Tôn thư sinh không xem như vai rộng cao to, nhưng cao hơn nha hoàn một cái đầu, cũng chắc nịch hơn.
Nha hoàn bị Tôn thư sinh uy hiếp, biết mình đánh không lại, mà chạy không có người để gọi giúp đỡ. Thật sự là lòng nóng như lửa đốt. Nhưng nếu mặc kệ, chờ chủ tử trở về, trong phủ mất nhiều đồ vật như vậy tuyệt đối sẽ bị quở trách.
Nha hoàn chỉ là một người hầu thấp hèn bị chủ tử bán cũng là bình thường, bị đánh chết cũng không cần đền mạng.
Nha hoàn sợ hãi chủ tử trở về quở trách mình, hoặc bán nàng đi như Tôn thư sinh nói. Hắn chính là người bên gối chủ tử, chỉ sợ chủ tử tin tưởng hắn, mà không tin mình nói. Đến lúc đó mình bị cho là kẻ trộm, thật sự sẽ bị chủ tử đánh chết, hay bán đi.
Nha hoàn lúc ấy không suy nghĩ nhiều, nhìn thư sinh liên tiếp lấy đồ vật, lúc này mới cái khó ló cái khôn. Nàng kêu to lên, nói nàng chịu đựng đủ rồi, không bao giờ muốn nhịn nữa, vẫn luôn chịu đựng chủ tử quát mắng, hiện tại lại tới một người ức hiếp nàng khinh thường nàng.
Nha hoàn làm ra một bộ dạng điên khùng, khác xa cô nương vâng vâng dạ dạ vừa rồi. Tôn thư sinh lập tức liền bị dọa, trừng mắt nhìn nàng.
Bất quá Tôn thư sinh cũng chỉ run run một chút, cũng không có thật sự bị dọa chạy.
Nha hoàn một chân đá ghế dựa, la hét, thật sự giống như một người điên.
Nàng rút cây trâm trên tóc xuống, dùng vật bén nhọn chỉ vào Tôn thư sinh.
“Đồ vật nơi này tất cả đều là của ta, ngươi biết không? Chúng đã thuộc về ta, một cái ngươi cũng đừng nghĩ lấy đi rõ chưa?”
“Ngươi nói cái gì? Ta nói cho ngươi biết, chờ chủ tử ngươi trở về, ta liền nói cho nàng biết ngươi nói chuyện cùng ta như vậy!”
Nha hoàn nghe xong cười ha ha.
“Bà ấy? Trở về? Ta nói cho ngươi biết bà ấy đi đã rất nhiều ngày, ngươi cũng không phải không biết? Ngươi còn chờ bà ấy trở lại? Ha ha, có cần ta đưa ngươi đi gặp không?”
“Có ý gì?”
“Ý gì?”
Nha hoàn cười lớn.
“Ngươi còn không hiểu sao? Ta đã chịu đủ rồi, bà ta giống như ngươi, nô dịch ta, còn muốn đánh ta, mắng ta. Ngươi nói có phải ta đã chịu đủ rồi hay không. Cho nên ta đã giết bà ta!”
Thư sinh nghe xong lông tơ trên người dựng ngược. Hắn vốn dĩ cả ngày ăn không ngồi rồi, chỉ dựa vào quả phụ Chu thị cho ngân lượng. Chưa bao giờ hắn nghĩ qua chuyện như vậy, tức khắc sợ tới mức chân đều mềm nhũn, căn bản không còn kiêu ngạo.
“Đúng vậy, thi thể còn ở...... còn ở nơi này...... Đã nhiều ngày như vậy, ta chưa xử lý.... sẽ thối rửa, làm sao bây giờ? Sẽ bị người ta phát hiện. Đúng rồi! Ngươi tới đây mau giúp ta xử lý!”
Thư sinh cả người run run, nhìn thấy nha hoàn nhào lên muốn túm hắn. Nàng giống như thật sự muốn túm hắn cùng đi xử lí thi thể Chu thị.
Lúc này Tôn thư sinh đã tin trăm phần, sao còn dám tham lam những châu báu đó, chạy nhanh né tránh nha hoàn. Sau đó liều mạng chạy ra bên ngoài.
Thư sinh còn tưởng rằng nha hoàn thật sự giết người, chạy ra khỏi phủ, chạy tới nha môn báo án.
Nha hoàn lừa Tôn thư sinh đi rồi, thở phào nhẹ nhõm. Những vàng bạc châu báu không bị mất nhưng thiếu chiếc trâm vàng.
Nha hoàn kiểm tra lại một lần, nghĩ chủ tử châu báu quá nhiều sẽ không nhớ rõ. Nàng tự an ủi mình, đem trang sức cất đi, rồi lại bắt đầu đi quét dọn phòng.
Nghê Diệp Tâm nhướng mày.
“Quả phụ Chu thị đối với ngươi không tốt? Thường xuyên đánh chửi ngươi sao?”
Nha hoàn không dám nói, chỉ lắc lắc đầu.
Nghê Diệp Tâm cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nhìn nàng. Nha hoàn bị nhìn thân thể run lên, rốt cuộc vẫn gật gật đầu, nói:
“Chủ tử đôi khi tâm tình không tốt, tính tình có chút nóng nảy, sẽ đánh chửi hạ nhân.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nha hoàn có kỹ thuật diễn không tồi, làm Tôn thư sinh sợ tới mức tè ra quần bỏ chạy. Bất quá rõ ràng do oán hận chất chứa đã lâu.
“Ta không nghĩ tới, chủ tử thật sự đã chết. Lúc có quan sai tới bắt ta, bọn họ mang ta đến nơi đây, ta thấy được thi thể...... Thật là đáng sợ, ô ô...... Ta không có giết người, chỉ là hù dọa thư sinh kia mà thôi.”
“Ta hỏi ngươi, ngươi đi theo quả phụ Chu thị thời gian không ngắn, có biết quả phụ Chu thị đã tổ chức Âm hôn cho con trai đã chết hay không?”
Nha hoàn vừa nghe, rụt rụt cổ, gật gật đầu, nói:
“Biết...... Nhưng ta không tham gia.”
Tiểu nha hoàn tới hầu quả phụ Chu thị mấy năm, nhưng tuổi không lớn. Lúc ấy nàng vừa tới phủ, cái gì cũng không hiểu.
Quả phụ Chu thị bên người tổng cộng có ba nha hoàn. Nghe nói có một nha hoàn bởi vì chọc giận quả phụ Chu thị bị đuổi đi nên mới mua nha hoàn này vào trong phủ thay thế.
Trước kia nàng chưa hiểu chuyện, cũng chưa biết Âm hôn là thế nào.
“Ta chưa thấy qua vị kia...... Vị tân nương tử...... Chủ tử nói không thể để người ngoài nhìn, cho nên bọn nha hoàn đều ở trong phòng.....không thể ra cửa. Ta nghe được bên ngoài có nữ nhân khóc...... giọng không lớn.... vẫn luôn khóc.”
Nha hoàn nói đứt quãng, tựa như đang cố gắng nhớ. Nàng nhớ lại nhịn không được rụt cổ, tựa như cảm thấy sợ hãi.
“Ta lúc ấy không biết bọn họ đang làm cái gì. Ta rất hiếu kì...... Ta liền lén ra bên ngoài xem.... liền nhìn thấy chủ tử cùng quản gia ở bên ngoài, còn có một quan tài rất lớn..... Bọn họ đem một người mặc hỉ phục tân nương tử màu đỏ rực bỏ vào quan tài.”
Tân nương tử không có mang mũ phượng, chỉ mặc quần áo màu đỏ, tóc đã tán loạn, hiển nhiên đang giãy giụa. Nhưng trên người nàng bị dây thừng cột, miệng cũng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra tiếng “ô ô“. Nàng không ngừng vặn vẹo thân thể, giãy giụa.
Cô nương kia bị cho vào quan tài, quản gia đem cái nắp đóng lại. Âm thanh nức nở trở nên mông lung, thật giống như là ảo giác.
Nha hoàn nói mà mặt mũi trắng bệch.
“Sau đó quản gia cùng chủ tử kêu tới mấy người cường tráng, nâng quan tài rời đi. Bên ngoài còn khua chiêng gõ trống.... âm thanh.... âm thanh...... Ta...... Ta sau đó nghe người khác nói là Âm hôn.... cô nương phải bị sống chôn......”
Nha hoàn tuy rằng chính mắt thấy chuyện này, nhưng cũng không có nhìn thấy mặt cô nương kia. Không biết cô nương kia trông như thế nào. Nhưng nhìn vóc dáng mà nói, thật là người thướt tha, tuổi hẳn là không lớn, thực trẻ.
Nghê Diệp Tâm nghe xong cũng không nói gì, khẳng định là đang suy nghĩ chuyện gì.
Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay đứng ở bên cạnh hỏi:
“Ngươi suy nghĩ cái gì?”
“Đào mồ.”
“Hả?”
Trì Long lắp bắp kinh hãi nói:
“Đào mồ?”
Bộ khoái cũng lắp bắp kinh hãi.
“Nghê đại nhân,...... Đào mồ... loại chuyện này...... Có thể quá......”
“Các ngươi cũng đều thấy được cách chết của quả phụ Chu thị cùng cô nương kia giống nhau như đúc. Ta cảm thấy việc này có thể là có người tới báo thù. Cho nên ta muốn đi xác nhận một chút về thân phận cô nương kia.”
Không người nào biết cô nương kia là ai, muốn xác nhận thân phận chỉ có đào mồ xem thi thể tìm ra manh mối.
Nghê Diệp Tâm vỗ tay một cái.
“Được rồi, ta đi đào mồ. Trì Long, Triệu Doãn, các ngươi đi tìm Tôn thư sinh hỏi cung. Sau đó chúng ta cùng nhau đi Hứa gia.”
“Dạ.”
Triệu Doãn nhận lệnh.
Trì Long có chút do dự.
“Nghê đại nhân... muốn tự mình đi đào mồ sao?”
“Đương nhiên không phải. Còn có Mộ Dung đại hiệp đi cùng ta.”
Mộ Dung Trường Tình lập tức nhíu mày.
“Ta không đi.”
Nghê Diệp Tâm cười hì hì, nhỏ giọng nói:
“Đại hiệp, không phải là sợ ma chứ?”
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.
“ Khích tướng à, ngươi cho ta là ba tuổi sao?”
“Đối với trẻ con ba tuổi ta không cần khích tướng. Trẻ con là phải dỗ dành nha.”
Nghê Diệp Tâm nói xong, liền nhìn mọi người nói:
“Được rồi, tất cả mọi người đều đi làm việc. Bộ khoái đại ca, làm phiền đi ra bên ngoài một chuyến, đến nhà mấy tình nhân của quả phụ Chu thị mang họ về đây.”
Bộ khoái lập tức gật đầu.
“Dạ, đại nhân.”
Nghê Diệp Tâm sắp xếp xong, liền xoay người ra nha môn. Mộ Dung Trường Tình còn ôm cánh tay đứng ở tại chỗ, sắc mặt đen thui bất động.
Nghê Diệp Tâm đi ra ngoài cửa, có người đã chuẩn bị sẵn ngựa. Vì phải ra khỏi thành, chỗ ngôi mộ kia khoảng cách khá xa.
Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn con ngựa trắng.
“Phải hai con ngựa.”
“Hai con ngựa?”
“Đại nhân chỉ một mình sao cưỡi hai con ngựa?”
“Đương nhiên không phải, còn có một người, chúng ta là hai người.”
Nghê Diệp Tâm nói xong, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình mặt đen từ trong nha môn đi ra. Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm nói:
“Bất quá nếu có thể cùng Mộ Dung đại hiệp cưỡi chung một con ngựa, ta cũng rất vui lòng.”
Mộ Dung Trường Tình lạnh căm căm nhìn một cái. Hắn còn chưa mở miệng, vị quan sai có bộ dáng giống Trì Long vài phần đã nói:
“Đại nhân chỉ sợ không được. Hai vị đại nhân vóc người đều không nhỏ, một con ngựa chịu không nổi.”
Nghê Diệp Tâm ghét nhất người thành thật như thế này.