Trên chuyến bay, sắc mặt Hạ Đồng xanh mét, đầu choáng váng cả người
mệt mỏi, Dương Tử đúng là đồ xui xẻo, đồ miệng quạ, anh chỉ vừa nói cô
say máy bay thì cô vừa ăn xong đám đồ ăn kia đã bắt đầu say máy bay
ngay.
Nhức đầu quá!!! Khó chịu quá!!!
-Đã bảo ăn ít lại mà em cứ ăn cho lắm vào, nhìn xem nãy giờ em đã ói đến ba lần rồi.
Dương Tử ngồi bên cạnh cau có, lần đầu cô ói lại ói vào ngay người
anh, lần thứ hai cũng mai anh đoán được nên liền "đá" cô vào nhà vệ
sinh, đến lần ba lại không dự phòng liền bị cô ói lên mình chập hai.
-Anh đừng có càu nhàu nữa, tôi chóng mặt lắm rồi.-Hạ Đồng mệt rã người, dựa người vào ghế nhắm nghiền mắt
-Để xem em còn dám ăn nữa không?
Anh càu nhàu là chuyện của anh, cô nằm ngủ lại là chuyện của cô, đối
với việc anh ngồi trách cứ cô thì cô đã xem lời anh như không có, mệt
mỏi nằm ngủ.
Chẳng mấy chốc Hạ Đồng đã thiếp đi, đầu nghiêng một bên.
Dương Tử nhìn cô, khẽ lắc đầu, sau đó không nghị ngợi nhiều dùng tay đỡ đầu cô để đầu cô dựa vào bờ vai mình.
Hạ Đồng thay đổi tư thế một tí, lại thấy rất dễ chịu, liền thoải mái dựa vào vai anh ngủ.
Dương Tử khóe môi hiện lên ý cười, khuôn mặt sáng lạng nhìn cô gái đang tựa vào vai mình ngủ ngon lành.
Mấy tiếng sau, máy bay riêng cuối cùng cũng đến Paris, Hạ Đồng tỉnh
lại trong tiếng gọi dịu dàng của cô tiếp viên, dụi mắt, nói:
-Uhm? Đến rồi sao?
-Vâng ạ! Thiếu gia đã xuống máy bay rồi.
-Ah...
Hạ Đồng vội đứng dậy, gấp gáp chào cô tiếp viên, xuống máy bay. Dương
Tử đã ngồi vào trong xe, không có một chút ý muốn đợi cô. Trong lòng cô
mắng một câu, vội lên xe.
-Sao anh không gọi tôi thức dậy?
-Là vì em ngủ say tôi không nỡ phá.-Dương Tử nói như thể anh có lòng tốt
Hạ Đồng bĩu môi không thèm để ý đến anh, tự mình thưởng thức phong
cảnh xung quanh. Wow….. Paris….. thành phố trong mơ của cô, không ngờ cô có thể thực hiện mong ước của mình. Gió ở Paris, cây ở Paris, không khí ở Paris, tất cả tất cả đều rất mới mẻ, ngập tràn tốt đẹp...
Hạ Đồng vội lấy điện thoại ra chụp không ngừng.
-Tháp... tháp Eiffel kìa... Dương Tử, tháp Eiffel kìa... Aaaa thích quá đi...
Hạ Đồng đang chụp lại thấy bên ngoài cửa kính là chiếc tháp Eiffel,
liền vội dùng tay lay lay người anh, như thể đang gặp thần tiên không
bằng. Cô rất thích tháp Eiffel, là cực thích!!!
-Tôi biết.-Dương Tử nhíu mày nhìn cô vì quá ồn ào, ngước nhìn một cái cho cô hài lòng
-Tháp Eiffel, đẹp quá đi!!! Paris, I love you.-Hạ Đồng vô cùng phấn kích vừa chụp hình lại vừa la hét
-Lúc đầu em la hét không muốn cùng tôi đến Paris, chỉ vừa đặt chân
xuống Paris liền la hét phấn khích.-Dương Tử tuy hiện lên ý cười lại cố ý chọc cô
-Bây giờ tôi đổi ý rồi, đến Paris cùng anh rất thích!!!-Hạ Đồng quay sang cười hì hì, sau đó tiếp tục chụp cảnh bên ngoài.
Chiếc xe chạy vào thành phố, con sông Seine xa xa trước mặt, chạy một
lúc xe dừng khách sạn Plaza Athénée. Khách sạn Plaza Athénée là một
khách sạn nổi tiếng và đặc biệt sang trọng ở Paris. Nằm trên đại lộ
Montaigne, một trung tâm thời trang cao cấp của Paris, Plaza Athénée
được xem như một trong những khách sạn xa xỉ nhất Paris.
Một nam nhân viên cung kính mở cửa xe cho cô và anh. Dương Tử bước xuống xe, Hạ Đồng cũng nhanh chóng xuống theo anh.
-Oa, oa......
Hạ Đồng choáng ngộp trước vẻ xa hoa của Plaza Athénée tao nhã yên
tĩnh, thanh lịch tuyệt mỹ, còn có thảm đỏ trải dài từ ngoài vào trong.
-Hoan nghênh hai vị đến với Plaza Athénée.
Một người ăn mặc trang trọng bộ vest cắt tỉa ngay ngắn áo vest đuôi
tôm, đầu đội một bộ tóc giả màu trắng giống mấy vị bá tước thời xưa.
-Ngài là Chevalier!?-Dương Tử lịch thiệp hỏi
-Ngài chủ tịch đã dặn chúng tôi chuẩn bị phòng cho cậu nhưng mà, cậu
có bạn theo sao?-ngài Chevalier hỏi khi thấy cô bên cạnh anh
Ánh mắt có chút hiếu kì vì trên người cô gái vẫn còn mặc bộ đồ học
sinh, nhưng dáng vẻ rất tươi trẻ, mộc mạc không trang điểm như những cô
gái Việt Nam hay đến đây, vẻ non nớt của cô gái không vì thế làm cô trở
thành yếu đuối, mà còn tôn lên vẻ đẹp giản dị cùng kiên cường của cô.
-Phải, chuẩn bị thêm một phòng cho cô ấy.-Dương Tử gật nhẹ đầu
-Nhưng mà hiện tại có một đoàn tham quan đến ở tại khách sạn, phòng
đơn đã tạm hết, chỉ còn phòng đôi, hay là...-ngài Chevailer dừng một
chút, dò hỏi anh
-Tôi sẽ ở phòng đơn của anh, một mình anh ở phòng đôi đi.-Hạ Đồng vội cướp lời
-Lấy phòng đôi đi.-Dương Tử liếc cô một cái, sau đó gỏn lọn nói với Chevailer
-Hớ, anh nói... anh nói...
Hạ Đồng trợn mắt nhìn trân trân Dương Tử, đến khi anh đã đi vào thang máy chờ cô cô mới sực tỉnh, liền chạy theo anh.
Hạ Đồng vào thang máy, cửa thang máy làm bằng kính trong suốt khi
thang máy đi lên cao có thể nhìn toàn cản đại sảnh khách sạn.
Hạ Đồng nhớ lại chuyện lúc nãy, liền nhìn anh đa nghi, nói:
-Phải ngủ phòng đôi sao?
-Gạt cô sao?-Dương Tử nhìn cô
Hạ Đồng lắc đầu, nhìn anh không chớp mắt.
-Vậy thì được rồi, đừng hỏi.
-Ớ, anh là nam tôi là nữa, người xưa nói nam nữ thụ thụ bất tương thân, làm sao chúng ta có thể ở chung phòng?
-Tôi không sợ em vồ tôi thì em sợ làm gì?-Dương Tử nói, như thể cô là đại sắc nữ
-Anh... cái đồ đổi trắng thay đen. Ai mà thèm vồ anh, tôi còn sợ anh
thèm thuồng tôi là khác. Nói chung khi vào phòng, chúng ta cách xa nhau
mười mét.-Hạ Đồng cảnh giác đồng thời nhắc nhở anh
Dương Tử không đếm xỉa đến lời nói của cô, hai tay đút vào túi quần.
Một lúc thang máy mới dừng lại ở tầng cao nhất của khách sạn, cánh cửa
thang máy mở ra, Dương Tử lại đột nhiên nói:
-Nếu lát nữa vào phòng mà em cứ nói lảm nhảm, tôi sẽ không khách sáo mà cho em ra ngoài ngủ.
Nói xong, anh cất bước đi.
Hạ Đồng nhìn bóng lưng cao lớn của anh, hai tay giơ lên đấm đấm về phía lưng anh, hận không đánh anh được.
Hạ Đồng nén giận, lật đật đi theo sau anh.
Dương Tử cầm thẻ phòng 2930 quẹt một cái, cửa liền mở ra, Hạ Đồng không cho anh vào trước liền chen qua chạy vào trong.
-Wow... !!!!!
Hạ Đồng nhìn căn phòng trước mặt lại mắt phấn khích mắt sáng rực lần
nữa. Vì đây là phòng đôi nên rất rộng, chiếc giường dành cho hai người
trải gra trắng tinh, chiếc cửa sổ to sát sàn bằng kính trong suốt được
tắm rèm tím nhạt che đi. Chiếc ghế sô pha hoàng gia đỏ cùng chiếc bàn
chữ nhật dài mặt bàn bằng kính trắng nằm gần cửa sổ. Chiếc đèn chùm hoa
lệ nằm trên giữa trần nhà, ti vi, máy lạnh, tủ đựng quần áo mọi thứ đều
là hàng cao cấp lại được bày trí rất tinh tế cùng phong cách lãng mạn
dành cho hai người.
Hạ Đồng như đứa trẻ liền nhảy lên giường nhún nhảy, nệm rất êm, lại rất thoái mái nha.
Sau màn "thử nệm" Hạ Đồng liền nhảy xuống chạy đến cửa sổ to kia, kéo
chiếc rèm tím nhạt qua một bên, cảnh đẹp kì vĩ cùng đẹp hoa lệ của
Paris.
Đối diện chiếc cửa sổ là chiếc tháp Eiffel, còn nhìn thấy chiếc cầu
bắc ngang con sông Seine, cùng các tòa nhà cao lớn tráng lê kia.
-Tuyệt quá đi!!! Tuyệt quá đi!!!
Hạ Đồng kích động hét lên, mặt ép sát cửa kính, chân thì nhảy lên
thích thú, y như đứa trẻ nhìn thấy con gấu bông to trong cửa kính trưng
bày.
Dương Tử nhìn cô, lại phì cười, có cần phấn khích đến thế không? Nhận
được phản ứng này của cô đúng là không uổng công anh sắp đặt mọi thứ.
Thật ra lúc đầu anh đã dặn ngài Chevalier chừa cho anh một phòng đôi,
đặc biệt là phải từ trong phòng nhìn thấy chiếc tháp Eiffel kia, đến khi đến đây anh còn dặn ngài Chevalier nói đã hết phòng đơn cho cô và anh
cùng phòng.
_Reng... reng...
Tiếng chuông điện thoại của khách sạn treo trên tường reo lên, Hạ Đồng đã nhanh nhảu nhảy lên giường cầm điện thoại nghe, bên trong một giọng
nữ nói tiếng pháp vang lên:
[...Bonjour, je suis le réceptionniste de l'hôtel...] (Xin chào, tôi là nhân viên tiếp tân của khách sạn)
Hớ!?? Cô ta nói gì thế? Cô đâu có giỏi tiếng Pháp?
-He... hello...-Hạ Đồng như người bất đồng ngôn ngữ, ấp a ấp úng nói
[...Se il vous plaît consulter le Duong Tu lui il?...] (Xin hỏi có cậu Dương Tử ở đó không?...)
Hạ Đồng như người câm, không biết người nữ kia nói gì, đành nói bừa.
-Yes.
[...Elle ne pouvait pas bouger la machine pour lui?...] (Cô có thể chuyển máy cho cậu ấy không?)
-No.-lại nói bừa
[...Pourquoi faire? Il est occupé étoiles?...] (Vì sao ạ? Cậu ấy đang bận sao?)
-Ok, ok, I understand.-Hạ Đồng gật gật đầu
Dương Tử nhìn cô, từ bao giờ mà cô hiểu tiếng Pháp thế? Thà anh tin gà mái biết gáy còn hơn tin cô hiểu tiếng Pháp.
Dương Tử không đứng nhìn nữa, liền sảy bước đi đến cạnh giường, giựt lấy điện thoại nghe.
-Bonjour, Je suis Duong Tu. (Xin chào, tôi là Dương Tử)
[...]
-Porter à me laisser aller. (Đem lên cho tôi đi)
[...]
-Eh bien, il ya un moment elle lui a demandé ce qui se passe. (À, lúc nãy cô hỏi cô ấy gì thế?)
[...]
Lúc đầu sắc mặt Dương Tử không sao, nghe nữ người Pháp kia nói một lúc thì sắc mặt anh đen lại, u ám mà nhìn cô.
Hạ Đồng liền giả ngu, nhìn sang chỗ khác, không suy nghĩ liền phóng xuống giường.
-Lâm Hạ Đồng, em không biết gì thì im đi, nói bừa là sao?-Dương Tử đặt điện thoại xuống rống
-Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...
Hạ Đồng đã chạy xuống giường, đặt hai tay lên tai mình xin lỗi, thật
ra cô cũng không biết lúc nãy cô gái đó nói gì, mình trả lời gì.
-Em... đúng là thích gây chuyện.
-Xin lỗi... huhu...
Cô không dám tái phạm nữa đâu, lần đầu ra nước ngoài nên cô mới thế
thôi mà, cô biết lỗi rồi, chỉ mong cô gái ấy không có gì quan trọng, chứ không cô sớm muộn bị anh xử chết.