Chuyện Tình Của Ảnh Đế Đại Nhân

Chương 9: Chương 9: Kế Hoạch




Kết thúc ngày quay đầu tiên, tiến độ còn nhanh hơn dự định. Ban đầu đạo diễn Lê vốn dĩ định quay tất cả các cảnh ở Hoa Viên trong 5 ngày nhưng xem ra với tiến độ hiện giờ chỉ cần 3 đến 4 ngày là có thể hoàn tất. Mặt đạo diễn cùng biên kịch đều rất vui vẻ, không khí vô cùng tốt.

Sau khi quay xong ngày quay đầu tiên thì sẽ làm một bữa tiệc khai máy, cũng là cùng nhau chúc mừng ngày quay đầu tiên vô cùng thuận lợi.

Đạo diễn Lê nghĩ rằng Tần Vũ sẽ không đi giống mọi lần, sau khi kết thúc cảnh cuối cùng liền quay sang hỏi Lục Nghi:

“ Lục Nghi à, chốc nữa tiệc khai máy cô có đi được không?”

Lục Nghi và Tần Vũ đang xem lại cảnh vừa rồi nghe vậy thì có chút ngẩng đầu, cô nói:

“ Được ạ, cháu không có vấn đề gì!”

Đạo diễn ánh mắt như có như không nhìn Tần Vũ, ý chính là cậu xem mà liệu đi.

Tần Vũ vốn dĩ từ đầu cũng có ý định sẽ đi nhưng không chắc chắn, bây giờ nghe thấy những lời này thì hoàn toàn dám chắc mà đi.

Lục Nghi và Hạ Mai thay quần áo xong sớm liền đứng cùng nhau nói chuyện.

“ Chị Nghi, chị thật sự rất chuyên nghiệp, lại xinh đẹp, hơn nữa diễn xuất cũng vô cùng tốt nữa, thật ngưỡng mộ!”

Lục Nghi nhìn cô gái trước mặt hai mắt lấp lánh tràn ngập sùng bái thì vô cùng vui vẻ lại hơi lo lắng. Khi mà Hạ Mai lún sâu vào giới giải trí, không biết sự đơn thuần này của cô còn giữ được hay không.

Hai người nói chuyện một hồi thì Hàn Nặc và Hân Nghiên vừa đúng lúc chuẩn bị xong, cũng tới nói chuyện.

“ Lục Nghi, cô nói xem tại sao tôi trẻ như vậy lại đóng vai anh cả, mặc dù tôi là anh cả đấy, nhưng thật sự sắp bị áp lực từ Vũ ca ép chết rồi. Nói nhỏ cho mọi người nghe, bọn tôi còn là anh em kết nghĩa nhưng mỗi lần tôi chào hỏi anh ấy thì đều bị ngó lơ nên tôi cũng kệ anh ấy luôn “

Mọi người cùng cười lớn, Hàn Nặc kém Tần Vũ 2 tuổi, cũng là bằng tuổi cô, Hạ Mai là nhỏ tuổi nhất nên ai nấy cũng trêu chọc.

Tần Vũ thay đồ xong liền đi ra khỏi phòng, vừa đúng lúc nghe được câu này. Thật ra anh và Hàn Nặc cũng là quen biết từ trước, do hai nhà thường xuyên chơi với nhau nên cũng khá thân thiết, nếu không cậu ta cũng không dám gọi anh là Vũ ca thân mật như thế.

Đạo diễn thấy mọi người đều có mặt đầy đủ thì bắt đầu xuất phát đến nhà hàng đã đặt. Xe của đại ảnh đế hoàn toàn được trọng dụng cho dàn diễn viên, đúng hơn là vừa đủ chỗ.

Không hiểu lên xe thế nào mà Lục Nghi lại ngồi cạnh anh ở hàng ghế sau, ba người kia thì ngồi ghế trước. Cô định lôi kéo Hạ Mai cùng ngồi ghế sau nhưng Tần Vũ lại leo lên sau đó đóng luôn ghế xuống, không cho ai có cơ hội leo lên. Ba người còn lại thấy vậy thì ánh mắt có chút mờ ám, à thì ra là vậy rồi lên hàng ghế trước, chính thức ngó lơ hai người ngồi đằng sau.

Lục Nghi sau khi lên xe có chút bất ngờ, anh thế mà lại ngồi với cô rồi nhìn lại ánh mắt của mọi người, vô cùng đặc sắc.

Rồi mọi người bắt đầu trò chuyện rôm rả trừ hàng ghế sau cùng. Chỗ cô ngồi như tách khỏi hàng ghế trên, im lặng đến đáng sợ. Cô vốn biết anh trầm tính, thế nhưng đến mức này thì thật sự mới được lĩnh ngộ. Hương trà xanh đã bắt đầu tập kích cô từ lúc anh lên xe, giống cái hôm lần đầu tiên gặp nhau, cũng trong khoảng cách rất gần. Tim lại không tự chủ có chút đập nhanh. Cô nghĩ liệu có phải tim mình có vấn đề không? Có lẽ cô chỉ là ngưỡng mộ anh nên mới hồi hộp thôi. Ừm, cô tự thuyết phục mình.

Từ lúc lên xe đến giờ, người luôn bình tĩnh như Tần Vũ cũng có chút khó chịu. Dù sao anh cũng đã chịu chấp nhận sự ồn ào này để ngồi cùng cô cho nên không thể bỏ phí được. Nhìn cô gái nãy giờ không biết hồn phách đã đi đâu bên cạnh mình, càng nhìn càng thấy cô thật xinh đẹp. Anh thừa nhận, anh từng gặp cũng như đóng cặp với rất nhiều người đẹp, mỗi người một vẻ nhưng chưa thấy ai có nét đẹp làm người khác xao xuyến như cô. Nó là lai tạo của lạnh lẽo, quyến rũ, dịu dàng, khi cô không cười sẽ giống như hoa tuyết mùa đông, cười lên rồi sẽ như mang mùa xuân về.

Tần Vũ quyết định kéo Lục Nghi ra khỏi suy nghĩ của cô. Anh lên tiếng hỏi:

“ Nghi, em đã thuộc kịch bản phần diễn ngày mai chưa?”

“ Ah...Em đã thuộc rồi, tiền bối thì sao?”

“ Đều thuộc cả rồi, nếu có gì không hiểu em có thể hỏi anh trên wechat hoặc nhắn tin trực tiếp vào điện thoại của anh”

Hàn Nặc ngồi trước không khỏi có chút há hốc mồm. Mang tiếng là ngồi trên nói chuyện nhưng anh luôn chú ý tới hàng ghế phía sau, nghe được câu nói vừa rồi thật sự quá doạ người rồi. Vũ ca từ bao giờ nói được câu dài như vậy. Lắc đầu, Hàn Nặc quay lại cuộc nói chuyện với hội chị em, bỏ mặc ông anh em kết nghĩa của mình.

Lục Nghi nghe đến lúc anh nói liên lạc cho anh thì hoàn toàn thức tỉnh. Cái...cái gì? Anh là đang muốn trao đổi phương thức liên lạc với cô? Mà cũng phải, dù sao cũng phải diễn với nhau thêm mấy tháng nữa, có gì hỏi anh cũng được. Nghĩ vậy cô cũng thấy hợp lí thì cùng anh trao đổi số điện thoại và wechat, tự nói với chính mình, rồi sẽ có lúc cần mà.

Được một lúc sau thì đến nhà hàng, mọi người đều vô cùng thoải mái mà bước vào rồi ngồi vào các bàn nhưng lại kì lạ nhìn đại ảnh đế thản nhiên ngồi cạnh Lục Nghi mà nét mặt vô cùng thoải mái. Phải biết là Tần Vũ trừ lúc quay phim thì sẽ không quá tiếp xúc với phụ nữ, ngay cả việc ngồi cạnh cũng thế, ai trong giới cũng biết điều đó.

Mọi người cùng quay sang nhìn đạo diễn, thấy ông cười cười thì chợt nhận ra, khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ thì ra là vậy.

Đạo diễn nhấc ly, cười nói: “ Chúc bộ phim của chúng ta thành công mỹ mãn, mọi người cùng cụng ly nào!”

“ Được, chúc phim của chúng ta thành công mỹ mãn”

Không khí vô cùng vui vẻ, náo nhiệt. Hân Nghiên và Hàn Nặc xin phép đạo diễn cùng nhau chụp ảnh đăng weibo thì ông cũng sảng khoái đồng ý, dù sao weibo đoàn làm phim cũng sẽ đăng lên, đâu cần phải dấu diếm gì.

Tiệc tàn vào khoảng hơn mười giờ, dù sao ngày mai cũng phải làm việc nên ai cũng cần nghỉ ngơi tốt. Trời bắt đầu đổ mưa, mọi người lên xe dần dần ra về, dù sao về cùng nhau mà trong người có chút men say thì hơi ngại, đều là nghệ sĩ mà, cần có hình tượng một chút.

Vừa về đến phòng khách sạn, Lục Nghi chạy ngay vào phòng tắm rửa. Vừa cầm điện thoại lên định bụng lướt weibo một lúc thì nhận được tin nhắn của Tần Vũ:

“ Em đã về đến phòng chưa?”

Cô có chút bối rối. Hình như anh và cô hình như chưa thân thiết đến mức này dù cô có chút hâm mộ anh nhưng như vậy cũng không hay, dẫu vậy vẫn trả lời cho anh.

“ Đã về rồi ạ, cảm ơn tiền bối quan tâm.”

Riếng chuông báo có tin nhắn vang lên, Tần Vũ vừa đúng lúc tắm xong, anh đang lau đầu, để trần nửa người trên, nước trên người anh nhẹ nhàng lướt qua những múi cơ săn chắc, đẹp đẽ của anh.

Tần Vũ cầm điện thoại, đọc tin nhắn đã được gửi đến, có chút cau mày. Tiền bối? Không được rồi, cần phải sửa lại thôi. Anh mau chóng nhắn lại.

“ Ừm. Gọi anh là Vũ là được rồi, em nghỉ sớm đi, mai gặp:> “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.