Hạ Đồng ngồi chăm chút chậu hoa oải hương bên cửa sổ, tâm trạng không
vui vẻ, mấy ngày nay Dương Tử thường xuyên không ở nhà, cả buổi tối
giành thời gian để dạy cô học cũng không có, đến chín mười giờ tối anh
mới quay trở về.
Cô đợi anh thì anh bảo không cần đợi anh nữa, mỗi lần anh về cô đứng
trên lầu nhìn anh, anh lên cầu thang cô chạy vào phòng len lén nhìn anh
vào phòng, rồi lại ngu ngốc đứng bên ngoài chờ anh tắt đèn mới an tâm về phòng.
Cô không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh lại không chịu nói cho cô nghe.
-Mày nói xem, Dương Tử anh ấy rốt cục đã có chuyện gì?-Hạ Đồng chống cằm nhìn chậu hoa
Hôm nay là chủ nhật mà anh cũng không ở nhà, sáng sớm đã ra khỏi nhà, cô còn không kịp cùng anh ăn sáng.
Không lẽ như người ta nói, con trai rất mau chán, chẳng lẽ anh đã chán cô rồi?
Một hồi chuông điện thoại vang lên, Hạ Đồng chán nản cầm điện thoại lên nghe:
-Alo.
[...Có rãnh không?...]-Lăng Hạo đầu dây bên kia hỏi
-Anh nói xem?
[...Đang ở bên cạnh Dương Tử sao? Anh không phiền em nữa...]
-Lăng Hạo, em rất rãnh. Anh có thể đưa em đi chơi không?
[...Được, anh đến đón em...]
-Vâng.
Hạ Đồng cúp máy, buồn bã đặt chậu hoa cạnh ô cửa sổ để hứng ánh sáng mặt trời, sau đó đi thay đồ chuẩn bị.
_Ting ting...
Hạ Đồng nghe tiếng còi xe liền mở cổng chạy ra, nhìn chiếc Volkswagen mui trần, khóe môi cong lên một đường tuyệt mĩ.
-Anh chạy tốc độ ánh sáng hay sao mà chỉ trong vòng năm phút đã đến rồi.-Hạ Đồng mở cửa lên xe ngồi, trêu
-Nếu không anh bị cho leo cây sao?-Lăng Hạo trên môi duy trì nụ cười
-Được rồi, chúng ta đi đâu đây?
-Trung tâm thương mại đi.
-Được, hôm nay em nghe anh hết.
Hạ Đồng cười rực rỡ dưới ánh nắng, che giấu tâm trạng thực sự của mình.
Lăng Hạo cho xe chạy đi, ánh mắt nhìn sang kính chiếu hậu nhìn cô, làm sao anh không biết cô đang buồn. Khi nghe giọng cô qua điện thoại anh
đã biết, lúc gặp cô thì anh cũng biết cô đang có tâm sự.
Trung tâm thương mại là một nơi phồn hoa, lúc nào cũng tấp nập người,
dù sáng trưa hay tối. Sau khi từ bãi đổ xe đi vào trung tâm, Hạ Đồng
nhìn từng tầng lầu, người ta khi buồn sẽ đi shopping mua sắm, còn cô thì đứng nhìn cho thỏa mãn.
Hạ Đồng cùng Lăng Hạo đi lên từng tầng lầu, xem từng món đồ, dừng lại
tầng quần áo. Hạ Đồng đi tới gian áo nam, xem từng chiếc áo thun, sơ mi
được treo.
-Định mua cho Dương Tử sao?
Hỏi cô câu này, Lăng Hạo cũng rất ghen. Nhìn lại bản thân mình, chỉ có thể cười mỉa.
-Không ngại khi em ướm thử người anh chứ?
Bởi vì dáng vóc của Dương Tử cũng gần giống Lăng Hạo nên nhờ anh mặc thử cũng có thể lựa được áo phù hợp với Dương Tử.
-Không sao.
Hạ Đồng chọn rất nhiều áo, nhưng đều bị Lăng Hạo không đồng ý. Cái thì anh bảo không hợp, cái thì quá lỗi thời, cái thì màu sắc quá sặc sỡ,
còn có cái Dương Tử mặc sẽ không thích hợp.
-Cái này đi.
Lăng Hạo lấy ra một chiếc áo sơ mi đen là loại mới ra của năm nay,
kiểu dáng đều rất đẹp mắt, Dương Tử mặc vào chắc chắn rất hợp.
-Vậy mua cái này đi.
Hạ Đồng nhìn đã thấy thích, lặp tức chọn.
-Vậy để tôi gói lại giúp cô.
Cô bán hàng vui vẻ cầm chiếc áo cô chọn, sau đó để vào gói đồ.
Hạ Đồng sau khi tính tiền cầm gối đồ cùng Lăng Hạo rời khỏi tầng quần áo, vừa đúng lúc phía sau có hai người đi đến.
-Dương Tử, vào này đi.-Ân Di kéo tay Dương Tử vào trong
Ân Di đi đến khu quần áo nam, vẫn là chọn áo phù hợp với Dương Tử.
-Anh thấy cái này hợp không?
Ân Di cầm chiếc áo sơ mi trắng lên hỏi anh.
-Em thấy đẹp thì là đẹp.
Dương Tử cười rất gượng, tâm tư đã đi chỗ khác.
-Cái này thì sao?-Ân Di lại lấy ra chiếc áo khác
-Rất đẹp.
-Dương Tử, anh làm sao thế?-Ân Di không vui
-Em thấy thích thì mua đi, anh thì sao cũng được.
Ân Di xụ mặt, mặc dù thời gian gần nay lúc nào anh cũng dành cho cô
nhưng mà tâm trí anh luôn không ở chỗ cô. Anh không còn như trước, anh
cũng quan tâm cô nhưng cách quan tâm của anh là đối với người em gái.
Không lẽ anh không còn yêu cô?
-Mua cái này đi.
Ân Di đưa cho cô bán hàng một chiếc áo sơ mi đen kiểu thịnh hành năm nay.
-Cô thật khéo chọn, lúc nãy có một cặp nam nữ vừa mua chiếc áo này, bạn trai cô chắc chắn mặc rất hợp.
-Cô thật khéo nói.-Ân Di tâm trạng lại trở nên vui vẻ
-Để tôi gói lại.
Ân Di cầm túi đồ khoác tay Dương Tử đi khỏi tầng quần áo, Ân Di luôn
muốn quay về nhà Chính nhưng mà Dương Tử luôn từ chối, biện lí do này
nọ. Cô thật không hiểu, rốt cục ở nhà Chính có gì mà anh không cho cô
trở về.
Dương Tử phiền muộn đi theo Ân Di, mấy ngày nay anh đã rất lạnh nhạt
với Hạ Đồng rồi, định hôm nay chủ nhật sẽ chở cô đi chơi để bù đắp những ngày qua không ngờ Ân Di lại đòi anh dẫn đi mua đồ.
Anh đã rất phiền chuyện tìm tung tích của Bạch Mai, bây giờ lại là
chuyện của Ân Di. Anh chỉ muốn quay về nhà Chính, ôm lấy Hạ Đồng trong
lòng, ở bên Hạ Đồng bao giờ anh cũng thấy bình yên.
Khu thức ăn, Hạ Đồng chọn bột làm bánh, trứng gà, kem tươi lạnh, dâu, kiwi, cherry... nói chung toàn những thứ để làm bánh.
-Hạ Đồng, anh khuyên em nên trả lại hết đi.-Lăng Hạo cầm bịch bột làm bánh quẳng lại trên giá
-Anh đừng xem thường em chứ? Sức mạnh của tình yêu mãnh liệt lắm.-Hạ Đồng hếch mặt lấy lại bịch bột bỏ vào giỏ
-Bây giờ anh lại cảm thấy tội nghiệp Dương Tử.
-Xì, bất quá em chia anh phân nửa, để anh cũng tội nghiệp như Dương Tử.-Hạ Đồng bĩu môi
Lăng Hạo khóe môi giần giựt, miệng nói thế mà lòng lại khác. Anh thật sự rất ghen tị, ghen tị với Dương Tử...
Quầy hàng bên cạnh, Ân Di đang chọn trái cây cùng Dương Tử.
-Em đã mua đồ làm cơm rang trứng rồi, anh muốn ăn trái cây nào sau bữa cơm?-Ân Di vừa lựa trái cây vừa hỏi anh
-Có thể anh không ăn cơm cùng em được, anh phải về nhà Chính.
-Em về nhà Chính làm cho anh được mà.
-Không được, em vẫn chưa khỏe.
-Lần nào mà nhà chẳng nói vậy? Có phải anh giấu con gái ở nhà không?-Ân Di chỉ mặt anh, ánh mắt híp lại
-Anh... em đừng nghĩ bậy bạ.-Dương Tử bối rối
-Xem anh kìa, em nói giỡn thôi mà. Em không tin anh có cô nào khác ngoài em.-Ân Di bật cười, tiếp tục lựa trái cây
-Ừ.
Dương Tử hai tay nắm chặt, rất muốn nói rõ với Ân Di, nhưng mà không
thể mở lời. Anh yêu Hạ Đồng, đối với Ân Di chỉ là trách nhiệm, nhưng mà
anh không thể làm Ân Di thêm tổn thương, anh lại càng không muốn Hạ Đồng đau khổ thêm.
Anh nên làm sao cho thỏa đáng đây????????
-Lăng Hạo, anh xem, liệu Dương Tử có thích ăn táo không?
Một giọng nữ vang lên khá lớn, Dương Tử giật mình khi nhận ra giọng nói này.
-Dương Tử, hình như có người vừa nhắc tên anh và anh Lăng Hạo? Chẳng
lẽ anh Lăng Hạo cũng ở đây? Thế thì tốt quá, em đang muốn gặp anh ấy,
chắc anh ấy bất ngờ lắm.
Ân Di nghe được, muốn đi về phía phát ra giọng nói.
-Em nghe nhầm rồi, anh đột nhiên muốn mua cravat, em đi xuống tầng quần áo với anh đi.-Dương Tử vội kéo cô đi
-Hả? Nhưng em chưa lựa xong.
-Lát chúng ta lên lựa sau. Đây thôi.-Dương Tử gấp như trời sập tới nơi, liền kéo Ân Di đi, bỏ cả xe đựng đồ ở đó
Hạ Đồng cùng Lăng Hạo đến khu trái cây, thấy xe hàng ở đó, hiếu kì nhìn xe đồ.
-A, có người chọn áo giống chúng ta kìa.
-Là trùng hợp, kệ người ta đi, em lo chọn đồ của em kìa.-Lăng Hạo không chú tâm, giúp cô lựa trái cây
Khoảng mười phút sau, Dương Tử mới dẫn Ân Di quay lại tầng thức ăn, lấy xe đồ tính tiền để cô bán hàng gói lại.
Lại gấp gáp thúc giục Ân Di trở về biệt thự.
Nhưng mà có lẽ ông trời đã sắp xếp, đã muốn cho gặp cho dù trốn thế nào cũng không kịp.
Dương Tử nắm tay Ân Di đi ra thang máy, khẩn trương đi qua đại sảnh,
ai mà ngờ lại chạm mặt Hạ Đồng. Đáng lẽ Hạ Đồng đã ra tới bãi đậu xe,
lại sực nhớ bỏ quên đồ ở quầy thức ăn liền quay ngược trở lại. Không ngờ nhìn thấy cảnh này.
Hạ Đồng cầm gói đồ trên tay, nhìn hai người đối diện mình rồi nhìn bàn tay Dương Tử đang nắm tay Ân Di, ngây ngẩn một lúc.
Đến cả Lăng Hạo cũng khó tin, cho rằng là nhầm lẫn.
Đấy... đấy chẳng phải, là Ân Di sao?
Ân Di, vẫn còn sống !??