Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 71: Chương 71: Tế phẩm (24)




Edit & Beta: Trường Ca

Rất nhanh, vào lúc Đại phu nhân đang tìm cách giết người, có người phát hiện một hòm gỗ lớnở trong hồ, thứbên tronghòm gỗ lớn không phải là tế phẩm gì, mà là một cổ thây khô.

Cổ thây khô kia rất kinh khủng, dọa sợ toàn bộ ngườitrấn trên, bởi vìngọc bộitrên ngườithây khô, cho nên đoàn người đều cho rằng, rất có thể đó chính là Phùng Cố, Phùng Cố bị giết, còn bị làm thành thây khô, bị người móc hết nội tạng, chặt đứt hai tay.

Phùng Cố và Phùng Thiên thật sự rất thông minh, bọn họ biết giết người như thế nào mới để cho người khác không hoài nghi đến mình, cũng biết cách quấy nhiễu suy đoán của người khác.

Nếu như Phùng Cố đã chết, vậy ai còn hoài nghi hắn là hung thủ? Nhưng tìm một người chết để thế thân thì quá khó, nhìn kỹ sẽ tìm ra sơ hở. Cho nên Phùng Cố mới nghĩ tới dùng mấy thứ như tế phẩm thây khô.

Thi thể được xử lý chống phân hủy, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng, chỉ cần chọn một tử thi có vóc dáng gần giống với Phùng Cố là được, tuổi tác không quá lớn. Cứ như vậy, giảm bớtđộ khókhi tìm thi thể, cũng gia tăng cảm giác sợ hãicho người khác, đây có thể gọi là một mũi tên bắn hai con chim.

Nhưng dù là như vậy, dường như bọn họ còn cảm thấy không hoàn mỹ, Phùng Thiên cũng còn lo lắng cho Phùng Cố, vậy nên Phùng Thiên đi ra ngoài, cố ý làm bị thươngcánh tay củamình,khác biệtduy nhấtgiữahắn và Phùng Cố trong mắt người ngoài đã bị giấu đi.

Một bộ không thể phân biệt bộ dạng thây khô cũng đã đủ doạ người, cũng đủ có thể gây nên người khác hoài nghi, bây giờ Phùng Thiên lại cố ra vẻ bí ẩn, rõ ràng là đang phân tán lực chú ý của mọi người.

Đại phu nhân hiển nhiên biết được, cổ thây khôkiakhông thể là Phùng Cố, mà Phùng Thiêntrong phủcũng không phải là Phùng Cố giả trang, bọn họ chỉ đang thực hiện một âm mưu mà thôi.

Bước kế tiếp của âm mưu này, là giết Phùng lão tam, giết lão quản gia, và giết chết Đại phu nhân.

Đại phu nhân cảm thấy không thể chờ được nữa, nàng phải ra taytrước, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Đại phu nhân nhìn như không ngừng càn quấy, nhưng thật ra là đang phối hợp với Phùng Thiên dời đi lực chú ý của mọi người, nàng tìm đạo sĩ đến làm phép, mỗi ngày lôi kéo người khác mà nói,ngườitrong phủ kia có thể là Phùng Cố, thật ra là Phùng Cố giết Phùng Thiên, sau đó giả thành Phùng Thiên.

Ngườitrấn trên đều rất sợ hãi, ngay cả những người trong nha môn cũng không dám điều tra chuyện này.

Mọi chuyện dường như rất thuận lợi, âm mưu giết người bắt đầu có tiến triển.

Nhưng rất không khéo là, đoàn người phủ Khai Phong đột nhiên đến trấn nhỏ, bắt đầu nhúng tay vào vụ án. PhủKhai Phong có mấy ngườiđến, điều tra về Xà Văn đồ đằng.

Nghê Diệp Tâm hỏi: “Rốt cuộc Xà Văn đồ đằng là thế nào?”

Đại phu nhân nói: “Ta không biết, ta chỉ biết miếng ngọc uyên ươngkia, domẫu thâncủa Phùng Thiên và Phùng Cố mang đến, là của hồi môn của nàng. Có vài thứ của nàng, đều có khắc Xà Văn đồ đằngkia.”

Đại phu nhân mới nói tới chỗ này, Kính vương bỗng nhiên lên tiếng, nói: “Miếng ngọc uyên ương? Có hình dáng thế nào?”

Nghê Diệp Tâmlấy rangọc uyên ươngtừ trong lòng*, Kính vương vừa thấy liền ngẩn người, lập tức nói: “Nghê hộ vệ, đưa nó cấp bản vương lấy tới.”

*Từ trong vạt áo ở trước ngực. Từ đầu truyện đến giờ gặp cụm từ này nhiều lần rồi, mà quên chú thích:v

Nghê Diệp Tâm đem ngọc uyên ương trình cho Kính vương, Kính vương lập tức nâng bằng hai tay, cẩn thận cầm trong tay nhìn một hồi, rồi lật ngược lại, thấy Xà Văn đồ đằng đượckhắc dưới ngọc uyên ương.

Đôi mắtKính vương không nhịn được híp lại, đốt ngón tay nắm miếng ngọc hơi trắng bệch, bỗng nhiên ho kịch liệt.

Bọn thị vệ vội bước tới, nói: “Chủ tử…”

“Không có việc gì, không có việc gì…” Kính vương khoát tay áo một cái, nói: “Ta chỉ…”

Kính vương nói tới đây liền im lặng, tựa như đang chìm trong ký ức của chính mình, không nói gì nữa.

Xà Văn đồ đằng do nữ nhân mang đến, giống như một loại ký hiệu, được khắc ở phía dướiđồ vật mà nàng thấy quan trọng.

Miếng ngọc uyên ương này đã từng làtín vật đính ướccủa nữ nhân và nam nhân, chỉ là sau đó nữ nhân chết đi, tất cả mọi thứliên quan tới nàngđều biến mất, nam nhân không muốn nghĩ đến nàng nữa, nên lấy hết đồ của nàng đem đi bán đổi thành vàng, ngược lại kiếm được một số tiền lớn.

Miếng ngọc uyên ương này bị lén lút giữ lại, từ đó đến giờ vẫn giấu trong thư phòng củaPhùng Cố.

Sở dĩ hòm gỗ chứa thây khô có Xà Văn đồ đằng, đương nhiên do Phùng Cố khắc lên, dường như hắn đang tưởng niệm mẫu thân của mình.

Nghê Diệp Tâm nói: “NhưngXà Văn đồ đằngtrên mặt đấtsau lưngPhùng lão tam, không phải là Phùng Cố khắc lên, đúng không? Là ngươi khắc lên nhỉ.”

Đại phu nhân gật đầu.

Đại phu nhân muốn xuống tay giết ngườitrước một bước, nàng vốn định chờ lão quản gia trở về, mới tiến hành kế hoạch giết người, nhưngkhông có đủthời gian, vậy nên nàng quyết định giết chết Phùng lão tam trước đã, rồi mới giết lão quản gia sau.

Nàng thừa lúc Phùng gia không có người, trước tiên dụ Phùng lão tam đi ra, còn mình thì vụng trộm đi vào phòng của Phùng lão tam, khắc ký hiệu Xà Văn đồ đằnglên đất, rồi rời khỏi phòng của Phùng lão tam.

Phùng lão tam tuyệt đối không ngờ được rằng Đại phu nhân muốn giết hắn, hắn vẫn cho rằng, Đại phu nhân rất chán ghét Phùng Thiên và Phùng Cố, đứng chung chiến tuyến với mình.

Phùng lão tam tìm một vòng vẫn không thấy Đại phu nhân đâu, mới trở về phòng, sau đó Đại phu nhân mới làm bộ khoan thai đến chậm, đi vào phòng Phùng lão tam.

Phùng lão tam không nghi ngờ nàng, một chút đề phòng cũng không có, hắn căn bản không biếttrong tay áocủaĐại phu nhân có một con dao sắc bén.

Đại phu nhân rất bình tĩnh, nhưng trên mặt nàng có phần xám xịt, nói: “Ta dùng con dao kia, cắt đứt cổ họnghắn, không hề có chút do dự nào. Trước khi hắn chết, ta hỏi hắn, ngươi còn nhớcô nươngnhiều năm trước kia không? Hắn sợ hãi, như gặp ma vậy, ha ha ha ha…”

Đại phu nhân bắt đầu cười lớn, Phùng lão tam cứ vậy bị nàng giết chết. Máu tươi phun tung toé, làm bẩn y phục của Đại phu nhân, Đại phu nhân cởi áo ngoài ra, lau khô mặtvà taycủa mình, rồi nhanh chóng về tới phòng, trước tiên giấu đi y phục.

Vốn đãlàm xongtoàn bộ,kế hoạchgiết ngườithứ nhấtcủaĐại phu nhâncoi như thành công. Nhưng đây là lần đầu tiên Đại phu nhân làm chuyện như vậy, nàng rất hồi hộp rất bất an, nàng tận mắt thấy máu tươi phun ra từ cổ họng của Phùng lão tam, nhưng vẫn sợ hắn chưa chết hẳn.

Vậy nên sau khi cân nhắc một hồi, Đại phu nhân quyết định quay lại nhìn một chút, chỉ nhìn chút thôi, lỡ như Phùng lão tam còn cứu được, vậy cứ đâm hắn thêm một dao.

Ngay sau đó Đại phu nhân lặng lẽ trở về, nhưng lần này rất không khéo, lúcnàngtrở về, đụng phải một người.

Trong việncủaPhùng lão tam tràn ngập mùi vị buồn nôn quỷ dị, có một người ngồi xổmbên cạnhthi thểPhùng lão tam, đang nhétthứ gìđó vàotrong miệngPhùng lão tam.

Đại phu nhân chỉ đứng nhìn từ xa, đã biết người kia là ai, là Phùng Cốgiả chết, quả nhiênhắncòn sống.

Lúc ấy Đại phu nhân chỉ cảm thấy vui mừng, Phùng Cố chắc hẳn là tới để giết Phùng lão tam, may mà mình đã xuống tay trước, tuy chỉ sớm hơn một chút.

Phùng Cố mau chóng nhận ra có người đến, hắn thấy Đại phu nhân, hắn không biết Phùng lão tam do Đại phu nhân giết, cũng không biết Đại phu nhân đã làm chuyện gì vì bọn họ, trong lòng hắn hận Đại phu nhân, trong sốba ngườihắn muốn giết, cũng cóphầnĐại phu nhân.

Đại phu nhân không thể kêu cứu, nàng chỉ có thể giả vờ sợ hãi đến không thể nói được, để Phùng Cố bắt được nàng.

Đại phu nhân nói: “Ta đã cho rằng ta sẽ được giải thoát, vào ngay lúc ấy… Ta đang nghĩ, tuyệt đối không thể để hắn giết ta, ta nhất định phải cắn lưỡi tự sát trước. Nhưng…”

Phùng Cố không muốn giết nàng, mà đánhnàngngất xỉu, để lại một câu nóinhư vậy.

Phùng Cố nói không thể để bọn họ được lợi, phải làm cho bọn họ chết cùng một kiểu.

LúcĐại phu nhân tỉnh lại quả thật đã bị đả kích, bởi vì lời của Phùng Cố, khiến nàng nhớ lạirõ ràngchuyện năm đó,nữ nhânxinh đẹp thiện lương tài giỏi kia…

Đại phu nhân khóc không ngừng, nàng không hề che giấu mà phát tiết tâm tình của mình, nàng cứ ngồi đấy nói nhảm, người khác chỉ nghĩ nàng bị đả kích đến điên rồi.

Buổi tối hôm ấy, Đại phu nhân thức dậygiữa đêm, lấy chậu than ngồi trong sân đốt y phục vấy máu, đồng thời đốt rất nhiều tiền giấy.

Tiểu nha hoàn phát hiện rồi chạy đến, hỏi Đại phu nhân đốt tiền giấycho ai, nhưng Đại phu nhân không thể nói cho nàng biết. Đại phu nhân chỉ khóc lóc nói, làđốttiền giấycho chính mình, nàng biết mình sẽ chết.

Đã nhiều năm trôi qua, chưa có người nào đốt một tờ tiềngiấy chonữ nhân, Đại phu nhân vừa đốt vừa khóc.

Nội tạngtrong miệngPhùng lão tamlà Phùng Cố nhét vào, thật ra là một hành động trả thù, nếu giải thích, thì chẳng qua là đại biểu cho hành vi không tim không phổi của đám ngườiPhùng lão tam.

Đại phu nhân đứt quãng nói tiếp: “Ta không ngờ tới lão quản gia sẽ tự sát… Ta vốn đã nghĩ xong phải giết hắnthế nào. Ta nghĩ,saukhi giết hắn, ta lập tức tự sát, khi đó ta có thể thật sự giải thoát rồi.”

Lão quản gia thấy Nghê Diệp Tâm cầm ngọc uyên ương, lập tức nghĩ tới bao nhiêu chuyện xưa, hình như hắn đã hiểu ra, rốt cuộc Phùng gia đang xảy ra chuyện gì.

Bọn họ, ai cũng nợ nữ nhân kia, càng thêm nợnhi tử củanàng.

Lão quản gia tự sát, thắt cổ chết, trước khi chết, hắn viết một bức di thư, thừa nhận mình đã giết Phùng lão tam, thật ra là muốn thứ tội(?), hắn tưởng Phùng Cố và Phùng Thiên liên thủ giết người, mà không biết Phùng lão tam bị Đại phu nhân xuống tay giếttrước.

Vậy nên khi Đại phu nhân nhìn thấythi thểlão quản gia, trongđầunàng chỉ còn lại một ý niệm, đó là tự sát. Nàng không có ý muốn giết Nghê Diệp Tâm, chỉ là hành động dời đi lực chú ý mà thôi.

Đại phu nhân nói ra tất cả mọi chuyện, rồi không chút sức sống ngồi ở nơi đó, ánh mắt có phần hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ gì.

Kính vương bỗng nhiên nói: “Phùng Cố ở đâu?”

“Phùng Cố…” Đại phu nhân nở nụ cười, nói: “Ta không biết, cho dù ta biết, ta cũng không nói cho các ngươi, hắn vô tội, người do ta giết, các ngươi giết ta là được.”

Trì Long nhỏ giọng nói: “Nghê đại nhân, làm sao bây giờ? Ta đi nha môn kêu người đến?”

Nghê Diệp Tâm lắc đầu, cung kínhnóivới Kính vương gia: “Vương gia, chuyện Phùng gia đã lộ ra chân tướng, lúctrướcVương gia dặn dò ty chức không cần nhúng tay vào vụ án này, bây giờ kính xin Kính vương…”

Kính vương nhìn Nghê Diệp Tâm, nói: “Nghê hộ vệ không nói, bản vương cũng suýt nữa quên mất. Vậy vụ án này, cho bản vương đến xử lý đi.”

Kính vương phất phất tay, nói: “Trước hếtáp giảinữ nhân này lại.”

Một tên thị vệ bước tới,kéoĐại phu nhân dậy, Đại phu nhân rất vâng lời không hề phản kháng.

Có người đemthi thểlão quản giara khỏi phòng,lúc nàymọi người mới rời đi.

Ngoài phòng vẫn còn rất nhiều người vây quanh, Phùng Thiên cũng ở đây, Phùng Thiên đứng ở cửa phòng, hắn không thấy tình cảnh bên trong, nhưng hắn có thể nghe được tiếng nóicủamỗi ngườibên trong.

Đại phu nhân thấy Phùng Thiên liền sững sờ, vừa khóc vừa cười, biểu tình rất quỷ dị.

Phùng Thiên vẻmặttrắng bệch, hắn không khóc, nhưng thân hình thoắt một cái, lập tức ngã xuống.

Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, vội vàng chạy tới nâng Phùng Thiêndậy, nói: “Phùng công tử, không có chuyện gì chứ?”

Phùng Thiên tựa như không nghe thấy lời hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, nói: “Lời của ngươi… Đều là thật…”

Đại phu nhân không nói gì, dường như nàng sợ mình vừa mở miệng, bỗng nhiên lại không nỡ chết nữa.

Kính vương hơi phất ống tay áo,nói vớithị vệ bên người: “Đi,đỡPhùng công tử dậy, trước tiên dìu về phòng nghỉ ngơi.”

Thị vệđứngbên tráiKính vương lập tức bước tới,nângPhùng Thiên dậy, diu hắn đi ra ngoài.

Phùng Thiên bị đỡ, hắn tựa như không còn chút sức lực, dù sao thân thể vốn không tốt, liên tục quay đầu nhìn Đại phu nhânvài lần, nhưng vẫn bị dìu đi.

Nghê Diệp Tâm thấy vậy, bước hai bước về phíangoài viện, tư thế kia như muốn đi theo Phùng Thiên vậy.

Mộ Dung Trường Tình nhanh tay nhanh mắt, túm hắn lại, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.