Sau 2 tiết Văn và 1 tiết Lý dài đăng đẵng, lấy hết calo (năng lượng) của nó thì giờ ra chơi cũng đến. Nghe tiếng chuông báo, nó liền phóng ra cửa, hướng phòng ăn nhưng vì chạy nhanh nó vô tình đâm sầm vào một người, rốt cục cả hai té ngả về phía sau
- Hôm nay là cái ngày gì thế mà mình cứ té hoài vậy trời! Chắc kỳ này về phải xin một ít là bưởi xông khói giải hạn mới được -Nó tự mình độc thoại (t/g: mê tính thấy sợ).
- Không sao chứ, mình xin lỗi tại mình chăm chú đọc sách quá mà không nhìn đường nên mới....xin lỗi đằng ấy nhiều nha - Một cô bạn nụ cười dễ thương đang giơ tay về hướng nó
- Ừm không có sao đâu, mà mình củng có lỗi mà, * nó ngước lên* Wow bạn kute wá - nói rồi nó nhặt giúp cô bạn quyển sách, quyển sách của đó có tựa để là "Tôi Không Phải là Công Chúa" của nhà văn trẻ Kawi, một cuốn sách khá nổi tiếng
- Cảm ơn bạn đã không trách mình, cuốn sách này rất hay, mình không thể nào rời mắt được. - cô bạn tươi cười đáp
- Vậy ư? Mình cũng từng đọc qua một lần rồi, quả thật là rất tuyệt vời - Nó đáp
- Sao ? Bạn cũng thích cuốn sách này ư? Hay quá mình vào ngôi trường này đã lâu nhưng chưa bao giờ thấy ai thích đọc những quyển sách này cả. Bây giờ cũng tìm được một người bạn có chung sở thích rồi. chúng mình làm bạn tốt của nhau nha, mình tên Phạm Thảo Anh rất vui được gặp bạn,
- Còn mình là Huỳnh Bảo Ngọc, mình mới chuyển trường vào đây - Nó cũng nhẹ nhàng đáp
- Hèn gì mình chưa gặp bạn bao giờ. Mà bạn mới vào đây chắc chưa biết gì về ngôi trường này đâu, thôi hôm nay mình sẽ hi sinh tình nguyện làm hướng dẫn viên cho bạn nha! - Nói xong nhỏ kéo tay nó lôi đi luôn
Nhỏ đưa nó đi tham quan rất nhiều nơi nào là hồ bơi, phòng nhạc, thư viện,... Còn nó thì sao tất nhiên là mắt chữ O mồm chữ A rồi, thật sự mà nói nơi đây đúng là rất đẹp. Ngôi trường High school Libery là ngôi trường hiện đại và đẹp nhất Châu Á, đứng hàng thứ 5 thế giới (T/g: chém đấy), một ngôi trường Hoàn Văn Hảo dành cho những cậu ấm cô chiêu học tập. Địa điểm cuối cùng là phòng truyền thống, đi một vòng quanh phòng này, chẳng có gì đặc biệt ngoài tấm ảnh được đặt trang trọng, nó bước đến để nhìn rõ tấm hình trên đó có hình của 5 người đàn ông đang vui vẻ cắt băng khánh thành trường. Lúc này Thảo Anh mới tiến đến nói:
- Đó là 5 người đại diện cho 5 tập đoàn đứng ra thành lập ra trường mình đó. Người đầu tiên (từ trái qua ) là ông Đặng Thường Nhân tập đoàn King World. Người thứ hai là Nguyễn Duy Tân, tập đoàn đá quý S and D. Người thứ 3 là Trần Hàn Văn, tập đoàn phần mềm máy tính Lary. Người thứ 4 là Phan Vũ Long, tập đoàn Phan Gia. Người cuối cùng cũng là người nổi tiếng nhất thời bấy giờ ông Trịnh Khải Hoàng , tập đoàn Thiên Ân. Họ đều là những người giàu có, tài giỏi nhưng rất tốt bụng đó. Nhưng không may thay khi ông Khải Hoàng và gia đình ông đều bị thảm sát, cả chục người chỉ trong một đêm không còn một ai sống sót.
Nó từ nãy giờ không nói gì chỉ trầm lặng nghe nhỏ nói, không biết vì sao nó lại có cảm giác rất thân quen và một chút buồn bã khi nhìn thấy ông Khải Hoàng. Bỗng có tiếng la thất thanh từ dưới sân trường làm nó giật mình, nó liền kéo tay Thảo Anh ra ngoài xem. Dưới sân trường lúc này không khác gì một cái chợ, cả chục đứa con gái đang bao vây lấy bốn thằng con trai. Bốn người con trai mang khuôn mặt vô cùng baby, mổi người toát lên một khí chất khác nhau chẳng ai giống ai. Nó thắc mắc nên quay sang hỏi Thảo Anh đang ngẩn ngơ ngắm nhìn những tên đó:
- Này, Thảo Anh họ là ai thế? Sao mấy đứa con gái bu quanh dữ vậy trong khi tớ thấy họ cũng chẳng có gì nổi bật?
- Ko có gì nổi bật sao? Trời ơi, Bảo Ngọc ơi là Bảo Ngọc mắt thẩm mi của cậu kém quá người ta đẹp ngất trời thế kia mà nói là chẳng có gì sao? - Nhỏ cốc vào đầu nó nói
- Ui!! Đau....! Nhưng sự thật là vậy mà. Mấy tên đó là ai vậy? - Nó nhăn nhó hỏi
- Nghe nè: 4 tên đó là 4 chàng hotboy của trường mình đó.
- HOt... cái gì ...mà boy. Tớ chỉ mới nghe hot dog (t/g: hot dog là bánh mì kẹp xúc xích bên trong ấy, đừng hỉu lầm nha) thôi chưa nghe hotboy bao giờ- nó ngây thơ nói
- Là hotboy, tức chỉ những anh chàng đẹp trai lay động lòng người ấy. Cậu suốt ngày chỉ nghĩ đến đồ ăn thôi làm sao mà biết. Mà nhắc đến 4 hotboy này thì không thể không nhắc đến những huyền thoại của họ được.
- Huyền thoại sao? Kể nghe thử xem - Nó hỏi, thật ra nó không hứng thú với mấy anh chàng đẹp zai cho lắm nhưng vì thấy Thảo Anh hào hứng quá nên nó cũng theo luôn.
- Huyền thoại thứ nhất là về hotboy Phan Quốc Phong: cậu ấy là được thế giới biết đến với đôi tay vàng, mới 17 tuổi mà đã đạt được nhiều giải thưởng quốc tế về các lĩnh vực nghệ thuật như vẽ tranh, nghệ nhân đồ gốm,....đặc biệt là tài năng cảm thụ âm nhạc thiên tài luôn, anh ấy được mệnh danh là Hoàng Tử Âm Nhạc đấy. Hotboy thứ hai là Hotboy Trần Hạo Thiên, cậu ấy là người dễ thương kinh khủng, là đương kim hội trưởng hội học sinh của trường mình, hay giúp đỡ mọi người, nghe nói anh ấy là hacker đứng thứ 2 thế giới đó. Hotboy no 2 của trường mình tên là Nguyễn Trọng Kỳ, nhắc đến anh này thì khỏi phải nói, một tay sát gái khỏi chê những cô bồ của anh được thay đổi liên tục có khi một mình anh ta mà có một lúc tới 2, 3 cô bồ chơi được vài ngày là đường ai nấy đi, tình tình như vậy mà con gái cứ theo không xuể bởi người ta nói anh ấy chơi rất hào phóng với mấy cô bồ của mình mà. Hotboy tuyệt nhất no 1 của trường mình là Đặng Hoàng Quân, trời ơi cậu không biết đâu, anh ấy rất rất hoàn hảo, là một hacker số một thế giới, chỉ số thông minh cao ngất ngưỡng 300/300, là người thừa kế tập đoàn resort, khách sạn hàng đầu thế giới King World đó - Sau một bài diễn thuyết dài dòng nhỏ quay sang hỏi nó- Bảo Ngọc cậu thấy sao?
- Ừm giỏi thật. - Nó đáp ngắn gọn
- Chỉ vậy thui sao- Nhỏ ngạc nhiên nói
- Ừm chứ cậu muốn tớ nói gì nữa - Nó ngây thơ hỏi
Nhỏ lắc đầu rồi kéo nó về lớp học tiếp môn thứ 4.