Từng cơn gió nhè nhẹ thôi qua làn tóc đen mượt mà thoang thoảng mùi
hương của trà xanh cam thảo và hoa nhài, Hạ Đồng bước chân vào phòng
thay đồ nữ, đi đến tủ đồ của mình lấy bộ đồ thể dục của mình ra.
Tiết sau của cô là tiết thể dục, đúng ngay môn sở trường của cô!!! Ở
trường cũ, điểm của cô đều trên tám lăm, thể dục đều xuất sắc, không
biết ở trường Nhuận Lâm môn thể dục của cô thế nào chứ cô thấy trước
điểm của cô sụt chỉ còn dưới năm mươi.
-Hạ Đồng, cậu vẫn chưa thay hay sao?-Bạch Mai vừa vặn thay xong đồ bước ra nhìn Hạ Đồng
-Ừ, bây giờ tớ đi thay đồ ngay, mọi người đều tập họp cả rồi, cậu cũng đi trước đi.-Hạ Đồng cười nhẹ nói
-Không sao, tớ chờ cậu ở ngoài cửa, cậu thay nhanh đi.-Bạch Mai cất đồ vào tủ, nói
-Được, cậu canh cửa đừng cho ai vào nha, tớ thay đồ sẽ ra ngay.
-Ừm, tớ sẽ canh giùm cậu, nhanh nha.-Bạch Mai cười ngọt ngào sau đó ra ngoài
Hạ Đồng mỉm cười, sau đó cầm bộ đồ thể dục thay, để rút ngắn thời gian vả lại có Bạch Mai canh cửa cô thay luôn tại chỗ, chắc không ai vào đi.
Bạch Mai đứng ngoài cửa nhìn vào cánh cửa đóng lại, sau đó hơi nhếch
môi quay người bỏ đi, từ xa có hai người con trai tiến lại, vẻ mặt hung
đồ không chân chính. Bạch Mai nhìn họ, sau đó ám chỉ vào căn phòng thay
đồ, tiếp tục sảy bước đi.
Hai người con trai cười nham hiểu, khuôn mặt của kẻ tiểu nhân hiện rõ, bước nhanh về phía phòng thay đồ.
Hạ Đồng thay đồ bên trong nghe tiếng bước chân của nhiều người vang lên, khẽ nhíu mày trong lòng bắt an không thôi.
-Bạch Mai, cậu có ở ngoài không?-Hạ Đồng lo lắng trong lòng gọi thử Bạch Mai
Hoàn toàn im lặng, không có tiếng trả lời. Thế là thế nào? Bạch Mai đâu rồi, sao lại không trả lời?
-Bạch Mai...
Hạ Đồng càng lo lắng hơn, gấp gáp mặc xong quần áo, vừa mặc vào xong
định ra ngoài kiếm Bạch Mai thì cánh cửa đã bị ai đó đá mở ra.
Hạ Đồng nhìn hai kẻ con trai trước mặt, khuôn mặt ai nấy đều cười
khinh khỉnh, lại hung tợn cùng nham hiểm. Hạ Đồng bắt đầu lo sợ, hoảng
loạn nhìn hai người, cố gắng bình tĩnh nói:
-Hai người là ai? Đây là phòng thay đồ nữ, ai cho hai người vào?
-Cô em bọn anh là ai em không cần biết. Em chỉ cần biết, bọn anh đến
giúp em thoải mái.-một tên con trai mái tóc nhuộm đỏ rực, được chảy dựng đứng lên, cười đểu nói
-Tôi không biết các người nói, nếu các người không đi tôi la lên
đó.-Hạ Đồng cố gắng trấn an bản thân nhưng trong lòng không ngừng run sợ
-Cứ việc la thoải mái, ở đây cuối hành lang lại khuất người, cho dù em la khô họng cũng không ai nghe.-tên thứ hai mái tóc cạo hai bên chỉ
chừa tóc phía trước, nhuộm vàng nâu cười đắc ý
-Các người, các người đi ra ngay, đi ra.-Hạ Đồng hét lên, sợ hãi nhìn hai người
-Để anh giúp em thoải mái, đến đây.
Cả hai nói xong tiến lại gần cô, Hạ Đồng sợ sệt lùi về sau, họ càng
tiến gần hơn càng ngày càng gần, đến khi Hạ Đồng bị dồn vào tủ đồ, không còn đường lui, nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn, sợ hãi trong lòng
càng nhiều hơn, cô sợ hãi cơ thể không ngừng run lên.
-Các người, các người tránh ra.
Hạ Đồng hét xong liều mạng muốn chạy thoát lại bị một tên tóm lại, không thương tiết đẩy cô té ngã vào tủ quần áo.
Hạ Đồng đau đớn nhăn mặt, chưa kịp định thần đã bị tên tóc đỏ đè xuống.
-Thả ra, thả tôi ra...
Hạ Đồng liều mạng giãy giụa không ngừng ra sức ở tay chân đánh đá
nhưng đều vô tác dụng. Điều cô không hiểu chính là Bạch Mai đã đi đâu,
không phải Bạch Mai nói canh cửa giúp cô sao? Vì sao lại biến mất?
-Cứu tôi, cứu tôi với....
Hạ Đồng hoảng loạn, không suy nghĩ cắn vào tay hắn, mạnh đến mức trên tay in hằn dấu răng của cô, còn rỉ máu.
-Con khốn này...
Tên tóc đó bị cắn đau điếng, mắng chửi cô xong liền vung tay tát cô một cái.
Lực tát của hắn rất mạnh, năm ngón tay in hằn trên má, Hạ Đồng choáng
váng gần như muốn xỉu, cơ hồ nghe được tên kia khinh bỉ nói
-Một đứa con gái mày cũng không xử lý được.
-Con khốn này phản kháng dữ dằn, mày thử xem, nó cắn tao đây này.-tên tóc đó trừng mắt nói
-Được, mày làm nhanh đi, rồi đến tao.
Hạ Đồng ra sức lắc đầu, vô lực rơi nước mắt, cô không được xảy ra
chuyện, càng không được bỏ cuộc phản kháng, Hạ Đồng cảm nhận được áo
mình bị xé ra, cô liều mạng giơ chân đá vào bộ phận trí mạng của tên tóc đỏ.
Hắn bị đá bất ngờ lại ngay chỗ yếu, đau đớn ôm chỗ bị đá, lăn qua một bên.
Thừa dịp, Hạ Đồng loạng choạng đứng lên, yếu ớt xô hắn ra chạy ra ngoài.
-Con ranh này, mày dám đá ông.
Tên áo đó gầm rú, còn tên kia lại hung tợn trừng mắt, Hạ Đồng chỉ nghe được tên tóc đỏ hét lên: \"Còn đứng đó, mau đuổi theo, nó mà thoát chúng ta coi như xong.\"
Hạ Đồng liều mạng chạy, túm chiếc áo bị xé rách của mình nhắm mắt chạy, họa may che bớt được.
Hạ Đồng gần như muốn xỉu nhưng vẫn ra sức chạy, cho đến khi có một ánh sáng cuối cầu thang, Hạ Đồng như ở giữa biển vớt được chiếc phao lớn,
ra sức chạy nhanh hơn.
Khi cô chạy qua ánh sáng đó, tiếng ồn ào vang lên, mọi thứ yên tĩnh
đều bị những tiếng nói phá vỡ, Hạ Đồng mơ màng nhìn xung quanh, cũng
không ngừng chạy.
-Cứu tôi... cứu tôi...-Hạ Đồng yếu ớt nói với đám người xung quanh
Mọi người trong sân vận động đều quay đầu nhìn cô, nhìn quần áo cô xộc xệch, không ngay ngắn áo còn bị xé được cô túm lại che đi, đầu tóc rối
bời, má bị tát sưng đỏ. Ánh mắt yếu ớt cầu xin.
Hai tên con trai chạy tới sân vận động thì dừng lại, đứng nhìn cô chạy về phía đám đông, vốn định quay lưng chạy ngược lại thì vai của mỗi
người bị một cánh tay đặt lên.
Lực tuy nhẹ nhưng mang theo sự lạnh lẽo tột cùng, lại nguy hiểm không thôi.
Hai người họ vô thức quay đầu lại, sau đó liền trợn mắt nhìn, không nói ra chữ nào. Sợ hãi hiện rõ trên mặt.
Hạ Đồng hết lực chạy, đầu óc choáng váng ngã về phía sau, nhưng lại
rơi vào lòng ngực rắn chắc lại vô cùng ấm áp và an toàn của ai đó.
Mùi hương dịu nhẹ dễ chịu thoang thoảng bao quanh cô, sau đó cô có cảm giác có một chiếc áo khoác lên người cô. Hạ Đồng mơ mơ màng màng nhìn
người đó, lại bị ánh mặt trời chiếu vào khúc xạ nên không nhìn rõ mặt,
cô mệt mỏi mà ngất đi trong vòng tay ấm áp của anh.
-Không xong rồi.
-Anh Dương Tử chắc chắn sẽ truy cứu cho xem.
-Đúng là làm bậy, ngay cả trong trường cũng dám làm.
Tiếng xì xào vang lên không ngớt, hai tên kia sắc mặt trắng bệch sợ hãi nhìn Dương Tử đang bế Hạ Đồng.
-Hoàng Minh, Đỗ Kỳ, 12A6!??-Dương Tử sắc lạnh mở lời, thanh âm không mang theo cảm xúc nào khác ngoài lạnh lẽo
Đôi mắt đen như hiện lên ý cười, ý cười lạnh như băng, mảng băng lạnh trong đó không tan đi mà còn tăng thêm.
-Dương... Dương Tử... chuyện này...
Cả hai đột nhiên ấp a ấp úng như gà mất tóc, lo sợ liếc nhìn nhau.
-Từ bây giờ, tôi còn thấy các người trong trường thì Hoàng Ngọc Cương hay Đỗ Lực tôi đều sẽ dẹp bớt chướng mắt.
Dương Tử như ma vương tối cao, lạnh lẽo nói ra từng chữ, cười nhạt
nhẽo nhìn Hoàng Minh cùng Đỗ Kỳ, cũng coi như lời cảnh cáo.
-Là, là nó dụ dỗ bọn tôi trước.-tên tóc đỏ-Đỗ Kỳ hết đường lui, liền xoay qua lật lọng
-Dụ dỗ?-Dương Tử như thể đang nghe chuyện cười, nụ cười như Diêm Vương
-Đúng vậy.-Hoàng Minh gật đầu hùa theo
-Cô ta dụ dỗ các người thế nào? Tự động kêu các người đến, tự động cởi quần áo, sau đó bỏ chạy? Hay là phản kháng cầu xin?-Dương Tử gằn từng
chữ, đến câu cuối lời nói càng thêm lạnh lẽo cùng tức giận
-Bọn tôi...
Cả hai bị nói trúng tim đen, không còn lời để trả lời lại, lắp bắp
cùng sợ hãi nhìn nhau, Dương Tử ai lại không biết xử lý rất nhanh gọn,
lại vô tình tàn nhẫn, bọn họ đã bị bắt, chỉ có kết cục chính là ngày mai lập tức báo sẽ đăng, công ty của kẻ làm sai phá sản, tán gia bại sản,
có người trong một đêm công ty bị sụp đổ liền lên máu đột quỵ chết, kết
quả gia đình phút chốc đổ vỡ.
-Nhẹ quá không chịu, muốn nặng mới cam tâm?-Dương Tử cười cho rằng rất nhàm chán, sau đó ánh mắt đen sát quắc nhìn hai người họ
-Không phải...
-Không cần cậu xử lý, tôi đã làm rồi, hai người nhanh chóng về xem cha mình có sao hay không, nếu lỡ đưa vào bệnh viện không kịp thì sẽ muộn
đó.
Lăng Hạo hai tay bỏ vào túi quần, lạnh lẽo như quỷ Satan, tiến lên.
Lời Lăng Hạo vừa dứt, lặp tức điện thoại của cả hai vang lên. Cả hai
như bị thẩy xuống vực, hoảng sợ nhìn màn hình điện thoại, đều là số nhà
họ.
Cả hai nghe, nhưng người bên trong đều nói giống một câu: \"Con mau về nhà đi, công ty ba con, bị phá sản rồi.\"
Lăng Hạo không thèm đếm xỉa đến cả hai, nhìn Hạ Đồng đang ngất xỉu
trong lòng Dương Tử, đau lòng vươn tay ra vuốt tóc cô nhưng lại bị né
tránh.
Lăng Hạo lập tức hung hăng nhìn Dương Tử.
-Trợ lý của tôi, vẫn là tự tôi lo cho, cậu xử lý nhanh coi như công
lần này cho cậu, mong là sau này cậu cũng tích cực như thế.
Dương Tử cười lạnh sau đó ngang nhiên bế Hạ Đồng bỏ đi.
Lăng Hạo hai tay siết chặt, gân xanh cũng nổi đầy, như con mãnh thú bị chọc giận quay người giơ nắm đấm đánh vào hai tên kia.
Lực rất mạnh, lại là Lăng Hạo ra tay, cả hai ngã sóng soài trên nền đất, máu cũng từ miệng phun ra.
-Nói, ai sai các người làm?-Lăng Hạo đạp chân lên bụng một tên, lại cố ý nhấn mạnh xuống
-Là... là...
-Lăng Hạo, bỏ qua đi, dù sao Hạ Đồng cũng không sao, bọn họ cũng trả giá rồi.
Không đợi Đỗ Kỳ nói thêm, Sa Sa đã tiến lên ngắt lời.
-Nếu người hôm nay không phải Hạ Đồng mà là cô thì cô có bỏ qua thế
không?-Lăng Hạo mặc kệ Sa Sa, tiếp tục nhấn mạnh chân xuống
Đỗ Kỳ bị đạp lên bụng đau, khẽ rên lên, vừa định nói gì đó lại nhận được ánh mắt của Sa Sa, lặp tức im bật, lắc đầu, nói:
-Không có... là vô tình thấy cô ta thay đồ nên...
-Mày chán sống rồi.
Lăng Hạo ngay cả quỷ Satan cũng không bằng anh, nhấc chân lên, tặng ánh mắt như dao bén cho cả hai, sau đó bỏ đi.
Chưa đầy năm phút, tin tức hai công ty Hoàng Ngọc Cương và Đỗ Lực bị
phá sản liền tung lên, hai vị chủ tịch vì sốc nên đột quỵ chết ngay tại
chỗ, phu nhân đau khổ khóc lóc, người thì điên loạn người thì lấy của bỏ chạy, nhà cửa bị niêm phong, tài khoản đóng băng, tất cả đều đến trong
bất ngờ, chỉ trong một giây đều bị phá tan.
Đó là kết cục của kẻ chạm phải Lăng Hạo, huống chi nói đến Dương Tử.
Vẫn là giữ mình, không nên đụng đến cả hai, càng không nên đụng vào
người của bọn họ, chỉ có bọn họ mới dám đối đầu nhau, ngoài ra, không
còn ai khác liều mạng cả.