Ting..ting..ting
Tin nhắn điện thoại của nó vang lên, nó giật mình cứ sợ cô sẽ mắng ngờ đâu cô nghe tiếng động đó xong rồi lại quay lên xem như là chuyện bình thường. Nhỏ bạn sau lưng nhắc khẽ:
- Cậu cứ thoải mái đi, học trong khối A này thì điện thoại cứ đem thoải mái, cứ xem tin nhắn bình thường
- Uk cảm ơn cậu - nó quay sau lưng cười nhẹ với cô bạn
Rồi nó len lén mở ra xem,(t/g: chị Ngọc ơi!, Nó: chuyện gì vậy?, T/g: cho em xem ké với, Nó: uk lại đây) Thế là t/g được ngồi xem tin nhắn chung với nó, nội dung như thế này.
[ Đang học hả? ] - số lạ
[Ai zậy ? ] - Nó
[ sao hôm nay ko đến như đã hứa?]
''Ủa mk có hẹn hôm nay hả sao ko nhớ vậy ta....*suy nghĩ*....."
- A nhớ rồi - Nó la lớn, đập tay xuống bàn. (t/g: Chắc các bạn cũng biết kết quả rồi ha!) Bao nhiu ánh mắt đổ dồn phía nó, cả cô giáo người Mĩ cũng phải quay xuống nhẹ nhàng nhắc:
- Please keep quiet (xin hãy im lặng).
Đương nhiên mặt nó đỏ như quả cà chua, nó đứng lên sorry rối rít, nó ngồi xuống lấy điện thoại ra nhắn típ
[Quốc Phong! Sao cậu biết số tui?]
[ Bí mật! Mà cậu chưa trả lời câu hỏi của tui ] - Phong nhắn
[ Xin lỗi nhìu! Vì hôm nay có một số chuyện xảy ra nên tui quên mất ] - Nó
[ Đâu có dễ như thế! Chỉ xin lỗi là xong hả? Ra về đến phòng nhạc gặp tui, vậy nha] - Phong
[Khoan đã, ra về tui...tui] - Nó chưa kịp nhắn thì Phong đã offline rồi
(t/g: nãy giờ hai anh chị này đang chat trên zalo nha)
- Haiz khổ nửa rồi - Nó than thân một lát, rồi nằm dài ra....ngủ (t/g: bó tay.com.vn)
Reng....reng....reng
- Này Bảo Ngọc, dậy đi.
Một người con trai đang ngồi cạnh nó, lay tay nó. Nó ngóc đầu dậy, ngoáp ngắn ngoáp dài, trong lúc mơ màng nó nhìn thấy Quốc Phong đang ngối đối diện nó lấy tay che miệng cười. Nó lấy tay dịu mắt nhưng quả thật đó chính là Phan Quốc Phong.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! - Nó hét lên
- Làm gì mà la lớn thế, màng nhĩ của tui thủng lun rồi nek -Phong dở khóc dở cười nói
- Làm.....làm....sao.....sao....anh ở đây vậy - Nó ấp úng hỏi
- Thì thấy cậu lâu quá chưa đến nên tui lên lớp kiếm thì thấy cậu đang ngủ, nên chạy tới đánh thức cậu đó - Phong nói
(t/g : anh Phong kì quá bỏ mất một đoạn rồi nha, thui để tui kể cho mấy bạn nghe sự thật nha:
Lúc Phong lên lớp tìm nó thì thấy nó đang ngủ nhưng Hoàng Quân đang ngắm nhìn nó, còn tự độc thoại nữa chứ, cậu ấy nấp sau bức tường nghe lén.
- Heo Ngốc sao lại ngủ ở đây chứ? Đúng là heo vẫn hoàn heo mà. Mà nhìn kĩ cô cũng xinh lắm chứ, thật là khiến tôi tò mò về cô mà? - vừa nói Hoàng Quân vừa cười.
- Wow! Xem ra cậu cũng quen với Bảo Ngọc nữa à? - Quốc Phong đứng dựa vào tường nói
- Cậu đến đây khi nào? - Hoàng Quân lấy lại vẻ lạnh lùng nói
- Vừa mới đến thôi nhưng mà cũng may vừa nghe đủ những điều nên nghe - Phong nói
Hoàng Quân ko nói gì, đút tay vào túi tay kia vác cặp trên vai, lúc đi ngang qua mặt Phong cậu nói nhỏ:
- Cậu cũng quen với Bảo Ngọc nữa mà HOÀNG TỬ ÂM NHẠC - Nói xong hắn ta bước đi luôn.
hết rồi)
Trở về thực tại, nó đang bị lôi đi như là một bao cát, mà người lôi nó đi không ai khác chính là anh Quốc Phong nhà ta. Nhưng nơi nó với Quốc Phong đến ko phải là phòng nhạc mà là nhà xe.
- Này cậu đưa tớ đi đâu thế ? - Nó hỏi
- Đi chơi, chẳng phải cậu nói xin lỗi sao? Nếu vậy thì pải đền bù cho tớ chứ? -Phong nói
- Uk nhưng....mà hả? - Nó chưa kịp nói xong thì Phòng đã vứt cho nó cái nón bảo hiểm rồi
- Lên xe thôi - Phong nói rồi kéo tay nó
Nó leo lên chiếc môtô phân khối lớn,
- Bám chắc nhé - Nói xong , Phong nhấn ga chạy đi