rồi…

Trì Long nhiệt tình nói: “Ở chỗ củaTôn đại nhân có loạihương gì ấy, nghe nói hun trong phòng một láttrước khi ngủ, có thể đuổi muỗi, vô cùnghữu hiệu.”

Nghê Diệp Tâm mắt sáng lên, hỏi: “Có thể hun rắnkhông?”

“A?” Trì Long kinh ngạc nói: “Chỗ chúng ta có rắnsao?”

Tuy rằng không biết loại huân hương kia có thể xua đuổi rắn hay không, nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn đi ra ban sai (???) của phủ Khai Phong, đến chỗ củaquản sựphủKhai Phong Tôn đại nhân mượn một chút đem về, cẩn thận hun lên trên người mình, hun đến mứctoàn thân đều là khí vị này mới hài lòng.

Đại gia hỏa ăn điểm tâm, sau đó liền chuẩn bị xuất phát, nghe nói đường đi không được gần cho lắm, cưỡi ngựa cũng mấtkhoảngmấy ngày, cho nên Nghê Diệp Tâm liền mang theo Trì Long cùng Triệu Duẫn vội vàngxuất phát.

Ba người mang theobọc hành lý rời khỏi phủ Khai Phong, mới vừa đi tới cửa thành liềnthấy một người mặcbạch y đang ngồi uống rượutrong tửu lâuhai tầng ở bên phải.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình, lập tức trợn to mắt, phất tay với hắn, nói: “Đại hiệp, Mộ Dung đại hiệp, chúng ta ở đây.”

Mộ Dung Trường Tình đã sớm nhìn thấy hắn, bị hắn gọi mười phần phấn khích như vậy, tất cảngười đi lạiở cửa thànhđều nhìn sang hướng này.

Mộ Dung giáo chủ sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên bị gọi là đại hiệp trước mặt nhiều người như vậy, tâm tình rất vi diệu, cho nên không cẩn thận, bóp nát chén rượu trong tay…

“Răng rắc” một tiếng, chén rượu nát tan, rượu đổ hết lên tay củaMộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình hít sâu một cái, lấy ra khăn taytrắng noãn lau khô rượu trên tay, lúc này không nhanh không chậm đi xuống.

Mộ Dung Trường Tình là Giáo chủ Ma giáo tiếng tăm lừng lẫy, ở trên giang hồ không ai không biết, không người không hiểu, ngay cả bách tính bình dân cũng đối với hắn như sấm bên tai, tiên sinh kể chuyện trong tửu lâu rấtyêu thích nói một ít cố sự giữama đầu và đại hiệp.

Nhưng tuy rằngvị Giáo chủ Ma giáo này có danh khí rất lớn, nhưng có rất ít người thấy được diện mạo thật của hắn. Vậynên cho dù Mộ Dung Trường Tình nghênh ngang đi lại trên giang hồ cũng không có ai nhận ra hắn.

Họ Mộ Dung này cũng không phổthông, nếu như gọi ra ở trên giang hồ, nhất định sẽ có rất nhiều người liên tưởng đến Mộ Dung Trường Tình đầu tiên.

Nhưng mà Triệu Duẫn bên cạnhNghê Diệp Tâm chưa hề đem vị bạch y nam tử này liên hệvớiMộ Dung Giáo chủ. Dù sao trên giang hồ, tuyệt đối không có người nào gọi Mộ Dung Trường Tình là Mộ Dung đại hiệp, Nghê Diệp Tâm là người duy nhất.

Trì Long và Triệu Duẫn chỉ biết Mộ Dung đại hiệp là bằng hữu củaNghê đại nhân, cũng không suy nghĩ nhiều, nếu cùng chung lộ tuyến thì cùng nhau lên đường cũng được.

Nghê Diệp Tâm còn muốn cưỡi chung một con ngựa vớiMộ Dung Trường Tình, nhưng rất đáng tiếc, Mộ Dung Trường Tình đã sớm chuẩn bị một thiên lý mã.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy thậtđáng tiếc, đành phảikéo dây cương đi song song vớiMộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn trên cổNghê Diệp Tâm, xem ra vết thương do Ngọc Mễ cắn còn chưa tốt hơn, nói: “Ngươi sợ ta?”

Nghê Diệp Tâm vừa muốn mở miệng, liền nghe thấy âm thanh“Tê tê”, không cần nghĩ cũng biết là Ngọc Mễ củaMộ Dung Trường Tình…

Quả nhiên, Ngọc Mễtrườn tớitừ sau lưng Mộ Dung Trường Tình, đầu nhỏ rướn lênnhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm nuốt nước bọt, nhưng nghĩ đếnhuân hương sáng nay mình đã hun, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng, nói: “Ha, Ngọc Mễ, chúng ta lại gặp mặt.”

“Tê, tê —— “

Ngọc Mễnhô đầu ra, bởi vì khoảng cách giữaNghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình rất gần, tấtnhiên hắn cũng chẳngcách xa Ngọc Mễ, Ngọc Mễ trườn từ trên bả vai củaMộ Dung Trường Tình lên trên vai Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm run như cầysấy, suýt chút nữa ngã xuống từtrên lưng ngựa, cũng may Mộ Dung Trường Tình nhanh tay nhanh mắt chụp đượchắn.

Tứ chiNghê Diệp Tâm bắt đầulạnh như băng, huân hương này có thể xua đuổi Tiểu Ngọc Mễ, tại sao Ngọc Mễlại… Tùy ý như thế?

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói: “Trên người ngươi có mùi hương gì sao? Hình như Ngọc Mễrất yêu thích.”

Nghê Diệp Tâm: “…”

Nghê Diệp Tâm lập tức có ý nghĩ muốn khóc.

Ngọc Mễđặc biệt yêu thích mùihương trên ngườiNghê Diệp Tâm, dọc đường điđều quấn trên người Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm sợ tới mứcsuýt nữa ‘đi’ ra quần (dấm đài:v), chỉ sợ Ngọc Mễ lại cắncổ mình một cái.

Trong lòng Nghê đại nhân ngàn hồitrăm chuyển, hỏi Trì Long đang đi phía sau: “Gần đâycó chợkhông? Ta muốn mua sủng vật!”

Trì Long đỡgáy, nói: “Ta cũng không biết, Nghê đại nhân ngài muốn mua cái gì?”

“Con nhím! Con gấu!” Nghê Diệp Tâm nói: “Diều hâu hay đại bàng cũng được!” Những con vật có thể ăn rắn, Nghê Diệp Tâm đều muốn nuôi.

Trì Long lại lấy tay đỡ gáy,nói: “Nghê đại nhân, chỉ sợ nhữngthứ này đều không có để muaa.”

Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì nuôi một con chó to!” Nghe nói chó cũng có thể đánh nhau vớirắn hổ mang, huống chi là con Tiểu Ngọc Mễ này.

Nghê Diệp Tâm con ngươi đảo một vòng, nói: “Ta quyết định phải nuôi một con chó, đặt tên là Bạo Mễ Hoa.”

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn hắn.

Trì Long hỏi: “Đại nhân, Bạo Mễ Hoa là cái gì?”

Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm, nói: “Cái tên có nội hàm như vậy, ngươi không hiểu được đâu.”

Nghê đại nhân bắt đầu ảo tưởng cảnh Bạo Mễ Hoađại chiến vớiTiểu Ngọc Mễ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.