Chuyện Tình Hoa Tường Vi Màu Đỏ

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Hai người đàn ông trút bỏ hết quần áo lõa thể ngồi xuống cái bồn tắm chật chội.

Hướng Cảnh ngồi ở trên đùi Ngô khuynh đình, thân thể gầy gò được người kia ôm vào trong ngực, lúc này trong tim anh đang dâng trào cảm xúc mãnh liệt muốn hòa thân thể hai người làm một. Tâm tình rối loạn như vậy, có thể nói là bởi anh tham luyến nhục dục, nhưng chính xác hơn có lẽ là khát vọng muốn được đắm chìm trong sự dịu dàng của cậu ấy.

Hướng Cảnh nhớ rõ đôi con ngươi của cậu ấy, long lanh đen nhánh. Nhất là khi cậu ta nhìn anh với đôi mắt đầy tình ý, Hướng Cảnh còn tưởng sai rằng chúng phát ra ánh sáng màu xanh lam như màu sắc của những sóng nước nhẹ gợn lên trên mặt sông trong vắt mùa thu.

Bao nhiêu lần Hướng Cảnh bị đôi mắt kia chăm chú nhìn thì cũng bấy nhiêu lần đều như quên mất phương hướng, không biết mình đang làm gì hay nghĩ gì và sau tự nguyện đắm chìm trong ánh mắt đầy ôn nhu ấy.(Mắt anh ý có mị lực quá mà. Nhìn mấy phát là có H văn đọc chơi, hohoho) Một người từ trước đến nay không hiểu rõ về trang phục nam giới như Hướng Cảnh lại vì quan tâm đến một người mà sẵn sàng bỏ công, bỏ sức ra thiết kế y phục nam thì chắc cũng có thể hiểu tâm ý của anh dành cho người này nhiều đến thế nào.

Anh thật sự rất thích được Khuynh Đình ôm vào trong lòng. Nghĩ như vậy, anh dĩ nhiên sẽ thành thật mà phát ra tiếng thở dốc trong lòng Ngô Khuynh Đình rồi lại chủ động dò xét môi trên của cậu ta, thể hiện rõ phản ứng *** của mình với các động tác của cậu: “Em thích anh… Rất thích anh”. Hướng Cảnh khẽ hôn lên khuôn mặt tuấn tú của Ngô Khuynh Đình, nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn chạm mặt nước, động tác vô cùng đáng yêu.

“Anh cũng thích em.” Ngô khuynh đình giọng khàn khàn trả lời anh.

“À, tại sao anh chưa bao giờ hỏi về quá khứ của em?” Hướng Cảnh cúi đầu lầm bẩm tự hỏi.

Đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi sao Ngô khuynh đình chưa từng hỏi về lai lịch của anh một lần nào. Anh thật sự muốn tìm thời gian thích hợp, sẽ nói cho cho cậu ấy biết, tất cả mọi điều về anh. Thực ra anh chỉ là một nhà thiết kế mà thôi.

“Bởi vì…” Ngô khuynh đình ngậm lấy cái tai nhỏ của anh khẽ nói: “Nếu như em muốn nói cho anh biết thì nhất định sẽ có lúc nói ra thôi mà, đúng không?” Cậu vừa trả lời, vừa không ngừng hôn rồi cắn lên vành tai mẫn cảm, đầy khiêu khích nóng bỏng.”Anh không quá chú ý đến quá khứ của em, anh chỉ quan tâm đến em của bây giờ và sau này, giờ thì em đã là người của anh rồi.” (Tuyên bố quyền sở hữu ^^)

Trong lúc nói những lời sến súa này, mấy ngón tay thô lớn cũng không ngừng nghỉ mà lần mò trong làn nước nóng tìm đến bộ vị mẫn cảm cùng vị trí tư mật giữa hai cánh mông mềm.”A… ha…!” Hướng Cảnh giống như con mồi nhỏ, ngồi trên người Ngô Khuynh Đình, khe khẽ phát ra tiếng kêu ngẹn ngào. Hai tay vô sức chống cự lại mà chỉ có thể nắm lấy thành bồn tắm.

Ngô khuynh đình vốn là một thanh niên cường tráng, thân thể khỏe mạnh không bệnh tật gì, tứ chi rắn chắc. Còn Hướng Cảnh lại có thân hình khá mảnh mai, da dẻ trắng nõn như ngọc trai. Hai người lõa thể ngồi ôm nhau một chỗ có thể ví với dã thú vô cùng anh tuấn đang ôm lấy con mồi mềm mại của mình.

Dã thú không ngừng dùng biện pháp dịu dàng nhất trêu đùa con mồi trong tay.”Hả… ngón tay anh, sao ngay từ đầu đã cho vào nhiều vậy…” Bị ba ngón tay cắm thẳng vào giữa tiểu huyệt khiến anh cảm thấy không hề dễ chịu, “Ô ô… Không nên trêu chọc bên trong em như vậy… Ô…”

Hướng Cảnh rên rỉ đau đớn, lúc này nội bích mềm mại bị Ngô khuynh đình cọ xát đùa bỡn khiến anh chỉ có thể đưa đẩy thắt lưng phối hợp với ba ngón tay, cho đến cảm giác bài trừ khó chịu biến thành khoái cảm.”Chính là chỗ đó, thoải mái quá, ô… Còn muốn nữa…” Lời khẩn cầu nhuộm màu *** cao trào thốt ra từ miệng Hướng Cảnh.

“Thích anh chạm vào em sao?” Ngô Khuynh Đình hôn đôi môi ẩm ướt của người đàn ông đang rên rỉ hỏi. Cậu cảm giác được lúc này anh ta thật sự là sung sướng đến ngây người, anh ấy giống như một đóa tường vi đang diễm lệ khoe sắc đỏ rực rỡ. Ngô Khuynh Đình tưởng rằng mình đang ân ái cùng một đóa hoa đầy quyến rũ.

“Ừm, thích…” Hướng Cảnh phát ra tiếng than nhẹ vừa ngọt ngào vừa nũng nịu, cau mày cảm thụ sự âu yếm vuốt ve từ Khuynh Đình, chợt nhớ ra cái gì anh liền quay ra hỏi cậu: “Trước kia anh cũng thường xuyên đưa người về nhà như thế này? Rồi cùng họ làm việc này? Cũng đối xử dịu dàng với họ thế này?” (Ẻm nó ghen rùi kìa. Sak, đang đến đoạn cao trào mà …)

“Anh…” Ngô khuynh đình giật mình một chút, cũng không muốn lừa gạt nên thành thật trả lời: “Chỉ thỉnh thoảng thôi.”

Chỉ thỉnh thoảng, cũng như thay bàn chải đánh răng mới vậy, chỉ để thỏa mạn nhu cầu *** của người đàn ông thôi. Nhanh chóng kết thúc rồi quay người rời đi, ngay mặt mũi đối phương ngang dọc thế nào cũng không nhớ rõ, hơn nữa cũng không nhớ mong hay ngóng trông cho lần thứ hai hoặc phát sinh bất kỳ chuyện gì, đã thỏa mãn rồi thì chỉ còn cảm giác lạnh lùng như khách qua đường với nhau thôi.

Chỉ riêng với Hướng Cảnh, Ngô khuynh đình vốn không hề dự liệu trước. Sau khi gặp người này, Ngô khuynh đình không bao giờ muốn ôm bất kỳ một ai khác nữa.

“Vậy… A!” Âm thanh Hướng Cảnh đang khàn khàn theo động tác xoay tròn của Ngô Khuynh Đình, đột nhiên cậu nhẹ nhàng rút tay ra khỏi cơ thể kia, bởi giây tiếp theo, một cây côn thịt lớn cứng rắn nóng bỏng nhét vào trong tiểu hoa cúc đang khao khát lấp đầy kia.

Hướng Cảnh chịu đựng hành động xâm chiếm đầy yêu thương nhưng cũng đau đớn này, hít sâu sau đó hồi lâu lấy dũng khí nói ra: “Vậy sau này anh có thể không bao giờ đưa họ về nhà nữa được không? Sau này chỉ có em thôi.”

“Được. Chỉ cần em muốn, anh nhất định sẽ làm như vậy.” Ngô Khuynh Đình đáp lại, hiểu được ý nghĩ độc chiếm của Hướng Cảnh đối với mình, mặt mày vô cùng hớn hở mừng rỡ, nhanh chóng quay sang nhanh chóng đồng ý với con người luôn tỏ ra lãnh đạm mà lúc này lại chủ động nói ra ý muốn như thế. “Anh thề, từ nay về sau sẽ tuyệt đối không bao giờ làm chuyện này với người nào khác ngoài em.”

Hướng Cảnh hôm nay không chỉ cùng cậu trở về nhà, lại còn nói thích cậu, bây giờ, lại ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu nói ra yêu cầu như vậy. Việc này xảy ra khiến cậu tưởng như mình bị ảo giác, sa vào trong hương thơm ngọt ngào xung quanh mà Hướng Cảnh chính là hóa thân của mùi hương quyến rũ đó.

Sau khi trải qua hương vị ngọt ngào, Ngô khuynh đình bắt đầu va chạm ra vào tiểu huyệt của Hướng Cảnh, di chuyển thắt lưng nhịp nhàng, dùng hạ thân đã vô cùng căng cứng của mình lần lượt đâm thật sâu vào trong cơ thể người kia, rên rỉ. “Bên trong… Thật thoải mái…” Khoái cảm dâng trào khiến phân thân Ngô khuynh đình lại càng hưng phấn không thể khống chế mà không ngừng ra vào Hướng Cảnh.

“Ô…” Bị tấn công như thế, Hướng Cảnh chỉ có thể ghé đầu vào vai Ngô Khuynh Đình và không ngừng phát ra những tiếng rên rĩ đầy *** mỹ, giống như một loại thuốc thúc tình chứa đựng tất cả mê hoặc, dịu dàng, đắm say khiến hai người càng chìm sâu trong bể tình.

Không lâu sau, Ngô khuynh đình thì có chút nôn nóng mà bắn nhanh ở trong cơ thể Hướng Cảnh, hơn nữa sau khi bắn xong giở tính khí trẻ con mà nâng hai mông lên, nhẹ nhàng mở ra hai chân trơn nhẵn của anh, quan sát chính mình từ từ xâm nhập vào sâu trong hoa cúc đã căng lên của Hướng Cảnh.

“Ô, đáng ghét, anh nhìn cái gì…” Hướng Cảnh vừa rồi cũng phóng thích cùng Ngô khuynh đình khi hai người giao triền, rõ ràng sẽ khó “đứng lên”. Vậy mà Ngô Khuynh Đình lại muốn xem cảnh bọn họ kết hợp một chỗ.

“Anh muốn xem một đóa hoa diễm lệ màu đỏ kia khi được lấp đầy sẽ xinh đẹp đến nhường nào.” Chứng kiến cảnh tượng đầy kích thích này khiến Ngô Khuynh Đình vui sướng giống như thăng tới chốn thần tiên.

Phân thân đã thẳng đứng đỏ sậm không ngừng đâm vào mật động xinh đẹp đã được khuếch đại hoàn toàn. Vì vừa rồi luật động quá mức khiến nơi tư mật đầy gợi cảm kia không khỏi co rút một trận khiến cậu bắn thẳng chất dịch trắng nhờ nhờ đầy *** mỹ vào trong cơ thể người kia, khiến nó đang chầm chậm chảy ra từ nơi hai người mập hợp.

“Nơi này của em, thực sự là vô cùng xinh đẹp.” Ngô khuynh đình như thể vừa trải qua một đợt khoái cảm dâng thẳng đến đỉnh đầu, khiến cả người cậu run lên. Cậu rất thích được ở trong cơ thể người mình yêu như thế này. Thậm chí là…

“Ô ô…” Bị cả khối dục vọng phấn chấn bừng bừng cắm vào tiểu huyệt giờ lại một ngón tay đi thêm vào, mãnh liệt đảo qua lại. “Anh đang… Làm cái gì! Ha hả!” Hướng Cảnh bị bất ngờ tấn công kêu lên, ngẩng cổ thở hổn hển, chân xụi lơ vô lực để bên hông Ngô khuynh đình, bộ dáng đau đớn nhưng đầy câu dẫn nhìn Ngô khuynh đình.

“Muốn nhét tất cả vào em.” Ngô khuynh đình cười xấu xa.

“Việc này không tính là nhét vào… Ô, bỏ tay ra đi…”

“Nhưng như thế này không thoải mái sao? Bị đùa như vậy nhưng Hướng Cảnh lại ngậm chặt cậu em nhỏ của anh như vậy rồi.”

“Ô…” Hướng Cảnh không thể không thở dốc, thật sự là vô cùng thoải mái, lo lắng cho nơi kia của mình có thể bị phá đến tan nát mà phải nói. “Lấy, lấy ra, anh đúng là đồ cuồng ***!”

“… Được rồi.” Trong bồn tắm chật chội, Ngô khuynh đình rút ra ngón tay dính đầy chất dịch của người đàn ông, “Nhưng nơi này anh tuyệt đối không bỏ qua.” Chuyển sang an ủi phân thân mềm mại phía trướccủa người đàn ông, hơn nữa lại cố tình dùng lực một chút, khiến trong cơ thể Hướng Cảnh cảm nhận được một đợt tình trào không thể ngăn cản đang bao trùm khắp các giác quan. Đây chính là điều khiến anh trầm luận không thể thoát ra trong lúc ân ái mà chỉ vuốt ve thôi thì không thể đủ được.

“Đừng… A… A, Khuynh Đình…” Phía sau chịu sự động chạm ngày càng mãnh liệt thêm vào đó phía trước cũng được hưởng sự xoa nắn mạnh mẽ khiến Hướng Cảnh nhầm tưởng rằng thân thể mình đã bị Ngô Khuynh Đình đánh tan thành từng mảnh nhỏ, nhưng theo ngôn ngữ hạnh phúc thì đó là niềm vui sướng khi được vỡ trong hồ nước xanh lam trong vắt kia.

Từng bộ phận của cơ thể xích lõa kia đều rơi xuống tận đáy hồ. Cho dù là vỡ vụn nhưng trái tim anh không hề sợ hãi cũng không hoảng loạn mà thay vào đó là một cảm giác vô cùng thanh bình. Bởi rõ ràng hồ nước đó chính là ánh mắt của người anh yêu – Ngô Khuynh Đình.

Hướng Cảnh muốn vĩnh viễn được sống như thế này, được tan chảy trong ánh mắt dịu dàng của cậu ấy. Tất cả các bộ phận từ tóc, mặt, cơ thể, linh hồn hay cả hình xăm hoa tường vi đỏ trên tay anh đều bị hồ nước nhuộm thành một màu xanh lam.

Qua một hồi cùng lên cao trào, hai người không ở lại trong phòng tắm quá lâu, Ngô khuynh đình ôm Hướng Cảnh vào phòng ngủ, nhưng không phải để ân ái nữa. Bởi Ngô khuynh đình hiểu rõ Hướng Cảnh đã thông suốt tất cả mọi việc, kể cả việc phát sinh quan hệ đầy cuồng dã giữa hai người, cùng với ánh mắt đầy say đắm trong lúc hoan ái dù biết rằng mối quan hệ này không được người đời chấp nhận.

Trong tiếng mưa rào rào không ngớt, tại căn phòng nhỏ có hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.



Trời gần sáng, Hướng Cảnh thấy khát nước, mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt đầy trẻ con của Ngô Khuynh Đình khi ngủ, vươn tay nhẹ vuốt ve. Ngô khuynh đình không có phản ứng, lông mi chỉ khẽ rung một chút, động tác đáng yêu đó không khỏi làm Hướng Cảnh bật cười.

Qua một đêm mất ngủ, được tận mắt nhìn thấy khuôn mặt yên ổn ngủ say của người nằm bên, từ sâu thẳm trong tim Hướng Cảnh thực sự tin rằng từ lúc này anh không hề cô đơn một mình trên thế giới rộng lớn này.

Đứng cạnh cửa sổ uống hết cốc nước, Hướng Cảnh mở máy tính ra, xóa toàn bộ những email thúc giục anh mau chóng quay trở lại Anh, đồng thời cũng soạn một bức gửi đi. Có lẽ là bởi sợ sẽ đánh thức Ngô khuynh đình đang ngủ say đằng sau nên anh chỉ đánh vài chữ:

“Bây giờ em đang sống rất tốt nên không định sẽ trở về.

Nếu còn thứ gì để lại chỗ của anh thì làm phiền vứt đi giùm em.”

Lúc quay lại giường nằm, vẻ mặt Ngô Khuynh Đình đang ngủ khẽ nhíu lại. Hướng Cảnh co người nằm trong lòng cậu, tư tưởng trở nên thoải mái sau khi đã nhấn nút gửi email kia đi. Sau này, anh chỉ đơn thuần là một nhà thiết kế vô danh, sống cuộc đời của một người đồng tính luyến ái cùng người yêu.

Nơi ở hiện tại chỉ là một gian phòng trọ nhỏ rất bình thường, thậm chí còn không có phòng ăn nhưng thực ra cuộc sống sau này của anh sẽ rất hạnh phúc, bởi mặc kệ chuyện gì xảy ra thì ít nhất anh sẽ không cô độc một mình trên thế gian nữa.

Nhờ có Ngô Khuynh Đình giới thiệu, Hướng Cảnh không lâu sau cũng tìm được một công việc, là nhà thiết kế bản mềm cho tranh minh họa ở một công ty vẽ bản đồ. Mặc dù so với công việc thiết kế cũ thì không được phù hợp cho lắm nhưng lúc này quên đi cái công việc kia đối với anh cũng không phải chuyện không tốt. Hơn nữa, một công việc bình thường thế này có vẻ rất thích hợp trong cuộc sống của hai người. Thỉnh thoảng nếu công việc kinh doanh ở cửa hàng thuận lợi thì Ngô khuynh đình còn mượn xe đến đón anh ở công ty, hai người trên xe tình nùng ý mật, khanh khanh ta ta vô cùng ngọt ngào.

Cuộc sống ngọt ngào cứ như thế mà trôi qua được một thời gian.

Một hôm Hướng Cảnh đang làm việc, đồng nghiệp nói bên ngoài có người tìm, nhất thời không biết là ai đến tìm mình bởi Ngô khuynh đình hôm nay không đến, mà có đến nhất định sẽ gọi điện báo trước. Hướng Cảnh trong lòng đầy hồ nghi đi ra phòng tiếp khách của công ty, trước mắt anh chính là người đàn ông anh tuấn lịch lãm đã lâu không gặp, một mình ngồi vắt chân trên ghế salon, bên cạnh là một chén nước.

Hướng Cảnh biết người này vừa uống thuốc đau đầu. Đó là một thói quen cực kỳ xấu, dù có đi đến đâu thì trong túi con người này lúc nào cũng có thuốc đau đầu. Anh ghét nhất là bộ dáng lúc anh ta uống thuốc.

Lấy lại bình tĩnh sau lưng Triển Dự, Hướng Cảnh nhẹ khụ một tiếng, báo cho người kia biết anh đã tới.

Triển Dự nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt kiểm định chuyên nghiệp về trang phục có thể ngay lập tức thấy cách ăn mặc của Hướng Cảnh là vô cùng lôi thôi. Thực ra thì không quá là lôi thôi, chỉ là đặt lên bàn cân so sánh với con người của Hướng thiết kế gia mấy tháng trước còn được mời đi làm ban giám khảo cuộc thi thiết kế thời trang hàng đầu thế giới thì quả thật là một trời một vực.

Mái tóc đen không được chải cẩn thận lòa xòa trước trán khiến cậu ta như già đi mấy tuổi, phá hỏng đi phong cách thanh lịch vốn có.

Phải mất rất nhiều thời gian cùng tiền bạc, cuối cùng Triển Dự cũng tìm được cậu ta. Hôm nay vừa vặn là sinh nhật của Hướng Cảnh, cho nên Triển Dự càng đặc biệt muốn gặp được cậu ta, đưa cậu ta đi ăn cơm, nhưng Hướng Cảnh có vẻ như không hề nhớ đến sinh nhật của mình.

Dạo này Hướng Cảnh thường xuyên chăm chú vào màn hình máy tính làm việc nên ánh mắt có vẻ dại đi khi nhìn Triển Dự. Gặp hắn vốn là ngoài ý muốn của anh nên ánh mắt cũng không nhiệt tình chào đón mà nhanh chóng tránh đi đầy bất an. Có nằm mơ anh cũng không thể nghĩ đến cảnh giờ phút này Triển Dự xuất hiện trước mặt anh như vậy.

Triển Dự vừa xuất hiện, anh cảm thấy dường như mọi chuyện đều do hắn đã sắp đặt cả rồi, còn có động tác trấn áp cơn đau đầu kia nữa, mỗi lần nhìn thấy hắn uống thuốc, anh lại cảm giác đó là do lỗi của mình vậy.

Không phải ngay từ đầu Triển Dự đã có cái tính xấu này, chẳng qua chỉ là mấy năm qua chạy đôn chạy đáo lo cho Hướng Cảnh nên hắn rất hay bị đau đầu. Suốt mấy năm trời hắn đã phải vượt qua không ít gian nan, thử thách bởi London là nước ngoài, mà đã là nước ngoài thì lúc nào cũng có tính bài ngoại, người Hoa khó mà có thể đứng vững. Hướng Cảnh tuổi vẫn còn trẻ mà đã có sự nghiệp như ngày hôm nay không thể không tính đến công của Triển Dự.

Bây giờ các thiết kế của anh bị người ta quay lưng chỉ trích nên anh tưởng mọi chuyện giữa hai người họ đã kết thúc rồi. Bao nhiêu lợi nhuận anh kiếm được đều ở chỗ Triển Dự, vậy coi như là anh đã trả xong món nợ ân tình. Hắn có thể lấy số tiền này đi bồi dưỡng một người khác như đã từng làm với Hướng Cảnh, không cần phải lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây tìm anh.

Một khoảng trầm mặc dài dằng dặc qua đi, vẫn như xưa, mỗi lần Hướng Cảnh làm sai điều gì, Triển Dự không mắng, cũng không thể hiện biểu hiện gì. Một người vẫn tiếp tục ngồi, như một người anh lớn tuổi quan tâm tới đứa em vẫn còn ngu dại, cất giọng hỏi một cách bình thường: “Sao lại để tóc tai thành ra như thế kia? Chẳng thuận mắt gì cả.”

Hướng Cảnh không trả lời. Một lúc lâu sau, vì sợ Triển Dự nên mới mở lời: “Em, em không có ý định lại thiết kế trang phục nữa mà muốn sống cuộc sống của người bình thường.”

“A? Thiết kế quần áo không phải là công việc của một người bình thường sao?” Triển Dự một bên đáp lời, một bên móc từ túi ra mấy viên thuốc nhỏ, cầm chén nước mà lúc nãy một đồng nghiệp của Hướng Cảnh đã mời hắn để uống thuốc, sau đó thản nhiên nói: “Anh đã nói trước với lãnh đạo rồi, hôm nay em có thể về sớm, chúng ta đi ăn bữa cơm.”

“Sao lại đi ăn cơm?” Hướng Cảnh không hiểu mà hỏi lại. Anh cứ nghĩ nếu không còn đi theo con đường thiết kế nữa thì từ nay quan hệ giữa anh và Triển Dự cũng sẽ kết thúc.

Năm ấy sau khi bà mẹ đơn thân qua đời, Hướng Cảnh còn đang đi học một thân một mình lưu lại tại Anh, không nơi nương tựa, lại vừa mới vào đại học nơi nổi tiếng nhất về ngành thiết kế thời trang. Anh lúc đó có tài nhưng không có tiền để chi trả nổi khoản học phí vô cùng tốn kém đó mà tiếp tục học hành.

Đang trong tình cảnh không chỗ bám víu, cha lại là người vô trách nhiệm, anh may mắn gặp được ông chủ trẻ tuổi của một xưởng may nhỏ. Ông chủ đó không chỉ rất tuấn tú lịch sự mà tính cách cũng rất tốt, rất hòa sảng nói sẽ giúp tài trợ cho anh ăn học thành tài.

Đứa học trò ngây thơ không biết gì chỉ mở to đôi mắt, không ngừng nói: “Thật sự?! Cám ơn! Cám ơn ngài! Ngài thật sự là người tốt.” Nhưng sau này khi nhớ lại, anh mới thấy rằng ông chủ trẻ tuổi kia khi đó không chỉ có lòng hảo tâm. Sau lưng việc làm tưởng như rất nghĩa hiệp là giúp đỡ học trò nghèo thì anh ta còn có nhiều mưu đồ sâu xa khác.

Người học trò đáng thương kia là Hướng Cảnh.

Còn ông chủ có bề ngoài đầy thiện tâm kia chính là Triển Dự.

Sau khi hứa sẽ giúp Hướng Cảnh, không lâu sau xưởng của Triển Dự cũng bị đóng cửa, nguyên nhân là bởi các thiết kế đã quá lỗi thời, cách tiêu thụ hàng hóa cũng không theo kịp xu hướng mới. Số tiền còn lại không đủ để tiếp tục lo cho học phí cũng như sinh hoạt phí của Hướng Cảnh nhưng Triển Dự vẫn gồng mình chống đỡ tất cả để chăm sóc cho anh trong suốt nhiều năm như vậy.

Hướng Cảnh lúc đầu rất cảm kích hắn, cái gì cũng nghe theo hắn. Trong cuộc sống sau này, khi Hướng Cảnh có tiếng, địa vị của bọn họ ngày càng cách xa, anh cũng không nghe theo mọi ý kiến của Triển Dự nữa.

Nhiều năm được Triển Dự chăm lo như vậy, thậm chí còn giúp đưa anh từ một tên vô danh tiểu tốt có thể bước đến đỉnh cao trong ngành thiết kế khiến anh cứ tưởng rằng sự tồn tại của mình có ý nghĩa với Tiển Dự nhưng nói cho cùng thì thật ra hắn chỉ nuôi dưỡng anh để thực hiện nốt giấc mộng còn dang dở của mình hay nói khó nghe hơn thì Triển Dự chỉ đang lợi dụng anh để kiếm tiền.

Nhiều năm qua, tất cả tiền Hướng Cảnh kiếm được đều giao cho Triển Dự giữ, vì thế mà khi anh rời London đi thì trên người chẳng còn mấy đồng xu dính túi. Đêm gặp Ngô Khuynh Đình, anh không thể không ngửa tay nhận tiền từ cậu ấy. (chỗ này bác QT dịch là “y không thể không điềm đạm dễ thương mà yêu cầu NKĐ giúp hắn” – chết cười J)

Có hơn mười năm kinh nghiệm đi theo Triển Dự, Hướng Cảnh rất khó lại tin tưởng rằng còn tồn tại chân tình giữa người với người, quá khứ anh đi theo Triển Dự luôn quanh quẩn, trói buộc khiến anh không còn mở lòng ra được nữa.

Trong suốt mười năm qua, Hướng Cảnh không nghĩ mình có thể yêu ai và cái tương lai hạnh phúc kia sẽ đến với ai khác không phải mình. Thế mà kết quả lại gặp cái tên vô tâm vô phế Ngô khuynh đình kia, khiến cái tính vô tâm ngu ngốc cũng lấy sang anh, khiến anh không muốn ngồi tính toán cho rõ ân oán nghĩa tình giữa anh và Triển Dự nữa, cũng không muốn tiếp tục ngành thiết kế mà một thời mình theo đuổi, cũng không muốn phải phân rõ ranh giới giữa hai người nữa.

Hơn nữa anh sớm đã bị lây nhiễm sự dịu dàng của Ngô khuynh đình, hoàn toàn toại nguyện khi có thể hoàn thành những thiết kế khiến mình hài lòng nhất, đó cũng là lời từ biệt của anh với ngành sản xuất này.

“Hôm nay là sinh nhật em, quên rồi sao? Anh mang theo vài bộ quần áo sang đây cho em. Chờ một chút em thay xong, chúng ta tìm một nơi trang nhã cùng ăn cơm.” Triển Dự dù mắng chửi người mà không có nửa chữ thô tục, quanh co lòng vòng mà thành công trêu chọc người khác.

Triển Dự nhìn bộ dáng của cậu ta, có thể thấy cậu ta lâu lắm rồi không vào quán cơm nào tốt tốt một chút. Còn lớn tiếng nói từ nay sẽ không thiết kế nữa, ngoài thiết kế ra thì cậu ta còn biết làm gì nữa? Hôm nay cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, thế mà tính tình vẫn thất thường như trước, vẫn còn cái tính như công chúa đó, cho nên mới nói, không có Triển Dự, Hướng Cảnh sống như thế nào nổi.

“Mọi người bình thường đều mặc quần áo như vậy.” Hướng Cảnh đã đi theo Triển Dự nhiều năm như vậy, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra suy nghĩ của hắn. Triển Dự thực sự cảm thấy trang phục người kia đập vào mắt không thể chịu nổi, mỗi lần liếc mắt qua cũng như phải chịu cực hình vậy.

“Một thiết kế gia nổi tiếng như em thì biết gì về cuộc sống bình thường mà nói? Hôm nay cũng đã hai mươi tám rồi? Cũng không còn nhỏ rồi…” Triển Dự đứng dậy từ ghế sa lon, muốn đưa anh đi.

“Anh gặp em lúc mới mười bảy tuổi. Không có tiền trả phòng trọ, toàn bộ hành lý bị chủ nhà ném ra đường, đúng vào lúc London trời đông giá rét lại còn mưa tuyết, thật vô cùng lạnh, em đáng thương như con mèo nhỏ, chỉ biết ngồi co quắp trong mưa mà khóc.” Triển Dự cay nghiệt mà nhắc nhở Hướng Cảnh, cậu ta có thể sống sót, có thể có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ công Triển Dự.

“Đều là chuyện trước kia rồi… nhưng lại có cảm giác như mới xảy ra ngày hôm qua.” Triển Dự tự nhủ nhớ lại.

Hướng Cảnh ở một bên không nói năng gì mà chỉ lắng nghe rồi đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh (đoạn này bác QT bảo là “như bị Triển Dự cho một cái bạt tai” nhưng em thấy nó cứ thế nào ấy, cho thành dội nước cho nó mát hén J) , hai gò má dần đỏ lên. Đứng một lúc lâu, rốt cục thì cũng theo Triển Dự đi xuống tầng.

Không biết có phải là do tác động tâm lý từ năm 17 tuổi đến nay không, nhưng dù là lúc nào thì hình tượng Triển Dự trong trong mắt anh cũng vẫn cao lớn, đầy uy lực như vậy, như một dã thú vừa dũng cảm, đơn độc vượt qua nguy hiểm khó khăn, vừa lạnh lùng trước cảnh khói lửa nhân gian.

Cuộc sống năm đầu tiên của bọn họ ở London thật không như ý, Triển Dự luôn động viên anh tiến lên phía trước, không được nản chí, phải chuyên tâm thiết kế, dù trời có sập xuống cũng đã có Triển Dự chống đỡ. Nếu như những lời lẽ từ ngữ này đều xuất phát từ sự quan tâm dịu dàng thật lòng thì có lẽ Hướng Cảnh sẽ không e ngại hắn mà bỏ đi. Song những lời này, mỗi lần nói ra đều là những mệnh lệnh cứng nhắc, hình như là vì Triển Dự đã nuôi dưỡng Hướng Cảnh nên sau này anh có thành danh giàu có thì nhất định không được quên ân đức trời biển của hắn.

  Lúc đó, giữa bọn họ vẫn chỉ là mối quan hệ lạnh lùng vô tình ấy thôi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.