_Bốp
Hạ Đồng giơ tay tát anh một cái, ánh mắt căm phẫn nhìn anh, anh lại dám đem cô ra đùa.
Bị ăn tát bất ngờ, lại là bị con gái tát, trong nhất thời sắc mặt anh
đen lại, cô gái này dựa vào tư cách gì mà đánh anh, ngoài cô gái đó ra,
không ai có thể cư xử hành động với anh như vậy.
-Hôm nay, cô ăn gan báo rồi.
Dương Tử sắc mặt không tốt đứng lên, ánh mắt đen tản ra một luồn sát khí nhìn cô, Hạ Đồng sợ hãi vô thức lùi về sau vài bước.
-Chính anh ép tôi đánh tôi thôi. Ai kêu anh quá đáng trước.-Hạ Đồng cố nén sợ hãi mạnh dạng nói
-Dám tát tôi, cô cũng rất to gan.-Dương Tử không hề có thái độ tức
giận, khóe môi nâng lên một đường rõ rệt, nhưng mà đối với cô lại là một niềm báo không lành.
Hạ Đồng thật hối hận về hành động vừa rồi của mình, dù gì anh cũng là người mình cần thuyết phục, nếu làm anh giận cô không biết mình sẽ thế nào nữa?
Nếu cô bây giờ ở lại đây, chắc
chắn sẽ bị anh trừng trị, cho nên cô vội vàng quay người bỏ chạy, nhưng
không ngờ bị vấp chân té ngửa ra sao, lại xui xẻo hơn chính là anh vì
muốn túm bắt cô không ngờ cô té nên bản thân mất đà.
Thế là tình
trạng hiện tại là anh đè lên người cô lại còn có thêm chi tiết "mắt đối
mắt, môi chạm môi", cô trợn tròn mắt nhìn anh, sau ít phút lấy lại tinh
thần cô vội đẩy người anh ra, mình đứng dậy, khuôn mặt nóng bừng đỏ gay
cả lên, tức giận xen lẫn xấu hổ ngượng ngùng. Cô vội lau lau miệng mình.
Đó là nụ hôn đầu của cô, nụ hôn đầu của cô đó. Trời ơi, sao lại bị cái tên này cướp mắt chứ? Suốt mấy năm gìn giữ lại bị cướp đi một cách
lãng xẹt, lại còn là người cô ghét nhất nữa chứ.
-Nếu muốn hôn tôi cứ nói chứ đừng làm thế!-Dương Tử khóe môi giần giựt nói
-Tôi cấm anh nhắc đến chuyện này nha!Câm ngay!-Hạ Đồng liếc xéo anh một cái
-Miệng của tôi, cô không tôi nói, cô có tư cách bảo tôi câm sao?
-Anh.... xấu xa, bỉ ổi, đê tiện, vô liêm sĩ....
-Cứ chửi thoải mái, đến khi nào mệt thì thôi! Dù gì tôi cũng không bị thiệt gì.
-Anh...
Đấu võ mồm với anh, cô chẳng bào giờ thắng được, đã thế người chịu
thiệt lại là mình, tức thật, cô muốn động đến một sợi tóc của anh còn
không được huống chi là đánh trút giận.
-Tôi không thèm nói với anh nữa!
Cô bực bội phớt lờ anh đi, vừa bước ra khỏi cửa cô thấy Khiết Đạt đang
đứng đó, tên này đứng ở đây từ bao giờ vậy, có thấy cảnh lúc nãy không?
Mong rằng là không!
-Chào anh,em đi trước!
-Ừm!
Khiết Đạt bước vào phòng hội trưởng đi vào phòng nghỉ của Dương Tử.
-Đến đây chi vậy!-Dương Tử ngồi xuống chiếc ghế cạnh ô cửa sổ không nhìn Khiết Đạt lấy một cái, lạnh giọng hỏi
-Không cho mình đến sao?-Khiết Đạt ngồi vào chiếc ghế đối diện anh
-Không, chỉ là hỏi cho có lệ thôi!-anh nhún vai
-Ừm, có vẻ cậu thành công hơn mình rồi!
-Ý cậu là sao?-Dương Tử chau mày hỏi
-Thì lúc nãy đó!
-À.... Sao? Sợ tớ không nhường cho cậu à! Yên tâm đi!
-Không có! Nói thế thôi!
-Đừng nói cậu ghen nha!
-Ghen gì chứ?
-Vậy thì tốt, coi như Khiết Đạt chưa cần đi khám!
-Cậu... đừng chọc tớ nha!-Khiết Đạt dọa quơ nắm đấm
-Ok, ok!-anh giơ hai tay lên hàng
Khiết Đạt hướng ánh mắt về phía cửa sổ, thoáng suy nghĩ trong đầu vài chuyện vặt, bỗng chốc cảm thấy nực cười.
Anh chỉ mới quen cô mấy ngày, làm sao anh thích cô? Chắc không đâu! Anh mà thích cô sao? Làm sao có thể xảy ra chứ, Khiết Đạt mau tỉnh lại đi,
đừng suy nghĩ lung tung nữa.