Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 198: Chương 198: Lời khai của Đỗ lão nhị




“Trương công tử bị người gọi đi rồi?”

Nghê Diệp Tâm kinh ngạc hỏi lại.

Trì Long gật gật đầu.

Trì Long cùng Triệu Doãn dựa theo lời Nghê Diệp Tâm nói, chạy đến thanh lâu kia hỏi thăm về Trương công tử. Bọn họ chỉ là muốn thử vận khí, không nghĩ tới thật sự nghe được tin tức. Bất quá Trương công tử tuy rằng đã tới nơi này, nhưng đã mới vừa đi khỏi không bao lâu, cũng không biết đi nơi nào.

Một cô nương nói Trương công tử vội vàng tới, rồi tìm một cô nương quen biết, cho cô nương kia một thỏi bạc, nói là muốn ở chỗ này một thời gian.

Cô nương kia nhận bạc tất nhiên cái gì cũng không hỏi, cho Trương công tử vào.

Trương công tử thoạt nhìn có chút khẩn trương cùng mỏi mệt, giống như mệt quá sức. Cô nương kia còn tưởng rằng Trương công tử thật lâu không có tới, sẽ cùng nàng ôn chuyện một chút, không nghĩ tới Trương công tử ngã vào giường liền ngủ.

Cô nương kia không có biện pháp, đành phải đến phòng bên cạnh cùng tỷ muội nói chuyện phiếm.

Sau đó cũng không bao lâu lại tới một người, là một khất cái. Hắn ăn mặc rách rưới, tất nhiên người canh cửa không cho hắn vào, muốn đuổi hắn đi.

Bất quá khất cái la to, nói là muốn gặp Trương công tử, nói có chuyện cần gặp Trương công tử.

Trương công tử ở trên lầu nghỉ ngơi, bởi vì động tĩnh quá lớn liền tỉnh lại, chạy đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Cô nương kia cũng từ phòng bên cạnh chạy ra, còn tưởng rằng Trương công tử sẽ không để ý đến khất cái. Bất quá không nghĩ tới Trương công tử đã đi xuống lầu gặp hắn.

Trì Long nói:

“Cô nương kia nhìn thấy khất cái đưa cho Trương công tử một tờ giấy, bất quá không thấy rõ tờ giấy viết cái gì.”

Trương công tử xem xong tờ giấy, sốt ruột vội vàng đi, cũng không biết đi làm cái gì, còn đi từ cửa sau.

Cô nương kia cảm thấy kỳ quái, nàng trở về phòng mình, mở cửa sổ nhìn xuống. Nàng thấy Trương công tử từ cửa sau đi ra ngoài, bộ dạng lén lút như không muốn ai nhận ra. Hắn đi như chạy, bỗng nhiên ở chỗ ngoặt có người chặn hắn lại.<HunhHn786>

Sau đó Trương công tử cùng người nọ nói mấy câu, hai người liền cùng nhau đi.

“Người đó cô nương kia cũng biết. Đó là Dương công tử đã thật lâu không có lộ diện.”

Cô nương khẳng định nàng thấy rõ ràng Dương công tử đột nhiên xuất hiện, mang theo Trương công tử rời đi. Nàng còn cảm thấy buồn bực, vì sao Dương công tử lại đột nhiên xuất hiện?

Trì Long cùng Triệu Doãn nghe nói việc này có quan hệ cùng Dương công tử cho nên cố ý chạy tới, muốn thông báo cho Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe đã cảm thấy thật là quá trùng hợp. Bọn họ lại đây tìm Dương công tử, Dương công tử lại mất tích. Kết quả hắn đi tìm Trương công tử cũng vừa mất tích.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Cô nương kia biết bọn họ đi nơi nào không?”

Trì Long lắc lắc đầu, nói:

“Không biết, cô nương kia chỉ nhìn thấy đại khái phương hướng, nhưng cũng không biết cụ thể.”

Cô nương kia nói hai người bọn họ đi hướng ra khỏi thành, bất quá cũng không biết cụ thể có phải như vậy hay không.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Đi tìm khất cái truyền lời kia hỏi xem.”

Triệu Doãn nói:

“Sẽ cho tìm ngay, không biết có tìm được không.”

Khất cái truyền lời xong liền rời đi, cũng không biết đi nơi nào, bọn họ còn chưa có tìm được người.

“Nếu lại tìm không thấy Trương công tử, ta chỉ sợ hắn gặp nguy hiểm.”

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Ngươi hoài nghi Dương công tử muốn giết Trương công tử?”

“Ta cảm thấy rất có khả năng.”

Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ, nói:

“Trì Long, ngươi mang theo người ra khỏi thành tìm một chút.”

“Đã biết.”

Triệu Doãn phụ trách dẫn người đi tìm khất cái. Trì Long dẫn người đi theo con đường hướng ra khỏi thành, lục soát tìm Dương công tử cùng Trương công tử.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình còn đứng ở cửa trang viên của Bành nhị thiếu gia. Nghê Diệp Tâm tựa hồ xuất thần, hẳn là đang nghĩ về vụ án.

“Rốt cuộc chuyện như thế nào?”

“Bành nhị thiếu gia, huynh đệ Đỗ gia, còn có Dương công tử, Trương công tử, mấy người này đều cùng có quan hệ với quân lệnh. Hiện tại xem ra, rất có khả năng Dương công tử chính là hung thủ giết chết Bành nhị thiếu gia.”

“Ngươi cảm thấy cái đầu bị đứt lìa thật sự là của Bành nhị thiếu gia?”

“Chẳng lẽ đại hiệp cảm thấy Bành nhị thiếu gia là giả chết sao?”

Lấy cục diện hiện tại tới xem, tổng cộng đã chết hai người, bị thương một người, đích xác không giống như là giả chết.

Đỗ lão đại đã chết rất nhiều ngày, hẳn là khi sự tình bắt đầu. Mà kế tiếp Bành nhị thiếu gia lại muốn Dương công tử đi giả trang Đỗ lão đại. Trong đó không biết là vì nguyên nhân gì, bất quá mục đích của Bành nhị thiếu gia là muốn cho người khác thấy Đỗ lão đại còn sống.

“Bành nhị thiếu gia ngụy tạo rằng Đỗ lão đại còn sống, không biết là vì mục đích gì, nhưng thật sự quá khả nghi. Nhìn vào tình huống người ta liên tưởng đến việc hắn giết Đỗ lão đại, cho nên ngụy trang cho Đỗ lão đại còn sống là muốn chứng minh bản thân ngoại phạm.”

“Nhưng hiện tại Bành nhị thiếu gia đã chết, nằm ở phủ Khai Phong là Đỗ lão nhị còn bị trọng thương, căn bản chưa có thể nói chuyện.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:

“Rất có khả năng là sự tình đã đi chệch hướng.”

Bành nhị thiếu gia nắm yếu điểm của Dương công tử, uy hiếp Dương công tử đi sắm vai Đỗ lão đại. Hắn mang theo Dương công tử đi rêu rao khắp nơi, còn chọc ghẹo Dư thiếu gia. Sau đó bọn họ ra khỏi thành nói là đi xem sói.

Dương công tử nói mình xem sói xong liền trở vào thành, nhưng thời gian không khớp vơi thời gian đầu bếp nói.

“Dương công tử là trời sắp sáng mới trở về, như vậy có một khoảng thời gian dài hắn chẳng biết đi đâu, thật sự khả nghi. Nếu hắn trong thời gian này thực hiện âm mưu giết Bành nhị thiếu gia cùng Đỗ lão nhị, như vậy cũng không phải không có khả năng. Hơn nữa quan trọng chính là hắn vì cái gì trở về lại thay quần áo.”

Dương công tử khi rời khỏi khách điếm rõ ràng không phải mặc y phục màu trắng. Mà thời điểm trở về đầu bếp thấy rõ hắn mặc một bộ quần áo màu trắng.

Dương công tử thay đổi quần áo, đây là vì lý do gì? Lý do đơn giản nhất là quần áo đã bẩn, không thể không đổi.

Nếu hung thủ thật sự là Dương công tử. Vậy chính hắn dùng vật nặng như tảng đá đập vỡ đầu Bành nhị thiếu gia dẫn đến cái chết. Hắn đem thân thể Bành nhị thiếu ném vào trong chuồng sói. Bởi vì bầy sói ngửi được mùi máu sẽ đến cắn xé thi thể. Mà khi thi thể bị ăn mất bảy tám phần sẽ không thể điều tra rõ nguyên nhân tử vong.

Cái đầu có thể chỉ rõ nguyên nhân tử vong của Bành nhị thiếu gia cho nên đã bị Dương công tử mang đi. Vì nhìn vào vết thương trên đầu người ta sẽ nhận ra Bành nhị thiếu gia là bị người giết chết, căn bản không phải bị sói cắn chết.

Cho nên Dương công tử nghĩ ra cách cắt lìa cái đầu của Bành nhị thiếu gia mang đi, sau đó dùng tảng đá lớn đập cho nát nhừ. Bởi vì dù cho có người tìm thấy cái đầu, nhưng do bị phá hư hoàn toàn cũng sẽ không nhận ra được là người nào.

Hơn nữa thi thể bị bầy sói cắn xé cũng khó có thể nhận rõ thân phận. Cứ như vậy, mọi người sẽ cảm thấy có lẽ người chết căn bản không phải Bành nhị thiếu gia, chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi.

Làm nhiều chuyện như vậy, quần áo Dương công tử tất nhiên sẽ dính máu, còn có thể dính cả óc người. Nếu không đổi quần áo khi hắn trở về thành, tuyệt đối sẽ bị bắt.

Đây chỉ là những suy luận từ đầu óc trinh thám của Nghê Diệp Tâm, chứ chưa có chứng cứ chứng minh.

Mộ Dung Trường Tình hỏi:

“Chúng ta kế tiếp phải làm cái gì?”

Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ, nói:

“Trước mắt đem nữ nhân ở trang viên của Bành nhị thiếu gia về phủ Khai Phong. Nếu Dương công tử thực sự có vấn đề, không biết chừng nàng ta có thể biết được chút gì.”

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu.

Lúc này Trì Long cùng Triệu Doãn đều đã đi rồi, cũng không ai có thể giúp bọn họ. Nghê Diệp Tâm muốn xắn tay áo làm việc, Mộ Dung Trường Tình lại không muốn.

Nữ nhân kia không phối hợp, cũng không muốn đi phủ Khai Phong, liền la lối khóc lóc hô to bọn họ phi lễ.

Mộ Dung Trường Tình không kiên nhẫn, dứt khoát liền đánh bất tỉnh nàng. Sau đó hắn không thương hương tiếc ngọc chút nào, xách nàng mang về phủ Khai Phong.

Khi gặp một hộ về trên đường đã tùy tiện ném nữ nhân cho một hộ vệ kia xử lý.

“Nghê hộ vệ.”

Nghê Diệp Tâm mới vừa vào cổng phủ Khai Phong liền thấy Tôn tiên sinh đi ra.

Tôn tiên sinh nói:

“Người các ngươi mang về đã tỉnh lại.”

Nghê Diệp Tâm nghe được cả kinh, nói:

“Là Đỗ lão nhị đã tỉnh lại?”

Tôn tiên sinh gật gật đầu, nói:

“Cảm xúc không ổn định, bất quá các ngươi có thể đi xem một chút.”

Nghê Diệp Tâm lập tức lôi kéo Mộ Dung Trường Tình chạy tới đó.

Đỗ lão nhị được cứu về cũng một thời gian, bất quá vẫn luôn hôn mê, nửa chết nửa sống. Hắn bị sói cắn thành cái dạng như vậy, đã hoàn toàn thay đổi diện mạo. Nếu không phải lúc đó người nuôi dưỡng sói cơ trí, chỉ sợ hắn cũng đã bị cắn chết.

Đỗ lão nhị trên người không có một chỗ nguyên vẹn, bị bó lại như cái bánh chưng, nằm trên giường không ngừng la hét.

Có mấy đại phu ở bên cạnh đè hắn không cho hắn từ giường lăn xuống.

Tuy rằng Đỗ lão nhị la hét, bất quá âm thanh phát ra còn không bằng tiếng mèo kêu.

Đỗ lão nhị rất kích động, vẫn luôn kêu la, nhưng không ai nghe hiểu. Hắn có vẻ hoảng sợ còn trừng mắt, những đại phu sợ hắn làm vết thương trên người bị nứt ra.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi vào, Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, dứt khoát đi qua, duỗi tay liền điểm huyệt Đỗ lão nhị làm cho hắn bất động, bất quá vẫn có thể nói chuyện.

Nghê Diệp Tâm cho mấy đại phu đi ra ngoài, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh giường.

“Ngươi nhận ra chúng ta không?”

Đỗ lão nhị không để ý tới bọn họ, còn kêu la.

“Buổi tối đó ở cửa tửu lầu các ngươi đùa giỡn một vị thiếu gia, lúc ấy chúng ta ở bên cạnh. A đúng rồi, khi đó ngươi đi cùng Bành nhị thiếu gia, còn có Dương công tử. Các ngươi sau đó ra khỏi thành, rồi Bành nhị thiếu gia chết, ngươi bị sói cắn, Dương công tử không thấy.”

Đỗ lão nhị nghe được mấy lời này, cả người đều run run. Hắn tuy rằng bị điểm huyệt, nhưng thân thể vẫn nhịn không được đang phát run, khớp hàm khua “lạch cạch”, giống như đặc biệt sợ hãi.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

“Chúng ta còn tìm được thi thể đại ca ngươi. Đỗ lão đại kỳ thật đã chết từ lâu có phải hay không? Việc này ngươi không thể không biết?”

Lúc này bọn họ nghe rõ hắn kêu:

“Không biết... Ta không biết... Ta cái gì cũng không biết.”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Là ai muốn giết ngươi cùng Bành nhị thiếu gia, ngươi cũng không biết sao?”

Thấy Đỗ lão nhị đảo mắt, Nghê Diệp Tâm nói:

“Xem ra trong lòng ngươi biết rõ ràng. Ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi. Ngươi có biết một đồ vật, mà Đỗ lão đại giấu ở tủ ngầm trong phòng mẫu thân ngươi không?”

“Không, ta không biết, không biết!”

Thái độ của hắn căn bản không giống như là không biết. Ngược lại như là nói cho bọn họ biết bọn họ hỏi đúng chỗ rồi.

“Ngươi luôn kêu không biết, nhưng thật ra không phải vậy. Muốn ta lấy một cái gương cho ngươi xem mặt mình hay không? Để ngươi biết hiện tại mình có bộ dáng gì. Có người muốn giết ngươi không thành, nhưng ngươi cũng một bước nữa là chết. Ngươi cái gì cũng không muốn nói, ngươi muốn người kia thoát tội phải không?”

“Ta......”

Đỗ lão nhị không thể cử động, ánh mắt lại trừng lên vài lần, sau đó bắt đầu chảy nước mắt nước mũi, khóc rống lên.

Dù không nhìn vào gương, Đỗ lão nhị cũng biết mình hiện tại rốt cuộc là cái bộ dáng gì. Tuyệt đối người không ra người quỷ không phải quỷ. Tựa như Nghê Diệp Tâm nói thiếu một chút là chết, có lẽ so với chết còn không bằng.

Đỗ lão nhị khóc lớn một hồi, cơ hồ sắp khóc đến chết đi, hơi thở thoi thóp, rốt cuộc hắn nói:

“Ta...... Ta nói... là tên họ Dương muốn giết chúng ta, là hắn, nhất định là hắn.”

Đỗ lão nhị nói sự tình đã trải qua, bất quá có một đoạn nói mơ hồ không rõ. Nghê Diệp Tâm luôn truy hỏi, Đỗ lão nhị mới không chịu được áp lực nói ra chuyện rốt cuộc là như thế nào.

Sự tình từ rất lâu trước đây, hai huynh đệ Đỗ gia đều không có bản lĩnh, cho nên tiền của Đỗ gia đều do Đỗ phu nhân nắm giữ.

Hai huynh đệ bọ họ cũng không có vô tư như mặt ngoài, bọn họ cũng muốn kiếm số tiền lớn. Kết quả cơ hội cũng tới, có người tìm bọn họ, muốn bọn họ hỗ trợ làm một việc, sau đó sẽ cho bọn họ số tiền lớn.

Người kia muốn bọn họ trộm một thứ, bất quá cũng không dễ trộm. Đó là một vật ở trong Binh Bộ.

Huynh đệ Đỗ gia cùng đệ đệ của Binh Bộ Thị Lang Bành đại nhân có quan hệ rất tốt, vì thế hai người liền tìm tới Bành nhị thiếu gia.

Bọn họ liền xúi giục Bành nhị thiếu gia hối lộ thủ hạ của Bành đại nhân đi trộm đồ vật. Ban đầu Bành nhị thiếu gia không chịu. Trộm đồ vật trong Binh Bộ, bị phát hiện chẳng phải là rơi đầu sao?

Bất quá huynh đệ Đỗ gia nói với Bành nhị thiếu gia rằng hắn sẽ không bị gì, nếu có ai phát hiện liền đẩy cho Bành đại nhân. Bành đại nhân chính là Binh Bộ Thị Lang, sẽ bị trị tội vì thất trách. Đến lúc đó cũng chỉ có Bành đại nhân rơi đầu, bọn họ không sao cả.

Bành nhị thiếu gia luôn ước gì Bành đại nhân rơi đầu, vì thế thật sự tin lời hai huynh đệ họ Đỗ. Hắn mua chuộc người trộm một thứ từ Binh Bộ đem ra ngoài.

Bọn họ cũng không biết mình trộm chính là thứ gì, dù sao chỉ cần có thể đổi thật nhiều bạc thôi.

Bất quá Đỗ lão đại cầm được đồ vật liền nhìn thoáng qua, đã biết đây là đồ vật khó lường. Đó là một phần quân lệnh, mà còn có liên quan việc bình loạn mưu phản nhiều năm trước.

Đỗ lão đại sợ hãi, cảm thấy việc này không thể đùa giỡn, nói không chừng sẽ rơi đầu. Cho nên Đỗ lão đại liền đổi ý, đem quân lệnh gói lại cẩn thận giao cho Đỗ phu nhân, nhờ Đỗ phu nhân giấu đi.

Đỗ lão nhị phát hiện đồ vật không còn, liền biết là Đỗ lão đại đã giấu đi.

Không chỉ là mất tiền, những người đó còn uy hiếp bọn họ. Nếu không lấy đồ vật ra bọn họ đều sẽ bị giết.

Bành nhị thiếu gia đã bị liên lụy. Kết quả Bành nhị thiếu gia cùng Đỗ lão nhị tính toán, quyết định một là không làm đã làm thì làm tới cùng, dứt khoát xử lý Đỗ lão đại.

Đừng nhìn thấy Đỗ lão nhị cùng Đỗ lão đại luôn cùng nhau ăn chơi đàng điếm. Sau lưng Đỗ lão nhị luôn bị người ta chỉ trỏ nói xấu, nói hắn lai lịch không rõ, cho nên kỳ thật Đỗ lão nhị cũng thực chán ghét Đỗ lão đại.

Vì thế Bành nhị thiếu gia cùng Đỗ lão nhị liền tính kế lừa Đỗ lão ra ngoài thành, ép buộc hắn khai đồ vật giấu ở nơi nào. Sau khi Đỗ lão đại nói ra, bọn họ còn đem người giết chết.

Sau đó Đỗ lão nhị lén về trộm đồ vật chỗ Đỗ phu nhân, sau đó giao cho những người kia. Hắn đem tiền chia cùng Bành nhị thiếu gia.

Dù Đỗ lão đại đã chết, hai người họ vẫn không an tâm. Tuy rằng đầu Đỗ lão đại đã bị bọn họ dùng đá đập nát, nhận không ra, nhưng bọn họ bị ác mộng, sợ quan phủ tra xét tìm đến bọn họ.

Kết quả Bành nhị thiếu gia liền nghĩ tới một biện pháp. Bọn họ muốn diễn một vở kịch, để đem tội danh rũ bỏ sạch sẽ.

Bọn họ liền nghĩ tới Dương công tử. Bởi vì Dương công tử có nhược điểm bị bọn họ nắm trong tay, cho nên Bành nhị thiếu gia ra mặt đi uy hiếp Dương công tử. Hắn muốn Dương công tử giả trang thành Đỗ lão đại, sau đó đi theo bọn họ khắp nơi.

Dương công tử bị uy hiếp, không thể không đi, đã mặc vào quần áo của Đỗ lão đại theo chân bọn họ.

Bành nhị thiếu gia cùng Đỗ lão nhị mang theo Dương công tử đi đến những nơi trước kia bọn họ thường đến ăn chơi, sau đó đùa giỡn Dư thiếu gia, rồi mới ra khỏi thành.

Đỗ lão nhị nói hết thảy đều là chú ý của Bành nhị thiếu gia. Bành nhị thiếu gia mang theo bọn họ đi đến trại nuôi dưỡng sói. Họ đã tính toán đến lúc đó hai người hợp lực bất ngờ đẩy Dương công tử vào chuồng sói, để bầy sói ăn hắn.

Cứ như vậy, người khác không biết Dương công tử đã chết, chỉ nghĩ là Đỗ lão đại bị chết. Mà Dương công tử đã mai danh ẩn tích một thời gian, bọn họ liền có thể đẩy sạch tội ác không còn một mảnh. Họ sẽ nói là lâu rồi không thấy Dương công tử.

Chỉ là không ai ngờ, kế sách chu toàn lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.