Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 224: Chương 224: Ra điều kiện




Mọi người lập tức liền đi qua. Khi đó Hạ phu nhân cũng đã chạy tới, đang ở trong phòng Tam sư bá làm ầm ĩ, muốn tất cả đều đi tìm Tam sư bá.

Mấy người Nghê Diệp Tâm đi vào nhìn. Trong phòng thực loạn, đồ vật đầy đất, bất luận là trên giường, trên bàn hay là kệ sách, cơ hồ không có đồ vật may mắn thoát khỏi. Đầy đất đều là đồ vật đã không có chỗ đặt chân.

Bất quá xem ra tên trộm là người thực cẩn thận, trên mặt đất cũng không có mảnh vỡ, cũng không có đồ vật bị phá hỏng. Tuy rằng thực loạn, bất quá hẳn là lúc ấy cũng không có làm ra động tĩnh lớn. Hơn nữa tranh chữ hoặc là ngọc thạch đều còn ở đây, giống như đồ vật không đáng giá bị tùy tiện bỏ sang một bên hoặc ném xuống đất.

Người này hẳn là không phải chỉ vì tiền của mà đến, nhất định là đang tìm cái gì đó mà hắn cho rằng rất quan trọng.

Thời điểm Nghê Diệp Tâm bước vào, Hạ phu nhân đang quát mấy đệ tử đi tìm Tam sư bá. Đương nhiên bọn họ nghĩ đến đầu tiên là sau núi. Đã có mấy đệ tử vội vội vàng vàng chạy đến sau núi tìm người.

Hạ phu nhân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy Hạ Hướng Thâm tiến vào, nói:

“Minh Chủ, việc này phải làm rõ ràng. Tuyệt đối là quỷ kế của Hạ Uyển! Nàng ta lúc trước hoa ngôn xảo ngữ để qua mặt mọi người. Hiện tại dám động thủ đối với ông nội của ta. Thật là vô pháp vô thiên. Minh Chủ cần phải nhìn cho rõ đừng bị nàng ta lừa!”

Hạ Hướng Thâm tới còn chưa có kịp nói chuyện, đã có đệ tử vội vàng chạy vào, giống như bị lấy mất linh hồn, thiếu chút nữa còn bị ngạch cửa ngáng chân.

Đệ tử vội vàng nói:

“Sư tỷ, không tốt rồi!”

Hạ Uyển nói:

“Lại xảy ra chuyện gì?”

Đệ tử kia nói:

“Sư tỷ... Tam sư bá... đã chết. Thi thể ở sau núi.”

“Ngươi nói cái gì?”

Hạ phu nhân sửng sốt, mở to hai mắt, hoảng sợ hỏi.

Tất cả mọi người sửng sốt, rồi chạy nhanh theo đệ tử kia đến sau núi.

Từ rất xa là có thể nhìn thấy hai đệ tử canh giữ ở nơi đó. Cẩn thận nhìn liền thất Tam sư bá nằm trên một cục đá lớn phía sau.

Mọi người chạy tới. Hạ phu nhân nhìn thấy tức khắc hút một hơi, lập tức thế ngất đi. Hạ phu nhân té xỉu. Hạ Hướng Thâm lệnh đệ tử đem Hạ phu nhân đưa xuống núi, để tránh lưu lại nơi này càng phiền toái.

Hạ phu nhân vốn dĩ ở Vô Danh Sơn Trang chính là muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Tuy rằng phụ mẫu qua đời rất sớm, bất quá có ông nội là người có thân phận cao ở Vô Danh Sơn Trang, phu quân là Võ Lâm Minh Chủ. Có thể nói nàng chính là cô nương có vận khí tốt nhất toàn võ lâm.

Nhưng mà đột nhiên có một ngày phu quân cưới một tiểu thiếp, Hạ phu nhân đã không vui. Sau đó phu quân đột nhiên chết, nháy mắt nàng liền mất một chỗ dựa. Hiện tại ông nội nàng cũng chết, nàng chỉ còn lại một thân một mình. Trách không được đột nhiên nàng liền té xỉu, đã chịu kích thích cực lớn mà.

Nghê Diệp Tâm đi qua ngồi xổm xuống nhìn. Tam sư bá trừng mắt, há miệng. Biểu tình trên mặt thực phẫn nộ, như là đang rống giận. Nếu không phải ánh mắt vô hồn, thân thể cứng đờ lạnh như băng, chỉ sợ tuyệt đối mọi người không cảm thấy Tam sư bá đã chết, đều cảm thấy Tam sư bá đang phát giận.

Tam sư bá tính tình vốn dĩ không tốt, đặc biệt dễ dàng nổi nóng. Bất quá ông ta cũng không phải thường xuyên tức giận như vậy. Bình thường thời điểm tức giận cũng chỉ là xụ mặt mà thôi.

Hiện giờ Tam sư bá tuy rằng đã chết, nhưng biểu tình phẫn nộ trên mặt còn duy trì, làm người ta cảm thấy quỷ dị cực kỳ.

Trên mặt đất có một vũng máu, miệng vết thương thực rõ ràng ở ngực trái. Là bị vũ khí sắc bén đâm từ chính diện. Nghê Diệp Tâm lại cẩn thận nhìn nhìn, phát hiện Tam sư bá còn có vết thương khác ở trên bàn tay. Trong lòng bàn tay trái có hai vết cắt rất sâu, cơ hồ muốn cắt lìa ngón tay.

Nghê Diệp Tâm hồ nghi nhìn nhìn. Mộ Dung Trường Tình cũng ngồi xổm xuống ở bên cạnh, nói:

“Có người dùng trường kiếm đột kích từ chính diện, đâm vào tim ông ta. Ông ta không có chuẩn bị, bất quá phản ứng cũng mau, lập tức duỗi tay bắt trường kiếm. Nhưng lại nắm mũi kiếm, cho nên bàn tay trái của ông ta bị mũi kiếm cắt đứt. Xem vết cắt mà nói, hẳn là một thanh kiếm cũng không tệ, tương đối sắc bén.”

Nghê Diệp Tâm cũng cảm thấy vậy. Ngón tay Tam sư bá có thể thấy xương. Hơn nữa gân trên xương cũng bị cắt, nhìn có chút ghê rợn, nổi hết gai ốc.

Mộ Dung Dục cũng tới kiểm tra thi thể một chút, nói:

“Không có dấu hiệu trúng độc.”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Vết thương ở ngực trái hẳn là trí mạng. Có người từ chính diện đâm một kiếm. Vậy tám phần là người quen, ông ta không đề phòng mới bị đánh lén thành công.”

Mộ Dung Trường Tình gật đầu, nói:

“Hẳn là như vậy.”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Chúng ta đêm qua mới nhìn thấy Tam sư bá. Ông ta gặp Hạ Uyển xong chẳng lẽ không có về phòng mà đi sau núi? Ở sau núi lại gặp người nào đó?”

Vấn đề này không ai có thể trả lời Nghê Diệp Tâm. Ở đây cũng không có ai nhìn thấy Tam sư bá đêm qua, càng không biết ông ta khi nào đi sau núi.

Hạ Hướng Thâm phân phó đệ tử đem thi thể Tam sư bá từ sau núi về sơn trang. Trên đường họ gặp Thất sư thúc, Bát sư thúc cùng Hạ Uyển. Ba người này nghe được tin tức vội vã chạy đến, thời điểm nhìn thấy thi thể Tam sư bá, biểu tình trên mặt họ tức khắc đều thay đổi, bất quá biểu tình không giống nhau.

Thất sư thúc đầu tiên là sửng sốt một chút, không dám tin tưởng, ngay sau đó tựa hồ thật cao hứng. Tuy rằng luôn kiềm chế, nhưng Nghê Diệp Tâm đều đã nhìn ra vị Thất sư thúc cao hứng đến tay cũng bắt đầu run lên.

Thất sư thúc, Bát sư thúc cùng Tam sư bá vẫn luôn bất hòa, cơ hồ là đấu cả đời. Tam sư bá vẫn luôn đè ép bọn họ. Hiện tại Tam sư bá đã chết, tuy rằng là chết kỳ quái nhưng có thể nhìn ra được Thất sư thúc một chút cũng không khổ sở, thậm chí đang cảm kích hung thủ.

Bát sư thúc còn giả bộ một bộ rất khổ sở, một bàn tay ôm ngực, một bàn tay nắm tay áo lau lau mắt, hình như là lau nước mắt. Bất quá một giọt nước mắt cá sấu cũng không có.

Hạ Uyển lại nhẹ nhàng thở ra. Nhìn chằm chằm thi thể Tam sư bá giống như đang xác nhận xem Tam sư bá có thật sự chết hay không.

Nghê Diệp Tâm thu hết biểu tình của bọn họ vào trong mắt, sau đó nói:

“Làm phiền ba vị sau khi về sơn trang đi theo ta. Ta có lời muốn hỏi các vị.”

Thất sư thúc cao hứng gật đầu, nói:

“Tam sư huynh đã chết thật là quá đáng thương. Ngươi cần phải tìm ra hung thủ giết chết Tam sư huynh để huynh ấy có thể nhắm mắt.”

Thất sư thúc giả mù sa mưa, đặc biệt tích cực phối hợp điều tra.

Bát sư thúc cũng gật gật đầu, còn làm bộ thương tâm, không nói gì.

Mà Hạ Uyển lại nói.

“Ta thân thể không quá thoải mái, có chuyện gì trong chốc lát lại nói đi. Ta muốn đi về nghỉ ngơi một chút.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe lập tức nói:

“Thân thể không thoải mái? Ta cảm thấy có thể là đêm qua ngủ quá muộn phải không? Đêm qua sau giờ Tý, ta còn nhìn thấy ngươi cùng Tam sư bá gặp mặt ở dưới một cây liễu.”

Nghê Diệp Tâm vừa nói như vậy, Hạ Uyển tức khắc cả kinh. Biểu tình trên mặt chỉ một thoáng liền thay đổi, hoảng sợ trừng mắt, hô:

“Ngươi! Ngươi gạt người!”

Nghê Diệp Tâm nhìn nàng, nói:

“Ta gạt người? Vậy thì ta đây liền đem những gì thấy được đêm hôm qua thuật lại cho tất cả mọi người biết. Ngươi cùng đối chứng xem có phải ta gạt người hay không?”

“Không!”

Hạ Uyển lại luống cuống, thiếu chút nữa liền xông lên, bất quá Mộ Dung Trường Tình che cho Nghê Diệp Tâm. Hạ Uyển căn bản không có biện pháp đến gần.>HunhHn786>

Hạ Uyển hoảng loạn nói:

“Đừng nói... đừng…… Ta đêm qua ngủ không yên, đi ra ngoài một chút, kết quả liền đụng mặt Tam sư bá. Nhưng mà…… Nhưng mà ta không có giết ông ta. Thật sự đó! Ta cùng ông ta nói vài lời, sau đó ta liền đi về phòng ngủ. Thời điểm ta về phòng còn đụng phải một đệ tử tuần tra, hắn có thể làm chứng cho ta. Sau đó ta không ra khỏi phòng. Ta nói là thật. Ngươi…… Ngươi còn có vấn đề gì cũng có thể hỏi ta.”

Hạ Uyển lập tức liền xuống nước. Nghê Diệp Tâm thật ra cũng không có cái gì để hỏi. Kỳ thật căn bản cái gì cũng chưa nghe được, chỉ là hù Hạ Uyển mà thôi. Xem ra Hạ Uyển cực kỳ chột dạ, dễ dàng bị lừa, lập tức liền chịu thua.

Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay, muốn mọi người cùng đi theo mình.

Sau khi về đến sơn trang, Hạ Hướng Thâm phân phó người đi dàn xếp thi thể Tam sư bá. Nghê Diệp Tâm vào trong phòng, nói Mộ Dung Dục gọi từng người bước vào hỏi một lần.

Thất sư thúc đặc biệt phối hợp, nói:

“Ta đêm qua uống chút rượu, đi ngủ rất sớm.”

Thất sư thúc nói ông ta trực tiếp ngủ tới hừng đông. Tuy rằng ở trong phòng một mình thì sẽ không có người làm chứng. Bất quá đêm qua thật sự có người có thể cho làm chứng cho ông ta. Thất sư thúc vừa đúng lúc phạt một đệ tử, ngày hôm qua đệ tử kia đứng tấn ở trong sân trước phòng ông ta cả một đêm. Hắn ở đó trước khi Thất sư thúc đi ngủ đến sáng, hắn có thể làm chứng là đêm qua Thất sư thúc không có rời khỏi phòng.

Buổi sáng hôm nay trước khi Thất sư thúc rời giường, liền nghe được bên ngoài ồn ào nhốn nháo, nói là Tam sư bá đã chết. Ông ta vừa nghe còn tưởng rằng là đang nằm mơ, bất quá thực mau cả kinh từ trên giường lăn xuống dưới, vội vội vàng vàng thay quần áo đi nhìn tình huống.

Mà Bát sư thúc cũng nói là đi nghỉ ngơi rất sớm. Bát sư thúc nói mình cảm nhiễm phong hàn, cảm giác không thoải mái, khi nói chuyện còn che lại ngực ho khan. Cho nên đêm qua ông ta ngủ sớm, cũng không ai có thể làm chứng.

Bát sư thúc đi ra khỏi phòng, người tiến vào chính là Hạ Uyển. Sắc mặt Hạ Uyển nhìn tốt hơn so với vừa rồi một chút, nhưng vẫn trắng bệch, một bộ dáng bất an.

Hạ Uyển ngồi vào ghế, nhìn thoáng qua trong phòng. Trong phòng chỉ có Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình, cũng không có những người khác.

Hạ Uyển tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, bởi vì Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đều không phải người Vô Danh Sơn Trang, cho nên làm cho nàng hơi chút thả lỏng.

Hạ Uyển cắn cắn môi, miễn cưỡng cười nói:

“Nếu các ngươi đều biết là chuyện như thế nào, như vậy chúng ta liền nói chuyện thẳng thắn. Các ngươi không thể đem chuyện này nói cho những người khác. Ta có thể thỏa mãn điều kiện các ngươi đưa ra.”

Nghê Diệp Tâm nhướng mày, nói:

“Hả? Ra điều kiện? Ta thích nhất ra điều kiện, bởi vì nghe tương đối công bằng. Vậy hiện tại để xem ngươi có thể lấy thứ gì ra.”

“Ngươi muốn cái gì, ta đều có thể thỏa mãn ngươi.”

Nghê Diệp Tâm nhịn không được cười, nói:

“Nhưng ta cảm thấy ngươi không thể.”

Hạ Uyển nóng nảy, nói:

“Ta có thể cho ngươi rất nhiều ngân lượng.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe đột nhiên đem tay để trên bàn, sau đó lơ đãng dùng tay phải xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón tay bên bàn tay trái. Đó là chiếc nhẫn Mộ Dung Trường Tình đã cho Nghê Diệp Tâm.

Tuy rằng động tác thoạt nhìn như là lơ đãng, bất quá ánh mắt mọi người trong phòng đều nhìn về chiếc nhẫn.

Khi Mộ Dung đại hiệp vung tay mua chiếc nhẫn này, từng khiến Nghê Diệp Tâm đau lòng muốn hộc máu. Nhưng hiện tại lại có tác dụng, Nghê Diệp Tâm quyết định khoe ra một chút, chỉ sợ Hạ Uyển không biết nhìn hàng.

Bất quá sự thật là Hạ Uyển biết nhìn hàng. Hạ Uyển vừa thấy chiếc nhẫn, tức khắc sắc mặt liền trắng. Hiển nhiên liếc mắt một cái nàng liền nhìn ra, Nghê Diệp Tâm mang một chiếc nhẫn giá trị liên thành. Người có thể mang vật quý giá như vậy tuyệt đối không phải là thiếu bạc.

Môi Hạ Uyển run run, đột nhiên cũng vươn tay tới muốn sờ tay Nghê Diệp Tâm. Bất quá Hạ Uyển cũng không có đụng được Nghê Diệp Tâm. Mộ Dung Trường Tình luôn ngồi ở một bên, tuy rằng không nói gì, nhưng cũng không có nghĩa hắn không có chú ý động tác của Hạ Uyển.

“Á”

Hạ Uyển kêu một tiếng. Mộ Dung Trường Tình đang bưng chén trà uống, nhìn thấy Hạ Uyển động tay động chân đối với Nghê Diệp Tâm, lập tức đem cái chén ném qua. Hạ Uyển lập tức bị đánh trúng mu bàn tay, cảm giác không chỉ là mu bàn tay sưng lên, mà cánh tay thiếu chút nữa cũng bị phế đi.

Hạ Uyển đau đến một thân mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa từ trên ghế lăn xuống đất.

Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình thật không đẹp, liền nghe được Nghê Diệp Tâm nói:

“Đại hiệp xuống tay quá nặng.”

Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:

“Ngươi thương hương tiếc ngọc?”

“Oan uổng cho ta. Ta không có. Ta chỉ là sợ người khác nói chúng ta dùng nghiêm hình bức cung.”

“……”

Hạ Uyển đau đến muốn chết, trong lúc nhất thời cũng nói không nên lời.

Nghê Diệp Tâm lại mỉm cười nhìn nàng, nói:

“Ngươi vừa rồi không phải là muốn dùng sắc dụ ta chứ?”

Hạ Uyển đúng là nghĩ như vậy. Nam nhân đa số đều thích tiền quyền, không thì chỉ có sắc. Nghê Diệp Tâm cũng không cần bạc, Hạ Uyển lập tức liền nghĩ tới muốn dùng sắc dụ Nghê Diệp Tâm. Hạ Uyển tuổi trẻ xinh đẹp, nghĩ mình tuyệt đối có khả năng dụ dỗ người.

Bất quá chiêu này muốn dùng cũng phải xem ở trước mặt là ai mới được.

Nghê Diệp Tâm cười duỗi tay nâng cằm Mộ Dung Trường Tình, nói với Hạ Uyển.

“Ngươi xem vị mỹ nhân bên cạnh này so với ngươi thì như thế nào?”

Nghê Diệp Tâm nói xong thì Hạ Uyển phát ngốc, trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình. Nàng không biết Nghê Diệp Tâm đây là có ý tứ gì. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là tự hỏi, người này là nữ giả nam sao?

Mộ Dung Trường Tình một thân bạch y, tuy rằng vóc người rất cao, bất quá dáng người cân đối, đặc biệt không thấy cơ bắp lộ ra ngoài. Bình thường nhìn ôn nhu, chỉ có Nghê Diệp Tâm mới biết, khi Mộ Dung đại hiệp cởi quần áo thì bất luận là dáng người hay là tính cách đều thực quỷ súc.

Mộ Dung Trường Tình thực sự rất đẹp, chỉ sợ ai gặp qua hắn đều nhìn thêm vài lần. Nhưng tuyệt đối cũng không có ai coi Mộ Dung Trường Tình như là nữ nhân.

Nhưng mà hiện tại Nghê Diệp Tâm chính là cố ý để Hạ Uyển hiểu lầm. Hạ Uyển nhất thời liền choáng váng, tưởng tượng nhưng cũng không cảm thấy không gì khó hiểu, còn cảm thấy trách không được người này đẹp như thế.

Nghê Diệp Tâm chính là đang trả thù. Mộ Dung Trường Tình lập tức duỗi tay nắm cằm Nghê Diệp Tâm, nói:

“Cố ý có phải hay không?”

Nghê Diệp Tâm vẻ mặt vô tội, nói:

“Đại hiệp nói oan uổng cho ta. Ta cái gì cũng chưa nói.”

“À....”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên cúi đầu.

Nghê Diệp Tâm cho rằng Mộ Dung Trường Tình muốn hôn mình, bất quá cũng không phải, môi Mộ Dung Trường Tình tới thùy tai, thấp giọng nói:

“Trong chốc lát trở về, ta sẽ trừng phạt ngươi.”

Nghê Diệp Tâm nghe được lời này, tức khắc cảm thấy thời tiết quá lạnh, lạnh đến thấu xương luôn.

Nghê Diệp Tâm nhanh đẩy Mộ Dung Trường Tình ra, nói:

“Đại hiệp đừng náo loạn, đứng đắn được không! Chúng ta đang làm chính sự đó.”

Mộ Dung Trường Tình bị chọc cười, dứt khoát buông người ra, lại ngồi trở về ghế.

Hạ Uyển trợn tròn mắt, cũng không biết làm thế nào mới tốt.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy cuộc đời này mình quả thực may mắn. Mộ Dung đại hiệp không thiếu bạc cũng không thiếu sắc đẹp.

Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm nói:

“Bất quá ngươi cũng đừng lo lắng, ta thật ra cảm thấy ngươi có thứ có thể dùng để nói điều kiện.”

“Cái gì……?”

Hạ Uyển hồ nghi.

“Ngươi đêm qua cùng Tam sư bá gặp mặt. Ngươi dùng nhược điểm của Tam sư bá uy hiếp ông ta. Ông ta có nhược điểm gì ở trong tay ngươi? Ngươi nói cho ta nghe.”

Hạ Uyển sửng sốt, nói:

“Ngươi muốn biết cái này?”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

Biểu tình của Hạ Uyển thả lỏng rất nhiều, hiển nhiên cảm thấy đây là chuyện nhỏ, cũng không tổn hại ích lợi của nàng. Hơn nữa Tam sư bá đã chết, cũng không ai uy hiếp được nàng. Hiện tại uy hiếp lớn nhất chính là Nghê Diệp Tâm.

Hạ Uyển chần chờ nói:

“Ta nói cho các ngươi nghe. Các ngươi liền giữ bí mật cho ta sao?”

Nghê Diệp Tâm cười, nói:

“Đương nhiên, ta nói ra tất nhiên giữ lời.”

Hạ Uyển nói:

“Việc này là phu quân nói trong lúc uống say vô tình nói ra…… Là Tam sư bá đã giết một người.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe cũng ngây ngẩn cả người, tức khắc đầu rất đau, cảm thấy sự tình càng loạn.

Nghê Diệp Tâm vốn dĩ cho rằng Tam sư bá có liên quan tới cái chết của Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm, hoặc là cái chết của A Tiêu cô nương. Bất quá hiện tại Hạ Uyển lại nói nàng là nghe phu quân nói. Vậy chẳng phải là không quan hệ cùng cái chết của mấy người kia sao?

Không chỉ có như thế, Hạ Uyển còn nói Tam sư bá lúc trước giết một người. Vậy chẳng phải là có thêm một người chết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.