Chuyện Tình 4000 Năm

Chương 37: Chương 37: Pharaoh gen Z?




“Sao lại gầy thế này? Kreiss ăn hết đồ của ngươi rồi hả?”

“???” - Melly và Kreiss đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Sao ngươi lại nhìn trúng nó vậy? Hay để ta giới thiệu cho ngươi vài thằng con khác nhé?” - đột nhiên hoàng đế ghé sát vào tai cô, nhưng giọng nói ở mức người đứng gần vẫn có thể nghe thấy. “Đứa con này của ta dữ lắm đó.”

“Phụ vương!” - anh kéo cô về phía mình, ôm vào trong lòng.

“Đấy, ta nói có sai đâu. Phụ vương của nó mà nó còn dám mắng, vợ nó chắc nó ăn thịt luôn.” - Pryanet tỏ vẻ đáng thương.

Trong vòng tay anh, cô ngước lên, nói thầm: “Sao anh bảo bố anh ghê gớm lắm mà?” - Melly tỏ vẻ nghi hoặc. “Em thấy giống chúa hề thì đúng hơn…”

Kreiss khẽ day thái dương, rồi cất tiếng nói với biểu cảm bất lực: “Vậy ta mới không muốn cho nàng gặp…”

Hình tượng Pharaoh Pryanet mạnh mẽ uy quyền của tui đâu? Người cha nghiêm khắc dạy dỗ con của tui đâu? Sao lại như ông bố gen Z thế này…

Giờ tự nhiên thấy vợ chồng hoàng đế cũng hợp nhau ra phết! Cũng cuti, cũng đáng iu ghê…

“Này! Thì thầm cái gì thì nói to lên, cho trẫm nghe với!” - lão vương tỏ vẻ bức xúc, rõ ràng khi nãy ông nói thầm cũng để cho anh nghe thấy, thế mà giờ anh lại dám thì thầm bé xíuuuu trước mặt ông, hừ!

“Vâng, vâng.” - Kreiss đáp cho có. “Chúng con đang bàn chuyện kết hôn ạ, người có muốn nghe không?”

“Ô hô hô, nghe chứ. Nếu trẫm không đồng ý, đố các ngươi đến được với nhau đấy?” - khoé miệng Pryanet từ từ nhếch lên, xem chừng đang đắc ý lắm.

Anh hừ lạnh một cái, tỏ vẻ không bằng lòng. Nhưng biết làm sao bây giờ, người ta là trưởng bối, có quyền định đoạt hôn sự của hai người, Kreiss đương nhiên phải nhịn.

“Nào, giờ thì ra ngoài! Ta có chuyện cần nói với Melly.” - lão vương phẩy tay.

Dù không chịu nhưng anh vẫn phải ra ngoài, không quên nói: “Có chuyện gì thì cứ hét lớn, ta sẽ xông vào cứu nàng ngay.”

Melly khẽ gật đầu.

“Xì, vợ ta đẹp hơn. Làm như báu lắm ý…” - hoàng đế lẩm bẩm, bĩu môi tỏ ý chê bai.

Sau khi Kreiss cùng binh lính canh gác rời đi hết, trong phòng lúc này chỉ còn hai người. Bầu không khí căng thẳng bao trùm mọi ngóc ngách.

“Melly Plinius, đúng không?”

“Đúng v…Thưa, đúng vậy ạ.” - đang định trả lời ngắn gọn, cô chợt nhận ra bản thân không dùng kính ngữ với hoàng đế bèn sửa lại.

“Trong này hơi ngột ngạt nhỉ, có muốn ra ngoài không?”

“Vâng…Dạ?” - cô ngơ ngác nhìn Pharaoh.

Hoàng đế Kasett tiến tới góc phòng, khẽ chạm vào công tắc trên ấy. Mặt đất từ từ rung chuyển, một cánh cửa nhanh chóng hiện ra.

“Wow, mật thất! Đỉnh thật đấy! Sao xây được nó hay vậy? Bên trong có gì nhỉ? Có tối không ta? Người ta xây phòng bí mật để làm gì nhỉ?” - đang liến thoắng, đột nhiên cô che miệng lại.

Chít, lỡ nói ra hết suy nghĩ trong đầu ròi! Lỡ Pharaoh thấy cô nói lắm quá xong không cho cô lấy Kreiss thì phải làm saoooo?

Pharaoh không đáp, thản nhiên bước vào bên trong. Melly vội đuổi theo. Dãy hành lang dài dằng dặc và tối tăm, khiến cô bất giác nhớ lại những kí ức kinh hoàng.

Cả người cô cứ thể run rẩy, hô hấp trở nên khó khăn, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống.

Kasett thấy thế thì khẽ thở dài. Sao con trai ông lại chọn một nữ nhân yếu đuối như vậy cơ chứ?

Ông lấy một mảnh vải dài, buộc lên che mắt cô, rồi từ từ đỡ cô đứng dậy.

“Đi được không? Chỉ cần không nhìn thấy sẽ không sợ nữa.”

“Cảm ơn…” - Melly lí nhí đáp, đúng là đỡ sợ hơn, nhưng như này thì không nhìn thấy đường, sao mà đi?

“Theo ta.” - ông đặt tay cô lên vạt áo mình rồi bước đi, cô cũng không chậm trễ mà theo ngay.

Đi tới một bậc thang, ông quay lại nhắc nhở cô, nhưng chưa kịp nói gì, nhìn đằng sau đã thấy con dâu đang hôn đất rồi.

“Aish, con gái của ta cũng không hậu đậu như ngươi!” - vừa tặc lưỡi, ông vừa vươn tay đỡ lấy cô.

“X…Xin lỗi…ạ…”

Tốc độ của ông đã chậm lại, hình như là muốn để cô theo kịp.

Hm, xem ra người này cũng chỉ mạnh miệng thôi, đúng là ‘khẩu xà tâm Phật’!

Cũng…có chút giống bố của cô. Mặc dù rất nghiêm khắc nhưng lại yêu thương con mình hết mực…

Nghĩ tới đó, cô lại không kìm được mà bật khóc.

“Aish, sao lại khóc rồi? Sợ đến thế cơ à? Chúng ta quay lại vậy.” - ông thở dài bất lực, nhanh chóng kéo cô trở lại phòng làm việc. Vốn dĩ định dạy cô bắn cung để phục vụ cho nghi thức trong hôn lễ của con trai, nhưng xem ra đành để Kreiss tự thân chỉ bảo vợ mình vậy.

“Sao nào? Hết sợ chưa?” - Kasett ân cần xoa đầu cô, lại bất giác khiến ông nhớ tới đứa con gái duy nhất đã gả đi xa…

“Ta cũng có một đứa con gái trạc tuổi ngươi…Con bé cũng mau nước mắt hệt như ngươi vậy…” - vừa nói, ông vừa ngoảnh mặt đi nhìn về vô định.

“Chẳng hiểu sao, nhìn ngươi ta cứ liên tưởng tới con bé…” - giọng nói của hoàng đế mang nỗi buồn man mác, khiến người nghe cảm thấy quặn lòng.

“Nếu Kreiss có bắt nạt ngươi, cứ chạy tới mách ta.”

“Ta sẽ thay…con xử lý nó.” - lão vương từ từ thay đổi cách xưng hô, ông xấu hổ quay mặt đi, nhưng vẫn len lén quan sát biểu cảm của cô.

Melly đờ người ra một lúc, phải mất khá lâu mới ‘tiêu hóa’ được lời của người kia, sau đó cười toe toét, nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời, đáp: “Vâng!”

…----------------…

Từ từ đẩy cửa bước ra ngoài, thấy anh đang đứng đợi sẵn ở đó, cô liền lao tới ôm chặt lấy cổ anh.

“Sao vậy? Phụ vương nói gì quá đáng với nàng ư?” - Kreiss sốt sắng hỏi.

“Êhhehe…em có bố mẹ anh chống lưng rồi đấy, đừng hòng mà bắt nạt được em…” - cô ngửa cổ lên mỉm cười ngây ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.