- Cậu quên là mình học buổi sáng à? Làm sao mà đi làm thêm được? - Thùy Dương chống càm nói
- À tớ........tớ....quên nữa anh Nhân chắc em ko làm cho anh được rồi huhu - Nó buồn bã nói
- Chuyện đó em đừng lo, hôm nay chủ nhật anh mới mở sáng chiều thôi chứ mấy ngày thường thì anh mở buổi tối và buổi sáng. Tại vì Tiến cũng đi học vào buổi sáng mà anh thì cũng phải đi làm mà - Anh Nhân nói
- Vậy thì hay quá. Nhưng anh mở tiệm rồi mà còn phải đi làm à? - Nó thắc mắc hỏi
- Anh ấy làm đầu bếp cho nhà hàng Sulimation đấy. Chỉ làm để học hỏi thôi - Anh Tiến vừa sắp xếp ghế lại nói
- Nhà hàng Sulimation à? Chẳng phải đó là nhà hàng đồ ngọt lớn nhất Sài Gòn sao? Em đã từng đến đó vài lần rồi đồ ăn ngon lắm - Thảo Anh vui vẻ nói
- Chủ nhà hàng đó là vừa là sư phụ vừa là ân nhân của anh đó. Ông ấy đã tạo điều kiện cho anh đến Pháp để theo đuổi niềm đam mê làm bánh của mình đó - Anh Nhân xoa xoa chiếc cốc trà nói.
- Thì ra là vậy.....Thôi chết 7h rồi sao? Xin lỗi anh nha nhưng em phải về nhà liền mới được - Thảo Anh nói đoạn kéo tay hai đứa nó đi luôn
- Này này làm gì mà gấp vậy ? Có việc gì à? - Nó khó hiểu khi thấy Thảo Anh gấp gáp kéo tay nó đi
- Tới giờ ngủ rồi mà - Thùy Dương chẳng có gì ngạc nhiên nói
- Hả? Ngủ? Bộ cậu cậu nhiều lắm hay sao mà ngủ sớm quá vậy? - Nó bước theo Thảo Anh nói
- Ờ thì mình......mình.......ngủ sớm để khuya thức để.......đi......bar ấy - Thảo Anh ngượng ngùng dừng lại nói với nó
- Trời ạ! Vậy mà tớ cứ tưởng chuyện gì trộng đại lắm. Từ từ để tớ chào tạm biệt boss của tớ cái - Nó nói quay lại thì đã thấy anh Nhân và anh Tiến đã đứng sau lưng nó rồi
- Thôi mấy em về cẩn thận nha - Anh Tiến cười vui vẻ nói
- Vâng tạm biệt mấy anh nha - Ba đứa nó đồng thanh nói
Thế là chiếc xe phóng đi. Trên đường đi....
- Nè Bảo Ngọc cậu đi làm thêm chi vậy? Bộ nhà của cô bạn đầu bếp không biết làm bánh ngọt hay sao mà cậu phải đi học vậy? - Thùy Dương nhàn nhạt hỏi
- Ko phải đâu. Mình muốn học làm bánh để tặng một cái bánh cho một người thôi.- Nó nói
- Hả? Làm bánh tặng cho một người sao? Ai vậy? Boyfriend hả? - Thảo Anh hào hứng hỏi
- Ko ko mình làm gì mà có bạn trai. Mình làm bánh để tặng cho người khác cơ - Nó nói vẻ huyền bí
- Ai vậy? - Thùy Dương cũng tò mò không kém tò mò hỏi
- Bí mật - Nó nói mặc cho Thảo Anh nài nỉ suốt chặng đường về nhà
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau nó vừa đến lớp là đã đánh một giấc dài. Vì sao ư? Đêm qua nó mất ngủ vì phải tìm hiểu cách dùng latop để tiện bề học tập lần mò hoài cũng ra nhưng lúc tìm ra thì đã 4h sáng nó chỉ ngủ được có 3h mất ngủ là phải. Đang lâng lâng trên chín tầng mây, thấy mình đang đứng trước cánh đồng quê nó thì.....
Rầm......Một tiếng động rất lớn đập xuống bàn làm nó giật mình tỉnh giấc. Nó bất dậy tìm thủ phạm thì cái mặt hầm hầm của hắn hiện ngay trước mắt nó. Nó xắn tay áo nói:
- Nè mới sáng sớm là muốn kiếm chuyện sao tên rùa cụ kia (T/g: biệt danh mới của ảnh đó)
- Mới sáng sớm à? Bây giờ mặt trời đã mọc tới đỉnh đầu mà còn sớm à? *nhìn vào mặt nó* Haaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, hôm nay lớp ta mới nuôi thú mới hả trời - Hắn cười lớn nói
- Này anh cười cái gì? Mà lớp mình nuôi con gì? Tôi nhớ là trường mình đâu có cho đem thú vật vào lớp đâu ta? - Nó nói ko khỏi khó hiểu
- Cô mới đem vào mà còn tìm hả? - Hắn nói giọng mỉa mai
- Tui đem hả? Đâu có? - Nó vẫn thơ ngây như làn mây nói
- Thì con gấu trúc to đùng trước mặt tôi nè - Hắn cười nửa miệng chỉ vào mặt nó
- Ơ.....anh dám nói tôi là con gấu trúc à. Anh có tin là tui cho anh ăn bánh mì dưới chân tôi là anh khỏi ăn sáng luôn không ? - Nó tức xịt khói nói
- Tôi sợ chắc - Hắn ngồi xuống ghế nói
- Oáp hai người mới sáng sớm mà đã cãi nhau rồi?- Trọng Kỳ ngáp ngủ nói
- Hai người đó mà. Cứ như chó với mèo ấy - Thảo Anh nói
Cả đám bước vào, còn hai đứa nó thì "trao nhau" ánh mắt hình viên đạn rồi quay đi không nhìn mặt nhau.
Vô học......................Ra chơi...........................Ra về
- Tạm biệt nha, tớ đi làm đây - Nó chào tạm biệt Thảo Anh và Thùy Dương rồi phóng đi
- Này này khoan đã Bảo Ngọc.....- Nhưng tất cả đã vô dụng khi giờ nó đi mất tiêu ùi, Thảo Anh lủi thủi cầm tập bỏ vào cặp
- Nè Thảo Anh, bộ Bảo Ngọc đi đâu hả mà anh thấy cô ấy đi vội quá vậy - Trọng Kỳ hỏi (T/g: quan tâm hơi bị nhiều à, có vấn đề hehe)
- À cậu ấy đi làm thêm ấy mà - Thảo Anh nói
- Làm thêm sao? Anh cứ tưởng là nhà Bảo Ngọc đủ tiền cho cô ấy học chứ không ngờ..... - Hạo Thiên nói
- Ấy ko phải như anh nghĩ đâu, Ngọc đi học làm bánh ngọt đó - Thảo Anh vội biện minh
- Vậy con heo ngốc đó làm ở đâu vậy? - Hắn cũng tò mò hỏi (T/g: anh ấy cũng muốn biết lắm, anh này cũng có vấn đề nè)
- Hai cũng muốn biết à? Em cứ tưởng hai ko thích Ngọc chứ? - Thùy Dương móc anh hai của mình
- Anh chỉ muốn xem tiệm nào xấu số vậy thôi? - Hắn biện hộ