Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 176: Chương 176: Người chưa từng trải, quả thực ngây thơ




“Sao.... sao lại thế này?”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu gì cả.

Mộ Dung Trường Tình cũng nhìn thấy. Lúc này ban ngày ban mặt, ánh sáng cũng rõ ràng, Dư thiếu gia vươn cánh tay ra, dấu vết xanh tím cùng dấu răng cũng không giấu vào đâu được. Chỉ có người mù mới nhìn không thấy.

Kỳ thật Dư thiếu gia ở bên trong đang mặc quần áo cũng muốn hỏi rốt cuộc là chuyện như thế nào!

Đêm qua, Dư thiếu gia bỏ thuốc mê vào rượu là muốn chuốc say Bành đại nhân để hỏi về chuyện ở Binh bộ.

Dư thiếu gia vốn dĩ tới Khai Phong để báo thù, cho nên chuẩn bị không ý đồ vật mang theo bên mình, các loại thuốc mê đều có, nhưng tuyệt đối không có xuân dược linh tinh kỳ quái. Dư thiếu gia trước nay khinh thường dùng cái loại đồ vật này.

Nhưng ai ngờ đến, Bành đại nhân uống say liền……

Dư thiếu gia lúc trước cũng từng tự hỏi, Bành đại nhân đã ba mươi tuổi, ở trong triều làm quan cũng không thấp, nhưng không có phu nhân hay tì thiếp nào. Đúng là chuyện kỳ quái.

Đêm qua Dư thiếu gia mới biết được thì ra Bành đại nhân thích nam nhân, lại còn rượu vào sinh loạn tính.

Hắn không chút phòng bị, chỉ là muốn nói lời khách sáo mà thôi. Nhưng thấy Bành đại nhân say đến ngã trái ngã phải, không có biện pháp, cũng không muốn Bành đại nhân ngã trên mặt đất gây động tĩnh lớn sẽ kinh động đến người ở phòng bên cạnh. Cho nên Dư thiếu gia nửa đỡ nửa kéo Bành đại nhân đem đến giường. Bành đại nhân ngã xuống, cũng không đến mức làm ra cái gì lớn.

Nhưng khi Bành đại nhân ngã trên giường, hắn bỗng nhiên liền vươn tay ôm lấy Dư thiếu gia. Sau đó liền đem Dư thiếu gia đè ở dưới thân.

Sức lực Dư thiếu gia căn bản không có biện pháp so sánh với Bành đại nhân cường tráng. Dư thiếu gia cũng không dám lớn tiếng, chỉ nghĩ muốn hung hăng đá Bành đại nhân văng ra. Dù sao Bành đại nhân đã uống say, khẳng định sẽ không nhớ rõ hắn bị đá.

Nhưng Dư thiếu gia còn chưa có nhấc chân đá người ta, bỗng nhiên cảm giác được có bàn tay sờ chân mình, sau đó hai chân còn bị tách ra.

Quá quỷ dị……

Dư thiếu gia hoảng sợ, bất quá hoàn toàn không có kinh nghiệm, chỉ biết sợ hãi, hoàn toàn không biết phải làm cái gì.

Ngay sau đó, Bành đại nhân liền cúi đầu hôn lên bờ môi của hắn. Sau khi tàn sát cánh môi liền đem lưỡi vói vào trong khoang miệng Dư thiếu gia.

Dư thiếu gia lập tức bị dọa choáng váng, trừng to mắt, hoàn toàn không muốn dây dưa cùng Bành đại nhân. Hắn theo bản năng tránh né, căn bản đã quên có thể cắn Bành đại nhân.

Bành đại nhân dùng một tay bóp lấy hàm dưới Dư thiếu gia, một tay ngăn chận hai tay của hắn.

Dư thiếu gia sợ hãi, nhưng hình như cũng có cảm giác kì quái. Những chỗ Bành đại nhân liếm qua đều ngứa không chịu được, trước nay căn bản chưa có loại cảm giác như vậy.

Càng đáng sợ chính là Bành đại nhân không chỉ hôn môi, còn ở trên mặt, trên cổ, sau đó tiếp tục đi xuống. Cổ áo Dư thiếu gia bị mở ra.

Dư thiếu gia bị hôn môi đến sắp tắt thở, thật vất vả môi mới được buông ra, hắn há to mồm thở hổn hển. Hút vài hơi, hắn có chút tỉnh táo, bỗng nhiên kêu một tiếng.

“A”

Thiếu chút nữa Dư thiếu gia nhảy dựng lên, bất quá hắn bị Bành đại nhân ngăn chận, căn bản nhảy không đứng dậy được.

Bành đại nhân kéo quần hắn xuống dưới.

Dư thiếu gia muốn giãy giụa, nhưng hắn trước nay không luyện qua võ công, hơn nữa ở nhà cũng không làm việc nặng. Mà Bành đại nhân tựa hồ chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nhẹ nhàng khống chế hắn.

Bành đại nhân lật ngược Dư thiếu gia thành tư thế nằm úp mặt xuống giường, như vậy càng dễ dàng chế trụ Dư thiếu gia. Sau đó Bành đại nhân liền từ phía sau trực tiếp tiến vào....

Dư thiếu gia cảm thấy đau sắp chết, muốn kêu cha gọi mẹ. Không bao lâu liền ngất đi cái gì cũng không nhớ rõ.

Khi Dư thiếu gia mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần nữa, hắn cảm thấy cả người khó chịu, cả người đều đau, toàn thân còn có loại cảm giác kỳ quái hoàn toàn tả không được.

Hắn mơ hồ nghe được âm thanh như dã thú phát ra. Dã thú đang thở phì phò ở bên tai, nghe đặc biệt nguy hiểm.

Dư thiếu gia quá mệt mỏi, cũng không có tỉnh dậy, cứ như vậy lại ngủ tiếp.

Khi hai người Nghê Diệp Tâm tới, kỳ thật Dư thiếu gia cũng vừa tỉnh một lúc.

Hắn tỉnh lại thấy mình nằm ở trong phòng khách điếm, giống như cũng không có cái gì không thích hợp, bên cạnh cũng không có người, trên giường chỉ có một mình hắn.

Dư thiếu gia chớp chớp mắt, lại cảm thấy hình như vừa sống sót sau tai nạn, hô hấp cũng khó khăn. Trong lúc nhất thời hắn còn không biết đã xảy ra sự tình gì.<HunhHn786>

Qua một hồi, bỗng nhiên rất nhiều đoạn ngắn hiện ra trong đầu. Dư thiếu gia tức khắc liền tỉnh táo. Hắn lập tức nhớ được đêm hôm qua đã xảy ra cái gì.

Dư thiếu gia sợ muốn chết, từ trong chăn bò ra đã té ngã lộn nhào. Hắn muốn bước đi, nhưng trên người quá đau nhức. Chỗ nào đó ở phía sau cũng khó chịu lợi hại, giống như…

Giống như còn có cái gì nhét ở bên trong.

Mà ở ngay lúc này, Nghê Diệp Tâm tới, càng làm Dư thiếu gia sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu.

Dư thiếu gia cũng không biết rốt cuộc sao lại thế này. Hắn đêm qua cùng một người nam nhân đã xảy ra quan hệ. Hắn bị một người nam nhân cưỡng bức. Kẻ gây tội là Bành đại nhân đè hắn, xem hắn như một nữ nhân mà tiến vào.

Dư thiếu gia tức giận đến cả người phát run, mà hiện tại trong phòng cũng không có bóng dáng Bành đại nhân. Chỉ sợ là đã sớm cao chạy xa bay.

Nghê Diệp Tâm ở bên ngoài gõ cửa, Dư thiếu gia muốn chạy đi tìm quần áo để mặc. Vì vội vàng nên trực tiếp té xuống, nước mắt cũng trào ra.

Khi Dư thiếu gia cầm quần áo của mình trên mặt đất, mới phát hiện quần áo đều bị xé, rách nát căn bản không thể mặc.

Đây tuyệt đối là do Bành đại nhân làm. Dư thiếu gia tức giận đến hai mắt trắng dã, thiếu chút nữa liền rống to.

Nhưng mà Nghê Diệp Tâm còn ở bên ngoài, Dư thiếu gia cũng không muốn cho bọn họ biết mình đêm hôm qua bị làm nhục, chỉ có thể cố nén giả như cũng chưa phát sinh cái gì. Sau đó hắn nhờ Nghê Diệp Tâm đi mua một bộ quần áo.

Khi Nghê Diệp Tâm còn đang ngây người, Dư thiếu gia mặc chỉnh tề đem cửa mở ra.

Sau đó Nghê Diệp Tâm liền trừng mắt lớn gấp đôi, Mộ Dung Trường Tình cũng nhướng mày.

Dư thiếu gia quả nhiên là người chưa từng trải, quả thực ngây thơ tựa như một trang giấy trắng sạch sẽ, làm Nghê Diệp Tâm cũng ngượng ngùng khi muốn nhắc nhở hắn.

Tuy rằng Dư thiếu gia tự nhủ làm như cái gì cũng chưa phát sinh, ăn mặc chỉnh tề. Nhưng hắn lại để lộ ra dấu hôn trên cổ, tư thế đứng cũng thực kỳ quái, khóe miệng còn bị rách, thậm chí dưới hàm có cái dấu răng rõ ràng.

Những bằng chứng đó rõ ràng nói cho người khác biết đêm qua hẳn là bị người ta khi dễ.

“……”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy không phải thời điểm hỏi, sợ mình hỏi Dư thiếu gia đêm qua đã xảy ra cái gì, Dư thiếu gia sẽ đột nhiên khóc rống lên. Cho nên Nghê Diệp Tâm tự nhắc nhở mình không thấy gì cả, cuối cùng quyết định không đề cập tới chuyện xấu hổ, mà là hỏi:

“Dư thiếu gia, ngươi có tìm hiểu được tin tức gì từ Bành đại nhân hay không?”

Nhắc đến Bành đại nhân……

Dư thiếu gia vừa nghe đến mấy chữ “Bành đại nhân” này tức khắc biểu tình liền thay đổi.

Nghê Diệp Tâm đột nhiên cảm thấy trong lòng lộp bộp, cảm thấy xong rồi. Chính mình vẫn biết Dư thiếu gia làm chuyện gì, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới lại liên quan cùng Bành đại nhân.

Biểu tình Dư thiếu gia thực giàu màu sắc. Lập tức trắng bệch, sau đó vàng như nến, rồi đỏ bừng, đỏ đến phát tím, màu tím biến thành màu đen, đen chuyển sang xanh. Một bộ dáng ủy khuất muốn khóc rồi lại nghiến răng nghiến lợi.

Mộ Dung Trường Tình lại nhướng mày, ngay cả hắn cũng đã nhìn ra. Đánh giá một thân dấu hôn của Dư thiếu gia tuyệt đối Bành đại nhân thoát không khỏi có can hệ.

Nghê Diệp Tâm lúc này càng ngốc. Ngày hôm qua chẳng qua nói giỡn là dùng mỹ nhân kế, không ngờ Dư thiếu gia làm thật. Hắn thực sự dùng mỹ nhân kế thu phục Bành đại nhân. Nhưng xem bộ dáng này, mỹ nhân kế có phải quá mức hay không, Dư thiếu gia hình như chịu thiệt thòi.

Nghê Diệp Tâm nhịn không được hướng mắt nhìn vào trong phòng Dư thiếu gia.

Dư thiếu gia lập tức trừng mắt nói:

“Nhìn cái gì!?”

Nghê Diệp Tâm cười gượng hai tiếng, Mộ Dung Trường Tình lại trực tiếp nói:

“Bành đại nhân ở bên trong sao?”

Dư thiếu gia tức khắc phát giận, giống như là pháo bị bậc lửa đốt, liền nổ bùm bùm....

Dư thiếu gia mặt đỏ tai hồng, tức giận nói:

“Ta không quen biết hắn. Ta sao biết hắn ở nơi nào. Hắn sao có thể ở chỗ nơi này của ta.”

“Rầm”

Dư thiếu gia nói xong, lập tức liền quăng cánh cửa, ván cửa bị đập mạnh phát ra âm thanh thật lớn. Có nhiều vị khách trọ ở phòng bên cạnh cũng ló mặt ra nhìn lại đây, muốn xem náo nhiệt.

Nghê Diệp Tâm tỏ vẻ không tán đồng, nói:

“Đại hiệp làm gì nói trắng ra như vậy. Hãy nhìn xem, hắn xấu hổ biến thành tức giận rồi.”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:

“Bành đại nhân sao làm được như vậy nhỉ?”

Nghê Diệp Tâm nghe xong câu hỏi, tức khắc sống lưng lạnh ngắt, mí mắt giật hai cái.

Trong phòng lại phát ra một tiếng vang, phỏng chừng là có cái gì rơi trên mặt đất.

Nghê Diệp Tâm rụt rụt cổ, nói:

“Ta hiện tại chỉ muốn hỏi Dư thiếu gia có rửa sạch thân thể, lấy thứ bên trong ra hết chưa, có bôi thuốc hay không, hy vọng hắn không bị phát sốt.”

“Ha ha”

Mộ Dung Trường Tình cười lên, nói:

“Có lẽ ngươi đã chuẩn bị tốt rồi? Gấp không chờ nổi sao?”

Nghê Diệp Tâm bị tiếng cười của Mộ Dung Trường Tình làm cho mặt cũng đỏ, tức giận nói:

“Ta gấp không chờ nổi muốn đè đại hiệp đó.”

Mộ Dung Trường Tình chỉ cười, không đáp lời, lại nói:

“Chúng ta đi về trước đi.”

“Nói cũng phải.”

Dư thiếu gia trở về phòng, quả thực không muốn gặp người, ngã vào giường, quần áo cũng không cởi. Trong lòng Dư thiếu gia vẫn luôn nguyền rủa Bành đại nhân, sau đó cứ thế ngủ luôn.

Dư thiếu gia vừa rồi tỉnh lại liền cảm giác mặt sau có cái gì chảy ra, trơn trượt, nhưng hắn không dám động. Bởi vì thân thể quá mỏi mệt, hắn trực tiếp ngủ không có đi tắm rửa.

Ngủ cũng không biết đắp chăn, trực tiếp nằm lên chăn. Ngủ một lát liền thấy lạnh, nhưng hắn chỉ co tròn lại. Ở trong mộng hắn còn mắng chửi nguyền rủa Bành đại nhân vui sướng tràn trề.

Bành đại nhân trời chưa sáng hẳn đã dậy. Hắn phải vào triều sớm. Mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, cho nên hắn thức dậy rất sớm.

Bành đại nhân tỉnh dậy liền phát hiện bên cạnh có người, trần trụi, bị chính mình ôm vào trong ngực. Thấy rõ là Dư thiếu gia, hắn liền bắt đầu đau đầu.

Hắn nhớ tới đêm qua mình làm cái gì. Bất quá thời gian không cho phép, Bành đại nhân nhìn vẻ mặt Dư thiếu gia đáng thương hề hề rút ở trong chăn ngủ, đành phải để người lại mà đi về. Sau đó hắn mặc quần áo chạy về phủ. Hắn còn phải đổi triều phục mới có thể tiến cung.

Kết thúc lâm triều đã không còn sớm, Bành đại nhân rất muốn lập tức đi tìm Dư thiếu gia. Đêm qua làm kịch liệt như vậy chỉ sợ Dư thiếu gia vẫn chưa tỉnh lại.

Khi Bành đại nhân ra cung liền gặp Triệu Nguyên Kính. Kính Vương gia mời hắn đến Vương phủ. Nhưng Bành đại nhân cự tuyệt, nói còn có một số việc cần làm liền rời đi. Bành đại nhân đương nhiên đi khách điếm tìm Dư thiếu gia.

Khi hắn rời khách điếm thì Dư thiếu gia còn ngủ, thân thể cuộn tròn, nhìn đặc biệt đáng thương.

Cửa phòng không có khóa, chỉ khép lại, Bành đại nhân đẩy cửa đi vào. Bành đại nhân còn tưởng rằng hắn chưa tỉnh, kết quả phát hiện Dư thiếu gia đã thay quần áo, nhưng đã ngủ rồi.

Bành đại nhân muốn lấy chăn đắp cho đối phương, nhưng chăn bị Dư thiếu gia đè lên, kéo không ra. Bành đại nhân đành phải dùng một tay ôm Dư thiếu gia lên, định dùng một tay khác túm chăn kéo ra.

Nhưng hắn mới vừa bế Dư thiếu gia lên, Dư thiếu gia liền tỉnh. Hắn trợn mắt liền nhìn thấy một gương mặt cầm thú, hơn nữa lại gần như vậy.

Dư thiếu gia sợ hãi, mặt tức khắc không còn chút máu, muốn giơ chân đá Bành đại nhân.

“Ngươi... trở lại chi? Ngươi…… ngươi cái tên bại hoại… Ngươi… là cầm thú!”

Dư thiếu gia không giỏi mắng chửi người, tức giận mặt đỏ, cũng chỉ nói được mấy từ.

Tuy rằng Dư thiếu gia đá đi đá lại, nhưng lực uy hiếp cũng không lớn. Bành đại nhân bị mắng chỉ cười, nói:

“Ta đến xem thân thể ngươi thế nào. Buổi sáng ta đi thượng triều. Ngươi không phải cho rằng sau khi chúng ta xảy ra chuyện đó, ta liền vỗ mông chạy lấy người sao?”

Dư thiếu gia vừa nghe sắc mặt càng đỏ bừng, trừng mắt nói:

“Cái gì? Chúng ta cái gì cũng không có làm. Ngươi cút ngay, cút đi... Ta, ta……”

“Cái gì cũng chưa làm?”

Bành đại nhân cười một tiếng, duỗi tay sờ cổ hắn, nhẹ nhàng vuốt ve một dấu hôn ở bên gáy, nói:

“Là ai bỏ thứ gì đó vào rượu?”

Dư thiếu gia tức khắc cảm thấy gió nổi cuồn cuộn, sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Bành đại nhân đã phát hiện rượu có bỏ cái gì đó!

Trong lúc nhất thời Dư thiếu gia trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết nói cái gì.

Bành đại nhân là xong việc mới cảm thấy không đúng. Hắn chỉ uống ba chung, nhưng lại bị say, còn say mà loạn tính. Hắn hồi tưởng lại liền cảm thấy không đúng.

Bành đại nhân thích nam nhân, cũng không muốn hại cô nương nhà người khác, cho nên dứt khoát không có thành thân.

Cha hắn cũng biết hắn chỉ thích nam nhân, bất quá Bành lão gia cũng không quản con mình. Nhưng cũng vì cái này, Bành lão gia đã đem toàn bộ tài sản cho đệ đệ của Bành đại nhân. Tuy rằng Bành nhị thiếu gia không có bản lĩnh, nhưng lại có thể cho Bành gia người nối dõi tông đường.

Bành đại nhân mỗi ngày bận việc triều đình căn bản chưa có thời gian đi tìm người mình thích. Nói thật ra vốn dĩ hắn để ý Nghê Diệp Tâm. Nhưng hắn tới quá muộn, quân tử không đoạt người của người khác, Bành đại nhân cũng liền từ bỏ.

Dư thiếu gia tuy rằng cũng đẹp, lại không thế nào thân cận, chỉ mới gặp qua một vài lần mà thôi. Nhưng ngày hôm qua đã xảy ra quan hệ, Bành đại nhân cũng không cho rằng mình ăn xong rồi liền đi, không có chịu trách nhiệm. Hơn nữa đêm qua cảm giác thực tốt, làm Bành đại nhân có chút muốn làm thêm lần nữa.

Dư thiếu gia thì tuyệt đối không muốn hắn chịu trách nhiệm, tốt nhất Bành đại nhân biến mất từ đây thì tốt nhất.

Dư thiếu gia đã ngây ngốc, tay chân lạnh lẽo, không nghĩ tới việc mình ám toán Bành đại nhân đã bị Bành đại nhân phát hiện. Dư thiếu gia nóng nảy, cũng không biện giải, chỉ là nói:

“Ta... ta không có!”

Dư thiếu gia khẳng định không biết, đối thoại của bọn họ đã bị người ngoài phòng nghe được.

Người ngoài phòng đương nhiên là Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đã đi rồi quay lại.

Nghê Diệp Tâm vốn dĩ cùng Mộ Dung Trường Tình cũng đã trở về phủ Khai Phong, nhưng Nghê Diệp Tâm không yên tâm. Dư thiếu gia một chút kinh nghiệm cũng không có, mà Bành đại nhân lại không thấy bóng dáng. Dư thiếu gia cứ để như vậy vạn nhất phát sốt thì rất thể thảm. Cho nên Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ, dù sao cũng không có việc gì làm, vẫn nên làm người tốt một lần, vì thế cùng Mộ Dung Trường Tình vòng trở lại.

Bất quá khi bọn họ đến, trong phòng đã thêm một người, chính là Bành đại nhân vừa hạ triều đã tới.

Sau đó Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình liền thành thính giả nghe câu chuyện của hai người bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.