Hạ Đồng lau đi giọt nước mắt, bước chân vô định đi về phía cả hai. Ánh mắt to tròn vô hồn nhìn Dương Tử, lại yên ả như dòng suối trong, ánh
lên sự đau thương.
Dương Tử hơi giật mình khi thấy cô, ánh mắt đen của anh rõ ràng có chút rối bời cùng né tránh.
Vì sao? Vì sao cô lại ở đây?
Cô, đã nghe hết sao?
-Cô là ai? Có biết nơi này không được phép đến không?-Uy Vũ hơi cau có, tiến lên chặn cô lại
Hạ Đồng ánh mắt vô thần nhìn tên con trai trước mắt, im lặng nhìn.
Uy Vũ hơi giật mình, ánh mắt của cô gái này, lại hiện lên sự ưu thương đến cả người đối diện cũng đau buồn theo.
-Tôi, chỉ muốn hỏi một người ở đây một câu, hỏi xong, tôi sẽ đi ngay.-Hạ Đồng nhìn Uy Vũ
-Đừng cản cô ấy.-Dương Tử trầm giọng lên tiếng
Không phải mình Uy Vũ ngạc nhiên mà tất cả đều kinh ngạc đến sững người.
Hạ Đồng không bị cản nữa, bước chân chậm rãi đi đến đứng trước mặt Dương Tử, cả người cô run rẩy, cánh môi run run mở miệng.
-Tôi hỏi anh, anh có yêu tôi không?
Hạ Đồng gần như không tin cuộc đối thoại của Lăng Hạo và Dương Tử ngước ánh mắt ứa nước mắt của mình nhìn anh.
Dương Tử hơi cứng người, nhìn Hạ Đồng, ánh mắt thoáng biến đổi, bàn tay cầm chiếc găng tay hơi siết chặt.
-Không yêu.-Dương Tử thanh âm sắc lạnh đi, trả lời
-Nếu không yêu, tại sao anh lại âm thầm quan tâm tôi, nếu không yêu vì sao khi tôi khóc anh lại lau nước mắt cho tôi, nếu không yêu vì sao khi tôi bệnh anh lại pha nước gừng cho tôi, ép tôi ăn cháo, nếu không yêu
vì sao lúc sáng anh lại an ủi tôi, ôm tôi, chuẩn bị kem cho tôi, ngồi
nói chuyện với tôi. Nếu không yêu vì sao anh cứ làm tôi phải ngộ nhận???
Hạ Đồng gần như hét lên, cảm xúc bao lâu dồn nén đều tuôn ra một lượt, nước mắt chảy ra không ngớt.
Từng giọt từng giọt nước mắt rơi không ngừng rơi, hai từ "Không yêu"
của anh cũng đủ bóp nát trái tim của cô. Là cô không nên viễn tưởng sẽ
được tình yêu của anh, là cô quá mơ tưởng, cô quá cô chấp, rõ ràng cô
không nên nghĩ sẽ cùng anh tay nắm tay, yêu thương nhau.
Thật ra nhìn thấy nước mắt cô rơi vì mình, anh rất đau lòng, rất muốn
lau khô nước mắt của cô, xoa dịu nỗi đau của cô, nhưng anh không đủ khả
năng, anh không thể yêu cô, càng không thể cho cô hạnh phúc.
-Là do cô ngu ngốc.-Dương Tử cứng rắn nói
_Bốp
Tất cả đều hoảng hốt khi Hạ Đồng giơ tay tát Dương Tử một cái, Dương Tử không tức giận, cũng không làm gì.
Lăng Hạo giật mình. Cô rất ít đánh người, hôm nay cô dám tát Dương Tử, chắc chắn cô rất đau lòng, thì ra, cô đối với Dương Tử đã sâu đậm đến
thế rồi sao?
-Đồ tồi. Vì sao lại làm thế với tôi? Rõ ràng tôi không thể thích anh,
yêu anh, nhưng tại sao tôi lại không ngăn được bản thân mình.-Hạ Đồng cứ tưởng chừng cả thế giới đối với cô đều sụp đổ, nước mắt giàn giụa suy
sụp ngồi xuống đất
Dương Tử nhìn thấy mà đau lòng, rất muốn ôm cô như lúc sáng, muốn an
ủi cô, cho cô ăn kem. Nhưng mà, có một bàn tay vô hình níu chân anh lại, không cho anh đi đến ôm cô.
Lăng Hạo nhìn cô suy sụp đau lòng bước đến ôm cô vào lòng.
Hạ Đồng từ tận tâm can đau đớn, cô còn định sẽ học làm món cơm rang
trứng cho anh, giúp anh xóa bỏ mọi ân oán trong lòng, giúp anh quên đi
cô gái kia, giúp anh vui vẻ như trước, nhưng mà tất cả là do cô tự suy
viễn ra.
Thì ra, yêu một người và ở bên một người là hai chuyện khác nhau!!!
Đáng lẽ cô nên ngăn cản bản thân mình khi bắt đầu chìm vào cuộc yêu
không có kết quả đó, thì giờ đây, cô đã không đau như thế này.
Giá mà chỉ là thích thôi thì hay biết mấy... Vậy mà cô lại yêu, chứ không phải thích........
Hạ Đồng òa khóc trong nước mắt, đây là lần thứ hai cô cảm giác được sự đau đớn tột cùng, anh chẳng qua chỉ là lừa gạt cô thôi... Nực cười, thế mà cô lại yêu anh, yêu anh như một đứa ngốc.
Trong khi, người luôn đối xử tốt với cô nhất, luôn quan tâm cô, ngay
tại thời điểm này lại cho cô mượn lòng ngực ấm áp của anh, lại là Lăng
Hạo. Thế mà, cô lại đau lòng vì Dương Tử.
Buổi tối hôm đó, cô tưởng chừng mình chưa từng được khóc, hôm đó, là lần cô rơi nước mắt nhiều nhất...
***
Kể từ chuyện tối hôm đó, đã ba ngày, Hạ Đồng trốn trong căn phòng của
mình, Dương Tử cũng không về nhà Chính, à, anh có về nhưng đa số đều về
lúc một giờ sáng và đi lúc năm giờ sáng ấy chứ.
Thế cũng tốt, cô không phải chạm mặt anh.
Hôm nay đúng ngày chủ nhật, là ngày tổ chức buổi dạ tiệc của ba trường tại trường Kin. Hạ Đồng chán chường nằm trong phòng, suốt ba ngày qua
cô suy nghĩ thông suốt rồi.
Cớ chi cô phải nghĩ đến anh, để tự mình đau khổ, trong khi anh chỉ lừa dối cô, cứ như lúc trước, không phải tốt hay sao? Nhưng mà cô chỉ sợ,
khi mình đứng trước mặt anh, lại rơi nước mắt, lại không ngăn được bản
thân nói, cô vẫn không sao quên anh, mà là cô đã rất yêu anh.
Ba ngày, không gặp mặt nhau, có lẽ sẽ tốt cho cả hai, cho cả hai suy nghĩ thông suốt hơn.
-Hạ Đồng...
Giọng chị Ly vang lên bên ngoài cửa.
-Em ra ngay.
Hạ Đồng leo xuống giường, đi ra mở cửa cho chị Ly.
-Chuyện gì vậy chị?-Hạ Đồng nhìn chị Ly, hỏi
-Không phải hôm bữa em kêu chị chủ nhật dạy em làm món cơm rang trứng hay sao? Xuống bếp đi, chị dạy em làm.
Cơ thể Hạ Đồng hơi chấn động, sau đó lắc đầu, nói:
-Em không muốn học nữa.
-Vì sao vậy? Hôm nay bà quản gia đã đi xa đến hai tháng sau mới về, em đừng lo bị bà quàn gia la, xuống đi, chị dạy em.-chị Ly cười, sau đó
kéo tay cô đi xuống nhà
-Chị Ly, em...
Hạ Đồng bất đắc dĩ để chị Ly kéo mình đi xuống bếp, chị Ly quăng cho
cô chiếc tạp dề, chị cũng mặc vào chiếc khác, Hạ Đồng chụp lấy chiếc tạp dề, phải vào bếp thật sao? Bây giờ cô không có tâm trạng học làm món
cơm rang trứng thật mà.
-Em đi lấy hai bát cơm trắng lại đây.
Chị Ly sốt sắng bảo cô, cứ như một đầu bếp sai phụ bếp vậy.
Hạ Đồng cũng không dám chậm chân, liền chạy đi lấy hai bát cơm trắng.
Một buổi sáng chị Ly dạy cô làm món cơm rang trứng, đại khái là những cuộc "nói chuyện" như thế này.
-Hạ Đồng, đánh trắng phải nhẹ và đều tay, em xem đổ ra rồi kìa.
-Em xin lỗi.
.
-Hạ Đồng, cắt hành tây, cà rốt hạt lưu mới đúng, em cắt thế này thì dài với lớn làm sao ngon nữa.
-Em xin lỗi.
.
-Trứng khét rồi kìa, may tắt lửa đi.
-Chị Ly, em lỡ làm cháy luôn chiếc khăn cầm chảo rồi.
-Trời ạ.
-Em xin lỗi.
.
-Hức hức...
-Em làm sao thế? Sao lại khóc?
-Hành cay quá, với lại em lỡ tay làm hủ tiêu rơi ra rơi vào mũi, bây giờ cay quá.
-Đúng là...
-Em, xin lỗi... hic hic...
.
Nếu trao giải vào bếp "phá hoại" thì bảo đảm Lâm Hạ Đồng cô hạng nhì không ai hạng nhất.
Cuối cùng dĩa cơm rang trứng cũng hoàn thành, Hạ Đồng phải làm đến
những mười lần mới xong, thế mà nhìn dĩa cơm... nếu ai dám ăn, người đó
rất can đảm.
-Chị Ly, em thấy không ổn!?-Hạ Đồng liếc dĩa cơm rồi liếc nhìn chị Ly
-Chị thấy vẫn là chị không nên thử.
Chị Ly nói, lúc nãy thử chín dĩa cơm kia của cô làm, chị Ly vừa ăn vào một muỗng liền nhổ ra, dĩa thì mặn quá, dĩa thì ngọt quá, dĩa thì trứng khét, dĩa thì quá lạc.
Nói chung, không dĩa nào ổn bằng dĩa này. Cơm cũng tạm ổn, chỉ hơi
vàng hơi ngã nâu, nếu lúc nãy cô không kịp tắt thì đã khét hết, trứng đã được cô bỏ một phần khét, phần còn lại tạm ổn, còn gia vị thì phải nếm
mới được.
-Hay là bỏ đi.
Hạ Đồng lắc đầu, mắc công chị Ly ăn vào lại có chuyện gì thì cô xong.
-Ây, đã làm sao lại bỏ, để chị ăn thử cho, an tâm, có bị gì thì em phải lo cho chị.-chị Ly nháy mắt nói
-Chị Ly, bỏ đi, em thấy không an tâm.-Hạ Đồng không dám tin bản thân mình lắm
-Không sao mà.
-Thôi, để em ăn thử cho.-Hạ Đồng cầm lấy dĩa cơm rang trứng lên
-Để chị, em làm sao biết được chứ?-chị Ly phất tay, sau đó cầm lấy dĩa cơm từ tay cô
-Chị Ly, làm gì thế?
Hạ Đồng thoáng khựng người khi phía sau vang lên một giọng nói quen
thuộc, không còn lạnh lùng, không còn xa cách, trầm ổn mà lên tiếng.
Dương Tử ánh mắt đen rõ ràng nhìn chăm chú vào tấm lưng nhỏ bé của cô, không hề dời mắt.