Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 104: Chương 104: Sự thật về cái chết.




Anh nói hai người phản bội anh, anh sẽ chẳng bao giờ nhớ đến, coi như hai người ấy chỉ là hai người xa lạ, bởi vì họ không xứng để anh nhớ.

Nhưng mà nói là thế khi gặp rồi lại khác.

Lúc cô đứng trước mặt anh, mọi thứ như ngưng động, khoảnh khắc đôi mắt trong veo của cô đã bị một nỗi buồn man mác che lấy, thì tim anh lại rộn ràng.

Vậy mà có lần anh lại vượt ngàn tự trọng của một người con trai cả của một thiếu gia tôn quý, mà năn nỉ cô quay về.

Đó là một buổi tối, Dương Tử mệt mỏi từ bar Louis quay về nhà Chính, bởi vì đã khuya trong nhà tối om, không có một ai, ánh mắt anh hơi dừng lại ở dĩa cơm rang trứng cùng ly coffee cappuccino đã nguội lạnh.

Dương Tử gấp như ma đuổi chạy lên lầu dừng ở tầng ba đi đến căn phòng duy nhất. Không thèm gõ cửa, anh mở ra một mạch.

Ân Di vẫn chưa ngủ, cô ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm đầy sao, giật mình quay đầu nhìn ra cửa.

-Nói, vì sao không yêu anh lại làm anh nhớ đến những quá khứ chứ?-Dương Tử như một cơn gió nhanh như chớp đứng cạnh Ân Di, vịn vai cô, ép cô đứng dậy nhìn mình

-Anh nói cái gì thế?-Ân Di né tránh ánh mắt của anh

-Cơm rang trứng, coffee cappuccino là gì? Không phải từ hôm đó đã không làm hai thứ đó hay sao? Sao hôm nay lại làm lại? Rốt cuộc muốn anh đau khổ nhớ đến em đến bao giờ?-Dương Tử gầm lên, lại hiện lên sự tuyệt vọng cùng đau đớn

-Dương Tử, là bà quản gia kêu em làm, em cũng không muốn làm, anh đừng hiểu lầm.-Ân Di quay mặt đi, không nhìn thẳng anh

Ai mà biết trong lòng anh đau mười, cô đau gấp trăm lần, nếu không phải ông ấy ép cô, cô đã không đối xử với anh thế này.

-Nhìn anh. Anh hỏi em, em yêu Lăng Hạo là thật sao? Em tiếp cận anh là vì bà quản gia sao? Em nói em yêu anh là lừa dối sao?-Dương Tử hít một hơi thật sau, ép cô nhìn thẳng đôi mắt đen của mình, lại hi vọng cô nói hai từ "Không phải."

-Phải, những điều anh nói đều đúng.-Ân Di không né tránh đôi mắt to tròn nhìn Dương Tử, chắc nịch nói

Dương Tử cười giễu, buông hai tay đang vịn vai Ân Di, cười lớn, nụ cười lại mang sự mỉa mai, nụ cười lại mang sự thê lương đến nhường nào.

-Nếu anh cầu xin em, em có quay về bên anh không?-Dương Tử giọng khàn khàn hỏi

-Không thể.

-Vì sao lại là Lăng Hạo mà không phải người khác?

-Bởi vì chỉ có Lăng Hạo mới có thể ngang bằng với anh.

-Vậy thì cuối cùng em lại chọn Lăng Hạo mà không phải anh?

-Bởi vì, anh không thể lấy em, cho em một danh phận.

-Ân Di, đến hôm nay, anh mới hiểu rõ con người thật của em, em có thể vì địa vị tiền tài mà bất chấp tất cả, vì sao ngay từ đầu đừng quan tâm nói yêu anh? Đến khi anh yêu em, em lại lạnh lùng buông ra những từ này. Huỳnh Ân Di, sau này, mãi mãi, anh cũng không bao giờ tha thứ cho em.

Dương Tử ngay cả cảm giác đau cũng không còn, bởi vì khi cô nói ra từng lời nói tàn nhẫn thì tim anh cũng đã nguội lạnh theo. Anh cười lại như không quay người bỏ đi, dáng lưng cô tịch hiu quạnh cùng lạnh lẽo đến nhường nào.

Khi cánh cửa bị anh đóng lại, mọi thứ như sụp đổ với Ân Di, nước mắt không kìm được nữa chảy ra, càng ngày càng nhiều, như vô tận chảy ra từ hốc mắt. Để cô nói ra những lời này, để cô thấy anh đau đớn, thì cô thà chết còn sung sướng hơn.

...

Khi Ân Di đề nghị Lăng Hạo đóng giả với cô chuyện xảy ra ở quán bar Louis, Lăng Hạo vốn từ chối, dù anh thật sự có tình cảm với cô nhưng mà Dương Tử nói sao cũng là bạn thân thiết của anh, làm sao anh lại nỡ chứ? Nhưng mà khi anh nghe được chuyện Ân Di nói, thì anh không do dự đồng ý.

Ân Di nói khi cô cùng Dương Tử gặp mặt chủ tịch Dương, qua ngày hôm sau, chủ tịch Dương tìm gặp cô, nội dung rất ngắn gọn, ông yêu cầu Ân Di rời bỏ Dương Tử. Lúc đầu Ân Di cự tuyệt bày tỏ tấm lòng của mình, nhưng khi ông nói sẽ tước bỏ địa vị thiếu gia của anh, đóng băng mọi tài khoản không chi cho anh thứ gì, đến khi đó, Dương Tử coi như mất hết, tương lai cũng mù mịt.

Mà Ân Di lại không thể vì tình yêu của mình mà hi sinh cả tương lai tươi sáng của anh, chỉ còn cách ngậm đắng nuốt cay, đưa dòng nước mắt chảy ngược vào trong mà đồng ý.

Cứ tưởng Lăng Hạo giúp cô xong mối quan hệ cả hai sẽ như trước, nhưng mà nhiều lúc Lăng Hạo thấy cô âm thầm theo dõi nhìn lén Dương Tử, rồi lại âm thầm rơi nước mắt, đau đớn ôm miệng mình để không phát ra từng tiếng nấc yếu đuối.

Lăng Hạo nhìn thấy cũng đau đớn theo cô, chỉ có cách an ủi cô, cho cô khóc trong lòng mình. Anh cũng cùng cô diễn trò "ân ân ái ái" trước mặt Dương Tử để Dương Tử nhìn thấy, cũng từ từ Lăng Hạo yêu cô càng sâu đậm hơn.

Thật là trớ trêu!!! Là ông trời trêu ngươi!!!

Lăng Hạo vốn định dừng ở mức bạn bè với cô nhưng mà lại vô tình càng yêu cô hơn.

...

Thấm thoát đến sinh nhật Dương Tử, buổi sáng trời se se từng cơn gió nhẹ, Ân Di bước chân trong khu mua sắm, bước vào cửa hàng bán đồ lưu niệm, tiếng leng keng của chiếc chuông treo ngay cửa báo có khách vang lên từng tiếng một.

Ân Di đi xem từng món hàng trưng bày trên chiếc giá đỡ bằng gỗ, xem từng món lựa chọn kĩ lưỡng.

-Ân Di...

Phía sau vang lên một giọng nữ quen thuộc, Ân Di quay đầu lại nhìn cô gái đó, sau đó nở nụ cười lịch thiệp, đáp:

-Sa Sa, cậu cũng mua quà tặng Dương Tử sao?

-Ừ, tối nay đãi tiệc mà đến bây giờ mới có cơ hội đi mua quà cho cậu ấy.-Sa Sa cười nhã nhặn, đi đến đứng trước mặt Ân Di

-Ừ.

-Ân Di, tối nay cậu định mặc lễ phục gì?-Sa Sa như cố ý hỏi

-Tớ định, không đi.-Ân Di có chút khó khăn khi nói

-Vậy sao? Tối nay tớ sẽ làm partner cho Dương Tử.-Sa Sa nói, con ngươi xinh đẹp lộ ra tia sắc bén

-Part... partner?

Ân Di ánh mắt rối bời nhìn Sa Sa, buồn bã cố nở nụ cười, buồn làm gì chứ? Cũng đã còn là gì của nhau.

-Ừ, nhất định hai người rất xứng đôi.-Ân Di miễn cưỡng cười

-Cảm ơn, dù sao cậu cũng là bạn gái cũ của cậu ấy, cậu biết cậu ấy thích gì không?-Sa Sa như đắc ý

-Tớ, tớ chợt nhớ mình có việc gấp, cậu cứ ở lại xem tiếp đi.-Ân Di thật sự không muốn nghe thêm lời nói, liền yếu đuối né tránh

-Ừm, không tiễn cậu.

Ân Di cầm túi xách đi vội ra khỏi cửa hàng lưu niệm.

Sa Sa cười chiến thắng, nhếch mép cười khỉnh một đường rõ ràng rất thỏa mãn.

Thật ra Sa Sa không hề làm partner cho Dương Tử!!!

...

Ân Di buồn bã ngồi trong phòng, bởi vì câu nói của Sa Sa làm cô làm gì cũng không đâu vào đâu, nghĩ đến cảnh hai người khoác tay nhau bước vào phòng tiệc thì cô, không sao cười nổi.

Trời tối dần, mảng trời trong xanh đã được thay bằng một màu tối của trời đêm, Ân Di vốn định ngủ sớm cho khỏi suy nghĩ lại nhận được tin nhắn.

Lúc đầu cô cứ ngỡ là Lăng Hạo nhưng khi xem tin nhắn mới biết là của Sa Sa.

"Gặp ở biển ở ngoại ô một lát được không?"

Ân Di định trả lời không nhưng suy nghĩ lại thì bấm "Được." Ân Di thay bộ đồ đơn giản để ra ngoài, bắt taxi đi đến vùng biển ngoại ô.

Ân Di đi đến trước bờ biển nhìn Sa Sa đang quay lưng về phía mình, cô khẽ gọi:

-Sa Sa, có việc gì sao? Không phải cậu làm partner cho Dương Tử sao? Gần đến giờ rồi mà.

-À, đi ca nô với mình đi.-Sa Sa quay người, khuôn mặt đẹp sắc sảo hiện ra

-Tối rồi, không tốt lắm.-Ân Di dè chừng từ chối

-Không sao, chỉ qua bên đảo bên kia thôi mà.-Sa Sa cười kiều diễm

-Nhưng... thôi được.-Ân Di miễn cưỡng đồng ý

Nói xong Sa Sa cùng Ân Di bước lên ca nô, chiếc ca nô chạy nhanh trên biển, như con cá lớn lao về phía đảo bên kia.

-Uống nước chứ?-Sa Sa cầm chai nước trên ca nô đưa cho Ân Di

-Không cần, tớ không khát.

-Uống một tí đi.-Sa Sa lại một lần nữa đưa đến

-Được rồi.

Ân Di không muốn làm Sa Sa không vui đành thuận tay cầm lấy mở nắp chai uống một ngụm.

-Ân Di, cậu biết tớ yêu Dương Tử lắm không? Từ lâu lắm rồi.-Sa Sa nhìn cơn sóng bị ca nô làm gợn lên

-Cậu... yêu Dương Tử?-Ân Di hơi bất ngờ, bởi vì Sa Sa chưa bao giờ thể hiện tình cảm quá mức với Dương Tử trước mặt cô

-Đúng vậy, từ nhỏ tớ đã yêu cậu ấy, khi biết cậu ấy yêu cậu, thì tớ đã rất đau lòng, rất hận cô gái đó.-giọng Sa Sa đột nhiên thay đổi, cay nghiệt nói

-Tớ... tớ...

Ân Di đột nhiên thấy sợ hãi.

-Tớ từng nghĩ sẽ tìm mọi cách làm cô gái đó rời xa Dương Tử nhưng cô ta rất ngoan cố, ép buộc tớ ra tay.-Sa Sa ánh mắt hung ác nhìn Ân Di

-Sa Sa... cậu... sao tớ... chóng mặt thế này?

Ân Di đang nói giữa chừng thì đầu bắt đầu choáng váng, đầu nhức nhối, lại chóng mặt hoa mắt.

-Dù ai cướp Dương Tử đi, tớ nhất định sẽ làm cô ta, chết không toàn thây.

Sa Sa nghiến răng ác độc nói ra hết câu, sau đó không báo trước giơ hai tay xô mạnh Ân Di.

-A...

Ân Di không đề phòng cộng thêm đầu chóng mặt hoa mắt, té nhào xuống biển.

Chai nước lúc nãy, có tẩm thước mê!!!

Sa Sa cười như kẻ điên, bị mù quáng che lấy, ác độc cười, sau đó ca nô được lái đi chạy trở lại vào bờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.