Chiếc xe của Hoàng Quân chạy băng băng trên con đường trải nhựa của Thành phố Vũng Tàu. Bảo Ngọc nãy giờ thật sự rất rất tức giận trước hành động của Hoàng Quân và cũng cảm thấy khó hiểu vô cùng. Tại sao khi không tên này lại đang yên lành lại lôi cô từ trên Sài Gòn xuống đây, rồi còn kéo cô vào làm đẹp này nọ nữa. Ban đầu Bảo Ngọc cứ tưởng là hắn định âm mưu gì nữa, còn lo lắng đề phòng không ngờ hắn chạy một mạch thẳng tới Nhà hàng biển của thành phố. Chẳng lẽ lại giống như trong những quyển tiểu thuyết mà Bảo Ngọc và Thảo Anh thường đọc hay sao? Nam chính thường sẽ đưa nữ chính đi “hóa phép” để trở nên xinh đẹp lộng lẫy, rồi cả hai cùng đi dự tiệc với ánh mắt trầm trồ của mọi người. Nam chính hoàn toàn thay đổi tính cách dịu dàng, trìu mến nhìn nữ chính, nắm tay bước ra giữa trước mặt mọi người nhảy một điệu Van nhẹ nhàng, quyến rũ. Kết thúc là một nụ hôn ngọt ngào dưới ánh trăng mờ ảo……..
Bảo Ngọc mơ màng tưởng tượng câu chuyện tình yêu ngọt ngào, khẽ đưa mắt sang Hoàng Quân. Phải nói, vì còn đang trong tình trạng đối kháng nên cô hoàn toàn không để ý Hoàng Quân đã thay lễ phục từ lúc nào rồi. Khác với phong cách hằng ngày hôm nay anh mặc một chiếc áo vest trắng, thắt cà vạt màu đen sọc, mái tóc màu nâu được vuốt keo gọn gàng nhìn Hoàng Quân chắc chắn sẽ không ai nghĩ rằng anh năm nay cũng chỉ mới 17 tuổi. Chiếc xe cứ thế chạy dài sát bờ biển, từng cơn gió cứ thế kéo đến, trêu đùa tinh nghịch mái tóc của anh. Sao lúc Hoàng Quân như thế này lại đẹp như thế, từng nét trên khuôn mặt thật hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến Bảo Ngọc không dám tin đây chính là hiện thực. Hoàng Quân mắt đăm đăm nhìn ra xa, miệng lộ một đường cong
-Đừng để nước bọt chảy ướt lễ phục tôi tốn công mua cho cô
-Anh…nói cái gì cơ chứ? – Bảo Ngọc đỏ mặt ấp úng quay đi
Mặc dù có chút không cam tâm nhưng cô vẫn bị Hoàng Quân lôi thẳng vào nhà hàng trước bao nhiêu con mắt của bàn dân thiên hạ ở trước nhà hàng. Cũng may trước khi vào hắn đã đưa cho cô một cái áo choàng để che lại bộ lễ phục hơi thiếu vải nếu không có cho vàng hay dùng cần cẩu lôi Bảo Ngọc vào cũng không được đâu. Lẽo đẽo theo Hoàng Quân vào thang máy, không biết hôm nay trên đó mở tiệc gì mà thang máy khá đông người, vốn dĩ cô cứ nghĩ là anh sẽ không vào mà sẽ đợi vào lượt sau không ngờ Hoàng Quân thoải mái nắm tay Bảo Ngọc kéo vô dòng người đang chen chúc trong đó. Chật càng thêm chật, Hoàng Quân tay chống vào tường, để Bảo Ngọc nằm gọn trong lòng. Mùi hương bạc hà cộng với chút mùi nam tính của anh khiến Bảo Ngọc thoáng chốc hơi mê mẩn, khuôn mặt thoáng những mảng mây hồng. Hoàng Quân đương nhiên cũng vô tình thấy được hành động đáng yêu của cô gái nhỏ này.
“Chết tiệt! Hôm nay sao lại dịu dàng và quyến rũ thế này, đúng là làm người khác chỉ muốn mãi mãi yêu quý, cưng chiều mà”
Hoàng Quân quay mặt đi, cố che đi đôi mắt đang lộ rõ vẻ yêu thương của mình dành cho cô.
Ting
Bảo Ngọc nhanh chóng nhích người thật ra nhanh ra khỏi đó, không hiểu vì sao lúc ở trong đó cô không tự nhiên tý nào thậm chí tim đập còn khá nhanh đến mức không thở được. Hoàng Quân bước theo sau, nắm tay cô đi một mạch mà không hề có biểu cảm gì, đến khi đứng trước một cánh cửa màu nâu của nhà hàng.
“ Nhà hàng Hải Âu được mệnh danh là nhà hàng đẹp và nổi tiếng nhất cả nước nói chung, khu vực Vũng Tàu nói riêng. Với thiết kế nội thất cũng như cách bày trí theo phong cách mới hiện đại và gần gũi với biển, được đích thân nhà trang trí nội thất nổi tiếng M trang trí. Cả nhà hàng được chia làm ba khu vực : Khu vực ăn uống cộng đồng, khu vực hội nghị, khu vực khách sạn được tích hợp. Mỗi khu lại chia làm hai cấp Bình thường và Vip. Những món ăn ở khách sạn chúng tôi đảm bảo đạt tiêu chuẩn 5 sao, và rất vệ sinh bảo đảm sẽ đem lại những giây phút tuyệt vời cho gia đình, bạn bè và chính bản thân bạn”
Bảo Ngọc thầm đọc theo tờ giấy được dán trên bức tường gần đó. Chỉ đọc nhiêu đó thôi là Bảo Ngọc biết mình đang đứng ở một nhà hàng nhìn bình thường nhưng không bình thường chút nào, nhìn không sang trọng nhưng lại cực kỳ sang trọng (@_@).
-Vào thôi – Bảo Ngọc định đưa tay nắm chốt cửa thì đã bị Hoàng Quân chặn lại, anh nhíu mày nhìn cô
-Bộ định cứ thế bước vô
-Hả? –
Bảo Ngọc theo quán tính nhìn xuống. Trời ơi! Mém một chút là quên, cô đang mặc trên người cái áo khoác của Hoàng Quân, nếu nhìn vào chắc chắn ai cũng nghĩ Bảo Ngọc là tình nhân bé nhỏ của Hoàng Quân ngay. Thôi cái chức vị cao cả, thiêng liêng ấy cô không thèm đâu, một lần là quá đủ cho tất cả rồi, cô đã sợ mùi thuốc khử trùng của bệnh viện lắm rồi, sợ tiếng bàn tán xôn xao lắm rồi. Cô cởi áo khoác, ném thẳng vào mặt Hoàng Quân, chỉnh lại bộ lễ phục. Nhưng nói gì thì nói chứ công nhận đây là bộ váy đẹp nhất từ trước đến nay cô mới thấy, bộ váy dài trên đầu gối một chút, với nền váy màu trắng trang nhã được bao bọc thêm một lớp vải màu tím trong suốt, điểm nổi bật nhất là phần áo: một cành hoa nhỏ nhắn được thêu rất tinh xảo với một màu đỏ quý phái được trang trí thêm những hạt cườm nhỏ nhắn như những giọt nước rơi nhẹ xuống. Nhìn vậy thôi chứ Bảo Ngọc biết giá thành của nó không hề rẻ một tý nào, nghe đâu bộ váy này do chính Hoàng Quân chọn đặt làm từ bên Ý gửi về. Về phần mái tóc, mái tóc dài được uốn giả, sau đó lại được búi xoăn theo kiểu cổ điển, đính trên đó là một bông hoa bi trắng xinh xắn. Thật ra ban đầu những chuyên viên định dùng những phụ kiện bằng vàng hoặc những chiếc cài tóc được đính hạt lấp lánh nhưng Bảo Ngọc nhất quyết không chịu, điều đó cũng dễ hiểu thôi vì cô khá yêu vẻ đẹp tự nhiên. Cô thà cài hoa dại còn hơn mang trên người những thứ nặng nề đó.
Hoàng Quân nắm tay Bảo Ngọc để cô vòng qua tay mình, rồi đẩy cửa bước vào. Bảo Ngọc đang trong tình trạng mơ mơ màng màng nhớ lại chuyện vừa nãy thì đã bị kéo vô, ánh đèn màu vàng quá sáng khiến cô chưa kịp thích nghi, khẽ nhíu mày, nhưng nhờ thế cô nghe được nhiều lời bàn tán xôn xao, có lẽ do sự xuất hiện đột ngột của họ.
-Đó là Hoàng Quân sao? Đúng là đẹp trai hơn trong hình nhỉ?
-Đúng là thiên sứ có khác
-Cô gái bên cạnh Hoàng Quân là ai nhỉ?
-Chắc là bạn gái của anh ấy đây mà
-Đúng là một cô gái hạnh phúc
-Cô gái bên cạnh Hoàng Quân thật xinh đẹp nha, chắc là tiểu thư danh giá nào rồi
-……….
Đủ lời bàn tán, đủ lời khen chê khiến tai của Bảo Ngọc cứ ù ù, đang trong lúc không biết đang làm gì tiếp theo thì Hoàng Quân khẽ vỗ nhẹ tay cô khẽ nói, giọng trầm mà ấm chỉ đủ mình cô nghe:
-Bình tĩnh, đã có tôi ở đây rồi
Không biết có phải vì câu nói đó không mà trong lòng Bảo Ngọc lại cảm thấy an tâm vô cùng, cảm giác được che chở, bảo vệ khi ở bên cạnh khiến cô không khỏi ngỡ ngàng. Bảo Ngọc bước theo Hoàng Quân, từng tốp người đến chào hỏi, khen họ nức nở. Bảo Ngọc không phải người trong giới thượng lưu nên việc tiếp khách cũng như những câu nịnh hót làm cô không thoải mái lắm, cô cảm nhận ở đây có một sự giả tạo. Giả tạo trong từng lời nói, giả tạo trong từng nụ cười, cái cảm giác đó thật làm người ta khó chịu. Nếu như không phải Hoàng Quân cứ giữ chặt tay cô như thế thì không biết chừng cô đã bỏ về từ đời nào rồi cũng nên. Một lát sau, hội trường càng thêm náo nhiệt vì sự xuất hiện của ba người còn lại trong bộ tứ quyền lực: Quốc Phong, Hạo Thiên và Trọng Kỳ. Cả ba vừa xuất hiện giông bão như thế cũng nổi lên, Bảo Ngọc vì thế mà cũng giật mình. Sao cả ba người họ lại ở đây cơ chứ? Bảo Ngọc cứ nhìn chằm chằm ba người kia vừa miên man suy nghĩ không biết rằng người bên cạnh đang có tâm trạng cực kỳ không hài lòng. Tại sao cô lại nhìn mấy tên đó cơ chứ? Anh thua mấy tên đó chỗ nào, vậy mà cả buổi ngay cả một cái liếc mắt cũng không có? Hoàng Quân vừa nghĩ mà vừa tức. Ôm eo Bảo Ngọc bước đến chỗ ba tên bạn thân của mình, đương nhiên việc đó hoàn toàn gây sự đả kích lớn tới họ. Đầu tiên là sững sờ trước vẻ đẹp trong sáng khác hẳn những người ở đây của cô tiếp đến là sự bực bội, không hài lòng vì Hoàng Quân đang ôm eo Bảo Ngọc như đang chứng tỏ, cô ấy là của anh ta.
“Là Bảo Ngọc? Sao cô ấy lại ở đây cơ chứ”
Câu hỏi hiện rõ trên khuôn mặt của ba tên bạn thân khiến Hoàng Quân vô cùng ưng ý, anh kéo Bảo Ngọc gần hơn, vui vẻ nói:
-Hôm nay Bảo Ngọc hứa sẽ làm bạn cùng dự tiệc với tôi
-Vậy à? – Hạo Thiên nhướn mắt nhìn Hoàng Quân, rồi quay sang Bảo Ngọc đang cúi gằm mặt xuống – Bảo Ngọc là em bị ép phải không?
-Cứ nói đi có gì bọn anh sẽ giúp em – Trọng Kỳ cũng vỗ vai Bảo Ngọc nói
Bảo Ngọc cứ im lặng, miệng không cất nên lời, làm sao cô có thể lên tiếng cơ chứ. Hiện tại cô đang làm osin của hắn hay nói đúng hơn là một con nợ. Việc cô đang làm cũng nằm trong điều khoản phải thực hiện với lại với cái thái độ ngông nghênh và ngạo mạn hiện tại của Hoàng Quân cô mà nói là mình bị ép thì có nguy cơ là “xuân này em khỏi về “ luôn quá. Quốc Phong đương nhiên là nhìn thấy rõ tâm tình của Bảo Ngọc anh mỉm cười nói:
-Dù sao đó cũng là quyết định của Bảo Ngọc ta nên tôn trọng cô ấy. Nhưng một lát chắc Hoàng Quân, cậu sẽ không phiền nếu tôi mượn Bảo Ngọc nhảy một bài chứ?
-Đương nhiên là không rồi
Hoàng Quân nói nhưng ngữ điệu thì hoàn toàn đi ngược lại. Cái gì mà không phiền, hoàn toàn là phiền thì có, nãy giờ lo tiếp khách anh chưa có dịp mời cô nhảy đâu ra mấy tên này. Muốn tranh điệu nhảy đầu tiên? Không có cửa đâu!
Bảo Ngọc nhìn mấy tên này nói chuyện mà nhức cả đầu, đang yên ổn lại bị lôi vào cái buổi tiệc này. Chẳng thấy chủ bữa tiệc đâu, chỉ thấy toàn là khách, không là đại gia, chủ tịch công ty nào đó thì cũng là thiếu gia, tiểu thư của một gia đình danh giá nào đó. Còn Bảo Ngọc, ngoài bộ đồ đang mặc trên người ra còn lại không thứ gì vượt qua mức một triệu. Không phải vì cô Liên không mua sắm cho cô mà tại vì Bảo Ngọc không thích quá trưng diện, càng giản dị càng tốt. Đó cũng chính là lối sống của cô. Đang nói chuyện thì phía sân khấu bắt đầu nghe tiếng của âm nhạc, một anh chàng cỡ chạc hai mươi mấy tuổi bước ra, nở một nụ cười tươi rói chào mọi người, anh cầm miro nói:
-Kính chào quý vị và các bạn. Lời đầu tiên xin cảm quý vị và các bạn đã chịu trích ra một ít thời gian quý báu của mình để đến dự buổi tiệc đính hôn của Thái Minh và Tú Uyên chúng tôi. Một lần nữa xin chân thành cảm ơn. Và bây giờ không làm mất thời gian nữa chúng ta hãy cùng nhiệt liệt chào mừng chủ bữa tiệc ngày hôm nay Thái Minh và Tú Uyên.
Sau tràng vỗ tay giòn giã, cánh cửa màu nâu được mở ra, Thái Minh trong trang phục màu đen nắm tay Tú Uyên đang vận trên người bộ váy dài màu hồng phấn bước vào. Nhìn Tú Uyên tươi cười hạnh phúc tay trong tay với Thái Minh làm Bảo Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm. Chả là lòng cô luôn có một nỗi day dứt khôn nguôi, dù sao mọi việc xảy ra với Tú Uyên cũng là do một phần lỗi của cô, giờ đây có đã có thể yên tâm được rồi.
Thái Minh cầm miro mỉm cười nói:
-Hôm nay chúng tôi rất vui vì các bạn đã ở đây chúc mừng cho ngày vui của chúng tôi. Người tôi muốn cảm ơn nhiều nhất đó chính là Tú Uyên. – Thái Minh quay sang nhìn Tú Uyên với ánh mắt nhẹ nhàng – Cô ấy đã luôn luôn chờ đợi tôi, ân cần bên cạnh chăm sóc tôi dù đôi lúc tôi luôn khiến cô ấy buồn, khóc thậm chí nhiều lần xúc phạm và gây lỗi lầm lớn nhưng cô ấy hề trách cứ và vẫn bên cạnh tôi. Tôi đúng là một kẻ ngốc vậy mà bấy lâu nay không hề nhận ra được sự hi sinh lớn lao đó của cô ấy, xém một chút nữa là tôi đã đánh mất cô ấy đó mãi mãi rồi nhưng thật may mắn nhờ sự giúp đỡ của những người bạn tôi đã nhận ra được tình yêu đó. Giờ đây tôi hứa sẽ nắm chặt tay cô ấy mãi không bao giờ buông. Tú Uyên em có đồng ý làm vị hôn thê của anh không, có đồng sau này sẽ làm người bạn đồng hành bên anh suốt đời không?
Thái Mình quỳ xuống, mở chiếc hộp hình trái tim bên trong là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Không phải nói, Tú Uyên cực kỳ xúc động, cô đỡ Thái Minh đứng dậy, ôm chặt anh, cô nói trong nước mắt:
-Đồng ý, đương nhiên là em đồng ý rồi