Mọi người vừa nghe đều sửng sốt, Mộ Dung Dục nhịn không được nói:
“Sao lại là hắn?”
Bát sư thúc có chút thất thố, quả thực chính là kêu to.
“Chính là hắn! Các ngươi đừng bị hắn lừa. Hết thảy đều là hắn làm, căn bản không liên quan tới ta! Hắn chỉ là muốn dùng ta làm dê thế tội mà thôi! Các ngươi bị hắn lừa, hắn là kẻ lừa đảo!”
Bát sư thúc kêu to. Nghê Diệp Tâm vẫn còn ngây người. Biểu tình trên mặt đổi liên tiếp, cuối cùng Nghê Diệp Tâm giữ chặt tay Mộ Dung Trường Tình, nói:
“Đại hiệp, chúng ta đi. Sư đệ, các ngươi lưu lại nơi này, chờ chúng ta trở về.”
Mộ Dung Dục nhanh chóng đáp ứng một tiếng.
Mộ Dung Trường Tình tựa hồ biết rõ Nghê Diệp Tâm muốn làm cái gì, lập tức mang theo người đi đến chỗ ở của mấy người Thương Đình Phái.
Vô Danh Sơn Trang liên tiếp chết mấy người, mọi người hoàn toàn không có hoài nghi đại sư huynh Thương Đình Phái. Ai cũng có khả năng là hung thủ, nhưng giết người phải có lý do. Không ai cũng cảm thấy hung thủ chính là người của Thương Đình Phái.
Bất quá A Tiêu cô nương chết rất kỳ quái, có người đầu độc nàng trong thời gian dài. Người kia hẳn là ở cùng A Tiêu cô nương sớm chiều mới đúng.
Khi Bát sư thúc phẫn nộ hô to, Nghê Diệp Tâm mới bừng tỉnh ngộ, cái vị đại sư huynh Thương Đình Phái kia quả nhiên rất đáng khả nghi.
Hai người lập tức chạy tới chỗ của mấy người Thương Đình Phái ở. Mấy đệ tử Thương Đình Phái đều biết Mộ Dung Trường Tình lợi hại, cho nên có chút sợ bọn họ. Nghê Diệp Tâm tùy tiện bắt một người, hỏi:
“Đại sư huynh đâu?”
“Đại sư huynh? Đại sư huynh vừa rồi đi ra ngoài, còn chưa có trở về.”
“Đi ra ngoài?”
“Đúng vậy, không biết đi làm cái gì, dù sao cũng chưa có trở về.”
“Hắn đi nơi nào?”
Đệ tử lại là lắc đầu, hiển nhiên cũng không biết, nói:
“Hay để ta nói người đi tìm đại sư huynh trở về?”
Đệ tử kia thấy Nghê Diệp Tâm giống như có việc gấp, dứt khoát kêu mấy huynh đệ đi tìm đại sư huynh.
Nghê Diệp Tâm lại hỏi người đệ tử Thương Đình Phái.
“Buổi sáng hôm nay có phải có đệ tử Vô Danh Sơn Trang tới hỏi thăm về việc Tam sư bá hay không?”
Đệ tử gật đầu, nói:
“Có, sáng sớm đã tới rồi. Lúc ấy đại sư huynh đang cùng chúng ta luyện võ, đột nhiên có mấy vị Vô Danh Sơn Trang lại đây hỏi về chuyện của Tam sư bá, dọa chúng ta nhảy dựng.”
Nghê Diệp Tâm nghe xong gật gật đầu, không có hỏi lại.
Sau đó rất lâu mấy đệ tử Thương Đình Phái đi tìm đại sư huynh cuối cùng cũng trở về. Họ nói đi nơi nào cũng tìm không được đại sư huynh, trong phòng đại sư huynh cũng không có ai. Khiến cho người ta khó hiểu chính là đồ đạc của đại sư huynh cũng không còn, giống như người đi nhà trống.
Mộ Dung Trường Tình nhíu mắt lại, nói:
“Trốn?”
Những đệ tử Thương Đình Phái không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết tình huống như thế nào. Dù sao cũng không thấy đại sư huynh.
Nghê Diệp Tâm thở dài, nói:
“Xem ra thật sự là trốn rồi.”
Tiểu sư muội của Thương Đình Phái nghe nói đại sư huynh không thấy, còn thực sốt ruột nói:
“Đại sư huynh sẽ không gặp bất trắc chứ? Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta mau đi tìm người.”
Thương Đình phái trong lúc nhất thời hỗn loạn. Bọn họ cảm thấy đại sư huynh có khả năng giống như là A Tiêu sư tỷ, sẽ gặp phải bất trắc. Mọi người đều chạy đi tìm, đặc biệt là chạy đến sau núi tìm người.
Đương nhiên là tìm không thấy.
Tiểu sư muội cũng phải đi tìm người, bất quá trước tiên nàng chạy về phòng lấy bội kiếm. Nàng chạy về phòng, đẩy cửa ra liền hét to một tiếng, làm mọi người hoảng sợ.
Mấy đệ tử Thương Đình Phái cho rằng trong phòng tiểu sư muội xuất hiện cái gì kỳ quái. Nhưng khi mọi người nhìn vào trong phòng vẫn thấy chỉnh tề, cái gì cũng không có.
Nhưng tiểu sư muội giống như bị mất linh hồn, mở to hai mắt nhìn chằm chằm.
Nghê Diệp Tâm hỏi:
“Làm sao vậy?”
Tiểu sư muội chạy nhanh vào, sau đó nhìn túi vải để ở đầu giường. Túi bị mở ra, bên trong có quần áo, bạc, giống như đã bị người lục lọi.
Tiểu sư muội hoảng sợ nói:
“Không xong, có người trộm đồ của ta!”
Nghê Diệp Tâm nói:
“Ngươi mất cái gì?”
Tiểu sư muội một bộ dạng muốn khóc nói:
“Là…… Là vật rất quan trọng! Ta... ta cũng không biết là cái gì. Vốn dĩ đồ vật ở trong túi này, còn đặt trong một cái hộp gỗ. Hiện tại hộp cùng đồ vật đều không thấy!”
“Ngươi cũng không biết?”
Tiểu sư muội ủy khuất nói:
“Là Tam sư bá muốn ta mang về Thương Đình Phái, nói là trở về giao cho Chưởng môn. Hộp có khóa, ta không có mở ra xem là cái gì. Ta vốn dĩ đặt ở trong túi vải, hiện tại không thấy. Làm sao bây giờ?”
Thì ra Thương Đình Phái đường xa đến Vô Danh Sơn Trang cũng không chỉ là đưa quà chúc mừng Hạ Minh Chủ, còn có một việc bí mật cần hoàn thành. Chưởng môn Thương Đình Phái cùng Tam sư bá đã thỏa thuận, có một thứ muốn đệ tử mang về Thương Đình Phái, rốt cuộc là cái gì lại có không đệ tử nào biết.
Chuyện này là Chưởng môn giao cho tiểu sư muội làm. Nàng không được nói với bất cứ ai, chỉ cần cầm đồ vật an toàn đưa về là được.
Nhưng ai ngờ đến, bọn họ đến nơi đây xong, cũng lấy được đồ vật, A Tiêu cô nương đột nhiên chết, cho nên hành trình chỉ có thể tạm dừng, nhất thời không có trở lại Thương Đình Phái. Mà hiện tại, đồ vật đột nhiên mất.
Nghê Diệp Tâm hỏi:
“Có ai biết ngươi có thứ này?”
“Không có người biết. Ta từ chỗ Tam sư bá lấy về, chỉ có ta, đại sư huynh cùng A Tiêu sư tỷ biết, những người còn lại cũng không biết.”
Tiểu sư muội vừa nói như vậy đột nhiên giật mình. A Tiêu sư tỷ đã chết, đồ vật mất, đại sư huynh không thấy, sự tình trở nên quỷ dị rồi!
Nghê Diệp Tâm cũng lập tức nghĩ tới Tam sư bá không chỉ là đã chết, trong phòng cũng bị lục lọi tìm kiếm. Có lẽ có người đang tìm “đồ vật” cũng không chừng.
Nghê Diệp Tâm sửng sốt trong chốc lát, sau đó cùng Mộ Dung Trường Tình đi trước. Họ trở về tìm Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm.
Trên đường đi, Mộ Dung Trường Tình liền hỏi:
“Ngươi cảm thấy đại sư huynh Thương Đình Phái không phải mất tích, mà là cầm đồ vật bỏ trốn?”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:
“Lúc trước sơ suất quá, không có hoài nghi hắn. Hiện tại ngẫm lại hắn thực khả nghi.”
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày nói:
“Khả nghi như thế nào?”
“Ngươi nhớ rõ hắn vừa rồi tới tìm chúng ta, cùng chúng ta nói về Bát sư thúc không?”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu, nói:
“Tất nhiên nhớ rõ.”
“Ta khi đó vừa nghe nhắc đến Bát sư thúc liền đem lực chú ý dời đi rồi, không nhận ra hắn nói dối. Hiện tại ngẫm lại, đúng là có trăm ngàn chỗ hở.”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.
Nghê Diệp Tâm tiếp tục nói:
“Hắn nói hắn nghe được một trận náo loạn, sau đó nghe Hạ đại hiệp nói Tam sư bá đã chết mới biết được là chuyện như thế nào. Những lời này đã lộ ra sơ hở là hắn đang nói dối.”
Tam sư bá sáng sớm đã không thấy, trong phòng bị lục lọi thực loạn, cho nên mấy đệ tử đều hoảng loạn. Vì Vô Danh Sơn Trang gần đây luôn xảy ra chuyện, khi đó Hạ phu nhân liền bắt đầu la hét lệnh đệ tử đi khắp nơi tìm kiếm Tam sư bá.
Nhóm đệ tử chia ra, có mấy người chạy đến sau núi tìm, còn lại đều ở Vô Danh Sơn Trang tìm kiếm. Vô Danh Sơn Trang bị lục tung, nhưng cũng không có tìm được Tam sư bá. Cuối cùng là đệ tử chạy đến sau núi về nói phát hiện Tam sư bá.
Cũng có người đến hỏi mấy đệ tử Thương Đình Phái, mà đại sư huynh lại nói chỉ là một trận náo loạn, khi đó còn không biết đã xảy ra sự tình gì, đúng là quá kỳ quái. Thời điểm đệ tử Vô Danh Sơn Trang chạy tới hỏi thăm chuyện Tam sư bá, vị đại sư huynh kia đang cùng các sư đệ sư muội Thương Đình Phái luyện võ, sao có thể không biết chuyện này.<HunhHn786>
Mộ Dung Trường Tình vừa nghe mới bừng tỉnh ngộ, tựa hồ có chuyện như vậy.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Chỉ sợ người đầu độc A Tiêu cô nương thời gian dài chính là hắn rồi. Từ lúc bắt đầu mọi chuyện kỳ thật chính là một âm mưu. Bát sư thúc bỏ độc vào rượu cho Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm uống, mà vị đại sư huynh kia hạ độc A Tiêu cô nương. Nhưng bọn họ vì cái gì làm như vậy? Chẳng lẽ là vì món đồ vật Tam sư bá đưa cho Chưởng môn Thương Đình Phái?”
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Nhưng có một chút nói không thông. Nếu đại sư huynh Thương Đình Phái kia thật sự cùng Bát sư thúc hợp mưu làm những việc này, vì sao đột nhiên chỉ điểm Bát sư thúc? Nếu hắn không đột nhiên phản bội Bát sư thúc, như vậy chúng ta cần phải tra xét một thời gian mới có thể tra ra chân tướng. Hơn nữa Bát sư thúc nghe được đại sư huynh Thương Đình Phái kia bán đứng, ông ta cũng sẽ khai ra hắn. Làm như vậy chẳng phải là bại lộ chính mình?”
Nghê Diệp Tâm cười, nói:
“Bởi vì hắn tự nhận mình là người thông minh.”
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói:
“Ta không cảm thấy làm như vậy có cái gì thông minh.”
Nghê Diệp Tâm nói:
“Đại hiệp đừng quên hiện tại rất có khả năng ‘đồ vật’ do hắn cầm đi, hơn nữa hắn đã thoát thân an toàn.”
Mộ Dung Trường Tình vừa nghe, mày nhăn càng chặt.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Loại người tự nhận mình là người thông minh có một đặc điểm, chính là thích biểu hiện, hy vọng người khác chú ý họ, muốn nhìn thấy người khác tán thưởng hoặc là ánh mắt kinh ngạc. Hắn làm như vậy có lẽ là đang cười nhạo chúng ta.”
Mộ Dung Trường Tình có chút không vui.
Đại sư huynh Thương Đình Phái hoàn thành việc mình phải làm ở đây. Như vậy trước khi rút lui an toàn thoát thân, cũng chỉ dư lại hai việc phải làm.
Thứ nhất chính là xử lý quân cờ vô dụng. Quân cờ này hẳn là đồng mưu Bát sư thúc. Bát sư thúc đã không còn giá trị lợi dụng. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc là đạo lý ai cũng hiểu, nhưng làm như thế nào trừ tận gốc? Đại sư huynh đem vấn đề này ném cho người Vô Danh Sơn Trang.
Bát sư thúc giết chết Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm, bất luận như thế nào, Hạ Hướng Thâm cũng phải có xử lý thỏa đáng, cho nên Bát sư thúc không chạy thoát được đâu. Đại sư huynh Thương Đình Phái không cần tự mình động thủ mà có thể giải quyết được quân cờ này một cách tốt nhất.
Mà hắn dám làm như thế cũng chứng minh hắn đã chuẩn bị từng bước rất chu đáo chặt chẽ. Bát sư thúc tuy rằng là đồng mưu, nhưng sự tình biết không nhiều lắm, cũng không cần lo lắng bị Bát sư thúc nói ra cái gì nguy hiểm cho hắn.
Thứ hai, chính là mượn miệng Bát sư thúc làm mọi người bừng tỉnh ngộ, đâm thủng tầng giấy cuối cùng để cho người khác đối với hắn nghiến răng nghiến lợi lại bất lực.
Bát sư thúc nghe nói đại sư huynh Thương Đình Phái bán đứng mình, tuyệt đối sẽ phẫn hận, bất chấp tất cả đem những chuyện hắn làm nói ra, nhưng lại không biết đây là việc mà đại sư huynh Thương Đình Phái muốn.
Hắn lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ như vậy, cuối cùng tất cả đều thành công trong khi những người khác còn chẳng hay biết gì. Hắn là người không chỉ người thông minh còn rất bài bản. Người tự nhận mình là người thông minh luôn cần một sân khấu để cho người khác vỗ tay tán thưởng. Bát sư thúc chính là một công cụ trợ diễn của hắn.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình trở về tìm Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm. Tuy rằng chạy mất một tên đại sư huynh Thương Đình Phái, bất quá Bát sư thúc vẫn phải xử lý.
Bát sư thúc nghe nói đồng mưu bỏ trốn, nổi khùng lên, điên cuồng kêu la mình vô tội.
Bát sư thúc nói mình rất vô tội, hết thảy đều do đại sư huynh Thương Đình Phái xúi giục, không có quan hệ cùng ông ta. Còn về độc dược, ông ta nói cho Nghê Diệp Tâm biết cũng là đại sư huynh Thương Đình Phái đưa. Ông ta bất quá là dựa theo lời hắn mà làm thôi.
Mục đích của Bát sư thúc rất đơn giản. Ông ta muốn vị trí Võ Lâm Minh Chủ, cho nên giết Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm. Nhưng ai ngờ con rể đã chết, vị trí Võ Lâm Minh Chủ cũng không phải của ông ta, mà rơi vào tay Hạ Hướng Thâm.
Lúc ấy Bát sư thúc cho rằng Hạ Hướng Thâm sẽ không trở về, không nghĩ tới Hạ Hướng Thâm thật sự đã trở lại, làm ảo tưởng kia bị ném xuống sông.
Đại sư huynh Thương Đình Phái vì cái gì muốn giết chết A Tiêu cô nương thì Bát sư thúc không biết. Nhưng Bát sư thúc nói A Tiêu cô nương mỗi năm trở về đều sẽ tìm sư thúc của Hạ Hướng Thâm, cũng không biết làm cái gì.
Lúc đầu Bát sư thúc cho rằng bọn họ là yêu đương vụng trộm, nhưng sau đó phát hiện không phải như vậy. Họ luôn ở riêng nói cái gì đó.
A Tiêu cô nương đi sau núi đẩy Yến Bách Lý xuống vực là do đại sư huynh của nàng sai khiến. Yến Bách Lý mất tích, bọn họ liền có thể đem tội danh giết chết Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm đổ lên trên đầu Yến Bách Lý, nói hắn sợ tội chạy trốn.
Chỉ là A Tiêu cô nương không nghĩ tới nàng cũng không phải đồng lõa mà là người bị hại. Đại sư huynh muốn giết người mà nàng là một trong số đó. Thời điểm xuống núi A Tiêu cô nương đột nhiên độc phát thân vong.
Mộ Dung Dục nhịn không được nói:
“Hạ Uyển mất tích là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ cũng là các ngươi ra tay đối với nàng? Nàng chính là con gái ông mà.”
Bát sư thúc vừa nghe cái này, do dự không nói. Đúng là ông ta xuống tay với Hạ Uyển.
Hạ Uyển là con gái Bát sư thúc, người khác đều sẽ không nghĩ đến do ông ta làm. Bát sư thúc nói ông ta tuyệt đối không có ý muốn giết Hạ Uyển, chỉ là muốn nhiễu loạn mà thôi.
Bát sư thúc sợ sự tình bại lộ, vừa lúc rất nhiều người hoài nghi là Hạ Uyển giết người, cho nên Bát sư thúc dứt khoát nghĩ ra biện pháp này. Ông ta lặng lẽ làm Hạ Uyển hôn mê, sau đó đem tới sau núi. Buổi sáng Hạ Uyển tỉnh lại sẽ tự mình đi xuống núi.
Bọn họ còn bố trí hai cái chung trà trên bàn, muốn làm như Hạ Uyển tiếp người nào đó. Bất quá chuyện này bị Nghê Diệp Tâm nhìn ra, cũng không có thành công.
Hạ Uyển vô cớ mất tích, sau đó êm đẹp trở lại, đích xác làm người ta thấy kỳ quái, ít nhất Hạ phu nhân bởi vì việc này nói nàng là hung thủ.
Việc này đã dời đi lực chú ý không ít người.
Cuối cùng việc giết chết Tam sư bá, cũng là đại sư huynh Thương Đình Phái xúi Bát sư thúc làm. Bát sư thúc đã sớm muốn giết chết Tam sư bá, nhưng lại không dám. Bát sư thúc xuống tay bởi vì đại sư huynh Thương Đình Phái nói cho ông biết Hạ Uyển mang thai, mà cũng không phải con của phu quân nàng. Chuyện này đã bị Tam sư bá đã biết, chỉ sợ thực mau tất cả mọi người cũng sẽ biết.
Bát sư thúc nghe xong đã hoảng sợ, cảm thấy không thể để Tam sư bá nắm nhược điểm, dứt khoát hẹn Tam sư bá nửa đêm đi ra ngoài, muốn lừa đến sau núi ra tay.
Thời điểm Bát sư thúc lén ra ngoài, vừa lúc còn nhìn thấy Tam sư bá cùng Hạ Uyển cãi nhau. Ông ta càng kiên định ý tưởng giết chết Tam sư bá.
Bát sư thúc cùng Tam sư bá đi sau núi. Tam sư bá căn bản không nghĩ tới Bát sư thúc trắng trợn táo bạo muốn giết mình, nên không có phòng bị, đã bị đâm trúng. Nhưng Tam sư bá cũng cho Bát sư thúc một chưởng, đánh thành nội thương nặng.
Bát sư thúc không dám ở đó lâu, vội vã trở về phòng.
Nhưng mà ngày hôm sau, Bát sư thúc nghe người khác nói Tam sư bá mất tích, hơn nữa phòng cũng bị lục lọi thực loạn.
Thì ra đại sư huynh Thương Đình Phái xúi ông ta đi sát hại Tam sư bá, kỳ thật còn có dụng ý khác. Chính là để lẻn vào phòng Tam sư bá tìm thứ gì đó.
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, lập tức liền hỏi:
“Là thứ gì? Đặt ở trong một cái hộp phải không?”
Bát sư thúc gật đầu, nói:
“Đúng. Nhưng ta không biết là thứ gì.”
Bát sư thúc vào trong phòng cầm ra một thứ, là một cái hộp nhỏ bằng gỗ chạm trổ thực tinh xảo. Ở mặt trên hộp chạm trổ hoa văn có chút quỷ dị, nhìn kỹ hình như là có rất nhiều đôi mắt, thoạt nhìn đã sởn gai ốc.
Cái hộp có khóa, bất quá khóa đã hỏng rồi. Bát sư thúc mở ra, bên trong là trống không.
Bát sư thúc nói:
“Cái hộp này là tìm được ở phòng Tam sư huynh. Lúc ấy các ngươi không chú ý, ta nhìn lên kệ sách thấy cái hộp, nhưng đã không còn đồ vật bên trong.”
Bát sư thúc nói lúc ấy ông ta nhìn thấy cái hộp không, lập tức liền minh bạch. Người kia tuyệt đối là bởi vì cái hộp này mới đến đây. Lúc trước, đại sư huynh đã từng hỏi Bát sư thúc về một cái hộp có khắc những đôi mắt. Bát sư thúc có chút ấn tượng, nói là ở chỗ Tam sư huynh đó gặp qua, hơn nữa không chỉ một cái, nhưng không biết Tam sư huynh đem hộp đặt ở nơi nào.
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, nói:
“Cái hộp này……”
“Làm sao vậy đại hiệp?”
“Ta đã thấy.”
“Hả?”
Nghê Diệp Tâm có chút kinh ngạc, nói:
“Thấy ở chỗ nào?”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:
“Chỗ của ta.”
Mộ Dung đại hiệp nói thực hàm súc, Nghê Diệp Tâm lại nghe hiểu. Ý của Mộ Dung Trường Tình nói hắn gặp qua cái hộp như thế này ở Ma giáo.