Vội quăng chiếc xe đạp vào bãi cô chạy nhanh lên lớp mà trong người khó chịu, chạy nhanh lên lớp cô đặt ngay chiếc cặp lên bàn phóng nhanh đi
ra khỏi lớp. Chạy như bay đến phòng y tế mong được cứu giúp, vào tới
phòng y tế chẳng thấy ai cả, cô y tế cũng không có, chẳng lẽ ông trời
muốn hại Hạ Đồng này sao? Ngứa thế này làm sao mà chịu nổi, cô gãi gãi
mà khuôn mặt méo sẹo.
-Áaaa, khó chịu quá.-cô la lên
Nghĩ không có người nhưng cô không hay có một người bị giọng nói của cô phá hỏng giấc ngủ, anh khó chịu nói:
-Ồn ào quá, không biết đây là phòng y tế sao?
Nghe thấy tiếng người cô quay người lại nhìn, người con trai bị cô phá
giấc ngủ ngồi dậy trên chiếc giường nghỉ dáng người cao ráo, khuôn mặt
điển trai mang một chút baby cũng mang chút hài hòa của mùa xuân, anh
nhìn cô có vẻ khó chịu, cô nói với giọng hối lỗi:
-Xin lỗi, tôi tưởng không có người.
Anh nhìn thấy cô cứ hở chút là gãi tay mình, tay cô cũng vì thế mà đỏ lên một mảng.
-Cô làm gì mà cứ gãi tay hoài vậy?
-Tôi… tôi bị dính mắt mèo.-Hạ Đồng xấu hổ đáp
-Mắt mèo? Tôi không ngờ bây giờ mà vẫn còn người bị dính mắt mèo đó.-anh cảm thấy thú vị nói
-Anh đang mỉa mai tôi sao?-cô lườm lườm anh nói
-Không chỉ đưa ý kiến tôi làm gì giận dữ vậy, có cần giúp không?
-Anh giúp tôi được sao?-Hạ Đồng không khỏi mừng rỡ, cô tưởng chuyến này chết chắc rồi chứ
-Được chứ.-anh nhún vai
Cô từ từ đưa cánh tay của mình lại, anh lấy nước nóng lau nhẹ lên những mảng đỏ, sau đó lấy chai alcol thoa lên cho cô nói:
-Sau này có bị dính nữa thì đừng có mà gãi, nếu không nó sẽ lan ra nhiều hơn đó.
-Cảm ơn anh nhiều, tôi thấy bớt rồi.-cô mỉm cười nói
-Cô là học sinh mới sao?
-Ừm tôi tên Lâm Hạ Đồng, còn anh?
-Xin chào tôi là Khiết Đạt chào cô.
-Anh học lớp 12 sao?
-Ừm vậy sau này phải xưng là anh em rồi.
Cô không nói gì chỉ cười trừ, xưng là anh em sao? Có vẻ thân thiết quá, nếu càng thân thì chỉ tự chuốc hậu quả, thôi thì chào qua loa được rồi.
-Xin lỗi em về lớp trước.-cô đứng dậy chào anh rồi bỏ đi để cho anh đang muốn nói chuyện với cô lát nữa
-Khó gần thật, nhưng cũng khá thú vị.-anh lắc đầu nói
Khi cô vừa bước ra thì có một người khác bước vào, anh đi lại gần Khiết Đạt ngồi xuống nói:
-Đổi style rồi à!
Khiết Đạt chỉ nhún vai không nói gì, chỉ nhìn anh nở nụ cười bí hiểm
-Khiết Đạt mà đi nói chuyện với con gái sao? Hiếm thấy.-người con trai cười nửa miệng nói
-Cô gái đó bị dính mắt mèo nên tiện tay giúp thôi.-Khiết Đạt nói
-Mắt mèo sao?Cô ta tên gì?-anh ta nhíu mày nói
-Hạ Đồng.
-Cố ý hay vô tình đây?-anh lạnh lùng nói
-Cái gì mà cố ý với vô tình.-Khiết Đạt khó hiểu nói
-Cậu còn nhớ tớ nói về cô gái mới đến “chịu trận” không?
-Là cô ta sao?-Khiết Đạt ngờ vực
-Ừ.
-Nhưng cậu lấy đâu ra mắt mèo chọc cô ta thế?-anh thích thú hỏi
-Chính cô ta là người lấy mắt mèo chọc mình nên mình trả lại thôi.
-Oh cô gái này gan nhỉ dám cả gan động Dương Tử, đáng khen chắc lần này cậu có đối thủ mạnh rồi đây.
-Mình đâu có dễ như vậy, nhờ cậu đấy, làm như cũ đi.-anh vỗ vai Khiết Đạt nói rồi bước đi
-Xin lỗi nha Hạ Đồng, anh không cố ý chỉ tại em… là cô gái xấu số tiếp
theo thôi có trách thì trách Dương Tử ấy.-Khiết Đạt thầm nói nở nụ cười
bí ẩn
Còn cô vừa bước vào lớp học cô đã thấy ngay cái bàn của
cô bị làm bẩn hết trên đó là nước màu, những câu nói mắng nhiết và xua
đuổi cô thậm tệ. Cô tỏ ra bình thản, đi lên lấy giẻ lau chùi đi những
thứ đó. Rồi lấy tập ra ôn, không màn thế sự là mọi người đang xì xầm nói xấu cô.
-Lúc nãy mày mới ở phòng y tế với anh Khiết Đạt đúng không?-Du Hy cùng đám con gái ầm ầm kéo đến bàn cô nói
Cô chẳng quan tâm vẫn chăm chăm vào cuốn tập, mặc cho Du Hy tối sầm mặt mày vì tức.
“Rầm” Du Hy đập vào bàn làm chiếc bàn cũng phải rung rinh phần nào.
-Tôi không có điếc đâu?-cô lên tiếng mắt vẫn chăm chăm vào cuốn tập
-Tao hỏi mày mới ở phòng y tế với anh Khiết Đạt đúng không?-Du Hy mất bình tĩnh la lên
-Đúng thì sao? Cô làm gì tôi chẳng lẽ đánh tôi sao?-cô ngước mặt lên cười khẩy nói
-Mày… mày gan nhỉ, dám tiếp cận anh Khiết Đạt của tụi tao?-Du Hy tức điên hét lên
-Chói tai quá, nếu chỉ vì tên Khiết Đạt thì tôi không rãnh nói chuyện với cô.
“Ầm” Du Hy đạp đổ bàn cô làm cô choáng váng té theo, từ từ đứng dậy đối mặt với Du Hy, cô mặt lạnh đi nói:
-Tiểu thư Du Hy tôi nói cô biết, nếu cô vẫn giữ thái độ đó với tôi thì tôi sẽ chẳng làm ngơ cứ cho cô đánh nữa đâu
-Mày đã dám đụng đến tao coi như mày xấu số nay dám mơ mộng với anh
Khiết Đạt thì coi như mày chán sống, hãy cầu nguyện đi.-Du Hy chỉ tay
vào cô nói với giọng uy hiếp
-Vậy tôi sẽ chờ để coi tôi có chết hay không?
-Mày…liệu hồn đi, anh Khiết Đạt là của chị Gia Uyển mày nhất định sẽ không yên đâu.-Du Hy nói rồi cùng cả đám bỏ đi
Còn cô dựng lại bàn ghế vẫn bình thản ngồi xuống tiếp tục nhìn vào cuốn tập. Giờ giải lao đến cô chẳng đi đâu, chỉ gục xuống bàn nghe nhạc ngắm nhìn khung cảnh phía ngoài cửa sổ, cô không hay Lăng Hạo đợi cô ở vườn
hướng dương suốt, anh cứ tìm cô mà chẳng thấy cô, có lẽ cô quên rồi,
nhưng không sao chiếc cặp nâu của cô anh đang giữ vì vậy vẫn còn gặp
nhau lâu dài.
Về đến nhà cô đi nhanh lên phòng, nhất định cô sẽ
chẳng buông cái tên heo đực, dám chơi xỏ cô à, Lâm Hạ Đồng này đâu có dễ ăn hiếp, anh chết chắc rồi.
Tranh thủ lúc chị Ly đã nấu xong
phần ăn mà đi ra ngoài,Hạ Đồng lén lấy bịch thuốc chống ngủ trút 1 lượt
thứ bột màu trắng vào phần ăn của Dương Tử, dám chọc chị hả cưng?Cho
chết, tối nay cho anh thức trắng nha.
Thiên và Dương Tử từ trên lầu bước xuống,ngồi định vị vào bàn, Hạ Đồng vui vẻ "chào" hai người,nói
-Đây là phần của anh, còn phần này của Dương Tử.-cô đặt hai phần ăn xuống
-Ăn được không?-Dương Tử lạnh lùng nói
-Được mà.-cô đáp.
-Thôi, không ăn đâu, mắc công bị gì thì khổ!-Dương Tử đẩy phần ăn ra xa
-Ấy, ấy... sao anh lãng phí thế, phải ăn chứ với lại nếu không ăn thì
chẳng phải uổng công của chị Ly sao? Ăn đi!-Hạ Đồng lập tức ngăn lại,
anh không ăn chẳng khác nào uổng công cô rồi
-Lâm Hạ Đồng, sao cô lại bắt tôi ăn, có phải cô bày trò gì đối với phần ăn này không?
-Sao anh lại nghĩ vậy chứ?Thề đấy!
-Nhìn cô lúc này tôi sợ mình ăn vào có "biến cố" mất!Rất đáng nghi!
-Chậc! Sao anh cứ thích suy bụng ta ra bụng người thế, tôi đến đây chỉ
mong muốn hoàn thành hợp đồng để mau về nhà thôi, chẳng lẽ tôi ngu tới
mức chỉ gây sự với anh rồi không làm tốt nhiệm vụ mà về tay không
sao?-Hạ Đồng nói, khuôn mặt tỏ vẻ chút thất vọng cùng một chút kiên định
Lời của cô nói cũng có lí cộng thêm khuôn mặt cô biểu hiện làm ai cũng phải tin, Dương Tử hơi lưỡng lự một lát rồi cũng ăn.
Cô không giỏi gì nhưng mà chỉ giỏi nhất "giả ngây" từ nhỏ đã ra đường
mưu sinh thì cái cần nhất là phải biết "lừa" người khác, nếu không người thiệt thòi lại là mình, cuộc sống quá phức tạp, cô muốn theo ý mình
cũng không thể phải dùng một chút thủ đoạn mới tồn tại, trải qua nhiều
lần cô cũng có kinh nghiệm khá nhiều, với anh cô chỉ dùng một chút thủ
đoạn cũng có công dụng rồi, ca này cô sẽ báo thù được, kaka!!!
“Heo đực, ăn nhiều vào, rồi anh sẽ lãnh hậu quả, hahaha tối nay anh chết chắc rồi, để tôi xem anh ngủ được không?”
{Bởi vậy ta nói thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội phụ nữ}