Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:
“Đi rửa mặt.”
“À, à..!”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, sau đó đóng cửa lại trở vào rửa mặt.
Trì Long cùng Triệu Doãn sáng sớm đã đến đây tìm bọn họ nói về vụ án. Họ không nghĩ tới vừa đến liền nghe được Nghê đại nhân hô to. Bọn họ không biết Nghê Diệp Tâm xảy ra chuyện gì.
Nghê Diệp Tâm trở vào phòng dùng nước lạnh rửa mặt. Đúng là mất mặt mà, cũng không biết nói như thế nào.<HunhHn786>
Nước lạnh làm Nghê Diệp Tâm giật mình một cái.
Chờ Nghê Diệp Tâm rửa mặt xong, mọi người đã đến phòng Mộ Dung Trường Tình ngồi chờ.
Nghê Diệp Tâm ngồi vào bàn, rót cho mình một chén trà uống thấm giọng, rồi lên tiếng.
“Khụ khụ, được rồi, bây giờ chúng ta nói về vụ án đi, chuyện như thế nào.”
Trì Long nói:
“Lần này vụ án rất đơn giản, hung thủ đã bắt được.”
“Hung thủ đã bắt? Vậy chẳng phải là kết án sao?”
Trì Long lắc đầu nói:
“Hung thủ tuy rằng đã bị mang về nha môn, nhưng mỗi ngày đều kêu oan uổng.”
“Hả? Chẳng lẽ bắt sai người? Kỳ thật hung thủ là người khác?”
Trì Long lại lắc đầu nói:
“Nhưng trước đó hung thủ chính miệng thừa nhận mình giết người, còn có nhân chứng chứng minh.”
“À? Đó chính là sửa khẩu cung.”
Mộ Dung Trường Tình ngồi ở một bên, hắn cũng không quan tâm, nhịn không được hỏi:
“Xà Văn Đồ Đằng ở chỗ nào?”
“Là phát hiện ở trong nhà người chết.”
Người chết là một quả phụ, ở trong thành rất nổi danh, rất nhiều người biết quả phụ này.
Quả phụ họ Chu, khi còn trẻ gả cho một lão gia nhà giàu. Lão gia là người buôn bán có tiền, nghe nói lấy tiền mua một chức quan. Nhưng làm quan không quá hai năm, có thể là làm không nổi nữa, lại từ quan trở về tiếp tục kinh doanh.
Không bao lâu lão gia qua đời. Tài sản để lại cho thê tử cùng con trai. Đứa con này chính là con Chu thị. Đứa con này không sống quá cập quan, chưa đến mười chín tuổi đã chết. Nhà này chỉ còn lại Chu thị.
Quả phụ Chu thị cũng không có tái giá, sống cùng mấy nha hoàn và quản gia ở trong cái phủ to đó.
Người giết chết Chu thị chính là một nha hoàn. Nàng đã từng chính miệng thừa nhận mình giết chết Chu thị.
Quả phụ Chu thị từ khi phu quân cùng con trai đều chết cũng không có tái giá. Lại không chịu nổi tịch mịch, nơi này xa gần đều biết quả phụ Chu thị thân mật không ít người, có không ít công tử trẻ tuổi cùng thư sinh, còn có không ít lưu manh nhận tiền chu cấp của quả phụ Chu thị.
Nghe nói quả phụ Chu thị cách ít lâu sẽ ra khỏi nhà một lần, nói là đi thăm bà con xa. Nhưng kỳ thật cũng không phải vậy, Chu thị là đi gặp tình nhân.
Quả phụ Chu thị cách mấy ngày sẽ mang theo vài nha hoàn đi một lần, ở ngoài hai ba ngày sau đó mới trở về phủ. Cách vài ngày lại đi một chỗ khác ở hai ba ngày.
Chu thị cũng ít ở trong phủ của mình, đến nỗi tất cả công việc làm ăn đều giao cho quản gia xử lý. Quản gia cùng quả phụ Chu thị cũng có quan hệ không rõ ràng. Quản gia thường xuyên dỗ dành cho Chu thị vui vẻ, lại còn hay dẫn đến mấy công tử trẻ tuổi. Quả phụ Chu thị tất nhiên đối với quản gia không tồi.
Sau đó quả phụ Chu thị dứt khoát mặc kệ chuyện làm ăn của nhà mình, tất cả đều giao cho quản gia. Tuy cũng biết quản gia bòn rút không ít nhưng cũng coi như trao đổi, hai bên đều vui vẻ.
“Quả phụ Chu thị cách đây không lâu lại ra khỏi nhà, mang theo mấy nha hoàn, nói là đi thăm bà con xa. Đi một thời gian mà vẫn không có trở về. Sau đó......”
Sau đó bỗng nhiên có một thư sinh họ Tôn chạy đến nha môn báo quan, nói có người giết quả phụ Chu thị. Hắn chính tai nghe được người kia thừa nhận.
Đó là một nha hoàn.
Bộ khoái nha môn mới đầu không tin. Đó chỉ là lời nói của một thư sinh, cũng chưa thấy được thi thể. Hơn nữa quả phụ Chu thị rõ ràng là đi đến nhà người thân sao đột nhiên chết?
Nhưng vào buổi chiều ngày hôm đó, có một gia đinh đột nhiên chạy tới báo quan, nói phát hiện một thi thể nữ. Thi thể này chính là quả phụ Chu thị.
“Quả phụ Chu thị chết xác thực kỳ quặc.”
“Kỳ quặc như thế nào?”
Gia đinh Hứa gia vội vã tới báo quan, hoang mang rối loạn thực sự là bị dọa.
Hứa gia chính là nhà giàu nổi danh trong thành, phủ đệ rất lớn. Trong nhà có mấy lão gia, mấy huynh đệ họ cùng góp sức phát triển Hứa gia.
Hứa đại gia lão đã chết, Hứa nhị lão gia đã năm mươi tuổi, nhưng rất háo sắc và thích rượu ngon. Cả ngày ông ta luôn đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm, ăn ngủ ở thanh lâu sở quán này nọ. Mấy đệ đệ cũng không thể quở trách, dù sao cũng là Nhị ca, mọi người cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Kết quả có một ngày, Hứa nhị lão gia đột nhiên uống đến chết. Mọi người Hứa gia lập tức bận rộn lên, phải vội vàng làm tang sự cho Hứa nhị lão gia.
Gia đinh Hứa gia đi mua một cổ quan tài cho Nhị lão gia. Quan tài được đưa đến phủ, gia đinh ở cửa kiểm tra xét một chút, sau đó mới đem quan tài đẩy vào phủ đặt ở linh đường, chuẩn bị đem thi thể nhị lão gia đặt vào.
Chỉ trong chốc lát, chuyện kỳ quặc đã xảy ra.
Khi gia đinh mở nắp chuẩn bị đem thi thể bỏ vào quan tài, đã phát hiện trong quan tài có người. Không đúng, không phải người, mà là một thi thể, một thi thể nữ nhân.
Có người nhận ra là quả phụ Chu thị.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ. Vừa rồi đưa vào cổng phủ vẫn là quan tài trống không. Bỗng nhiên giờ dư ra một thi thể, lại ở linh đường, thực sự làm người ta sởn gai góc.
Gia đinh Hứa gia lập tức đi báo quan.
Bộ khoái vừa nghe đã kinh hãi, đã nghĩ tới Tôn thư sinh ngày ấy tới báo quan không có nói láo. Bọn họ nhanh chóng phái người đi xem thi thể, sau đó cũng bắt nha hoàn tự nhận giết người về. Nhưng nha hoàn bị bắt bỗng nhiên kêu oan, mỗi ngày đều nói mình không có giết người.
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, nhịn không được nhướng mày.
“Nghe tới thật đúng là có điểm làm người ta kinh ngạc.”
Triệu Doãn nói:
“Thi thể quả phụ Chu thị còn ở nha môn, nha hoàn cũng bị nhốt tại nha môn.”
Nghê Diệp Tâm vỗ bàn một cái, đứng lên nói:
“Đi, chúng ta nhanh đến nha môn một chuyến, nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.”
Mọi người không có phản đối, lập tức đi nha môn.
Bộ khoái nha môn phụ trách chuyện này đã đợi sẵn, thấy bọn họ tới, lập tức dẫn đi đến chỗ đặt thi thể quả phụ Chu thị.
Quả phụ Chu thị chết đã một thời gian, bởi vì vụ án có điểm đáng ngờ, cho nên thi thể cũng chưa có cho nhận về. Mặc dù trong phòng có biện pháp bảo quản thi thể, nhưng do thời gian dài quá, cũng tạo ra một mùi khó ngửi.
Bộ khoái phất phất tay nói:
“Nghê đại nhân, đây là thi thể quả phụ Chu thị. Chính là gia đinh Hứa gia phát hiện nằm trong quan tài.”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, Ngỗ tác cũng chạy tới, nhanh chóng báo cáo cho Nghê Diệp Tâm kết quả nghiệm thi.
“Đại nhân, trên người Chu thị cũng không có vết thương trí mạng, hẳn là do hô hấp không được bị nghẹn chết.”
Quả phụ Chu thị chết tương đối khó coi, lộ ra bộ dáng thống khổ lại tuyệt vọng. Giống như ý chí không còn, là bị tra tấn đến chết.
Trên người Chu thị cũng không có vết thương trí mạng, nhưng vết thương nhỏ rất nhiều. Móng tay gãy hết, đầu ngón tay thậm chí chảy máu. Đầu gối cùng khuỷu tay có vết bầm xanh tím, nhưng lại không phải nghiêm trọng.
Ngỗ tác lại nói:
“Từ vết thương trên người cùng nguyên nhân dẫn đến cái chết, có thể nói là Chu thị bị nhốt trong một chỗ nhỏ hẹp, sau đó bị thiếu dưỡng khí mà chết.”
Mọi người nghe xong đều nhịn không được nhíu nhíu mày. Trách không được biểu tình của Chu thị tuyệt vọng thống khổ như vậy. Chỉ nghe thôi cũng đủ làm người ta nổi da gà, lạnh sống lưng.
“Chỗ nhỏ hẹp sao?”
Nghê Diệp Tâm đi về phía trước một bước, nhìn kỹ quả phụ Chu thị nằm trong quan tài.
“Hay là...... một quan tài?”
Ngỗ tác gật đầu.
“Cũng có khả năng, thưa đại nhân.”
Rất có thể là khi còn sống Chu thị bị bỏ vào một quan tài phong kín. Khi tỉnh lại, Chu thị liều mạng giãy giụa muốn bò ra ngoài, nhưng mà làm không được.....
Chu thị dùng mười đầu ngón tay được cắt tỉa chỉnh tề cào cấu, dùng đầu gối cùng khuỷu tay đập mạnh. Cho nên móng tay bị gãy, đầu ngón tay chảy máu, cánh tay đầu gối đều bầm giập. Nhưng không làm nên chuyện gì, cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng, cảm nhận cái chết từ từ trong một nơi nhỏ hẹp chật chội.
Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua bên trong quan tài cùng cái nắp.
“Quan tài thực mới, bên trong không có vết trầy xước, quả phụ Chu thị khẳng định không phải chết ở cổ quan tài này.”
Triệu Doãn nói:
“Thi thể quả phụ Chu thị vì sao lại mang tới Hứa gia chứ?”
Nghê Diệp Tâm nhìn quan tài như suy tư gì, cũng không có nói lời nào.
Trì Long nhịn không được nói:
“Có bao nhiêu thâm cừu đại hận mới dùng cách làm quá tàn độc này.”
Bộ khoái nói:
“Không ai biết. Nha hoàn kia còn ở đây, mỗi ngày đều la hét mình bị oan uổng, gào đến mất tiếng. Bộ dạng nha hoàn kia cũng không giống như là dám giết người, có lẽ là bị oan.”
Nghê Diệp Tâm nghe xong, nói:
“Thật là bị oan? Vậy các ngươi tìm được người khả nghi?”
Bộ khoái nói:
“Người khả nghi không tìm được, nhưng mà gần đây có lời đồn là ác quỷ giết quả phụ Chu thị, là có ác quỷ trở về báo thù.”
“Báo thù?”
Nghê Diệp Tâm tò mò hỏi:
“Là chuyện gì?”
Bộ khoái thấy Nghê Diệp Tâm hứng thú, cũng hứng thú nói:
“Nghê đại nhân, không biết ngài có nghe nói qua Âm hôn.”
“Âm hôn?”
Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày.
“Âm hôn không phải bị cấm rồi sao?”