Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 122: Chương 122: Chuyến đi đến Paris (7).




Hạ Đồng vẫn chưa hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Lăng Hạo? Để anh giúp cô? Là ý gì?

Lăng Hạo nắm tay Hạ Đồng sau đó giơ cao lên, nhìn đám đông xung quanh, dọng dạc như đang tuyên bố với tất cả mọi người:

-Ceci est ma petite amie, je l'aime!!! Đây là bạn gái của tôi, tôi rất yêu cô ấy!!!

Hạ Đồng hoàn toàn ngây dại khi anh nói ra câu tiếng Việt. Đang xảy ra chuyện gì thế? Động đất hay trái đất sụp đổ thế??? Cô, đang nằm mơ sao? Nếu là mơ thì cho cô tỉnh dậy đi, cô không muốn Lăng Hạo tuyên bố yêu cô, bởi vì, cô không thể đáp lại tình yêu đó.

Lăng Hạo hơi đẩy người cô ra, ánh mắt đầy dịu dàng cùng ôn nhu, sau đó chậm rãi cúi đầu, hôn lên cánh môi của cô.

Người Hạ Đồng cứng đờ, hoàn toàn ngây người không biết trời trăng mây đất.

Mà có một người đã sớm bị cơn giận dữ như vũ bão cuốn đi lý trí còn sót trong người, hai tay anh nắm chặt nổi đầy gân xanh, đôi mắt đen láy dáy

lên sự lãnh đạm tột cùng.

Trước mặt anh, cô lại để người con trai khác hôn mình, không thể dung tha.

Hạ Đồng nhớ đến có mặt Dương Tử ở đây, liền dùng hai tay muốn đẩy Lăng Hạo ra nhưng mà Lăng Hạo lại không cho cô cơ hội đẩy anh ra, giữ lấy tay cô không cho cơ hội phản đối.

Không cần giúp cô bằng cách này đâu, sẽ hại chết người đó!!!

Dương Tử không còn giữ được sự bình tĩnh cùng điềm đạm như ban đầu, sảy bước tiên lên, sau đó tách cả hai ra, như một con sói bị chọc giận, hung hăng giơ nắm đấm đấm thẳng vào mặt Lăng Hạo.

Lăng Hạo không hề có thế nên té nhào xuống đất, khóe miệng chảy ra máu, Lăng Hạo giơ tay quẹt đi, cười mỉa mai đứng lên nhìn Dương Tử.

Hạ Đồng hốt hoảng, lại đánh nhau sao? Sao hết lần này đến lần khác hai anh đều dùng đến nắm đấm giải quyết chứ?

Dương Tử hung hăng túm cổ áo Lăng Hạo, ánh mắt giăng đầy tơ máu.

-Dương Tử, cậu đánh tôi vì tôi hôn Hạ Đồng, nhưng mà Hạ Đồng là bạn gái tôi, cậu lấy tư cách gì mà can thiệp?-Lăng Hạo cười đầy nhạo báng Dương Tử

-Mày...

-Xin lỗi, hình như cậu quên Hạ Đồng đang là bạn gái tôi nhỉ?

-Mày không xứng làm bạn trai em ấy.-Dương Tử gằn giọng

-Mày xứng sao? So với mày, tao tốt hơn gấp trăm ngàn lần, mày làm gì được cho cô ấy ngoài những đau khổ kia, không có.

-Mày chỉ đang lợi dụng em ấy, mày không yêu em ấy.

-Yêu, Lăng Hạo tao rất yêu rất yêu rất yêu Lâm Hạ Đồng.

-Mày đang nói dối.

-Vậy mày nghĩ mày luôn nói thật sao? Mày luôn lừa gạt em ấy, mày luôn nói dối.

_Bốp

Dương Tử giận quá hóa thẹn, giơ tay đấm thẳng vào mặt Lăng Hạo. Lăng Hạo lại một lần nữa té nhào xuống đất.

Mà Lăng Hạo không nhân nhượng, đứng dậy đánh trả.

-Dừng lại đi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.-Hạ Đồng đứng bên ngoài không ngừng la lên khuyên hai anh, nhưng mà hoàn toàn vô ích

Hai anh căn bản không nghe lời cô nói.

Hạ Đồng không biết làm thế nào, những người Pháp bu lại xem náo nhiệt ngày càng đông mà ai nấy đều chỉ đứng xem không ng8an cản, cô lại không biết nói tiếng Pháp, căn bản không làm được gì.

Tại sao một chuyến đi chơi vui vẻ lại thành ra thế này chứ? Vì sao chỉ vì cô, một người không quan trọng lại làm hai anh đối đầu? Có phải cô luôn gây rắc rối không?

-Đừng đánh nữa mà... đừng đánh nữa... làm ơn dừng lại đi.-Hạ Đồng chỉ còn vang lên những thanh âm yếu ớt, lời nói nghẹn ngào đứt quãng

Cho đến khi tiếng òa khóc trong vô lực của cô vang lên, hai anh mới dừng lại.

Hạ Đồng như một đứa trẻ bị mẹ đánh khóc nức nở, càng ngày càng lớn.

Lăng Hạo nhanh chóng hất tay Dương Tử đang túm cổ áo mình ra, bước chân lại gần cô.

-Xin lỗi, Hạ Đồng, xin lỗi là anh không tốt, em đừng khóc nữa.-Lăng Hạo tay chân lóng ngóng lau nước mắt cho cô

Con gái hình thành từ nước quả không sai!!! Đúng là mau nước mắt!!!

-Huhu... hai anh đừng đánh nhau nữa...-Hạ Đồng vừa khóc vừa nói

-Được, được, không đánh nữa không đánh nữa, anh xin lỗi, em đừng khóc nữa.-Lăng Hạo vỗ về cô

-Sau này cũng không được đánh nữa...-Hạ Đồng hơi ngừng khóc nhìn anh ma ranh nói

-Được, nghe em, sau này không đánh nữa.-Lăng Hạo tạm thời hòa hoãn nói

Hạ Đồng nở nụ cười nhìn anh. Nước mắt của cô, cũng không vô hiệu!!!

Dương Tử mím môi, ánh mắt nhìn trân trân hai người, anh thật hận bản thân mình không thể tách hai người ra.

Đám đông xung quanh cũng dần giải tán đi, Dương Tử chậm rãi tiến lên, mỗi bước chân đều mang theo chỉ một cảm xúc, ghen tuông!!!

Dương Tử vươn tay ra nắm lấy cánh tay Hạ Đồng, kéo về phía mình.

-Tối rồi, nên về khách sạn thôi.-Dương Tử lạnh nhạt nói, nhìn Lăng Hạo

-Tối nay Hạ Đồng sẽ ở cùng tôi.-Lăng Hạo ánh mắt không thể lạnh lùng hơn được nữa

-Cậu đừng lo bạn gái cậu sẽ bị ức hiếp, chúng tôi ở khách sạn rất tốt, là phòng đôi, có chiếc giường lớn, phong cảnh lãng mạn, còn có cả "gối ôm" rất êm ái, rất tốt.

Dương Tử nói, hoàn toàn công kích, cười không đứng đắn.

-Dương Tử, mày dám làm gì em ấy tao nhất định giết chết mày.-Lăng Hạo hai tay siết chặt, gằn giọng hét

-Lăng Hạo...-Dương Tử cười rất thỏa mãn, hơi nhoài người lên, ghé vào tai Lăng Hạo nói tiếp

-Dù tôi quân tử cách mấy nằm kế con gái lại là người tôi yêu, cho dù không cầm thú vẫn bị bức đến cầm thú, huống chi tối qua ôm Hạ Đồng cũng tạm chấp nhận được.

Nói xong, Dương Tử thu người lại, cười khiêu khích không chính chắn.

-Mày...

Lăng Hạo bị chọc giận sắc mặt đen như cục than, đôi mắt giăng đầy tơ máu.

Hạ Đồng nhìn hai người, Dương Tử nói cô và anh ở cùng phòng, phong cách lãng mạn, còn có gối ôm rất êm, mà gối ôm ở đó vừa mềm lại vừa êm, ôm đã lắm mà, làm gì Lăng Hạo kích động quá vậy?

Mà Dương Tử nói nhỏ gì với Lăng Hạo mà có vẻ như Dương Tử rất thỏa mãn, còn Lăng Hạo thì tức giận.

-Đi về khách sạn thôi.

Dương Tử cười cực đắc ý, kéo tay Hạ Đồng ngang nhiên đi không đếm xỉa đến Lăng Hạo.

Lăng Hạo nhìn về bóng lưng của cả hai, ánh mắt hung ác cùng nham hiểm như loài sói.

Nếu đã ép anh, thì anh cũng không nhân nhượng nữa làm gì.

Lăng Hạo lấy điện thoại ra, trượt trên màn hình điện cho ai đó.

-Là tôi.-Lăng Hạo lên tiếng khi đầu dây bên kia có người bắt máy

[...Không phải nói không cần tôi xen vào sao còn điện cho tôi?...]-Bạch Mai nói đầy châm chọc

-Thế nào? Không hợp tác nữa sao?-Lăng Hạo lạnh giọng hỏi

[...Làm sao lại không hợp tác? Nói đi muốn tôi làm gì?...]

-Ngày mai cứ làm theo kế hoạch cô nói.-Lăng Hạo trầm giọng, rất khó đưa ra quyết định này

[...Ok, cứ giao cho tôi...]

-Làm cho tốt vào, tuyệt đối không làm gì tổn hại đến Hạ Đồng.-Lăng Hạo nhắc nhở

[...Yên tâm, một sợi tóc cũng không bị tổn hại...]

Lăng Hạo hừ một tiếng sau đó cúp máy, bàn tay bóp chặt chiếc điện.

***

Việt Nam...

Dưới ánh nắng của ánh mặt trời gay gắt của buổi trưa oi bức, một cô gái tay dắt một đứa trẻ đứng nhìn những toàn nhà cao tầng.

-Chị Thi, chúng ta sẽ ở trong một những căn nhà này sao?-Tiểu Lạc nhìn những tần nhà cao ngất, mồn chữ O hỏi

-Phải, chị Đồng Đồng nói nhà Chính rất lớn, rất to, Tiểu Lạc thích không?-Thi cũng nhìn những tầng nhà cao, cũng choáng ngộp

-Em rất thích, chúng ta mau đi tìm chị Đồng Đồng đi.-Tiểu Lạc nắm tay Thi kéo kéo

-Được chị đưa em đi, chúng ta đi tìm chị Đồng Đồng.

Thi nói, sau đó dắt tay Tiểu Lạc đi qua khu phố của từng căn biệt thự cao cấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.