Chấm dứt, là lựa chọn tốt nhất, bởi vì tim, nó đã quá đau.
...
Hạ Đồng ngồi trên xe, khoanh hai tay trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhăn
nhó lại, cũng không thèm liếc anh lấy một cái, cau có hỏi: "Anh định đưa tôi đi đâu?"
-Em muốn ăn món Tây hay món ta?
Dương Tử cũng không giận trước thái độ của cô, ngược lại còn rất vui vẻ hỏi.
-Anh định mời tôi ăn sao?
Hạ Đồng nghiêng đầu, nhíu mày hỏi anh.
-Dù sao thì anh cũng giúp em lọt vào top năm mươi, về tình về lý, em cũng nên đãi anh một bữa.
Nói cũng rất có lí nha.
-Nhưng đó là lúc ở trường Nhuận Lâm.-Hạ Đồng phản bác
-Cũng thế thôi, em nghĩ dựa vào học lực của em, có thể lọt vào top năm mươi trường Jeil sao?
Dương Tử như tốt bụng nhắc cô rằng, cô căn bản không có anh kèm cô học thì không có khả năng lọt vào top năm mươi.
-Được, tôi đãi anh một bữa.-Hạ Đồng nghiến răng, lườm anh một cái
-Em ăn món Tây hay món ta?-anh lại hỏi
-Tùy anh.
Hạ Đồng không đếm xỉa tới anh nữa, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong nhà hàng sang trọng, Dương Tử cùng Hạ Đồng ngồi ở bàn gần cửa
sổ, nhìn từng món ăn được bày lên bàn tỏa mùi thơm nghi ngút.
-Bò sốt vang ở chỗ này rất ngon, em ăn đi.
Dương Tử vừa nói tay vừa cầm đũa gấp một miếng thịt bò sốt vang vào chén cô.
-Tôi tự gắp được.
Nói xong cũng không cần biết anh có buồn hay không, đã gắp miếng bò sốt vang trở lại dĩa.
-Em đừng như vậy được không?-Dương Tử quả nhiên không vui, sắc mặt cũng tối đi
-Không phải là anh muốn tôi mời anh một bữa sao? Nếu tôi không nể mặt thì đã để tiền lại mà bỏ về.
Hạ Đồng không buồn trả lời lại anh.
-Em muốn anh làm gì em mới không dùng thái độ này nữa?
Dương Tử đặt đũa xuống, không muốn lại mất bình tĩnh quát cô.
-Nếu như anh nghĩ chỉ nhiêu đây đủ để bù đắp những nỗi đau kia thì anh quá ngây thơ rồi. Trái tim tôi đã bị tổn thương sâu sắc, nói lành là
lành sao?-Hạ Đồng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh
Đôi mắt kia, vẫn đen hun hút, lạnh lẽo như ngày nào, nhưng mà nét nhu tình vẫn còn bên trong rất nhiều.
-Mất đi em, là điều làm anh hối hận nhất. Tuy em không phải người đầu
tiên anh yêu, nhưng mà em sẽ là người cuối cùng anh yêu. Hạ Đồng, anh
rất cần em.
Dương Tử gục đầu xuống, vô lực nói ra câu này.
Cơ thể Hạ Đồng chấn động mạnh. Mạch Huân nói, nếu có ai nói với cô
rằng anh cần cô thì cô nên giữ lấy người con trai ấy, bởi vì trong lòng
anh ta rất yêu cô.
-Đừng giả vờ nữa, anh nói vậy nghĩ là tôi sẽ tin sao? Những lời anh nói, tôi đã không thể tin rồi.
Đúng vậy, bởi vì anh đã nói dối cô rất nhiều lần nên bây giờ anh nói
ra lời gì, cô đều không thể tin được. Một lần nói dối, trăm lần không
tin.
-Em không tin, cũng đúng, kẻ như anh, nói ra lời gì cũng không làm em tin được.
Dương Tử cười chua xót, ngã người dựa vào ghế, ánh mắt ưu thương nhìn về phía cô.
-Vậy thì anh đừng nên phí lời nữa. Lúc đầu, là do tôi ngu ngốc, biết
là cái hố sâu không lối thoát vẫn nhảy vào, kết quả, anh sắp kết hôn,
còn tôi ba tháng trời đau đớn từ từ mới quên anh, coi như tôi cầu xin
anh, đừng làm phiền tôi nữa.
Hạ Đồng gần như mất hết sức lực, nhắm mắt cầu xin anh.
-Anh cũng không muốn.
Anh quát to, sau đó lại hạ giọng, thanh âm vô cùng đau đớn.
-Nhưng mà anh không kiềm chế được bản thân mình, anh vẫn cứ nhớ đến
em, trái tim em, ở nơi này, vẫn luôn có hình bóng của em. Chậu hoa oải
hương khô héo, anh đã giúp nó tươi tốt như trước, anh lại không tin mình sẽ không làm em yêu anh.
-Anh điên rồi. Anh đã đính hôn với chị Ân Di, hai tháng nữa hai người sẽ kết hôn đó.-Hạ Đồng như đang cảnh tỉnh anh
-Anh có thể vì em hủy hôn. Chỉ cần em muốn là được.
Thanh âm vừa vang lên, Hạ Đồng hoàn toàn chấn kinh, anh vừa nói cái gì? Hủy hôn? Anh quả thật điên rồi mà.
-Anh vừa nói cái gì?
Ngay sau đó, lại là một giọng nói khác vang lên, thanh âm run rẩy, dường như không dám tin.
Cùng lúc, cả Dương Tử và Hạ Đồng đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Ân Di đang đứng cạnh Lăng Hạo, nước mắt cũng đã chảy dài hai bên má.
-Chị Ân Di.
Hạ Đồng hết kinh hoảng này đến kinh hoảng khác, giờ phút này, trong
lòng cô hoàn toàn rỗng tuếch. Mọi chuyện, sao lại thành ra thế này?
-Anh vừa nói cái gì? Dương Tử, anh đòi hủy hôn?
Ân Di kích động, đi đến trước mặt Dương Tử, gắt gao nắm cánh tay anh.
-Ân Di... anh xin lỗi.
Suy cho cùng, Dương Tử là kẻ đáng trách nhất...
-Anh vì Hạ Đồng mà hủy hôn sao?-Ân Di buông cánh tay anh ra, ánh mắt đã vô hồn
-Ân Di, anh không xứng với em. Anh yêu Hạ Đồng, em hãy hiểu cho anh.
Dương Tử cũng không giải thích nhiều.
Ân Di đột nhiên cười, nụ cười trong thật cay đắng. Sau đó quay sang nhìn Hạ Đồng, ánh mắt gắt gao.
Hạ Đồng giật mình, bản thân cũng không biết nên làm sao, cũng như Ân Di, cô hoàn toàn sốc.
Ân Di đi đến trước mặt Hạ Đồng, cũng không mở miệng, đã giơ cao tay lên.
_Bốp
Hạ Đồng ôm một bên má mình, hoàn toàn ngây ngốc, sau đó trợn mắt nhìn
Ân Di. Người con gái được xem như thiên thần, dịu dàng như nước, lại ra
tay tát cô?
Cũng đúng, người hai tháng nữa sẽ kết hôn với mình đòi hủy hôn vì cô gái khác, nếu là cô, cô cũng sẽ làm như thế.
-Lâm Hạ Đồng, uổng công, chị đã tin tưởng em, tin rằng em sẽ không gặp Dương Tử nữa, hóa ra lời hứa cũng chỉ để nói suông.
Ân Di ánh mắt đã trừng to, nhưng mà không ngăn được nước mắt chảy ra, bộ điệu nhìn rất đáng thương.
Trong lòng Hạ Đồng dấy lên cảm giác có lỗi, giống như mình vừa gây ra tội rất lớn.
Mọi chuyện xảy ra rất bất ngờ, làm Dương Tử và Lăng Hạo không kịp ngăn cản, hoàng toàn kinh ngạc.
Ân Di chưa hề kích động ra tay đánh người, hôm nay cô tát Hạ Đồng, chúng tỏ Ân Di đang rất mất bình tĩnh.
-Em... không phải như chị nghĩ đâu... chỉ là, chỉ là...
-Cô đừng nói nữa... không phải cô hứa sẽ không gặp lại Dương Tử sao?
Tôi sống ba năm thực vật, niềm động lực để tôi tiếp tục sống là Dương
Tử, Lâm Hạ Đồng sao cô cứ giành anh ấy với tôi?-Ân Di như phát điên, hét
-Không phải... hôm nay là do em muốn trả ơn Dương Tử vì đã dạy kèm
em... còn là xem như lần cuối gặp mặt, chị... hai tháng nữa hai người
kết hôn, em làm sao lại còn chen vào?
Hạ Đồng quýnh quáng giải thích.
-Bởi vì còn hai tháng nữa nên tôi rất lo sợ chỉ còn hai tháng lại xảy
ra chuyện... anh ấy nói sẽ hủy hôn nếu cô đồng ý quay lại... Lâm Hạ
Đồng, cô dám nói chưa từng nghĩ sẽ đồng ý đi?
Thời gian như ngưng đọng, Ân Di nói đúng, Hạ Đồng lúc đó nghe anh nói, từng có suy nghĩ sẽ đồng ý, nhưng mà cô lại rất nhanh không cho phép
mình đồng ý, là vì lời hứa với Ân Di.
Dương Tử cùng Lăng Hạo khẽ liếc nhìn nhau, sau đó liền tiến lên.
-Ân Di, em bình tĩnh lại đi.-Dương Tử đi đến giúp Ân Di tĩnh tâm
-Lâm Hạ Đồng, cô nói đi chứ? Sao cô lại im lặng?
Ân Di hất tay Dương Tử khi anh định chạm vào người mình, ánh mắt gắt gao.
-Em... em từng nghĩ nhưng mà...-Hạ Đồng không hiểu sao lại cứ không nói được câu hoàn chỉnh
-Tôi cứ nghĩ, cô sẽ giữ lời, thì ra chỉ là lừa dối, chẳng qua cô đang
làm tôi tin tưởng cô sau đó lại âm thầm quay lại bên Dương Tử.
-Không phải...
-Từ hôm nay, tôi không muốn cô tiếp xúc với chồng sắp cưới của tôi
nữa.-Ân Di không thèm liếc nhìn lấy Hạ Đồng đã cầm cặp bỏ đi
Hạ Đồng ngực phập phồng, không đứng vững mà té ngồi lên ghế, cơ thể như bị rút cạn sinh khí.
-Đuổi theo chị ấy đi...
Hạ Đồng như đang van xin Dương Tử.
-Anh...
Giờ phút này, Dương Tử không biết bản thân làm sao? Kẻ như anh, lại
làm người mình từng yêu đau lòng, rồi lại làm người mình đang yêu ray
rứt đau khổ.
-Dương Tử, tôi nói rõ anh cho anh nghe, kể từ giây phút này, chúng ta
đã là hai kẻ xa lạ, nếu một mai gặp nhau cũng đừng ngoảnh mặt lại làm
gì, cứ xem như thời gian qua là một cơn ác mộng. Anh hãy quay về với chị ấy như lúc đầu đi.
Hạ Đồng thanh âm đã lạnh lẽo, đôi mắt cũng không còn trong sáng bởi vì đã bị màn sương vây kín.
-Em...
Dương Tử muốn nói nhưng rồi thôi, nở nụ cười chát đắng, sau đó nhàn
nhạt nói: "Nếu đó là điều em muốn, anh sẽ làm theo. Nhưng mà xin em, nếu sau này chúng ta gặp nhau trên đường, thì em đừng quay đầu lại, nếu
không anh sẽ không kiềm chế được mà lại giữa lấy em."
Nói xong, cũng chỉ nhìn cô thật kĩ một lần, sau đó quay người bỏ ra ngoài đuổi theo Ân Di.
Hạ Đồng suy kiệt dựa vào người Lăng Hạo, mọi chuyện nói chấm dứt là
chấm dứt, kể từ hôm nay sẽ không ai làm phiền cô nữa, cũng như chẳng có
cái tên Dương Tử trong tâm trí cả trái tim cô, mãi mãi.
-Dương... Tử...
Một lần cuối, cho cô gọi tên anh...
. . .
Thấm thoát đã là một tháng, Dương Tử cũng không nói lời mà không giữ,
suốt một tháng anh không tìm cô, mà Hạ Đồng cũng nghĩ sẽ nhanh chóng
quên mất anh, chỉ là thời gian quá ít.
Ngày tốt nghiệp, tất cả học viên đều đã lấy được bằng, vui nhất là học viên lớp mười hai, cuối cùng cũng tốt nghiệp, nhìn họ mặc những bộ đồ
tốt nghiệp hai màu xanh đỏ, đội chiếc nón bên trên cầm tờ giấy cuộn tròn buộc dây đỏ, tươi cười với nhau, đau lòng khóc chia tay.
-Hạ Đồng, hôm nay chúng ta tốt nghiệp, hay là đi chơi đi.-Từ Vy đứng bên cạnh Hạ Đồng, đề xuất
-Đúng vậy, chúng ta đi chơi một bữa đi, dù sao nghỉ hè cũng chưa chắc
gặp nhau.-người vừa tán thành ý kiến của Từ Vy là Hân Hân
-Cũng được, các cậu muốn đi đâu?-Hạ Đồng cũng không từ chối, ngược lại vui vẻ hưởng ứng
-Hay là đi bar Louis đi.-Tâm Như đưa ra địa điểm
-Cái này hay đó... bar Louis quả thật là một nơi dành cho vui chơi thỏa thích.-Trác Linh cũng tán thành
Sao lại là bar Louis? Thiếu gì chỗ chứ? Cô không đi bar Louis.
-Hạ Đồng, đi chứ? Chỉ còn cậu thôi đó.
Từ Vy hỏi cô.
Hạ Đồng không muốn làm mọi người mất hứng, đành gật đầu thuận theo.
-Vậy thì hay quá, chúng ta sẽ đi ba Louis nhé.
Trong lòng thầm thở dài, chỉ mong, đừng trùng hợp như thế!!! Một tháng nay, đừng quay lại điểm xuất phát.