Tối đến, Hạ Đồng ngồi trên giường, co ro ôm đôi chân của mình, đầu gác lên đầu gối. Hôm nay đúng là chẳng ra gì mà.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng cô được mở ra, Hạ Đồng không ngước
nhìn là ai vào, trong lòng cô cũng biết chỉ có anh mà thôi.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên đều đều, xung quanh cô liền bị hơi
ấm của người con trai bao quanh. Bên giường bị lún xuống, Dương Tử khẽ
thở dài, than nhẹ:
-Sao không qua phòng anh? Vẫn còn giận anh sao?
Hạ Đồng nâng đầu lên ngước mắt nhìn anh, nhàn nhạt mở miệng:
-Hôm nay em mệt, không muốn học.
-Sắp đến kì thi rồi.
-Em mệt lắm, anh ra ngoài đi.
Hạ Đồng tâm tình ngoài không vui vẻ ra thì là rất rất không vui vẻ. Cô thật sự không hiểu, vì sao hết lần này đến lần khác anh luôn làm cô
nuôi hi vọng, có được niềm hi vọng rồi lại lấy nó đi mất, làm cô trở tay không kịp cuối cùng chỉ mang nhiều thương tích đau đớn.
-Chuyện lúc sáng, anh tin em.
Dương Tử trầm ổn lên tiếng, lời này là anh thật lòng nói, lúc sáng là
vì không có chứng cứ xác minh là Nguyên Nhã gây sự, vả lại Hạ Đồng đánh
người trước, nhìn vào ai có thể tin là Nguyên Nhã kiếm chuyện.
Cho dù anh nói anh tin cô thì chắc chắn sẽ có người cho rằng anh thiên vị, vả lại là Ân Di muốn anh lấy lại công bằng, Hạ Đồng trong thế bị
động, dù làm thế nào vẫn không giúp được cô, chỉ sợ làm cô bị mọi người
khinh bỉ nói cô dựa thế vào anh.
-Có quá muộn không? Lúc sáng, em chờ anh nói ba từ này, cuối cùng em
chờ được nhưng mà anh lại thêm từ nhưng. Nói trắng ra là anh cũng không
thể tin em.
Lòng cô bây giờ rất lạnh, cả người tê dại không còn cảm giác nào. Phải chi cô mạnh mẽ một chút, thông minh một chút, thì đối với lời tuyên
chiến của Ân Di cô không cần phải lo sợ, đối với sự thân bất do kỷ của
Dương Tử thì cô không phải đau lòng.
-Xin lỗi, là anh không tốt, anh nói sẽ không làm em đau lòng nhưng
ngược lại làm em đau lòng nhiều nhất lại là anh. Lúc sáng anh có đuổi
theo em nhưng mà... anh cũng có xem lại camera, chứng minh em vô tội.
Lời nói của Dương Tử như nhát dao đâm thẳng vào tim cô, Hạ Đồng hé răng cười lạnh, sau đó cười thành tiếng.
-Hóa ra, anh có đuổi theo em nhưng vì chị Ân Di nên không đuổi theo. Hóa ra, anh phải xem camera mới tin em.
Cô còn muốn nói: "Hóa ra, từ trước đến giờ đều là cô ngộ nhận!!!" nhưng mà lại không thể nói.
Dương Tử giật mình, anh không ngờ câu nói của anh lại làm cô tổn
thương, trong lòng không ngừng tự trách bản thân mình, sau đó vươn tay
ra ôm lấy cô vào lòng.
-Không phải, không phải... anh... thật ra...
Dương Tử câu nói không hoàn chỉnh, lòng anh đã phiền muộn lắm rồi, bây giờ càng thêm rối ren.
Hạ Đồng không đẩy anh ra, im lặng để anh ôm mình, cũng im lặng tận
hưởng hơi ấm từ người anh, cảm giác an toàn của anh mang lại. Cho cô
tham lam một chút đi, một chút thôi cũng được...
-Vì sao? Vì sao?
Hạ Đồng liên tục uất ức nói, nước mắt cũng rơi ra khỏi hốc mắt, hai
tay phía sau như trút giận đánh liên tục vào tấm lưng rộng lớn của anh.
Dương Tử biết cô rất tủi thân cùng đau lòng, hai tay càng gắt gao ôm
chặt cô vào lòng, bản thân cũng không làm gì cứ để cô đánh mình, có lẽ
như thế cô sẽ bình tĩnh và trút hết nổi thống khổ trong lòng.
Ân Di đứng bên ngoài nhìn vào cánh cửa mở hờ, đôi mắt xinh đẹp hiện lên nỗi bi ai, đôi môi anh đào run bần bật mím chặt lại.
Thật sự Ân Di đã thua sao? Thật sự là Dương Tử không còn yêu Ân Di nữa sao?
-Hạ Đồng, em đã dùng cách gì để cả Dương Tử và Lăng Hạo không yêu chị nữa?
. . .
"Bài hát Niệm Khuê vừa mới được đưa ra thì trường đã thu hút hàng
triệu lượt nghe, bài hát này do nam ca sĩ nổi tiếng đương đại Mạch Huân
trình bày, bài hát Niệm Khuê vừa sâu lắng làm cảm động người nghe, vừa
làm mọi người ngộ ra nên trân trọng thứ mình đang có, cũng giống như từ
Niệm trong Niệm Khuê được nhạc sĩ sáng tác giải thích, Niệm là hoài nhớ, mà Khuê vẫn chưa được lí giải."
"Mọi người nói rằng thật sự rất hâm mộ ông, vừa là nhạc sĩ sáng tác ra những bài hát hay, vừa là một doanh nhân thành đạt, chỉ có duy nhất đứa con trai lại là ca sĩ nổi tiếng hát những bài của cha mình sáng tác,
ông chính là...
Người đàn ông cầm remote tắt màn hình tivi đi, những âm thanh hình ảnh bên trong biến mất bị màu đen chiếm lấy hết. Vì sao ông có được ngày
hôm nay vẫn không thể vui vẻ tự hào, mà ngược lại cảm thấy rất cô đơn.
Mạch Gia Vĩnh nheo mắt, khuôn mặt ưu sầu, vài nếp nhăn trên mặt lộ rõ ra.
-Cha.
Tiếng một người con trai vang lên, dáng người cao lớn bước đến ngồi xuống đối diện Mạch Gia Vĩnh.
-Huân Nhi, đã điều tra tới đâu rồi?-Mạch Gia Vĩnh nhìn con trai của mình
-Ngày mai có buổi đấu gia sợi dây chuyền "Bán Nguyệt", chắc chắn họ sẽ đến.-Mạch Huân lễ pháp đáp
-Ngày mai con hãy cùng ta đến đó.-Mạch Gia Vĩnh gật đầu một cái, ánh mắt có phần phấn chấn vui mừng
-Cha, vì sao cha phải quan tâm tới họ?-Mạch Huân có phần không hiểu
Mấy năm nay ông luôn quan tâm đến hai người kia, đặc biệt là người phụ nữ, anh không hiểu bà ấy là ai?
-Mạch Huân, ngày mai ta sẽ nói cho con biết.
Mạch Gia Vĩnh không trả lời câu hỏi của con trai mình, Mạch Gia Vĩnh
cái gì cũng có tên tuổi cũng có danh tiếng, tiền bạc cũng không thiếu
thốn, lại có đứa con trai hiếu thảo, vậy mà ông vẫn cảm thấy trống vắng, thứ ông thiếu chính là tình yêu của bà ấy. Mặc dù đã gần năm mươi, ông
vẫn nhớ đến lúc hai người vừa mới yêu nhau. Ngọt ngào biết bao!!!
-Khuê, cuối cùng tôi cũng có thể gặp lại em.
***
Hạ Đồng quải cặp đi dọc con đường dài, hôm nay không hiểu vì sao cô
lại nổi hứng đi bộ đến trường không đi xe đạp, nên từ sáng sớm cô đã
thức dậy để đi đến trường. Có lẽ đi như vậy sẽ tốt cho cô hơn, giúp cô
thoải mái, tĩnh tâm hơn.
Tiếng bước chân vội vã vang lên, Hạ Đồng theo quán tính ngẩng đầu lên
nhìn, một người con trai mặc bộ đồ rất đơn giản, đội chiếc nón kết trắng chạy tới chỗ cô.
Hạ Đồng không nghĩ ngợi nhiều, cũng không có tính lo chuyện bao đồng, vẫn tiếp tục bước đi.
-Tiểu thư, có thể giúp tôi không?-người con trai nắm lấy cánh tay cô, vẻ khẩn cầu
-Hả? Tôi...
-Không kịp rồi.
Người con trai còn chưa có sự đồng ý của cô đã kéo cô ngồi xuống băng
ghế, sau đó cả hai đối diện nhau, liền vươn tay ra ôm eo cô gục đầu vào
vai cô.
Hạ Đồng hoàn toàn cứng đờ, không lẽ, không lẽ tên này là sắc lang sao? Không phải chứ, Lâm Hạ Đồng cô lại gặp sắc lang, lợi dụng cô.
Hạ Đồng còn định cho tên này một trận thì một đám nữ nhân từ xa chạy
tới, có người nhìn sang cả hai, chú ý vào người con trai nhưng do anh
gục đầu vào bả vai cô nên không nhìn rõ mặt, rồi cũng chạy đi.
Hạ Đồng loáng thoáng hiểu ra sự việc, nhìn đám nữ nhân đã chạy xa mới nói với người con trai: "Họ đi rồi, anh ngồi dậy đi."
Người con trai ngẩng đầu nhìn đám người đã đi xa, lại có chút quyến
luyến, mùi hương trên mái tóc của cô gái quả thật rất dễ chịu, làm cho
anh cảm thấy bình yên, thoải mái vô cùng. Nhưng mà anh hoàn toàn không
quen cô gái này, cuối cùng cũng ngồi thẳng người trở lại, đầy cảm kích
nói: "Cảm ơn tiểu thư."
-Không có gì.-Hạ Đồng mỉm cười đáp
-Tiểu thư, cô không quan tâm vì sao tôi bị họ đuổi sao? Không sợ tôi là kẻ xấu?-người con trai thúy vị nhìn Hạ Đồng
-Chuyện của anh tôi không quản nhiều, vả lại nếu anh là người xấu thì bây giờ tôi không thể đứng đây nói chuyện với anh.
-Tiểu thư, cô tên gì?
-Anh đừng gọi tôi là tiểu thư nữa, cứ gọi tôi là Hạ Đồng.-Hạ Đồng cảm
thấy rất thoải mái khi nói chuyện với người con trai này
-Tôi là Mạch Huân.
Hạ Đồng nhìn người con trai, có lẽ do ánh sáng khúc xạ cộng thêm anh
đội nón nên cô không nhìn rõ mặt anh, nhưng mà nụ cười dưới ánh nắng kia thực sự rất ấm áp, làm người đối diện cũng thoải mái vui vẻ theo.
-Hạ Đồng, nhìn cô có vẻ có tâm sự.-Mạch Huân dễ dàng nhận ra tâm tư của cô
-Không... phải, bản thân tôi cũng không biết nên làm sao?-Hạ Đồng khẽ thở dài, phiền muộn nói
-Nếu không ngại có thể nói cho tôi nghe không?-Mạch Huân không hiểu vì sao lại rất muốn tìm hiểu cô gái này, có vẻ là mùi hương trên người cô, còn là vì vẻ bi thương trong đôi mắt của cô
Đôi mắt của cô, vừa bi thương thống khổ lại phảng phất sự kiên cường, trong sáng đơn thuần.
-Anh đã yêu ai bao giờ chưa?-Hạ Đồng nghiêng đầu hỏi anh
-Vẫn chưa. Cô đang buồn vì chuyện tình cảm? Bị bạn trai bỏ rơi sao?
-Còn tệ hơn việc bị bỏ rơi, tôi và anh ấy trải qua rất nhiều thời
gian, rất nhiều thử thách mới có thể đến với nhau, vậy mà đột ngột người con gái anh từng yêu quay lại, còn nói sẽ giành lại anh ấy. Anh ấy vì
trách nhiệm mà lạnh nhạt với tôi, nhiều lần tôi muốn từ bỏ nhưng mà tôi
không thể, tôi yêu anh ấy quá nhiều.
Hạ Đồng ảm đạm nói, lại cười khổ.
-Tôi chưa từng yêu ai một lần nào, nhưng mà tôi hiểu tâm trạng hiện
tại của cô, có lẽ cô cần thêm thời gian để biết rõ cô cần gì.-Mạch Huân
như một người anh trai, an ủi cô
-Có lẽ là vậy, nhưng mà tôi sợ mình sẽ đợi không được. Người con gái
ấy cái gì cũng tốt, lại xinh hơn tôi rất nhiều, con trai các anh chẳng
phải đều yêu bề ngoài không?
-Làm sao cô hiểu con trai chúng tôi. Tôi hỏi cô, người con trai ấy đã
nói cần cô chưa?-Mạch Huân không đồng tình với quan điểm của cô
Hạ Đồng không nói chỉ lắc đầu. Dương Tử chỉ nói anh yêu em, chưa bao giờ nói anh cần em với cô cả.
-Con trai rất dễ dàng nói anh yêu em, nhưng chỉ nói anh cần em với
người con gái họ yêu bằng cả trái tim mình. Nếu người con trai cô yêu
nói anh cần em, thì cô nên giữ lấy anh ta.
-Nhờ anh, tôi mới biết điều này.-Hạ Đồng cười cười, trong lòng càng thêm nặng trĩu
Con người ta là vậy, khi thật sự cảm nhận được sự cô đơn đè nén lên
cảm xúc, bỗng dưng cần được nói chuyện cùng ai đó, hoàn toàn xa lạ.
Chiếc Ferrari chạy ngang qua con đường, ánh mắt người con trai vốn lơ
đễnh nhìn ra ngoài liền bị thu hút bởi hình ảnh cô gái. Trong nháy mắt
sắc mặt anh đen lại, hai tay nắm chặt thành quyền.
-Dừng xe.-Dương Tử lạnh lùng lên tiếng, làm tài xế giật mình liền đạp phanh
Ân Di không ngờ Dương Tử cho xe dừng lại liền ngã nhào phía trước.
-Dương...
-Bác đưa Ân Di đến trường trước đi.
Nói xong, Dương Tử liền xuống xe.
Ân Di còn định xuống xe thì tài xế đã khóa cửa xe lại không cho Ân Di mở, rồi tài xế đạp ga chạy đi.
-Xin lỗi cô Ân Di, tôi không thể làm trái lời thiếu gia.-ông làm sao dám làm trái lời của anh, có mức mất việc
Sắc mặt Ân Di không mấy tốt, hậm hực quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng lưng cao lớn đầy lạnh lẽo của anh qua lớp kính, nhìn xa một chút lại thấy Hạ Đồng ngồi cùng một người con trai.
-Hạ Đồng, đã muộn rồi không đến trường sẽ trễ học đó.
Hạ Đồng đang ngồi nói chuyện với Mạch Huân thì từ xa vang lên giọng
nói băng nhọn, cô vô thức ngước mắt nhìn, thấy Dương Tử đứng cách xa
mình chừng mười bước chân.
Anh... !??? Sao lại ở đây?
Mạch Huân nhíu mày, cũng quay đầu nhìn Dương Tử, nháy mắt đôi mắt lóe
sáng. Mạch Huân là ca sĩ, nếu người con trai này anh cũng không biết thì quá mất mặt rồi.
-Mạch Huân, tôi phải đi rồi, tạm biệt anh.-Hạ Đồng không muốn Dương Tử hiểu lầm liền đứng lên tươi cười nói
-Hẹn gặp lại, à tôi cũng muốn cô biết, không phải người con trai nào
cũng yêu qua vẻ bề ngoài, có khi có trường hợp ngoại lệ thì sao?
Mạch Huân cũng đứng lên, nở nụ cười sáng lạng.
-Tôi biết rồi, có duyên gặp lại.-Hạ Đồng vui vẻ đáp lời, sau đó bước tới Dương Tử
Dương Tử không nói gì, chỉ tặng ánh mắt đen chứa đầy băng lạnh cùng
sắc nhọn cho Mạch Huân rồi dùng tay ôm bả vai cô bước lên chiếc taxi vừa kêu.
Mạch Huân khóe môi giần giật, làm sao một cô bé như Hạ Đồng lại quen
cháu trai được cưng chiều nhất của chủ tịch tập đoàn Thiên Tử chứ?
Dương Tử... cái tên này anh đã sớm nghe, đến hôm nay mới gặp, bắt quá
chỉ là cậu con trai mười tám tuổi, thua anh đến hai tuổi.
Mạch Huân vẫn đang cười thì khóe môi cứng đờ, không lẽ... người con trai Hạ Đồng nói là Dương Tử???
...
Trên taxi, cả Hạ Đồng và Dương Tử đều không nói gì, im lặng nhìn ra
cửa sổ, trong xe mặc dù đã bật điều hòa nhưng mà vẫn cảm thấy rất lạnh,
lạnh như đang ở gần tảng băng.
-Hắn ta là ai?-Dương Tử có vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng tràn đầy lửa giận
-Là người lạ vô tình gặp, thấy hợp nên nói chuyện.
Hạ Đồng đáp, ngay sau đó quay đầu nhìn anh, ý cười trên môi rất sâu: "Anh ghen???"
-Em rất thích anh ghen? Nếu em muốn thế thì em đã được như ý.-Dương Tử vẫn nhìn ra ngoài, ánh mắt hiện hữu toàn sắc lạnh
Hạ Đồng nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra, cười hòa hoãn nói: "Lời
em nói là thật, em vô tình gặp anh ta thấy hợp nên nói chuyện. Không
phải, anh lại không tin em chứ?"
Dương Tử chấn kinh, lặp tức quay đầu nhìn cô.
-Anh tin em. Nhưng mà anh không thể nhịn được nhìn em khi nãy nói chuyện vui vẻ với tên đó. Nụ cười của em, chỉ dành cho anh.
Dương Tử nói bàn tay chạm vào môi cô, lời nói bá đạo như tuyên bố chiếm hữu.
Hạ Đồng có chút buồn cười, sau đó lắc đầu nói: "Đúng là không chịu nổi tính ngang ngược của anh."
Dương Tử khoe môi cong lên một đường đẹp say lòng người, sau đó không nói không rằng dán môi mình lên môi cô.
Hạ Đồng bất ngờ, muốn đẩy anh ra, ở trên xe còn có tài xế a, làm như vậy thực sự rất xấu hổ.
Nhưng mà Dương Tử không để ý, bàn tay cố trụ sau gáy cô, không kiêng
dè cạy hàm răng trắng đều của cô ra, chiếc lưỡi nóng bỏng tiến sâu vào
trong, tùy ý càn quét.
Tài xế cũng rất hiểu chuyện, chỉ lo lái xe không dám nhìn màn này.
Bên ngoài thấp thoáng nhìn thấy hai người trong xe đang cuồng nhiệt
hôn nhau, nụ hôn này như bù đắp những ngày qua cho bọn họ.